CHƯƠNG 28 : Hoạt động gân cốt
Vương Nguyên cảm thấy hơi kỳ quái trước sự thay đổi của hắn, nhưng mà có một người dẫn đường miễn phí cũng tốt hơn là để tự cậu đi dạo lung tung, cho nên cậu liền gật đầu đồng ý.
"Chị dâu muốn đi chỗ nào trước?" Thiên Tỷ vừa đi, vừa cười hỏi.
Vương Nguyên nghĩ nghĩ một lúc, nói:
"Nếu đã là trụ sở của Liệt Diễm, thì kiểu gì chẳng có phòng luyện tập?" Vương Nguyên đã nằm trên giường một tháng, toàn thân cậu cũng sắp mốc lên rồi, cậu muốn hoạt động gân cốt một chút.
Thiên Tỷ nhíu mày, giọng mang theo vẻ khó tin hỏi:
"Chị dâu muốn tham quan phòng luyện tập để...?" Không phải người bệnh nên đến các nơi như vườn hoa sao?
Vương Nguyên không nói gì, lườm một cái xem thường. Phòng luyện tập thì có gì mà tham quan chứ. Cậu hùng hồn nói:
"Đương nhiên là để hoạt động gân cốt!"
Thiên Tỷ khẽ thở dài một cái, thật cẩn thận khuyên nhủ:
"Chị dâu à, cơ thể cậu còn chưa bình phục hẳn, nếu để Diệp biết được, cả hai chúng ta sẽ xong đời đó." Không hổ danh sinh ra đã là sát thủ, quá quen với cuộc sống đao kiếm, máu me rồi. Quả nhiên đã hằn sâu vào xương tủy thì rất khó thay đổi, cho dù cậu đã từng muốn ở ẩn.
Đứng ở lầu một phòng khách, Vương Nguyên quay đầu nhìn Thiên Tỷ đang đứng bên tay phải mình, ngầm đe dọa hỏi:
"Anh sẽ nói?" Có một loại cảm giác, giống như đang nói... anh dám nói, tôi sẽ giết anh.
Thiên Tỷ nuốt một ngụm nước miếng, nói yếu ớt:
"Không có."
Vương Nguyên gật đầu hài lòng:
"Anh không nói, tôi không nói, sao anh ta biết được?"
Phòng luyện tập đâu phải chỉ có hai người chúng ta. . . . . . Thiên Tỷ thấy đối phương đã hạ quyết tâm, không thể thay đổi được thì không khỏi đau đầu. Đúng là không phải cùng loại người thì không vào cùng nhà mà. Cậu và Liệt đều thích tìm niềm vui trên nỗi đau khổ của hắn. Nếu đồng ý với cậu, hắn sẽ bị Liệt ngược, không đồng ý với cậu, cậu sẽ ngược hắn.
"Nhanh lên một chút đi! Tôi không biết chính xác khi nào anh ta trở lại, bị bắt gặp sẽ không tốt đâu." Vương Nguyên thấy hắn do dự thì thúc giục.
Đưa đầu ra bị một đao, rụt đầu vào cũng bị một đao, thôi, kiểu gì chả thế. Thiên Tỷ hạ quyết tâm, dẫn Vương Nguyên đến phòng luyện tập dưới lòng đất.
Tới phòng dưới lòng đất, đập vào mắt Vương Nguyên là mấy chữ "Phòng bắn súng" ở cách đó không xa, bên phía tay trái. Nhiệt huyết trong lòng Vương Nguyên sôi trào, cậu chỉ về phía "Phòng bắn súng", nói không chút do dự:
"Vào nơi đó trước." Cậu muốn chơi đùa ở từng phòng luyện tập một!
Thiên Tỷ nhìn bộ dáng nóng lóng muốn thử của đối phương, im lặng hoàn toàn.
Trong phòng bắn súng, huấn luyện viên bắn súng đứng khoanh tay, giảng giải cho hai mươi người đang đứng thành hàng thẳng tắp.
Vương Nguyên và Thiên Tỷ đến đã làm kinh động bọn họ, bởi vì trong lúc huấn luyện người ngoài đều không thể tùy tiện đi vào, trừ nhân viên cao cấp ra.
Hai mươi mốt đôi mắt cùng đồng loạt nhìn về phía cửa. Sau khi nhìn thấy người tới, bọn họ không hẹn mà đều cung kính hô:
"Chào phu nhân! Chào Mạc đường chủ!"
". . . . . ." Cái tiếng "Phu nhân" đinh tai nhức óc này khiến Vương Nguyên choáng váng. Cậu quay đầu nhìn về phía Thiên Tỷ đang mang vẻ mặt vô tội, cắn răng nghiến lợi nói:
"Đừng nói với tôi là tất cả mọi người trong bang Liệt Diễm đều biết đến sự tồn tại của tôi đó."
Thiên Tỷ hả hê nói:
"Đó là điều hiển nhiên nha. Sau hôm đưa cậu trở lại trụ sở chính, Liệt đã lấy hình của cậu, phát cho từng thanh viên một trong bang."
Vương Tuấn Khải chết tiệt! Trong lòng Vương Nguyên dấy lên một trận lửa giận, quăng ra một câu:
"Chuyển sang mức độ khó nhất." Cậu đi thẳng vào một vách ngăn nhỏ, tiện tay cầm khẩu súng lục người khác đã đặt sẵn trên bàn lên lắp ráp.
Bảy giây. . . . . . Tốc độ thật nhanh! Thiên Tỷ nhếch nhếch khóe môi - để mức độ khó nhất.
Nhất thời, hai mươi đầu người cùng bia đều di chuyển, hoặc nhanh hoặc chậm, hoặc xa hoặc gần, không tuân theo một quy luật nhất định nào.
Lúc này, tính cách của Vương Nguyên đã thay đổi hoàn toàn. Cậu vô cùng khí thế, mang theo vẻ tàn nhẫn khát máu, có sự cao ngạo không để ý đến bất kỳ điều gì trong mắt.
Cậu như vậy, không thể nghi ngờ chính là một đóa hoa anh túc xinh đẹp rực rỡ, mang theo vẻ cuốn hút chết người.
Vương Tuấn Khải nổi giận đùng đùng đi vào phòng bắn súng, vừa đúng lúc nhìn thấy hình ảnh này. Chỉ một bóng lưng đã đủ làm anh phải dừng bước, sự tức giận cũng không cánh mà bay. Anh giơ tay lên, ngăn cản hành động chào hỏi của mọi người, đứng bên cạnh cửa im lặng nhìn Vương Nguyên nổ súng.
Thiên Tỷ vừa khéo lại đứng ngay phía trước Vương Tuấn Khải, toàn bộ tâm tư hắn đều đang đặt hết lên trên người Vương Nguyên, nên hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Vương Tuấn Khải.
Vương Nguyên nhìn những cái bia di động trước mắt, nhếch môi khinh thường. Cậu bắn liền 20 phát, phát nào phát nấy đều trúng giữa tâm, không lệch phát nào.
Mười hai giây. . . . . . Thiên Tỷ nhìn thành tích biểu hiện trên đồng hồ tính giờ không khỏi kinh hãi, lẩm bẩm:
"Không hổ danh là kim bài sát thủ, ngay cả tay súng thần cũng chỉ có thể làm được như thế."
Vương Nguyên phát tiết xong, tâm tình tốt hơn rất nhiều. Cậu vừa ung dung nạp đạn vào súng, vừa nhẹ nhàng nói:
"Tôi nghĩ, chắc hẳn mọi người sẽ không nói với Vương Tuấn Khải là tôi đã tới đây?"
Giọng nói cùng với động tác của cậu, làm cho người ta không chút nghi ngờ, chỉ cần bọn họ dám mở miệng, cậu sẽ tập tức giết chết bọn họ.
Uy hiếp trắng trợn...
Mọi người cùng nhìn Vương Tuấn Khải, lại nhìn nhìn Vương Nguyên, khuôn mặt méo mó, không dám nói lời nào.
Chỉ có Thiên Tỷ lên tiếng nịnh bợ:
"Tôi lấy đầu mình ra đảm bảo, tuyệt đối sẽ không nói cho Liệt biết."
Vương Tuấn Khải vừa đi về phía Vương Nguyên, vừa cười lạnh nói:
"Đầu của cậu tôi thu."
Anh vừa thốt ra tiếng, Vương Nguyên liền vội vàng buông súng xuống, quay đầu lại cười hì hì ngây ngô với anh, một bộ rất ngây thơ.
Cả người Thiên Tỷ đã cứng ngắc, trong lòng hét lên:
"Mạng mình đã mất!"
"Học được cách gạt anh rồi? Hả?"
Vương Tuấn Khải đứng trước mặt Vương Nguyên, tay trái vòng qua chiếc eo thon gọn của cậu, tay phải không chút lưu tình dùng sức phát vào chiếc mông săn chắc của cậu một cái, dùng giọng lạnh lẽo hỏi.
"Hm. . . . . . Đau. . . . . ." Vương Nguyên bị đánh vào mông, khuôn mặt nhỏ nhắn không tự chủ được đỏ lên. Cậu không dám nhìn người khác, vùi đầu vào ngực Vương Tuấn Khải, trong lòng thầm đem tổ tông mười tám đời của Vương Tuấn Khải ra "ân cần thăm hỏi".
Đối phương dùng giọng nói nũng nịu, cùng hành động kề sát mặt vào ngực Vương Tuấn Khải để lấy lòng anh, nhưng mặt anh vẫn lạnh như cũ nói:
"Đây chính hậu quả của việc em không nghe lời."
Anh không để ý đến những biểu hiện kinh ngạc của mọi người, ôm ngang Vương Nguyên lên, trước ánh mắt của bọn họ đi ra ngoài cửa, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Thiên Tỷ lấy một cái.
Nhưng Thiên Tỷ lại cảm thấy người như đang ở trong hầm đá lạnh đến thấu xương. Đối phương càng trì hoãn việc trừng phạt hắn, thì càng có nghĩa hình phạt sẽ nặng hơn. Hơn nữa, thời gian chờ đợi, tuyệt đối cũng là một loại cực hình.
Vừa đến chỗ không có ai, Vương Nguyên liền giùng giằng muốn xuống để tự mình đi. Lúc nãy ở trước mặt mọi người, cậu không muốn gây chuyện với Vương Tuấn Khải, tránh người ta chê cười. Nhưng bây giờ thì khác, cậu đẩy đẩy vào lồng ngực anh nói:
"Anh thả tôi xuống."
Vương Tuấn Khải nhíu mày, cúi đầu nhìn Vương Nguyên, lành lạnh nói:
"Mông của em vẫn chưa đau? Có phải muốn anh phát cho cái nữa không?"
Không nhắc đến thì thôi, nhắc tới lại khiến Vương Nguyên bốc lửa. Quỷ tha ma bắt, dám đánh cậu mạnh như thế. Bây giờ mông cậu vẫn còn nóng ran. Cậu gào lên giống như con thú nhỏ sau khi biết kẻ khác đã xâm phạm vào lãnh thổ:
"Sao có thể không đau! Nếu không anh cũng thử để tôi đánh một cái đi! Hơn nữa, anh đánh vào mông tôi ở trước mặt bao nhiêu người như thế, anh nói tôi còn mặt mũi nào sống tiếp, làm sao chịu nổi đây?!"
Vương Tuấn Khải nhìn bộ dáng giương nanh múa vuốt của cậu, không khỏi buồn cười. Anh cúi đầu thấp xuống, rủ rỉ bên tai cậu:
"Bất kể là ở đâu, khi nào, anh đều rất hoan nghênh em đánh vào mông anh."
Grừ grừ! Đồ da mặt dày! Khuôn mặt Vương Nguyên đỏ hồng như tôm luộc, cậu nhỏ giọng lầu bầu:
"Ai thèm đánh vào mông anh."
Đúng là, công phu không đủ sâu, cứ bảo sao bị ngược đãi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro