CHƯƠNG 74 : Cậu trở lại
Tề Ngôn lái xe chở Dany tới bệnh viện Thiên Lăng. Hai người vừa mới đi đến bên ngoài phòng bệnh của Vương Nguyên thì nhìn thấy Thiên Tỷ đang dắt tay Chí Hoành hình như định rời đi.
Tề Ngôn hơi sững sờ, hỏi:
"Khải bảo hai người đi?"
Thiên Tỷ dùng đôi mắt đào hoa mập mờ quét một vòng hai người đối diện, nghe thấy câu hỏi của Tề Ngôn, anh không khỏi cười khổ một tiếng, chậm rãi nói:
"Cậu ta căn bản không có nói chuỵên với chúng tôi."
"Vậy hai người?" Tề Ngôn khẽ cau mày, hỏi lại.
Thiên Tỷ hất cằm về phía cửa phòng bệnh, bất đắc dĩ nói:
"Cậu ta khóa trái cửa phòng bệnh không cho người khác vào."
Đôi mắt đẹp của Dany trừng lớn, không thể tin nổi hỏi:
"Ai cũng không được phép vào?"
"Ngoại trừ y tá và bác sĩ." Thiên Tỷ đưa tay lên gãi gãi mái tóc ngắn, bất lực nói.
". . . . . ." Khóe miệng Dany không tự chủ được kéo ra. Tham muốn chiếm giữ của người này đã đến mức biến thái rồi. Cô đi tới trước cửa sổ thủy tinh, nhìn vào bên trong phòng bệnh, chỉ thấy Vương Nguyên đầu bọc kín băng gạt đang nằm trên giường bệnh, trên người cậu được kết nối với một đống dụng cụ, còn Vương Tuấn Khải ngồi ở trên ghế cạnh mép giường, hai tay nắm tay phải của Vương Nguyên, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô không chớp mắt.
"Cậu đến hoàng cung VươngThị?" Thiên Tỷ chỉ vào túi đồ trong tay Tề Ngôn, hỏi.
Tề Ngôn cúi đầu nhìn túi đồ ăn mình đang xách, thở dài một cái đáp:
"Ừ, nhưng xem ra Khải chắc chắn sẽ không ăn rồi."
"Vậy thì cho tôi đi." Thiên Tỷ dắt Chí Hoành lướt qua người Tề Ngôn, nhân tiện cầm luôn túi đồ ăn trên tay anh.
Tề Ngôn hơi cau mày, quay đầu nhìn theo bóng lưng cao lớn của Mạc Vũ, hỏi:
"Cậu không về nhà sao?"
"Tôi còn phải đến công ty làm thêm giờ." Thiên Tỷ không quay đầu lại đáp.
Tề Ngôn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Dany vẫn đứng ở trước cửa sổ thủy tinh như cũ, nhàn nhạt nói:
"Vậy tôi đưa em về."
Anh dừng một lúc, lại bổ sung:
"Khải sẽ không để em vào đâu, để mấy ngày nữa quay lại."
Dany gật đầu một cái, lưu luyến thu hồi tầm mắt của mình, xoay người nói một cách hợp tình hợp lý:
"Không cần phiền hà, tôi tự bắt xe về là được rồi."
"Không được, tôi đã nói sẽ đưa em về." Con mắt Tề Ngôn sâu như biển, cự tuyệt không chút do dự.
Dany nhìn ánh mắt kiên định của anh, cũng thỏa hiệp, thở dài một cái sau đó nhẹ nhàng nói:
"Vậy đi thôi."
Cô không muốn ở riêng với anh trong không gian hạn hẹp như vậy. Lúc ở trong xe, không biết có phải là do cảm giác của cô hay không mà cô cứ cảm thấy tầm mắt của Tề Ngôn như có như không rơi vào trên người mình, hại cô cả người đều không được tự nhiên.
Năm tiếng sau, Vương Nguyên vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh dậy, sự lo lắng trong lòng Vương Tuấn Khải lan rộng không ngừng, lòng bàn tay cũng càng ngày càng lạnh lẽo. Lúc anh đang định gọi bác sĩ thì thấy ngón trỏ tay phải của Vương Nguyên đột nhiên động đậy, mặc dù chỉ là một chấn động rất nhỏ thôi, nhưng anh vẫn cảm nhận được.
Trong mắt Vương Tuấn Khải thoáng qua tia vui mừng, đôi tay đang nắm bàn tay phải của Vương Nguyên hơi xiết chặt, nhỏ giọng gọi:
"Tiểu Nguyên."
Hình như Vương Nguyên cũng nghe thấy tiếng gọi của anh, ngón trỏ phải của cậu động mạnh hơn một chút.
Vương Tuấn Khải hớn hở ra mặt, tầm mắt khóa chặt khuôn mặt cậu, không ngừng gọi vô cùng dịu dàng:
"Tiểu Nguyên, Nguyên Nguyên........."
Vương Nguyên bật ra tiếng rên rất nhỏ, chân mày hơi nhíu lại, hai mắt khẽ lay động.
"Tiểu Nguyên, em không mở mắt, anh sẽ muốn em ngay ở đây." Vương Tuấn Khải giơ bàn tay phải của Vương Nguyên lên, cúi đầu hôn từng ngón tay cậu một, nhỏ giọng uy hiếp.
Hai mắt Vương Nguyên đột nhiên mở ra, dường như không quá thích nghi với ánh sáng nên hơi khép lại, sau một lát lại mở ra lần nữa.
Vương Tuấn Khải cũng không biết mình nên cười hay khóc nữa. Mặc dù lúc trước anh đã phát hiện ra, dùng cách này gọi cậu dậy rất có hiệu quả, nhưng anh không ngờ nó lại có hiệu quả đến mức này, đã trở thành phản xạ có điều kiện. Rút cuộc là anh đã cầm thú đến mức nào mà khiến cậu phải sợ hãi đến như vậy. . . . . .
Anh đứng dậy, đưa mặt tiến đến trước mặt Vương Nguyên để cho cậu dễ nhìn thấy mình, hỏi cẩn thận từng li từng tí:
"Tiểu Nguyên, em có nhìn thấy anh không?"
"Khải." Giọng Vương Nguyên hơi khàn khàn, hình như là do quá lâu không uống nước. Ánh mắt cậu khóa chặt khuôn mặt Vương Tuấn Khải, tham lam nhìn.
Vương Tuấn Khải giống như đã nghe thấy được âm thanh của thiên nhiên, tinh thần trở nên sảng khoái. Anh hỏi lại lần nữa:
"Tiểu Nguyên, nhìn thấy anh không?" Giọng nói mang theo chút run rẩy cùng sợ hãi, khiến người nghe thấy cũng phải đau lòng.
Ngay lập tức, hốc mắt Vương Nguyên tràn ngập nước mắt. Những giọt lệ trong suốt, lấp lánh hơn cả những viên đá quý. Cậu từ từ đưa tay đặt lên má Vương Tuấn Khải, có chút nghẹn ngào nói:
"Em có thấy."
Rút cuộc Vương Tuấn Khải cũng thở phào nhẹ nhõm, trong giờ phút này dây thần kinh đang bị xiết chặt cũng được buông lòng. Anh đưa tay phải lau nhẹ những giọt nước mắt nóng hổi đang chảy xuống gương mặt Vương Nguyên, thương yêu nói:
"Đứa ngốc, khóc gì hả?"
Anh nói còn chưa dứt, Vương Nguyên càng khóc lợi hại hơn, mưa nhỏ đã biến thành mưa to.
Nhìn thấy tình cảnh này đã dọa cho Vương Tuấn Khải sợ hãi. Người bình thường không bao giờ khóc đột nhiên nước mắt lại như mưa, sao có thể không khiến người ta lo lắng được đây. Anh căng thẳng hỏi không dứt:
"Tiểu Nguyên, có phải em khó chịu ở đâu không?"
"Không có." Đôi môi bị chụp dưới máy thở ôxy của Vương Nguyên cong lên thành đường cong đẹp mắt, tiếp tục dùng giọng không rõ ràng nói.
Cậu đưa ngón cái tay phải chạm vào bên môi Vương Tuấn Khải, nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi mỏng của anh, cảm thụ hơi thở ấm áp của anh, chậm rãi nói:
"Khải, Nguyên Nguyên của anh đã trở lại, sẽ không để anh phải lo lắng nữa."
Con mắt Vương Tuấn Khải gợn sóng yên ả. Anh nói lộ vẻ xúc động:
"Nguyên Nguyên, hoan nghênh em trở lại."
Vương Nguyên nhìn gương mặt có chút tiều tụy của anh, đột nhiên nói:
"Khải, em muốn nhìn bộ dáng anh ăn cơm."
Cậu mới vừa nhìn đến đồng hồ anh đeo trên tay, đã là mười giờ đêm rồi. Dựa vào tính cách của anh, hẳn là vẫn chưa ăn gì đi.
Nụ cười tràn đầy trong mắt Vương Tuấn Khải, anh dùng giọng khêu gợi hỏi:
"Tại sao?"
Anh biết, Tiểu Nguyên của anh muốn để anh ăn thứ gì đó, nhưng anh vẫn muốn nghe xem cậu sẽ trả lời mình như thế nào.
Vương Nguyên dùng đôi mắt trong sáng ngây thơ nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải, nghiêm túc nói:
"Nhìn anh ăn cơm là một loại tiệc của thị giác. Mỗi lần nhìn anh ưu nhã đưa món ăn vào trong miệng, em liền hận không thể biến mình thành món ăn để được anh ăn; lúc nhìn thấy dáng vẻ anh nuốt thức ăn, yết hầu chuyển động, em chỉ muốn biến mình thành lang sói."
". . . . . ." Đây là gì chứ hả? Trêu ngươi sao? Đôi mắt Vương Tuấn Khải đã tối đi vài phần, anh khẽ há miệng, ngậm ngón tay cái Vương Nguyên đang để bên môi mình, ra sức liếm láp triền miên.
Nếu không phải bây giờ cậu đang nằm trên giường bệnh, anh nhất định sẽ ăn sạch cậu không để lại chút cặn bã nào.
Cuối cùng Vương Tuấn Khải vẫn không làm cho cậu quá kích động, anh buông ngón cái của cậu ra, đặt tay cậu vào trong chăn, dịu dàng hỏi:
"Vậy Tiểu Nguyên thích nhìn anh ăn đồ ăn Trung Quốc hay đồ ăn Tây?"
Vương Nguyên suy nghĩ nghiêm túc một lúc, nói:
"Đồ ăn Trung Quốc."
Đồ ăn Trung Quốc dễ tiêu hóa hơn, dù sao thì cả ngày anh cũng chưa ăn gì...........
"Được, vậy anh ra ngoài gọi điện bảo bọn họ mang tới." Vương Tuấn Khải dịu dàng nhìn cậu, nói.
Khuôn mặt Vương Nguyên tươi cười, nhẹ nhàng đáp:
"Uhm".
Trong giấc mơ, cậu thấy mình biến thành một linh hồn trong suốt. Cậu thấy hàng đêm anh đều ôm tro cốt của cậu ngủ. Cậu thấy anh càng ngày càng gầy, thấy anh dần dần biến thành tử thần, biến thế giới này thành địa ngục..........
Vương Tuấn Khải đi ra ngoài, đứng đối diện với cửa sổ thủy tinh phòng bệnh, cặp mắt vẫn dán chặt vào người Vương Nguyên đang nằm trên giường. Anh bấm một dãy số, áp vào tai nói:
"Tôi muốn ăn đồ ăn Trung Quốc."
Người đầu điện thọai bên kia hơi sững người, sau khi phản ứng kịp, vô cùng vui mừng nói:
"Khải, cậu muốn ăn phải không? Được, được, được! Đồ ăn Trung Quốc phải không? Đưa đến ngay lập tức."
Vương Tuấn Khải cúp điện thoại, khóe miệng khẽ nâng lên, cứ như vậy, hai người bọn họ có thể yên tâm rồi.
Chí Hoành đang ngồi trên chiếc ghế sofa dành riêng cho Vương Nguyên, nghe thấy giọng nói kích động của Thiên Tỷ, không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi:
"Phu nhân tỉnh chưa?"
Thiên Tỷ đưa tay cầm chiếc áo vest đang vắt trên ghế lên, đi tới trước người Chí Hoành, ôm ngang hắn dậy, vừa vội vàng đi ra phía ngoài phòng làm việc, vừa khẳng định:
"Đương nhiên, nếu không Khải sẽ không ăn."
Chí Hoành bị anh ôm như kiểu ôm con gái, toàn thân đều không được tự nhiên. Hắn đẩy lồng ngực Thiên Tỷ ra, đỏ mặt nói:
"Tôi có thể tự đi được."
"Em đi quá chậm." Thiên Tỷ không để ý đến động tác của hắn, nghiêm túc nói.
Chí Hoành trợn trừng đôi mắt to nhìn hắn, tức giận nói:
"Tôi cũng có thể đi được rất nhanh."
"Đing" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Thiên Tỷ ôm Chí Hoành giống như một cơn gió lao đến bên cạnh xe của mình. Anh mở cửa xe bên ghế phụ, nhét Chí Hoành vào bên trong, sau đó mình nhanh chóng ngồi vào chỗ ghế lái.
Lúc này Chí Hoành mới biết được, thì ra Thiên Tỷ thật sự nói đúng, so với tốc độ của hắn, quả thật tốc độ của hắn quá chậm.
Thiên Tỷ một tay lái xe, một tay gắn tai nghe Bluetooth lên tai mình, nhập một dãy số vào di động, vui mừng nói:
"Ngôn, chị dâu tỉnh rồi."
"Có để lại di chứng gì không?"
Thiên Tỷ nói khẳng định:
"Ít nhất là cho tới bây giờ tất cả đều bình thường."
"Sao cậu biết?"
"Khải vừa mới gọi điện cho tôi. Cậu ấy nói muốn ăn đồ Trung Quốc, hơn nữa giọng nói còn lộ rõ vẻ vui sướng." Thiên Tỷ phân tích.
Lúc này người có thể bảo được cậu ấy ăn, trừ chị dâu ra chẳng còn ai nữa; Lúc này người có thể làm cho cậu ấy vui vẻ, trừ chị dâu ra cũng chẳng còn có người nào khác.
"Ừ, vậy thì tốt rồi. Cậu biết cậu ấy thích ăn món Trung Quốc nào không?"
Cặp mắt Thiên Tỷ nhìn chằm chằm về phía trước, ra vẻ nói:
"Dĩ nhiên biết."
Chiếc Ferrari màu đỏ dưới sự điều khiển như một tay đua chuyên nghiệp của Thiên Tỷ, vượt qua từng chiếc xe một trên đường cái, cuối cùng dừng chễm chệ trước cửa Hoàng cung Vương Tuấn Thị.
Vương Tuấn Khải quay trở lại ngồi bên giường, thấy Vương Nguyên có vẻ buồn ngủ, liền dịu dàng nói:
"Tiểu Nguyên, em có mệt không?"
"Không mệt." Vương Nguyên cười cười, cố chấp nói.
"Trước tiên em cứ nhắm mắt một lúc, chờ Thiên mang đồ ăn đến anh sẽ đánh thức em dậy." Vương Tuấn Khải dùng giọng rất nhẹ, nhưng không để cho cự tuyệt nói.
Vương Nguyên "Ừhm" một tiếng, từ từ khép hai mắt lại.
Vương Tuấn Khải có chút đau lòng canh chừng mặt cậu. Anh nói thầm:
"Anh sẽ không để em phải lo lắng nữa."
Cậu ấy vậy mà lại sợ mình ngủ rồi anh sẽ không ăn, nên cố nén sự mệt mỏi lại..........
Rất nhanh đã thấy bóng dáng của Thiên Tỷ và Chí Hoành xuất hiện ở bên ngoài phòng bệnh của Vương Nguyên. Thiên Tỷ gõ cửa, đứng im lặng chờ đợi.
Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên một cái, nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới mở cửa ra.
Thiên Tỷ và Chí Hoành thấy Vương Nguyên vẫn nhắm chặt hai mắt như trước, không hẹn mà đều nhíu nhíu mày.
"Chị dâu vẫn chưa tỉnh lại sao?" Thiên Tỷ đặt chiếc túi lớn đang xách trên tay xuống chiếc bàn dài cách giường không xa, vừa lấy đồ ăn ra vừa nhỏ giọng hỏi.
Vương Tuấn Khải ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chiếc bàn dài, lại nhìn khuôn mặt Vương Nguyên, nhỏ giọng đáp:
"Đã tỉnh một lần rồi."
Trái tim Thiên Tỷ đang treo lơ lửng cũng được rơi vào vị trí. Anh đã nói rồi, sao chị dâu có thể chưa tỉnh được chứ.
Nếu như chị dâu chưa tỉnh, bây giờ Khải nói muốn ăn thì cũng quá khiến cho người ta lo lắng.
Thiên Tỷ dọn thức ăn ra xong, có chút thấp thỏm hỏi:
"Cậu thế mà không bảo chúng tôi đi?"
Vương Tuấn Khải đưa một muỗng canh vào miệng, nhàn nhạt đáp:
"Chờ tôi ăn xong, các cậu mang đồ bỏ đi luôn."
Thiên Tỷ vô cùng ảo não nói:
"Ra cửa quẹo phải, đi về phía trước mười mét có một thùng rác."
Tầm mắt Vương Tuấn Khải lại chuyển qua giường bệnh một lần nữa, thấp giọng nói:
"Tôi không thể để Tiểu Nguyên rời khỏi tầm mắt của tôi được."
". . . . . ." Thiên Tỷ không nói gì nữa. Anh hiểu được tâm trạng này của đối phương. Nếu bây giờ người nằm trên giường là Chí Hoành, anh cũng sẽ trông chừng hắn một tấc cũng không rời.
Đêm khuya, Vương Nguyên lại mở mắt ra lần nữa. Cậu thấy trong bóng đêm có một tầm mắt vô cùng mãnh liệt khóa chặt trên mặt mình. Cậu thở dài một cái, nhẹ giọng gọi:
"Khải."
Anh sợ sau khi mình ngủ, sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì sao.
Vương Tuấn Khải nghe thấy giọng nói của cậu, lập tức bật đèn lên, hốt hoảng đứng dậy, cúi đầu nhìn cậu hỏi:
"Tiểu Nguyên, có phải em không thoải mái ở đâu không?"
Mắt bị ánh sáng kích thích, Vương Nguyên không tự chủ được nheo nheo mắt lại.
Vương Tuấn Khải thấy vậy vội vàng tắt đèn đi, hỏi lại lần nữa:
"Tiểu Nguyên, có phải đầu em lại đau không hả?"
Vương Nguyên nghe thấy giọng nói hốt hoảng của anh, đau lòng không thôi. Cậu từ từ đưa tay đặt lên lồng ngực anh, nói nhẹ nhàng:
"Không có chỗ nào không thoải mái cả, anh đừng lo."
"Vậy tại sao lại tỉnh?" Hình như Vương Tuấn Khải không tin lời cô nói, hỏi vặn lại.
Vương Nguyên dùng bàn tay mềm mại không có sức lực kéo kéo ngực áo sơ mi anh, chậm rãi nói:
"Em muốn anh lên giường ngủ cùng với em."
Vương Tuấn Khải sững sỡ một lúc, nhận ra được ý đồ của cậu, khóe môi nâng lên thành đường cong đẹp mắt, dùng giọng đầy truyền cảm nói:
"Được."
Giường bệnh rất lớn, hai người nằm ngửa cũng chẳng hết được chỗ, nhưng Vương Tuấn Khải lại cố tình nằm nghiêng để nhìn thấy Vương Nguyên, không để cậu rời khỏi tầm mắt của mình.
Vương Nguyên bất đắc dĩ thở dài một cái, chậm rãi nói:
"Khải, mặt của em bị anh nhìn chằm chằm cũng nở thành hoa rồi."
"Hoa làm sao có thể đẹp bằng Tiểu Nguyên của anh?" Vương Tuấn Khải nhíu mày, nói.
". . . . . ." Vương Nguyên liếc mắt, đúng là, đàn ông cho dù là ai, lạnh lùng hay bá đạo, đều có thiên phú nói lời ngon tiếng ngọt.
"Anh không nhắm mắt, em cũng không nhắm mắt." Cậu ném ra một đòn sát thủ.
Ngay lập tức Vương Tuấn Khải nhắm hai mắt lại, dùng giọng êm tai nói:
"Anh nhắm mắt rồi."
Khóe môi Vương Nguyên bất giác cong lên. Người đàn ông này a ~ cậu từ từ khép hai mắt mình lại, dịu dàng nói:
"Khải, anh đừng căng thẳng như vậy, em... em không sao."
Vương Tuấn Khải im lặng mấy giây, nhẹ nhàng đáp:
"Ừhm."
Nói đến đây Vương Nguyên vẫn chưa dừng lại, lại tiếp tục nói:
"Nếu như anh không muốn em đau lòng thì phải tự chăm sóc tốt cho cơ thể mình."
Hai chữ "đau lòng" này đã trở thành một nút thắt trong lòng Vương Tuấn Khải. Nếu không phải anh hại cậu kích động như vậy, lúc ấy cậu sẽ không bất tỉnh.
Anh nói cam kết:
"Ừ, em yên tâm."
"Nếu để em phát hiện ra tối anh không ngủ cứ nhìn chằm chằm em, em sẽ trừng phạt anh!" Vương Nguyên uy hiếp.
Tiếng cười trầm thấp bật từ lồng ngực Vương Tuấn Khải ra. Anh rất hứng thú hỏi:
"Tiểu Nguyên muốn trừng phạt anh thế nào?"
Vương Nguyên suy nghĩ nghiêm túc một lúc, nghĩ ra thủ đoạn trừng phạt hữu hiệu nhất. Cậu nhỏ giọng nói:
"Bị em bắt được một lần thì không được chạm vào em một tháng; hai lần thì hai tháng, cứ thế mà suy ra."
". . . . . ." Khóe miệng Vương Tuấn Khải khẽ co quắp, trừng phạt kiểu này quá tàn khốc rồi?
Anh hắng giọng một cái, cò kè mặc cả:
"Một tháng quá lâu. Bị em bắt một lần, anh không được chạm vào một ngày."
"Sao có chuyện dễ dàng như vậy được?" Vương Nguyên không chịu nhả ra.
"Không chạm một ngày." Vương Tuấn Khải ra vẻ đã rất nhượng bộ.
Vương Nguyên chán chẳng muốn mặc cả mè nheo với anh, giọng kiên quyết:
"Một tháng!"
Vương Tuấn Khải sợ cậu bị kích động, không thể làm gì khác hơn đành thỏa hiệp:
"Được được được, em nói sao thì là thế."
Vương Nguyên nhếch nhếch khóe môi, nói thong dong:
"Khải, chúng ta đi ngủ thôi."
"Ừ." Vương Tuấn Khải lên tiếng vô cùng phối hợp.
"Nhớ nha, một lần thì một tháng!" Vương Nguyên nhấn mạnh.
Vương Tuấn Khải cười một hồi trong bụng, dùng giọng khêu gợi nói:
"Ừ, anh nhớ rồi."
"Ngủ ngon, Khải." Vương Nguyên nói với vẻ mặt hạnh phúc.
Vương Tuấn Khải chống người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, dùng giọng trầm thấp nói:
"Ngủ ngon, Nguyên Nguyên của anh."
Khoảng 9h sáng ngày hôm sau, Tề Ngôn xách theo đồ ăn sáng cùng một bộ đồ mới cho Vương Tuấn Khải bước từ trên xe xuống thì thấy Dany lái một chiếc Porsche màu trắng đi qua trước mặt mình, giống như đang tìm chỗ đậu xe.
Dany đậu xe xong, vừa ôm bó hoa tươi ra khỏi xe thì nhìn thấy Tề Ngôn đang đứng cách đó không xa nhìn về phía mình. Cô hơi sững người lại, giơ tay lên vẫy vẫy đối phương, cười cười đi về phía anh.
"Hey, trùng hợp quá."
Tề Ngôn gật đầu một cái, chậm rãi nói:
"Đúng vậy."
Hai người không hề hẹn trước vậy mà xuất hiện cùng lúc tại cùng một địa điểm, hơn nữa, loại ngẫu nhiên này hôm qua cũng đã xảy ra một lần rồi.
Dany đến gần anh, cúi đầu nhìn túi đồ trong tay anh, hỏi:
"Anh mang bữa sáng cho Vương Tuấn Khải hả?"
"Ừ, cả quần áo nữa." Tề Ngôn giơ tay phải lên để cô nhìn thấy túi quần áo lớn, rồi cùng Dany đi về phía khu nội trú.
Dany không nhịn được cảm thán:
"Quan hệ của các anh thật tốt."
Tề Ngôn nhếch miệng lên thành đường cong đẹp mắt, không nói câu gì.
Dùng bất kỳ lời nào để hình dung về tình bạn của ba người bọn họ cũng đều chỉ là nhạt nhòa.
Hai người đi tới trước cửa phòng bệnh của Vương Nguyên thì ngừng lại, Dany đưa tay phải lên gõ cửa.
Vương Tuấn Khải nghe thấy tiếng gõ cửa, quay đầu nhìn qua tấm kính thủy tinh bên phía trên cửa phòng bệnh, thấy Dany và Tề Ngôn đang đứng ở ngoài cửa, trong mắt anh không khỏi thoáng qua tia ngoài ý muốn.
Anh đứng dậy đi đến mở cửa để cho hai người đi vào.
Dany mỉm cười với anh, sau đó ôm hoa đi vào phòng bệnh. Cô thấy Vương Nguyên vẫn nhắm nghiền hai mắt, quay đầu nhìn về phía Vương Tuấn Khải, quan tâm hỏi:
"Vương Nguyên vẫn chưa tỉnh sao?"
Vương Tuấn Khải ngồi trên chiếc ghế dựa chỗ bàn dài, chuẩn bị ăn cơm. Anh nhìn thoáng qua Vương Nguyên, nhỏ giọng đáp:
"Tối hôm qua đã tỉnh lại rồi."
Dany không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô đem bó hoa cắm vào một chiếc bình bên cạnh giường.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro