CHƯƠNG 71 : Tuyệt đối không cho phép

Xe dừng lại bên cạnh máy bay, Vương Nguyên vội vàng xuống xe, đi qua cầu thang chạy thẳng về phía cabin.

Vương Tuấn Khải dựa người vào cửa bên trong cabin chờ Vương Nguyên. Cậu vừa vào đến cửa cabin, Vương Tuấn Khải liền đưa tay ôm cậu vào lòng. Anh ôm chặt cậu giống như muốn vê cậu vào trong cơ thể mình.

Vương Nguyên ôm lại anh, lên tiếng giải thích:

"Khải, em... "

"Không cần phải nói, anh biết em định quay lại liều chết với người của Nhan gia để trả thù cho ông nội, cũng là để phát tiết tâm trạng mình." Vương Tuấn Khải buông lỏng người trong ngực, cúi đầu nhìn cậu, đưa ngón ngỏ tay phải đặt lên bờ môi mềm mại của cậu, chặn lại lời cậu ... giọng anh bình tĩnh nói.

Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn anh, gật mạnh đầu một cái.

Vương Tuấn Khải để cho ngón trỏ phải và ba ngón khác khẽ nắm hờ lại, ngón cái vuốt ve môi cậu, dùng giọng khiến người khác phải đau lòng:

"Chỉ một lần này thôi, lần sau không được làm như thế này nữa, biết không? Bất luận như thế nào cũng không được rời khỏi anh."

Nước mắt Vương Nguyên tuôn rơi không ngừng như đê vỡ. Cậu gật đầu mãi không thôi, nói:

"Uhm uhm uhm!"

Vương Tuấn Khải dùng hai ngón cái lau nước mắt trên mặt cho cậu, cúi đầu hôn lên trán cậu một cái, dịu dàng nói:

"Chúng ta trở về nước Mĩ trước được không?"

Vương Nguyên lại gật đầu lần nữa:

"Uhm."

Vương Tuấn Khải dắt cậu đi tới phòng điều khiển, để cậu ngồi xuống vị trí kế bên tay lái, rồi cúi người thắt dây an toàn cho cậu xong mới ngồi trở lại vị trí tay lái, đóng cửa cabin, khởi động máy bay.

Anh biết trong lòng cậu khó chịu thậm chí không thua kém anh. Không có điều gì khiến người ta tự trách bằng việc người khác vì cứu mình mà chết, nó lại càng khiến người ta áy náy hơn. Huống hồ, người vì mình mà chết lại là người thân của người yêu – là người đáng ra mình phải cứu.

Cho nên anh cũng không trách cậu trong nhất thời vì lòng thù hận chi phối mà có hành động rời khỏi anh. Nếu anh là cậu, có thể anh còn sẽ không nghe điện thoại, mà coi như là có nhận điện thoại cũng không dễ dàng nghe lời trở lại như vậy. Nhất định cậu đã phải phát tiết hết sự khó chịu trong lòng ra ngoài mới có thể lấy lại được lý trí.

Máy bay dừng ở sân bay kho hàng số mười, lập tức có một đoàn người mặc áo choàng trắng mang theo cáng vào khoang máy bay. Bọn họ nhẹ nhàng đỡ Lăng Sanh đã có dấu hiệu mất đi sinh mạng lên trên cáng, rồi khiêng cáng đặt xuống máy bay.

Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đứng ở bên cạnh xe của bệnh viện, im lặng nhìn Lăng Sanh được khiêng vào trong xe.

Lăng Sanh sẽ được phẫu thuật, đây là ý của Vương Tuấn Khải, anh nói muốn lấy viên đạn kia ra.

Lúc viện trưởng bệnh viện Thiên Lăng gọi điện thoại đến thì hai người đang đưa mắt nhìn xe bệnh viện rời đi.

Nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, Vương Tuấn Khải không chút do dự ấn nút nghe. Anh áp máy vào bên tai, nhàn nhạt lên tiếng:

"Bác Chương."

"Tiểu Khải, cuộc giải phẫu đã được sắp xếp xong xuôi, ba ngày sau sẽ tiến hành."

Vương Tuấn Khải im lặng mấy giây, cự tuyệt:

"Không được."

"Tiểu Khải, cháu nghe bác Chương nói một câu, bệnh tình của cậu ấy không thể kéo dài, càng phẫu thuật sớm sẽ càng tốt."

"Ba ngày sau sẽ cử hành tang lễ cho ông nội." Vương Tuấn Khải bình tĩnh đến kỳ cục nói.

"Cháu nói tang lễ của ai?" Người đầu điện thoại bên kia không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy, nâng cao âm lượng hỏi.

"Ông nội." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói.

"Tại sao lại như vậy? Rõ ràng ông ấy còn có thể sống được ba tháng cơ mà!"

Thì ra bác ấy cũng biết bệnh tình của ông nội? Đôi mắt Vương Tuấn Khải sâu không thấy đáy, anh dùng giọng rất nhẹ hỏi:

"Là bác đã ra lệnh giấu cháu?"

Đối phương im lặng mấy giây, kích động nói:

"Ông ấy đã cầu xin ta cháu biết không?! Ông ấy thế nhưng đã cầu xin ta!"

Hai ngày nay Vương Tuấn Khải quá bận bịu với việc chuẩn bị tang lễ cho Lăng Sanh, nên cũng không có nhiều trao đổi với Vương Nguyên, cho dù là về thể xác hay tâm lý, vì vậy mà anh cho rằng bệnh tình của cậu vẫn chỉ giống như lúc trước.

Mà Vương Nguyên bởi vì không muốn gây thêm phiền hà cho Vương Tuấn Khải, nên cũng không nói cho anh biết cơ thể mình có chỗ không bình thường.

Cho đến. . . . . .

Buổi sáng ngày đầu tiên sau khi tang lễ đã cử hành xong, Vương Nguyên nhức đầu đến tỉnh giấc. Cậu yếu ớt mở mắt ra, thấy trước mặt là một vùng tăm tối. Cậu đưa tay sờ soạng sang vị trí của Lăng Khải, giường lạnh ngắt. Cậu nhíu nhíu mày, xoay người bật đèn đầu giường lên nhưng trước mắt vẫn như cũ, chỉ một mảng tối đen như mực.

Đúng là cậu đã nghe thấy tiếng bật đèn, chẳng lẽ đèn đã bị hư?

Cậu lần theo trí nhớ, mò mẫm tới chiếc đèn ở đầu giường bên kia, bật công tắc lên, vẫn là một mảng đen kịt như trước.

Vương Nguyên ngồi thừ người ở trên giường, cười chua xót lẩm bẩm:

"Khải, em lại để cho anh phải lo lắng rồi. . . . . ."

Tối hôm qua, Vương Tuấn Khải đợi Vương Nguyên ngủ liền đi xuống lầu dưới uống rượu, ngồi ngẫm nghĩ lại những chuyện đã qua, thoáng cái mà đã đến sáng. Anh nhìn đồng hồ ngay lập tức liền đứng dậy. Thời điểm này là lúc đầu cậu sẽ đau nhất.

Anh vừa mở cửa phòng ngủ đã thấy bên trong đèn bật sáng choang, mà Vương Nguyên đang ngồi ngây ngốc ở trên giường. Anh không khỏi có chút tự trách vì mình đã không trở về phòng sớm hơn.

Vương Tuấn Khải nằm dài xuống giường, đưa tay ôm Vương Nguyên vào trong lòng, vỗ nhè nhẹ lưng cậu nói:

"Ngủ thêm một chút nữa."

Vương Nguyên "Ừ" một tiếng, nhắm hai mắt lại.

Vương Tuấn Khải đưa tay tắt hai chiếc đèn ở hai bên đầu giường đi, đắp kín chăn cho cậu, nhỏ giọng hỏi:

"Có phải đầu em rất đau không?"

"Khải." Đột nhiên Vương Nguyên thật bình tĩnh kêu lên.

Vương Tuấn Khải vẫn vỗ vỗ lưng cậu không ngừng, dùng giọng đầy truyền cảm nói:

"Ừ, anh đây."

Vương Nguyên lên tiếng một lần nữa, dùng giọng bình tĩnh không thể tưởng nổi nói:

"Em không nhìn thấy gì."

Cả người Vương Tuấn Khải cứng lại. Anh không thể tin nổi cúi xuống nhìn cậu, không biết mất đến bao lâu mới lên tiếng:

"Em nói gì?"

"Em không nhìn thấy." Vương Nguyên lại lặp.

Vương Tuấn Khải bất chợt ngồi dậy, tay trái cầm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường ấn một số gọi. Bởi vì còn quá sớm, hình như đối phương chưa dậy nên mãi lâu vẫn chưa thấy nhận máy.

Hai mươi giây sau đối phương nhận điện thoại, lúc này chân mày Vương Tuấn Khải đã nhăn lại thành chữ "Sông" (川). Anh quát:

"Chuẩn bị phẫu thuật ngay lập tức cho cháu!"

Trong nháy mắt cơn buồn ngủ của viện trưởng đã biến mất sạch. Ông trầm giọng hỏi:

"Sao hả?"

"Cậu ấy mù rồi." Tay phải Vương Tuấn Khải nắm chặt thành quyền, móng tay cũng đâm sâu vào trong thịt. Một hồi lâu sau, từ trong miệng anh mới phun ra bốn chữ này.

"Được, cháu đưa cậu ấy đến bệnh viện, chúng ta chụp phim trước, xem tình trạng như thế nào đã."

Vương Tuấn Khải đặt điện thoại di động xuống, ôm Vương Nguyên vào trong ngực, giọng tràn đầy tự trách:

"Tiểu Nguyên, thật xin lỗi, anh đã không phát hiện ra từ sớm, bệnh tình của em đã chuyển biến xấu."

"Anh biết cơ thể em có vấn đề?" Vương Nguyên nhíu mày, chậm rãi hỏi.

Vương Tuấn Khải "Ừ" một tiếng, vừa xuống giường lấy quần áo từ trong tủ ra cho cậu, vừa nói:

"Trong đầu em có khối u."

"Làm sao anh biết?" Vương Nguyên có chút khó tin hỏi. Hình như cậu cũng chưa từng đến bệnh viện kiểm tra cơ thể.

Vương Tuấn Khải đi trở lại bên giường, vừa mặc quần áo cho cậu vừa nói:

"Lúc trước đến bệnh viện Thiên Lăng kiểm tra sức khỏe toàn diện, anh đã nói cho bác Chương nghe tình trạng mất trí nhớ của em."

Mất trí nhớ? Có thể thế sao? Cậu hoàn toàn không nhớ mình đã từng đi kiểm tra sức khỏe....Vương Nguyên để mặc anh mặc quần áo cho mình, im lặng một hồi lâu, sâu kín hỏi

"Tại sao không nói với em?"

Vương Tuấn Khải nhìn khuôn mặt cậu động tác mặc quần áo cho cậu hơi dừng lại, chậm rãi nói:

"Anh định trước hôm phẫu thuật một ngày sẽ nói cho em biết, nhưng mấy ngày qua bận rộn với việc của ông nội, cho nên đã đẩy lùi ngày phẫu thuật của em ra sau."

Anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cậu, tiếp tục nói: "Tiểu Nguyên, để mình anh lo lắng, để mình anh sợ là đủ rồi."

Một mình anh là đủ rồi, em không cần phải bận tâm.

Ngay tức khắc, nước mắt của Vương Nguyên trào ra. Cậu kích động nói:

"Sao anh có thể làm như vậy? Tại sao lại có thể ích kỷ như thế! Cái gì cũng để một mình anh gánh chịu! Em cũng sẽ đau lòng vì anh mà! Thấy anh tiều tụy em cũng sẽ khó chịu. Thấy anh bận rộn em cũng muốn được chia sẻ! Thấy anh...."

"Tiểu Nguyên!" Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên đột nhiên bất tỉnh ngã ra phía sau thì hốt hoảng không thôi. Anh vội vàng đưa tay đỡ lấy cậu, lớn tiếng kêu.

Anh ôm ngang người cậu lên, vội vàng đi xuống lầu, chạy thẳng về phía xe của mình, tầm mắt chưa hề rời khỏi khuôn mặt cậu, trái tim hoảng loạn không ngừng gọi cô:

"Tiểu Nguyên! Tiểu Nguyên!...."

Xin em! Xin em hãy tỉnh lại, đừng làm anh sợ! Ai cũng có thể rời bỏ anh, duy chỉ có em, duy chỉ có em là không thể!

Anh tuyệt đối không cho phép!

Đi tới nhà để xe, Vương Tuấn Khải không hề do dự chọn chiếc xe nhanh nhất. Ông nội không còn nữa, anh cũng không cần thiết phải giấu giếm thân phận của mình.

Anh mở cửa bên chỗ ghế phụ cạnh tay lái của chiếc Bugatti Veyron ra, đặt Vương Nguyên vào trong ghế, sau đó mình ngồi vào ghế chỗ tay lái, đem đầu cậu đặt lên trên đùi mình.

Chiếc xe thể thao màu đen gầm thét, gầm thét khàn giọng, đã sẵn sàng để đi. Một tay Vương Tuấn Khải cầm tay lái, một tay đặt trên đầu Vương Nguyên, đề phòng cậu bị trượt về phía trước sẽ bị tổn thương vùng đầu, sau đó lái xe như tên lửa lao vút ra ngoài.

Cùng lúc đó, ở cửa bệnh viện Thiên Lăng đã tụ tập một đống y tá cùng bác sĩ, chờ hai người tôn quý nhất trên thế giới đến.

"Két" một tiếng, chiếc Bugatti Veyron màu đen dừng chễm chệ trước cửa bệnh viện.

Vương Tuấn Khải nhanh chóng mở cửa xe, chạy đến phía bên phải xe, mở cửa ôm Vương Nguyên đang bất tỉnh nhân sự vào trong lòng, lao đến bên cạnh chiếc cáng giống như một cơn gió, đặt cậu lên trên đó, cặp mắt đỏ au nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu, quát mọi người:

"Cứu cậu ấy nhanh lên! Nếu cậu ấy có chuyện gì bất trắc, toàn bộ các người đều bị chốn theo!"

Mọi người ở đây cũng bị anh hù cho sợ, cái giọng nói tàn độc đến thấu xương đó khiến cho người ta hít thở cũng không thông.

Lúc phản ứng kịp, bọn họ dùng tốc độ trước đây chưa từng có đẩy người và trong phòng giải phẫu.

Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, nên những người giỏi lúc trước viện trưởng đã liên lạc đều không có ở bệnh viện, chờ đến khi bọn họ đến thì Vương Tuấn Khải đã không còn là Vương Tuấn Khải nữa rồi, mà anh càng giống như ma quỷ. Ánh mắt anh đỏ au lạnh lùng nhìn chằm chằm hơn chục vị bác sĩ đang thở hổn hển, dùng giọng không có chút nhiệt độ nào nói:

"Không trả lại cậu ấy nguyên vẹn cho tôi, các người cùng tất cả người nhà của các người, toàn bộ xuống hết địa ngục."

Không có ai nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của anh, bởi vì anh nhất định sẽ làm như vậy.

Các bác sĩ ùa vào phòng giải phẫu, cửa chính phòng giải phẫu lại được đóng lại.

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm không chớp mắt cánh cửa phòng giải phẫu, cũng không hề nhúc nhích giống như một tác phẩm điêu khắc thời Hy Lạp cổ đại.

Viện trưởng nhìn bóng lưng anh, trong mắt tràn đầy đau lòng, ông nội vừa mới hạ táng xong, vị hôn thê lại bị như vậy....Ông chậm rã hỏi:

"Bác định qua phòng quan sát bây giờ, cháu có muốn đi cùng không?"

Vương Tuấn Khải nói vô cùng kiên quyết:

"Không đi!" Anh sợ nhìn thấy tình huống trong phòng giải phẫu sẽ nổi điên lên.

Viện trưởng gật đầu một cái, xoay người nhanh chóng rời đi.

"Khải! Vương Nguyên sao vậy?!" Không lâu sau đó, bởi vì có liên quan đến chiếc Bugatti Veyron mà Thiên Tỷ và Tề Ngôn đều nhận được tin tức liền nhanh chóng chạy tới đây. Thiên Tỷ vừa nhìn thấy bóng lưng Vương Tuấn Khải, quan tâm hỏi.

Im lặng. Vương Tuấn Khải cứ như vậy nhìn về phía cửa phòng giải phẫu, im lặng khiến cho người ta phải khiếp sợ.

Thiên Tỷ định nói điều gì đó liền bị Tề Ngôn hung hăng bụm miệng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro