CHƯƠNG 56 : Gặp lại ám sát

Quả bóng chuyền xẹt trên không trung tạo thành một đường vòng cung hoàn mỹ rơi xuống vị trí của Vương Nguyên. Vương Nguyên đưa hai tay lên tạo thành hình bán cầu, hai ngón cái để ngược nhau tạo thành chữ "nhất" (一), chân đạp trên đất, người đưa về phía trước nghênh tiếp bóng. Cậu không phát bóng thẳng đến sân đối phương mà khống chế lực để bóng bay thành đường cong, điểm cao nhất vẫn nằm trong khu vực sân mình, ngay cạnh đường lưới.

Giống như đã được diễn tập vô số lần, ngay tức khắc Vương Tuấn Khải đã đọc được ý đồ của cậu. Anh dùng tốc độ mà người thường khó có thể tưởng tượng được, từ đường biên phía sau phi đến trước đường lưới, hai chân đạp đất, tung người lên cao, tay phải đưa lên, khi đã đạt tới điểm cao nhất của quả bóng chuyền, anh giữ bóng gần như thẳng đứng.

Nhưng cũng bởi vì điểm khác biệt này, mà quả bóng chuyền đã xoay tròn với tốc độ cực nhanh, lúc đối phương còn chưa kịp ra tay nó đã phi thẳng xuống bãi biển, cách đường lưới khoảng 5 centimet trong sân đối phương làm cát bay lên tung tóe.

Người xung quanh bất giác lên tiếng thán phục, quá đáng xem! Tất cả mọi người đều ngừng thở chỉ sợ trong nháy mắt mình sẽ bỏ qua mất màn đặc sắc.

Lần này đến Vương Tuấn Khải phát bóng, tiếng còi của trọng tài vừa vang lên, Vương Tuấn Khải dùng tay trái tung bóng lên không trung, thậm chí hai chân anh còn không rời khỏi mặt đất, hai đầu gối chỉ hơi hơi cong lại, đồng thời đưa tay phải lên, không dùng quá nhiều sức phát bóng đi.

Bóng chuyền bay hơi cao, đạt tới điểm cao nhất cách đường lưới bên sân đối phương khoảng 10 centimet, sau đó bay nhẹ nhàng về phía đường biên sau của sân đối phương.

Tề Ngôn thấy vậy, chạy nhanh đến vị trí quả bóng rơi xuống, hai chân hắn đạp đất, tay phải đưa thẳng qua đỉnh đầu, cả người gần như đã bay về phía quả bóng chuyền, nhưng đáng tiếc hắn đã chậm một chút, quả bóng lướt qua ngón tay hắn, tiếp xúc thân mật với bãi biển cách đường biên sau khoảng 2 centimet, sau đó lại tạo thành một đường cong nhỏ, bay ra khỏi đường biên.

"Ôi trời! Điều khiển bóng quá tuyệt!"

"Cho dù là cầu thủ tốt nhất của đội tuyển Quốc gia cũng chỉ có thể được đến như thế này thôi!"

"Quá tuyệt! Quá kinh khủng! Đáng tiếc vừa rồi không ghi lại được màn đó."

". . . . . ."

Người xem nhao nhao bàn luận, tuy nhiên bốn người trong sân vẫn chỉ im lặng.

Tề Ngôn rất chán nản vì mình không đón được quả bóng ở thời khắc vừa rồi.

Dany đã bị thực lực của Vương Tuấn Khải và Tề Ngôn làm cho chấn động. Tuy vừa rồi Tề Ngôn không đón được quả bóng Vương Tuấn Khải phát tới, nhưng quả bóng đó, nếu đổi lại là người khác, nhất định sẽ không thể nào chạm tới được cơ. Hơn nữa, thực lực của Vương Nguyên cũng không tầm thường nha, mặc dù chỉ là chuyền bóng đơn giản thôi, nhưng cậu ấy đã khống chế được lực cùng góc độ vô cùng tốt.

Xem ra đúng là mình và Tề Ngôn sẽ bị đánh cho hoa rơi nước chảy rồi. . . . . .

Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải liếc mắt đưa tình với nhau, ánh mắt trao đổi còn hơn cả hàng vạn lời nói.

Vừa rồi lại là Vương Tuấn Khải phát bóng. Lần này tư thế phát bóng của anh không khác lần trước là mấy, nhưng nhìn thì có vẻ như lực phát bóng đã nhẹ hơn một chút, điểm phát cũng khác nhau. Bóng chuyền xẹt một đường rất chậm trên không trung, đang lúc mọi người tưởng rằng quả bóng sẽ không thể qua được đường lưới thì nó vụt qua tấm lưới, sà xuống sân đối phương.

Phản ứng của Dany đã nhanh hơn rất nhiều. Cô chạy nước kiệu hai bước, hai chân đạp đất, nhảy vọt lên không trung, chân gấp khúc lại, đồng thời hai tay ôm lấy nhau, hai ngón cái đưa song song lên trên, tiếp đó hai đầu gối để theo hình thức quỳ xuống đất, dùng hai tay chuyền bóng lên.

Tề Ngôn thấy vậy, như gió phi đến bên cạnh Dany, tiếp đó hai chân đạp đất, mượn lực bật, cả người nẩy lên cao, đưa tay phát bóng tới gần biên giới của đối phương.

Vương Nguyên nhíu mày, chiếc quần lụa mỏng màu trắng xẹt trên không trung, cậu nghiêng người, dùng hai tay chuyền bóng vào giữa sân bên mình.

Vương Tuấn Khải không đến đón bóng, mà đi tới ôm chiếc eo nhỏ của Vương Nguyên, thoải mái nhàn nhã nhìn về phía Tề Ngôn và Dany.

Vương Nguyên nhíu nhíu mày, theo tầm mắt của anh cũng nhìn sang, bất ngờ nhìn thấy Tề Ngôn đang đè lên trên người Dany, hai người đang môi kề môi! Đôi mắt cô mở to, nhìn không chớp về phía bên kia, xem tình huống phát triển của sự việc.

Những người xung quanh cũng đã đem hết tầm mắt tập trung lại trên hai người bọn họ, không hề chớp mắt dù chỉ một cái.

Tề Ngôn làm thế nào cũng không ngờ được lúc mình hạ xuống, lại giẫm trúng chân Dany. Hắn càng không ngờ rằng, mình sẽ không đứng vững mà ngã lên trên người cô, điều không ngờ nhất là chết tử tế cũng không xong, mà lại vừa vặn môi chạm môi với cô. Hắn nhìn Dany ba giây, sau đó đột ngột đứng dậy, lấy tay lau lau môi mình.

Khốn kiếp! Nụ hôn đầu bị Thiên Tỷ cướp đi đã không tính rồi, giờ nụ hôn đầu với nữ sinh cũng không cánh mà bay mất.

Dany phản ứng kịp, cũng đứng dậy, thấy hành động lau môi của Tề Ngôn, cơn tức giận liền ùa tới. Cô mới bị thua thiệt đi! Lau môi cũng không tới lượt anh ta lau nha! Cô kích động đến mức đánh mất hết lý trí, đi tới trước mặt Tề Ngôn, bất ngờ kéo đầu hắn xuống thấp, đồng thời nhón chân lên, không nói hai lời hôn lên môi Tề Ngôn.

". . . . . ." Táo bạo! Hai mắt Vương Nguyên mở lớn như chiếc chuông đồng, không thể tin được nhìn Dany cưỡng hôn Tề Ngôn.

Đôi môi mỏng của Vương Tuấn Khải khẽ cong lên, anh cúi đầu thấp xuống bên tai Vương Nguyên, cắn cắn vành tai cậu, dùng giọng đầy từ tính nói:

"Tiểu Nguyên, anh rất sẵn lòng để em cưỡng hôn."

"Ai muốn cưỡng hôn anh!" Vương Nguyên hờn dỗi nhìn anh, đỏ mặt nói thẳng thừng.

Ánh mắt Vương Tuấn Khải chợt lóe sáng, anh nói câu "Anh muốn cưỡng hôn em" cực nhanh, sau đó đã biến luôn thành hành động.

Mọi người xung quanh thấy thế, nhất thời trở nên ồn ào, có huýt sáo, có vỗ tay, có tiếng thét chói tai. . . . . .

Tề Ngôn giật mình tỉnh lại, đẩy mạnh Dany ra, nhìn cô giống như kẻ thù:

"Đừng tưởng cô là phụ nữ thì tôi không dám làm gì cô!"

Dany sau khi đứng vững, khoanh hay tay trước ngực, đưa đầu lưỡi ra liếm liếm môi mình vô cùng khiêu khích, khẽ cười hỏi:

"Trừ câu đó ra thì anh còn nói được câu nào khác nữa không?"

Tề Ngôn giận đến muốn chết. Ngay cả hắn cũng không hiểu nổi chính mình tại sao lại không thể ra tay đánh Dany. Dù thế nào thì bản thân hắn cũng chẳng phải là kẻ nhân từ biết nương tay gì. Hơn nữa điều bực mình nhất là, bị cô cưỡng hôn thân thể hắn lại còn có phản ứng.

"Shit!" Hắn lườm Dany một cái, đi về phía biển nhảy vào trong dòng nước bơi đi.

Từ trước đến giờ Vương Tuấn Khải đều bá đạo, coi như Vương Nguyên có giãy dụa cũng chẳng thể làm được gì. Anh hôn cậu đến thỏa thích mới dừng lại.

Vương Nguyên thẹn quá hóa giận, trừng mắt với anh một cái sau đó đưa chân giẫm lên trên chân anh. Chỉ có điều cậu đã cố ý dùng lực rất nhẹ, cho nên tính uy hiếp gần như bằng không.

Vương Tuấn Khải kéo cậu vào trong ngực,đồng thời dùng đôi mắt sắc nhọn quét một lượt đám nam nữ đang vây xung quanh.

Ánh mắt của anh quá áp bức và lạnh lẽo, làm cho những người bị mắt anh quét phải không tự chủ được con người đều cụp xuống, sau cùng đều tan tác như chim muông.

"Đáng ghét!" Vương Nguyên đưa tay đấm đấm vào lồng ngực to lớn của Vương Tuấn Khải, xấu hổ nói.

Vương Tuấn Khải cúi đầu hôn lên mái tóc cậu, lên tiếng:

"Ừ, anh rất đáng ghét."

". . . . . ." Vương Nguyên thoát khỏi vòm ngực của anh, vừa đi về phía Dany vừa làm nũng nói:

"Không thèm để ý đến anh nữa."

Sắc mặt của Vương Tuấn Khải lập tức tối đi, anh kéo tay cậu lại, trầm giọng nói:

"Em dám!"

Vương Nguyên dừng bước, xoay người ngẩng đầu trừng anh, cự nự:

"Em sẽ không để ý tới anh nữa!"

Vương Tuấn Khải mắt đối mắt với cậu mấy giây. Anh thua trận, thở dài một cái, dịu dàng nói:

"Bà xã, anh sai rồi."

Vương Nguyên "Hừ" một tiếng, đôi mắt chớp chớp, nhỏ giọng nói:

"Ai là bà xã của anh."

Vương Tuấn Khải cười rực rỡ, hùng hồn nói:

"Em nha." Lúc cần thiết, anh cũng chẳng ngại lợi dụng "sắc đẹp" để mê hoặc con mèo hoang nhỏ nhà mình.

Vương Nguyên thấy nụ cười của anh đã thu hút rất nhiều ánh mắt của nữ sinh, cậu đưa hai tay lên che miệng anh lại, làu bàu:

"Không được cười!"

"Ừ, không cười." Vương Tuấn Khải nhìn cậu mặt tràn đầy ý cười, nhẹ giọng đáp.

Vương Nguyên tức giận trợn mắt nhìn anh một cái, nói:

"Anh đi bơi cùng Tề Ngôn đi, em với Dany ở đây nghỉ ngơi."

Vương Tuấn Khải quay đầu nhìn ra bờ biển, lại nhìn Vương Nguyên, nhỏ giọng nói:

"Vậy anh đi nha, thấy chán thì gọi anh."

Vương Nguyên gật đầu, xoay người đi trước, đến chỗ Dany cách đó không xa.

Vương Tuấn Khải đưa mắt nhìn theo bóng lưng của cậu mấy giây sau đó mới đi về phía bờ biển.

"Không ngờ Triết Nhã lại làm ra loại chuyện như thế này?!" 

Dưới chiếc dù che nắng, Dany đang cầm ipad nằm trên chiếc ghế dựa nhìn thấy Vương Nguyên đi tới, khó tin nói.

Vương Nguyên nằm xuống một chiếc ghế dựa khác bên trong chiếc dù che nắng, nhận lấy Ipad từ tay đối phương cũng chẳng quan tâm một chút nào đến nội dung bên trong trang web. Thật ra không cần đọc cậu cũng có thể đoán được đại khái nội dung bên trong.

"Em gái của chủ tịch tập đoàn Bạch Thị chơi 4P, cuộc sống riêng tư thật trụy lạc, thối nát."

Cậu quét mắt nhìn qua nội dung, trả ipad lại cho Dany, nói xa xôi:

"Nhìn ảnh thật chân thật nha."

Không ngờ những người kia làm việc cũng có chút thủ đoạn, không hề nhìn ra Bạch Triết Nhã đã bị bỏ thuốc kích dục.

Dany khó tin lại xem lại nội dung trong trang web một lần nữa, lẩm bẩm:

"Đúng là nhìn không ra cô ta là loại người như thế. . . . . ."

Vương Nguyên nhíu mày, cầm một ly nước trong khay từ người phục vụ uống một hớp, dùng giọng trong trẻo hỏi:

"Cô quen cô ta sao?"

Dany đóng trang web vào, đặt ipad lên trên chiếc bàn gỗ hình tròn, ngồi thẳng người dậy, đưa thìa kem vào trong miệng, nói:

"Từ nhỏ cô ấy đã được gửi sang nước Anh học nội trú toàn phần trong trường dành cho những cô gái quý tộc. Khi ở Oxford chúng tôi cũng qua lại mấy lần, cơ hội tiếp xúc cũng không quá nhiều, cho nên cũng không hẳn là rất quen."

Huống chi, cô thật sự cũng chẳng ưa thích gì cô ta, có cảm giác cô ta rất làm bộ, còn ỷ thế mình thanh cao nữa.

Vương Nguyên gật đầu một cái, đặt ly nước bằng thủy tinh lên trên cái đĩa ở trên bàn, mắt hơi híp lại nhìn về phía Vương Tuấn Khải đang bơi lội ở nơi xa xa.

Đột nhiên một tầm mắt quen thuộc rọi vào đầu cậu. Ánh mắt cô rét lạnh, đột ngột quay đầu nhìn lại phía sau, nhưng không hề phát hiện ra có điểm gì khác thường, ngay sau đó tầm mắt kia cũng biến mất không thấy đâu.

"Sao vậy?" Dany thấy nét mặt cô cảnh giác, không nhịn được lên tiếng hỏi.

Vương Nguyên thu hồi ánh mắt, cười thờ ơ đáp:

"Không có gì."

Tầm mắt kia cậu không nhớ sai. . . . . . Cũng không phải là nhớ mãi không quên được hắn, chỉ là đã bị hắn nhìn mấy chục năm, loại cảm giác đó đã ăn sâu vào tận trong xương tủy, muốn quên cũng không thể quên được. Chỉ không ngờ hắn lại xuất hiện ở nơi đây. Đúng là đi mòn giày sắt chẳng thể tìm được, đến khi gặp được lại chẳng tốn một chút công sức.

Nếu hắn đang ở đây vậy gần đây cũng phải có người của hắn rồi!

Nghĩ vậy, cậu đứng phắt dậy, nói một câu "cô trở về phòng nhanh lên", liền để chân trần chạy vội vã về phía Vương Tuấn Khải.

Mặc dù Vương Tuấn Khải đang bơi trên biển, nhưng lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh của Vương Nguyên. Lúc này thấy cậu dùng tốc độ trên cả người bình thường hình như chạy về hướng mình, lòng anh không khỏi trầm xuống, nếu không có tình huống đặc biệt cậu sẽ không để lộ thực lực của mình ra ngoài.

Anh đề cao cảnh giác, hết sức lưu ý động tĩnh xung quanh, gọi "Ngôn" một tiếng, đồng thời vội vàng bơi về phía Vương Nguyên. Anh không thể để cậu một mình đối mặt với nguy hiểm.

Tề Ngôn ở cách đó không xa, nghe thấy người kia gọi mình, lại thấy anh bơi rất nhanh vào bờ, hắn đoán đã có chuyện nên cũng cảnh giác, đồng thời bơi theo hướng Vương Tuấn Khải.

Đột nhiên dưới nước có hai người đang bơi về phía Vương Tuấn Khải, giống như muốn kéo anh xuống đáy biển, sắc mặt hắn sa sầm lại, hai chân đột ngột kẹp đầu một tên trong đó lại, người xoay tròn 360 độ. Sau khi buông hai chân ra, hắn xoay người nghênh đón một tên khác phía trước.

Tề Ngôn và Vương Nguyên thấy bóng dáng Vương Tuấn Khải đã biến mất ở trong biển, ánh mắt đều lộ ra tia sắc bén. Tề Ngôn ra sức bơi về phương hướng Vương Tuấn Khải biến mất. Vương Nguyên đang định nhảy vào trong biển, liền cảm thấy sau lưng có nguy hiểm, cậu cười lạnh trong lòng, nói:

"Đã không có cảm giác ngon miệng thì cũng cần gì phải nhiều đồ ăn đến như vậy!"

Cậu mau lẹ cúi người xuống, thoát khỏi động tác con dao gọt hoa quả định đặt trên cổ mình, đồng thời lấy chân trái làm điểm cố định, rất nhanh xoay người 180 độ ngó mặt kẻ địch. Tay phải cậu bắt được bắp chân đối phương, dùng sức kéo ra phía sau mình, trong lúc hắn ngã xuống, tay trái tạo thành một góc quỷ dị, chộp vào cổ tay phải đang cầm dao của hắn, vặn không chút thương tiếc.

Cùng với tiếng xương gãy "răng rắc" là con dao gọt hoa quả rơi xuống mặt đất.

Vương Nguyên đưa chân phải lên, đạp mạnh vào điểm chí mạng của đối phương. Đánh nhau chính là không từ thủ đoạn nào. Phải làm thế mới có lợi, mới bước tiếp được.

Người đàn ông "A" lên một tiếng, cả người cuộn lại, khuôn mặt rất dữ tợn. Thành viên của tổ chức đệ nhất sát thủ đều đã được trải qua một lớp huấn luyện không phải của con người, với cơn đau thông thường tuyệt đối sẽ không rên lên một tiếng. Giờ đây người đàn ông kia lại kêu lên thành tiếng, có thể thấy được Vương Nguyên đã dùng sức như thế nào, đại khái là, đã đạp cho hắn tan xương nát thịt.

Vương Nguyên cũng không có cứ như thế mà buông tha cho người đàn ông, nhìn như đã không còn tính ưu hiếp nào,. Loại người như bọn hắn, trừ phi chết nếu không nhất định sẽ quay lại cắn người một cái bất cứ lúc nào. Cậu dùng chân trái đỡ lấy cái cán của con dao gọt hoa quả, trong nháy mắt con dao đã đâm thẳng vào động mạch cổ của người đàn ông.

Tất cả mọi người đang du ngoạn trên bãi biển đều sợ ngây người, sững sờ đến quên cả phản ứng. Bất chợt một người phụ nữ thét lên bỏ chạy, những người khác mới tới tấp bừng tỉnh, sau đó đua nhau chạy đi.

Ở dưới nước, Vương Tuấn Khải dùng hai tay chia ra hai bên, vặn gãy tay trái và tay phải của đối phương, sau đó gập hai chân xuống kiểu quỳ gối, giẫm lên bả vai người kia, nhờ tác dụng phản ngược mà dễ dàng ngoi lên trên mặt biển, trước vẻ mặt lo lắng của Tề Ngôn, anh nhếch nhếch khóe môi, sau đó xoay người bơi vào bờ.

Nhìn thấy Vương Nguyên vẫn khỏe mạnh anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Biết rất rõ người khác sẽ không thể làm gì được cậu, nhưng anh vẫn không nhịn được lo lắng. . . . . .

Tề Ngôn thấy Vương Tuấn Khải nhếch nhếch khóe môi, biết anh không việc gì, trái tim đang lơ lửng rút cuộc cũng được hạ xuống, đồng thời không khỏi tự hỏi, rút cuộc là ai đã ra tay?

Vương Nguyên giải quyết xong tên kia, không hề chậm chễ lại xoay người tìm kiếm bóng dáng của Vương Tuấn Khải.  Lúc này nhìn thấy hình dáng anh vẫn nguyên vẹn như lúc đầu đi về phía mình,  liền như con chim nhỏ lao vào ngực anh, kích động nói:

"Khải , em yêu anh."

Lúc nhìn thấy trong chớp mắt anh đã biến mất trên biển, cậu thật sự tưởng rằng anh đã xảy ra chuyện gì, loại cảm giác đó giống như ngày tận thế đã đến,  không muốn sẽ lại có thêm lần thứ hai.

Vương Tuấn Khải ôm lấy cậu, trong mắt tràn đầy dịu dàng, nhỏ giọng nói:

"Anh cũng yêu em."

Tề Ngôn nhìn thấy một màn ấm áp này, nhếch miệng lên. Nhớ tới cô gái đã cưỡng hôn mình, hắn không khỏi có chút lo lắng, cặp mắt quét khắp bốn phía một lượt, nhận ra cô đang đứng một mình dưới chiếc dù che nắng, bàng hoàng nhìn sang bên này.

Tề Ngôn đang định thu hồi tầm mắt, đột nhiên nhìn thấy phía sau Dany hiện lên một người đàn ông mặc quần short cùng áo T—shirt. Người này xuất hiện trong thời gian và địa điểm quá không phù hợp rồi. Ánh mắt Tề Ngôn rét lạnh. Hắn vừa chạy thần tốc về phía Dany, vừa cao giọng hô:

"Cô gái, cẩn thận sau lưng!"

Dany nghe xong còn chưa kịp xoay người đã bị dao kề vào cổ. Cảm giác lạnh lẽo từ cổ truyền đến không khỏi làm cho tóc gáy cô dựng đứng lên, hai chân cũng run run nhẹ. Trước đó cô không nghe lời Vương Nguyên trở về phòng, không phải là vì cô không sợ chết, mà vì cô không biết đã xảy ra chuyện gì, muốn ở lại xem mình có thể giúp được gì hay không, đến khi nhìn thấy Vương Nguyên giết người, cũng bởi vì bị hù cho sợ hãi mà chưa trở về phòng được.

Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên vội vàng nhìn về phía Tề Ngôn đang chạy tới, thấy Dany bị uy hiếp sắc mặt cả hai đều rất khó coi. Hai người liếc mắt nhìn nhau, vội vàng tách ra dần dần tiếp sát bao vây chỗ Dany.

"Các người còn lại gần thêm bước nữa, tôi sẽ giết chết cô ta!" Giọng nói cứng nhắc, lạnh lẽo của tên sát thủ đang uy hiếp Dany vang lên.

Tề Ngôn giơ hai tay quá đỉnh đầu, thấp giọng nói:

"Như thế này được rồi chứ." Thừa dịp Tề Ngôn thu hút tầm mắt của người đàn ông, hai người Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải như một loại gió lốc, lao tới hai bên người hắn và Dany. Tay phải Vương Tuấn Khải chộp lấy cổ tay người đàn ông, hung bạo bẻ gãy nó, trong khi đó năm ngón tay Vương Nguyên tạo thành móng vuốt, túm vào chỗ then chốt ở khuỷu tay người đàn ông, kéo mạnh xuống đất giống như kéo thứ gì đó nặng cả ngàn cân, cánh tay trái của hắn bị rụng rời, cánh tay Dany được trả lại tự do.

Lúc bốn người đang thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên Tề Ngôn nhìn thấy một viên đạn đang lao về phía sau lưng Vương Tuấn Khải. Hắn chợt tiến lên đẩy Vương Tuấn Khải ra, mắt nhìn thấy viên đạn đang lao thẳng vào ngực phải mình, hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chịu đựng viên đạn này, lại cảm thấy có một cỗ lực đẩy mình ra.

Hắn xoay người, không thể tin nổi nhìn thấy bả vai Dany đã bị trúng đạn.

Vương Nguyên giẫm lên chiếc cổ của người đàn ông, kết liễu sinh mạng hắn, sau đó nhìn Vương Tuấn Khải nghĩ lại mà sợ. Cậu đã quên mất là người kia muốn mạng của Khải! Hắn đã an bài nhiều tay chân như vậy, mục đích cuối cùng cũng chỉ là muốn Khải chết. Uy hiếp Dany cũng chỉ là thu hút sự chú ý của mọi người, để có thể dễ dàng bắn chết anh ấy.

Tề Ngôn thấy Dany lảo đảo ngã xuống, hắn vội vàng cúi người bế cô lên, vừa đi về phía chiếc xe để không, vừa nói:

"Tại sao lại đỡ đạn thay tôi?"

Dany liếc mắt vô lực, yếu ớt nói:"Tôi không có..."

Nếu không phải cái tên uy hiếp kia đã đụng vào người cô, thì sao cô có thể ra nông nỗi bị trúng đạn được chứ!

Ánh mắt Tề Ngôn nhìn cô đầy phức tạp, sau đó nói:"cô đừng nói chuyện".

Vương Tuấn Khải ngồi cào chỗ tay lái của xe, mở bản đồ ra xem. Vương Nguyên mở cửa xe phía sau cho Tề Ngôn, sau đó ngồi vào chỗ kế bên tay lái.

Đợi Tề Ngôn bế người kia ngồi vào trong xe đóng cửa lại xong, Vương Tuấn Khải ;lập tức lái xe chạy về phía bẹnh viện dựa theo bản đồ.

Mặc dù bệnh viện ở Đỉnh Vô Danh có rất ít bệnh nhân, nhưng cơ sở vật chất và đội ngũ y bác sĩ trong bệnh viện đều thuộc hàng đầu. Có lẽ đây cũng là một đặc điểm của khu dịch Bắc Đẩu tinh.

Sau khi Tề Ngôn đặt người lên trên cáng, nhìn bác sĩ mổ chính ra lệnh:"Cởi đồ cách ly của ông ra."

Bác sĩ mổ chính sững sờ một lúc, nói:"Tiên sinh, ngài...."

"Ngôn, cho cậu."Vương Tuấn Khải dắt tay Vương Nguyên đi về phía Tề Ngôn, cắt ngang lời bác sĩ mổ chính.

Tề Ngôn nghe thấy tiếng nhìn sang chỉ thấy tay phải Vương Tuấn Khải đang đeo chiếc bao tay tiệt trùng, cầm bộ đồ cách ly cùng bao tay và khẩu trang. hắn nhìn người kia cảm kích, không lời nào diễn tả được hết sự biết ơn đối với người anh em.

Giữa lông mày bác sĩ mổ chính đã nhíu lại thành chữ"sông". hắn lại mở miệng nói:"Các anh không được làm như vậy."

Vương Tuấn Khải đi tới phía sau hắn, dí con dao vào hắn khiến hắn phải choáng váng, sau đó lạnh lùng nói với những y bác sĩ còn lại:

"Nếu các người không cùng phối hợp với cậu ấy làm giải phẩu, cũng đừng trách tôi không khách khí."

Nhìn biển báo phía trên phòng mổ hiển thị chữ'đang phẫu thuật', Vương Nguyên ngồi trên ghê tựa đầu lên vai Vương Tuấn Khải, lẩm bẩm

"Nếu cô ấy có chuyện gì Tề Ngôn sẽ tự trách mình cả đời mất."

Vương Tuấn Khải vuốt vuốt bàn tay nhỏ bé của cậu, nói kiên định:"cô ấy không việc gì cả."

Ngôn sẽ không để cho cô ấy có chuyện.

Anh dừng lại một lúc, lấy chiếc điện thoại di động trong túi ra, bấm một dãy số, phân phó:"Người của tổ chức Đệ Nhất sát thủ, không đẻ chừa lại một tên nào."

Cúp điện thoại xong, anh nghĩ nghĩ, lại bấm số điện thoại của Thiên Tỷ.

"Khải, tôi rất nhớ cậu!"

Khóe miệng Vương Tuấn Khải giật giật, lạnh nhạt nói:

"Từ lúc cậu đi tính đến hôm nay còn chưa được một tuần."

Ở bên kia Thiên Tỷ gào khóc.

"Khải, một ngày không được gặp cậu tựa như đã xa cách cả ba năm nha!"

Biểu hiện tốt một chút mới có thể sớm rời khỏi cái nơi đảo không người quỷ quái này được.

Bộ dạng nịnh bợ của người kia khiến Chí Hoành không ngừng liếc xéo, hình như đây cũng là nụ cười thật lòng đầu tiên của hắn trong mấy ngày nay. Chỉ có điều, từ khi nào mà mình đã bắt đầu quan tâm đến hắn rồi chứ? Chí Hoành cười cười tự chế giễu mình, thu hồi tầm mắt lại.

Gân xanh trên trán Vương Tuấn Khải nhảy lên, nhịn xuống cơn kích động cho rơi điện thoại, trầm giọng nói:

"Bây giờ tới ngay Đỉnh Vô Danh, tiện thể mang cả đám người mới tới đây."

Người đầu bên kia vừa nói dứt lời,Thiên Tỷ môi huýt sáo một tiếng, nói vô cùng hưng phấn:

"Khải, đây là cậu muốn cho chúng tôi nghỉ phép sao?"

Sau khi Vương Tuấn Khải quăng lại cho hắn hai chữ:"Nhiệm vụ!", liền cúp điện thoại.

Vương Nguyên cười cười, hỏi tựa như không hỏi: "Thiên Tỷ"

Vương Tuấn Khải nhét điện thoại vào trong túi quần, vuốt vuốt ấn đường đáp:"Ừ".

Trừ hắn ra, còn có ai dám cợt nhả với anh như vậy chứ? Lần nào cũng làm cho anh có kích động muốn đánh người.

Đột nhiên anh nghĩ đến một vấn đề, vì vậy nhỏ giọng hỏi:"Tiểu Nguyên, vừa rồi tại sao em lại phát hiện ra bọn họ?"

Đôi mắt đẹp trong như ngọc lưu ly của Vương Nguyên chợt lóe lên tia lạnh lẽo. Cậu lạnh lùng nói:

"Em cũng không phát hiện ra những người đó, chẳng qua là cảm thấy người đó ở đây nên sẽ có sát thủ ẩn nấp mà thôi."

Vương Tuấn Khải nhíu nhíu mày, hòi:"Em nhìn thấy hắn ta?"

"không! Chỉ cảm thấy có một tầm mắt quen thuộc rơi vào người mình." 

Vương Nguyên khẽ lắc đầu, nói.

Sắc mặt Vương Tuấn Khải tối sầm lại, con ngươi cũng lóe lên tia đỏ. Anh dùng giọng lạnh lẽo hơn bất cứ lúc nào.

"Hắn phải chết!"

Chết tiệt! Lại có ảnh hưởng sâu đậm đến Tiểu Nguyên như vậy! Nhất định phải xóa đi sự tồn tại của hắn, mặc kệ là trong cuộc sống hiện thực hay là trong thế giới nội tâm của Tiểu Nguyên.

Vương Nguyên cảm thấy giọng nói của Vương Tuấn Khải có chút không đúng, sao lại tức giận đến như vậy được? cậu quay đầu đối mặt với anh, nhìn thấy tia đỏ trong tròng mắt anh, nhẹ giọng hỏi:"Anh sao vậy?"

Vương Tuấn Khải đè cơn tức giận trong lòng xuống, làm cho ánh mắt mình khôi phục lại bình thường, đôi môi mỏng khẽ cong lên, nhàn nhạt đáp:"Không có gì."


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro