CHƯƠNG 47 : Đời này có em là đủ rồi
Sau khi tính tiền xong, bốn người hai trước hai sau đi ra khỏi quầy hàng Dior. Bạch Triết Hiên nhìn Vương Nguyên đang đi phía trước, mời nhiệt tình:
"Cùng đi uống cà phê được không?"
Vương Tuấn Khải quay đầu lườm Bạch Triết Hiên một cái, trầm giọng nói:
"Tôi với Tiểu Nguyên còn phải đi mua sắm tiếp, hai người đi là được rồi."
Bạch Triết Hiên nhìn về phía Dany, dùng giọng đầy cuốn hút nói:
"Vậy chúng ta cũng đi mua sắm nha, dù sao cũng chẳng có chuyện gì để làm."
Trong lòng Dany xẹt qua một tia khổ sở. Đúng là hắn không coi tình cảm của cậu đối với hắn ra gì mà. Ở trước mặt cô, cũng không thèm che giấu một chút tình cảm nào của mình, thậm chí còn lợi dụng cậu để có nhiều thời gian ở cùng Nguyên. Chỉ có điều, mặc dù cô biết rõ hắn thật sự không muốn ở cùng một chỗ với mình, nhưng bản thân vẫn muốn nắm lấy cơ hội không dễ có này.
Cô cười cười, nhẹ nhàng nói:
"Được."
Chân Vương Tuấn Khải đang bước về phía quầy hàng độc quyền tiếp theo dừng lại, gân xanh hằn lên trên trán, mày nhíu chặt có thể kẹp chết một con kiến.
Vương Nguyên cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu lên hỏi:
"Sao vậy?"
Chân mày Vương Tuấn Khải giãn ra, cúi đầu đối mặt với ánh mắt quan tâm của cậu, nghiêm trang nói:
"Đột nhiên anh nhớ ra đã bỏ quên một thứ ở nhà."
Đôi mắt to của Vương Nguyên chớp chớp, sau khi suy nghĩ lòng vòng, đoán có lẽ anh đang muốn hất Bạch Triết Hiên ra khỏi bọn họ, nên hết sức phối hợp nói:
"Vậy chúng ta về nhà lấy đi."
Vương Tuấn Khải rất hài lòng với biểu hiện của cậu, lập tức đặt lên môi cậu một nụ hôn.
Bàn tay Bạch Triết Hiên đang cắm trong túi quần hơi nắm lại, lẩm bẩm:
"Hai người ở cùng một chỗ?"
Vương Tuấn Khải ôm eo Vương Nguyên, quay người lại, mặt đối mặt với Bạch Triết Hiên, gằn từng chữ chữ một, nhấn mạnh:
"Chúng tôi không chỉ ở cùng một chỗ, mà còn cùng ngủ trên một chiếc giường."
". . . . . ." Mặt Vương Nguyên hơi đỏ. Cậu tức giận trừng Vương Tuấn Khải một cái. Loại chuyện này có cần thiết phải nói cặn cẽ như thế không?
Bạch Triết Hiên cúi đầu tự cười chế giễu. Bọn họ đã đính hôn, ở chung một chỗ cũng có gì lạ đâu. Hắn ngẩng đầu lên, sự không vui đã biến mất không còn dấu vết, cười nói:
"Không biết chúng tôi có được vinh hạnh qua thăm chỗ ở của hai người một chút không?"
Bởi vì sự bám riết không tha của đối phương, mà trong lòng Dany trăm mối tơ vò, nhưng cô vẫn giữ vững nụ cười trên môi, không để người khác nhìn ra sự bất ổn của mình.
Vương Tuấn Khải vô cùng khó chịu, nhìn khuôn mặt tươi cười của Bạch Triết Hiên, lạnh lùng nói thẳng vào điểm chính:
"Tôi với Tiểu Nguyên không thích bóng đèn, cũng không có hứng thú làm bóng đèn." Anh nói xong, không đợi đối phương mở miệng, ôm Vương Nguyên rời đi.
Đột nhiên Dany phát hiện ra mình vẫn chưa biết cách để liên lạc với Vương Nguyên nên vội vàng nói:
"Nguyên, số di động của cậu bao nhiêu?"
Bước chân Vương Tuấn Khải không dừng, trước khi Vương Nguyên kịp mở miệng, anh chẳng do dự nói:
"Có duyên sẽ gặp lại."
". . . . . ." Dany không thể nói được gì. Người kia hẳn là hận không thể giấu kín Vương Nguyên vào trong túi đi.
Bạch Triết Hiên hướng về phía bóng lưng Vương Nguyên, nghiêm túc nói:
"Nguyên, nếu như em cảm thấy cuộc sống hiện tại mệt mỏi, có thể tìm anh bất cứ lúc nào. Anh sẽ để em được tự do, cho em tất cả những điều em muốn."
Vương Nguyên có cảm giác, trong chớp mắt thân thể Vương Tuấn Khải đã cứng ngắc. Cậu dừng bước, quay đầu đối diện với ánh mắt có chút mong đợi của Bạch Triết Hiên, nói:
"Cảm ơn tổng giám đốc Bạch đã quan tâm. Tôi rất tốt, chỉ cần là thứ Khải cho tôi đều thích."
Cậu thấy Dany đã tới bên cạnh mình thì cười nói:"Đưa điện thoại di động của cậu cho tôi."
Dany nghe xong, lộ ra mấy chiếc răng trắng, lấy điện thoại di động của mình ra đưa cho đối phương.
Vương Nguyên nhận lấy chiếc điện thoại, sau khi nhập một dãy số vào liền đưa lại cho Dany, nói giọng trong trẻo:
"Vậy liên lạc sau nha."
Dany coi như không nhìn thấy sắc mặt u ám chảy ra được cả nước của Vương Tuấn Khải, lắc lắc chiếc điện thoại, nói:
"Được."
Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên vừa đi, Bạch Triết Hiên tiến tới sau lưng Dany giống như một âm hồn, nhìn số điện thoại được ghi vào máy cậu.
Hơi thở đối phương phả vào cổ mình làm cho Dany giật mình. Cậu dứt khoát cất chiếc điện thoại vào trong vỏ da. Đùa à? Nếu để Bạch Triết Hiên biết được số điện thoại của Nguyên, chắc chắn Vương Tuấn Khải sẽ giết cô. Cậu quay đầu nhìn Bạch Triết Hiên, nghiêm túc nói:
"Anh từ bỏ ý định đi. Bất luận như thế nào, em cũng không nói số điện thoại của Hàn Yên cho anh đâu."
Đúng! Bất luận như thế nào cậu cũng không cho. Cậu chưa có vĩ đại đến nỗi, giúp người mình thích theo đuổi người khác.
Bạch Triết Hiên nhìn cậu ba giây, thấy cậu nói thật, liền bỏ qua suy nghĩ lấy số điện thoại của Vương Nguyên từ cô. Đúng vậy! Đối với hắn mà nói, muốn tìm ra số điện thoại của một người chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, đáng tiếc, đối thủ của hắn là Vương Tuấn Khải.
Hắn vừa đi ra ngoài, vừa thản nhiên nói:
"Công ty còn chút việc, anh đi trước đây."
Dany nhìn bóng lưng hắn xa dần, đột nhiên rất muốn khóc. Nhà họ Hoa và nhà họ Bạch đã có quan hệ nhiều đời. Cô và Bạch Triết Hiên đã biết nhau từ nhỏ, thế nhưng đã nhiền năm như vậy, cô vẫn không thể đi vào được lòng hắn. Trước kia hắn thay đổi phụ nữ như thay quần áo, còn bây giờ lại vì Vương Nguyên mà giữ mình trong sạch. . . . . .
Cô lấy điện thoại ra, tiếp tục lưu số lại. Nghĩ lại cũng thấy không thể hiểu nổi chính mình. Rõ ràng đối phương là tình địch của cô, nhưng sau khi cô biết được cậu ấy thích người khác, lại không nhịn được muốn thân thiết với cậu ấy.
Vương Tuấn Khải ngồi vào chỗ tay lái, vừa nịt dây nịt an toàn, vừa nói không cho cự tuyệt:
"Em thích quần áo của nhà thiết kế nào, anh sẽ bảo họ đến tận nhà thiết kế riêng cho em."
Động tác cài dây an toàn của Vương Nguyên dừng lại, nghĩ đến tình cảnh hôm nay, cậu trêu chọc:
"Anh phải nhét em vào trong túi đi."
Vương Tuấn Khải quay đầu nhìn cậu, trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy sự nghiêm túc, thấp giọng nói:
"Nếu như có thể anh cũng muốn."
Khóe miệng Vương Nguyên tự chủ được nâng lên. Cậu không biết nếu là người khác khi nghe thấy những lời này thì sẽ như thế nào, nhưng cậu lại rất vui vẻ. Đột nhiên cậu tiến tới trước mặt Vương Tuấn Khải, chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh, thừa lúc đối phương đang sững sờ, đưa đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng vẽ theo đường viền môi anh.
Vương Tuấn Khải thật sự có chút bất ngờ, số lần Vương Nguyên chủ động hôn anh rất ít. Đột nhiên cậu làm như thế khiến anh có cảm giác thụ sủng nhược kinh (được cưng mà sợ). Sau khi phản ứng kịp, anh đổi từ thế bị động sang chủ động, tay phải cố định đầu đối phương, đưa lưỡi ra mạnh mẽ tiến vào trong khoang miệng ấm áp của đối phương, ở bên trong sục sạo không ngừng.
Anh dùng chiếc lưỡi khéo léo cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho của Vương Nguyên, múa may tạo nên vũ điệu tuyệt vời nhất trên thế gian.
Vương Nguyên cảm thấy đầu lưỡi của mình đã không còn cảm giác, đối phương mới dừng lại nụ hôn này. Sau khi được giải phóng, đôi mắt to mĩ lệ của cậu phủ một tầng hơi nước, gương mặt xinh đẹp đỏ hồng, đôi môi đỏ mọng mê người hô hấp từng ngụm từng ngụm một, cặp núi đôi cao vút phập phồng lên xuống, rất mê người.
Vương Tuấn Khải không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, dùng giọng hơi khàn khàn nói:
"Tiểu Nguyên, em đúng là yêu tinh, hại anh lúc nào cũng muốn hóa thân thành lang sói."
Khuôn mặt Vương Nguyên càng đỏ giống như một con tôm luộc. Hai mắt cậu nhấp nháy, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt màu lục đang phát sáng của anh.
Vương Tuấn Khải thấy vậy, cười hết sức yêu nghiệt. Anh quay đầu vừa lái xe, vừa dùng giọng khêu gợi nói:
"Anh rất vui."
Vương Nguyên chớp mắt hai cái, không hiểu gì, hỏi:
"Sao cơ?"
"Em nói thứ anh cho, em đều thích." Vương Tuấn Khải nâng khóe môi lên, nhắc lại.
Vương Nguyên như hiểu ra nói:
"Vốn là thế mà."
Vương Tuấn Khải nghe xong, nụ cười trên mặt càng rạng ngời hơn. Đời này có em là đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro