CHƯƠNG 30 : Hình như không tệ

Bị ánh mắt Vương Tuấn Khải dán chặt vào mặt mình, Vương Nguyên xấu hổ quay đầu nhìn vào góc phòng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra:

"Không được nhìn tôi."

Vương Tuấn Khải càng áp cơ thể vào gần đối phương hơn, cho đến khi không còn khoảng cách, anh cắn khẽ lên vành tai tinh xảo của cậu, dùng giọng trầm thấp khêu gợi nói:

"Tiểu Yêu Tinh, khỏe nhanh lên một chút." Anh không nhịn được nữa rồi...... Câu nói tiếp sau anh không nói ra.

Khi nói chuyện người kia phả ra hơi thở nóng hổi, xuyên thấu qua lỗ tai Vương Nguyên chạy thẳng tới trái tim cậu, khiến toàn thân cậu tê dại. Rõ ràng chỉ là một câu nói rất bình thường, nhưng lại khiến cho khuôn mặt cậu càng đỏ hơn, giống như được nung nóng vậy. Cậu lấy tay đẩy đẩy người kia ra, yếu ớt nói:

"Cái đó, anh đứng dậy trước đã."

Một bộ phận nào đó trên người anh có nhiệt độ cao đến đáng sợ, khiến cậu muốn phớt lờ cũng không được.

Vương Tuấn Khải vùi đầu vào cổ Vương Nguyên, hơi thở so với bình thường đã nặng nề hơn mấy phần. Anh không đứng dậy theo lời người kia nói, mà tiếp tục đè lên người cậu, mang theo sự ẩn nhẫn nói:

"Tiểu Yêu tinh , nó là vì em mà thức tỉnh, em nên cảm nhận nó một chút."

". . . . . ." Hạ lưu! Vương Nguyên mặc kệ người kia, dùng cả tay và chân vùng vẫy thoát khỏi sự giam cầm của anh, quát lên:

"Anh đi tắm nước lạnh đi!"

Nghĩ đến cơ thể chưa hồi phục hẳn của cậu, Vương Tuấn Khải không dám để cậu có những động tác quá mạnh, anh không nán lại thêm, đứng dậy, ném ra một câu:

"Sau này anh sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi " Rồi đi về phía phòng tắm ở đầu phòng ngủ, vừa đi vừa cởi cúc áo.

". . . . . ." Vương Nguyên nhìn trần nhà trắng như tuyết, đột nhiên cảm thấy con đường phía trước của mình đầy tăm tối.

Một lúc sau, nhiệt độ trên mặt cậu đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Cậu nhìn quét qua một vòng phòng ngủ của Vương Tuấn Khải. Bao trùm cả căn phòng là tông màu đen trắng, sự khác biệt lớn nhất giữa căn phòng này và căn phòng ngủ trong biệt thự của Vương Tuấn Khải là phòng tắm ở đây không trong suốt, hoàn toàn không nhìn thấy được hình ảnh bên trong.

Cậu đứng trước cánh cửa sổ to lớn sát đất, mải mê nhìn hoa cỏ, cây cối ở bên ngoài đang bừng bừng sức sống, cùng những tòa nhà cao tầng san sát phía chân trời xa. Cuộc sống phong phú muôn màu như vậy, còn sống thật tốt.

Vương Tuấn Khải lau khô người cùng tóc, quấn chiếc khăn tắm quanh hông, từ phòng tắm đi ra đúng lúc nhìn thấy cảnh này. Người kia đang nhìn phong cảnh bên ngoài khao khát, hận không thể phá được cửa sổ để bay đi.

Anh đi tới sau lưng Vương Nguyên, vòng hai tay qua eo cậu, bá đạo nói:

"Cả đời này em cũng đừng mơ thoát khỏi anh!"

"Ạch. . . . . . Tôi giống như đang nghĩ thế sao?"

Đúng vậy nha, bắt đầu từ khi nào mà cậu đã không còn ý nghĩ bỏ trốn nữa? Đây là đã đắm chìm sao?

Vương Tuấn Khải vuốt ve bên eo Vương Nguyên, thấp giọng cảnh cáo:

"Tiểu Nguyên , đừng để anh có cớ bẻ đi đôi cánh của em."

Vương Nguyên không nghi ngờ một chút nào, cậu biết rất rõ, Vương Tuấn Khải là người nói được làm được.

"Nửa tháng nữa, trong ngày sinh nhật của ông nội, anh sẽ để cho toàn thể mọi người trên thế giới biết, em là người của anh." Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn cậu nói, dĩ nhiên đây chỉ là thông báo để đối phương biết, chứ không phải là trưng cầu ý kiến.

"Tôi có quyền nói 'không' sao? Rõ ràng không có!" Vương Nguyên nói thầm trong lòng, chỉ có điều, hình như cậu cũng không hề bài xích với quyết định này của anh. Anh đối xử tốt với cậu, không phải là cậu không nhìn ra, nói không cảm động là giả. Một người đàn ông cao ngạo, tôn quý như thế, lại tự tay chăm sóc cậu, vừa mớm thuốc vừa lau người cho cậu, rõ ràng anh bận rộn như vậy, nhưng mỗi ngày đều dành thời gian phục vụ cậu hết lòng.

Cùng anh cả đời, hình như cũng không tệ.

Vương Nguyên xoay người lại, đặt hai tay lên cổ Vương Tuấn Khải, ngẩng đầu cùng anh bốn mắt nhìn nhau, nghiêm túc nói:

"Anh hãy nghĩ cho thông suốt. Có được tôi, thì cả đời này anh sẽ phải đoạn tuyệt với những người phụ nữ khác. Tới một giết một, tới hai sẽ giết cả hai."

Đôi mắt hẹp dài của Vương Tuấn Khải tràn đầy ý cười, chiếc miệng đẹp gợn lên một đường cong hoàn mỹ:

"Anh rất sẵn lòng."

Bị nụ cười của đối phương làm cho lóa mắt, Vương Nguyên rủa thầm: "Sao lại đẹp đến như vậy". Đột nhiên cậu kiễng chân lên, hôn nhẹ lên môi anh.

Vương Tuấn Khải kéo người cậu vào gần mình, ý định chạm môi của cậu trở thành một nụ hôn sâu.

...................

Trên bàn ăn, đôi mắt Vương Nguyên mở thật to, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, lẩm bẩm:

"Ai có thể nói cho tôi biết, sự khác biệt một trời một vực này là như thế nào không?!"

Vương Tuấn Khải vừa thong thả cắt miếng thịt bò bít tết, vừa lơ đễnh nói:

"Cơ thể em chưa khỏe hẳn, ăn thanh đạm một chút."

Vương Nguyên nhìn toàn rau là rau trước mặt mình, lại nhìn phía bên Vương Tuấn Khải toàn thịt cá, trong lòng mất thăng bằng trầm trọng. Cậu hung hăng nhìn chằm chằm đối phương.

Lăng Sanh nhìn thấy hành động tức giận như trẻ con của Vương Nguyên, không nhịn được cười khuyên nhủ:

"Tiểu Nguyên à, Tiểu Khải nói rất đúng. Dù sao bệnh của cháu cũng mới lành, nên ăn nhẹ một chút. Cháu xem món ăn của ông này, không phải cũng gần giống như cháu sao?"

Vương Nguyên thu hồi tầm mắt lại, nhìn về phía Lăng Sanh, dịu dàng nói:

"Ông nội, nhân lúc còn nóng ông ăn đi, cháu cũng ăn đây." Vương Tuấn Khải nói ông bị cảm, không phải bệnh gì nặng là tốt rồi.

Một câu "ông nội" khiến Lăng Sanh như mở cờ trong bụng, ông cười nói:

"Tiểu Nguyên đúng là một đứa bé ngoan!"

Vương Tuấn Khải rất bất mãn khi thấy ánh mắt Vương Nguyên dừng lại trên người ông nội, anh lạnh lùng nói:

"Không cho phép nói chuyện."

". . . . . ." Bạo chúa độc tài! Lăng Sanh và Vương Nguyên không hẹn mà cùng cúi đầu, ngoan ngoãn uống phần canh bổ máu trước mặt mình.

...........

Những ngày này Vương Tuấn Khải rất bận, so với trước kia càng bận hơn. Nhiều đêm tỉnh giấc, Vương Nguyên không thấy bóng dáng anh đâu. Cậu cũng muốn đỡ đần ít việc giúp anh, nhưng lại bị anh lạnh lùng từ chối, nói người bệnh nên toàn tâm an dưỡng.

Thật ra, cơ thể cậu cũng chẳng còn vấn đề gì nữa, nhưng Vương Tuấn Khải lại không cho phép cậu bận tâm.

Vào một ngày, Vương Nguyên tỉnh dậy rất sớm. Cậu sờ sang vị trí của Vương Tuấn Khải - lạnh. Cậu biết chắc chắn anh đã thừa lúc mình ngủ mà đi ra ngoài làm việc thì không khỏi tức giận một trận. Ngay sau đó, tiếng mở cửa khe khẽ truyền đến, cậu vội nhắm mắt giả vờ ngủ.

Vương Tuấn Khải rón rén nằm xuống bên cạnh Vương Nguyên, anh cẩn thận ôm cậu vào lòng, nhắm mắt lại.

Hơi lạnh trên người đối phương truyền đến xua tan đi sự tức giận trong lòng Vương Nguyên, chỉ còn lại sự thương tiếc. Cậu dụi dụi người vào Vương Tuấn Khải, tìm một tư thế thoái mái nhất, mở miệng thì thầm:

"Khải, em không muốn anh phải mệt mỏi như thế."

Vương Tuấn Khải không mở mắt, giơ tay lên vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cậu, dùng giọng trầm thấp, êm tai nói:

"Anh không mệt."

"Em không phải là một nửa của anh sao?" Vương Nguyên ngồi vọt dậy, nhìn đối phương nghiêm túc hỏi.

Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ mở mắt ra, lại kéo Vương Nguyên vào lòng mình, vỗ vỗ mông cậu nói:

"Em lộn xộn cái gì hả? Sáng sớm không ngủ, lại suy nghĩ lung tung. Em đương nhiên là một nửa của anh rồi!"

"Vậy tại sao anh không để em giúp đỡ, chia sẻ công việc với anh?" Vương Nguyên ngẩng đầu, hỏi lại một lần nữa.

Vương Tuấn Khải cúi đầu, hung hăng hôn cho cậu một trận, nói thì thào:

"Trong đầu em chỉ cần chứa một mình anh là được rồi, những việc khác, cứ giao hết cho anh."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro