Chương 78 : Đứa bé

"Tôi muốn có đơn thuốc chị dâu dùng mấy tháng nay." Tề Ngôn gõ cửa, đi vào phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính cho Vương Nguyên, trực tiếp yêu cầu.

Bác sĩ ngẩng đầu lên, thấy người tới là anh em của tổng giám đốc liền lễ phép nói:

"Xin ngài đợi một chút."

Tề Ngôn gật đầu, đứng im lặng trước bàn làm việc của bác sĩ. Anh muốn nghiên cứu xem, có phải những vị thuốc kia kết hợp cùng với nhau đã biến đổi thành vô hại, nên đứa bé trong bụng chị dâu mới không bị làm sao hay không.

Sau đó không lâu, bác sĩ in từ máy tính ra một xấp tài liệu đưa cho Tề Ngôn, nói:

"Đây là đơn thuốc phu nhân tổng giám đốc đã dùng trong mấy tháng nay."

Tề Ngôn đưa tay nhận xấp tài liệu, nói "cám ơn" với bác sĩ xong xoay người rời đi.

Đại khái bác sĩ cũng đã biết được Tề Ngôn lấy đơn thuốc để làm gì. Ông nghĩ tới kết quả kiểm tra siêu âm B buổi sáng, không khỏi cảm thán:

"Cái thai đó không bị sảy cũng không bị dị dạng, quả thật khiến cho người ta quá bất ngờ."

"Khải, con của chúng ta khỏe mạnh!" Vương Nguyên uống một hớp canh, hưng phấn nói.

Đầu Vương Tuấn Khải đầy vạch đen. Từ lúc ở phòng siêu âm B ra ngoài đến bây giờ, cậu đã nói câu này không dưới mười lần rồi. Anh dịu dàng nhìn cậu, khóe môi cong lên, dùng giọng trầm thấp khêu gợi nói:

"Ừ, con chúng ta khỏe mạnh."

Cặp mắt Vương Nguyên tỏa sáng như vì sao, cậu nói mạnh miệng:

"Em muốn xuất viện!"

Vương Tuấn Khải đem một muỗng canh đến bên môi cậu, đá quả bóng sang cho bác sĩ điều trị chính cho Vương Nguyên:

"Bác sĩ không hề nói em đã có thể xuất viện."

"Ông ấy cũng không nói em không thể xuất viện! Em mặc kệ, em muốn xuất viện." Vương Nguyên vừa nghiêng đầu né tránh vừa bĩu môi nói.

Khóe miệng Vương Tuấn Khải giật giật. Hôm nào anh phải hỏi bác sĩ một chút, xem có phải người mang thai tính tình sẽ quay trở về tuổi thơ hay không. Anh lại đưa muỗng canh đến trước miệng Vương Nguyên lần nữa, dịu dàng nói:

"Trước tiên em phải uống xong canh đã."

Vương Nguyên không để ý tới anh, lại nghiêng nghiêng đầu né tránh lần nữa, đáp:

"Anh không cho em xuất viện, em sẽ không ăn!"

Vương Tuấn Khải nhăn nhăn đôi mày xinh đẹp, thả cái muỗng vào lại trong chén, hai tay chống ở hai bên Vương Nguyên, nhìn cậu đầy áp bức, nói xa xôi:

"Nguyên Nguyên, gan cũng lớn rồi a? Còn dám tuyệt thực để kháng nghị, hả?"

". . . . . ." Vương Nguyên rụt cổ một cái, ánh mắt lảng tránh, trong nháy mắt khí thế của cậu đã giảm xuống mấy phần. Từ lúc cậu nằm viện đến giờ, Vương Tuấn Khải đối với cậu gần như là muốn gì được nấy, làm cho cậu suýt nữa đã quên mất bản tính bạo chúa khát máu của anh.

Vương Tuấn Khải đưa tay nâng cằm cậu lên, nhẹ giọng hỏi:

"Muốn xuất viện rồi hả ?"

Vương Nguyên gật đầu hết sức khó khăn, lùi người về phía sau. Ánh mắt của anh quá mức xâm lược, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.

"Vậy trước tiên phải để anh kiểm tra thật tốt cơ thể của em đã." Lúc Vương Tuấn Khải nói hai chữ "thật tốt" đặc biệt nhấn mạnh, kết hợp với ánh mắt như lang như hổ của anh, kẻ ngốc cũng biết được anh định kiểm tra như thế nào.

Vương Nguyên cố gắng không để ý đến hormone nam phát ra từ trên người anh, cậu cười khúc khích nói:

"Chuyện kiểm tra cơ thể thì giao cho bác sĩ đi, không cần anh phải phí tâm nha."

Hình như Vương Tuấn Khải đã bị cậu thuyết phục. Anh đứng dậy thu thập bàn ăn trên giường xong, cầm chiếc khăn ướt, ung dung thong thả lau tay, đột nhiên anh hỏi:

"Nguyên Nguyên, em có cảm thấy con của chúng ta rất kiên cường không?"

Vương Nguyên gật đầu một cái, khen không tiếc lời:

"Rất kiên cường! Cho dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì, nó cũng đều có thể bình yên vô sự ở trong bụng em."

Khóe môi Vương Tuấn Khải nâng lên thành một đường cong đẹp mắt. Rất nhanh anh đã đè Vương Nguyên ở phía dưới, hai bờ môi mỏng rà qua má cậu chạy thẳng đến vành tai, dùng giọng khêu gợi thủ thỉ:

"Anh cũng cảm thấy như vậy, cho dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì, nó cũng đều có thể bình yên vô sự ở trong bụng em."

Một hồi chuông cảnh báo vang dội trong lòng Vương Nguyên. Cậu nhìn chằm chằm gương mặt để nghiêng của Vương Tuấn Khải, dùng tay đẩy lồng ngực anh ra, nói:

"Tại sao anh lại dùng tư thế này để nói chuyện với em?"

Con ngươi đen nhánh của Vương Tuấn Khải sâu không thấy đáy. Anh ngoắc ngoắc khóe môi, chìa đầu lưỡi ướt át ấm áp ra, liếm láp không ngừng vành tai Vương Nguyên.

Vương Nguyên bất giác rên lên một tiếng, hai tay đang đẩy lồng ngực Vương Tuấn Khải đã chuyển thành vòng chắc qua cổ anh, cơ thể không ngừng áp sát lại gần anh.

Vương Tuấn Khải như phát hiện ra được một vùng đất mới, con ngươi anh sáng đến kinh người. Anh dùng giọng khàn khàn mê người nói:

"Nguyên Nguyên, em đã trở nên thật mẫn cảm."

Gương mặt Vương Nguyên đỏ lừ như con tôm luộc. Cậu ngượng ngùng quay mặt đi, không nhìn vào mắt Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải lại bao phủ vành tai Vương Nguyên lần nữa, trong khi một tay cởi cúc áo cậu ra.

Trên người Vương Nguyên chợt lạnh, giống như bị người ta dội nước lã, trong nháy mắt từ trong cõi đam mê bừng tỉnh lại. Cậu đưa tay bắt được móng vuốt của Vương Tuấn Khải, ngăn không cho anh tiếp tục làm chuyện xấu, trước ánh mắt khó hiểu của anh, cậu cảnh cáo:

"Không được! Sẽ làm tổn thương đến đứa bé."

Vương Tuấn Khải gia tăng sức lực, tiếp tục động tác trong tay mình. Anh nói bên môi Úc Hàn Yên:

"Con chúng ta rất kiên cường, cho dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì, nó cũng đều có thể bình yêu vô sự ở trong bụng em."

Anh nói xong, không đợi đối phương kịp phản ứng, liền lật người cậu lại, để cậu quỳ trên giường.

Vương Nguyên hận không thể cắn đứt luôn đầu lưỡi mình. Cũng không được bao lâu, cậu đã bị anh trêu chọc đến không chịu được, dưới bụng đã cảm giác như có một đốm lửa đang thiêu đốt, cậu nói thầm trong lòng:

"Cục cưng, tha thứ cho mẹ một lần."

Vương Tuấn Khải rất nhanh đã nhận được sự phối hợp cùng nhiệt tình của cậu, kèm theo đó là một loạt tiếng kêu rên thỏa mãn. Xa cách ba tháng, anh lại được xâm nhập vào nơi ngày nhớ đêm mong của mình.

Một phòng kiều diễm. . . . . .

"Nguyên Nguyên, biểu hiện vừa rồi của em khiến anh rất hài lòng." Vương Tuấn Khải nằm nghiêng, ôm Vương Nguyên đang đưa lưng về phía mình, dùng giọng mê người nói.

". . . . . ." Cậu nhất định sẽ không thừa nhận tính dục của mình đã trở nên mạnh mẽ.

Môi Vương Tuấn Khải cong lên đẹp mắt, tiếp tục nói:

"Giống như một tiểu yêu tinh nhiệt tình."

". . . . . ." Choáng nha! Không nói thì sẽ chết à!

Vương Nguyên nhớ tới mình vừa bị châm ngòi, đột nhiên cậu xoay người lại đối mặt với Vương Tuấn Khải, cười giống như con hồ ly:

"Anh rất hài lòng đúng không?"

Vương Tuấn Khải nhìn ra sự tính toán trong mắt cậu, dùng giọng trầm thấp hỏi:

"Ừ, em định để anh hài lòng hơn nữa sao?"

Vương Nguyên kiềm chế cơn kích động muốn đánh người của mình lại, dùng giọng trong trẻo, ngọt ngào nói:

"Vậy có phải em đã có thể xuất viện rồi không?"

"Điều này anh không chắc lắm, phải hỏi bác sĩ mới biết được." Vương Tuấn Khải nghiêm túc nói.

Vương Nguyên không thể tin vào điều tai mình vừa nghe thấy, đôi mắt đẹp của cậu trợn tròn lên. Cậu nghiến răng nghiếng lợi nói:

"Không phải anh đã kiểm tra cơ thể của em rồi sao? Hơn nữa, chính anh vừa mới nói, anh rất hài lòng!"

Vương Tuấn Khải gật đầu một cái, cực kỳ vô tội nói:

"Anh vốn định nếu mình hài lòng sẽ để cho em xuất viện, nhưng em lại nói, chuyện kiểm tra cơ thể là của bác sĩ."

Anh dừng một lúc, tiếp tục nói:

"Cho nên, chuyện xuất viện phải hỏi bác sĩ mới được."

"!" Vương Nguyên giận đến không chịu được. Cậu nhào đến ngực anh, đưa hàm răng trắng noãn ra, cắn một cái vào cổ, rồi tiếp đó vào bả vai anh.

Vương Tuấn Khải cười đến yêu nghiệt, để mặc cho cậu lưu lại dấu vết trên thân thể mình.

Con mèo nhỏ của anh đã rất lâu rồi chưa xù lông.

Vương Nguyên hung hăng để lại hai dấu răng trên người Vương Tuấn Khải xong, hừ nhẹ một tiếng xoay người đưa lưng về phía anh.

Vương Tuấn Khải hôn một cái lên vành tai đang để lộ ra giữa không khí của cậu, dịu dàng nói:

"Anh sẽ trao đổi với bác sĩ."

Anh biết cậu không muốn ở mãi nơi này, giống như trước kia lúc ở phòng y tế. Cậu đã muốn xuất viện từ lâu rồi, chỉ vì không yên tâm về cái thai trong bụng nên mới không đề cập đến mà thôi. Hôm nay đã loại bỏ được trường hợp thai nhi bị dị dạng, cậu an tâm hơn, đưa ra vấn đề "xuất viện" cũng là việc đã nằm trong dự liệu của anh.

Hai mắt Vương Nguyên sáng lên, cậu xoay người nhìn khuôn mặt anh tuấn mê người của Vương Tuấn Khải, hưng phấn hỏi:

"Thật?"

Vương Tuấn Khải cười cười, nhẹ nhàng đáp:

"Ừ."

"Khải, anh thật tốt! Trên thế giới này chỉ có anh là tốt nhất!" Vương Nguyên dùng sức hôn một cái lên môi Vương Tuấn Khải, phấn khích nói.

Con ngươi Vương Tuấn Khải tối đi, lại hóa thân thành loài lang sói kích động, nhưng anh nghĩ tới việc cậu vừa mới khỏi bệnh liền ức chế dục vọng của mình lại.

Vương Tuấn Khải đã ra tay tuyệt không thể trượt.

Sáng ngày hôm sau, Dany xách túi trái cây đứng trước cửa phòng bệnh của Vương Nguyên, cô còn chưa kịp ấn chuông cửa thì cửa đã được mở ra từ bên trong. Vương Nguyên xuất hiện trước mắt , cười đến giống như một đóa hoa.

Cô thấy trên đầu đối phương đội mũ, mặc quần áo thoải mái thì cặp mắt hơi trợn lên, hỏi có chút khó tin:

"Nguyên, cậu xuất viện?"

Vương Nguyên thấy Dany sửng sốt, áy náy nói:

"Quyết định đột ngột, không thể báo trước cho cậu được."

Dany cười cười, nói:

"Không sao, không phải tôi cũng đã gặp cậu sao?"

Vương Tuấn Khải xách theo chiếc máy vi tính đi ra, anh đưa tay ôm chiếc eo chưa đủ một nắm của Vương Nguyên, gật đầu với Dany một cái coi như chào hỏi.

Vương Nguyên đưa tay đỡ lấy chiếc túi Dany đang xách, mời:

"Buổi tối cùng ăn chúc mừng tôi xuất viện nha."

Vương Tuấn Khải thấy vậy nhíu nhíu mày. Anh cầm lấy túi trái cây Vương Nguyên đang xách, chuyển qua tay đang cầm máy tính, tay phải vẫn đặt bên eo Vương Nguyên.

Dany suy nghĩ một lúc, lắc lắc đầu nói:

"Tôi không đi đâu."

Vương Nguyên quay đầu nhìn Dany, lại hỏi một lần nữa:

"Rút cuộc cậu và Tề Ngôn là thế nào hả?"

Dany cười cười, nhẹ nhàng đáp:

"Không có gì."

Chân mày Vương Nguyên nhíu chặt. Cậu nói có chút tức giận:

"Cậu cho tôi là kẻ ngốc sao?"

Cậu thấy Dany không nói gì, lại hỏi tiếp:

"Hai người cũng chiến tranh lạnh một tháng rồi, có phải nên bắt tay giảng hòa rồi không?"

Dany quay mặt đi, thản nhiên nói:

"Tôi với anh ta là người xa lạ, chẳng có gì để giảng hòa cả."

Vương Tuấn Khải đột nhiên lên tiếng:

"Nguyên Nguyên, không phải là em cần đi toilet trước sao? Buổi tối đã uống nhiều nước như vậy rồi."

Vương Nguyên vừa nghe Vương Tuấn Khải nói thế, đúng là có chút buồn rồi. Cậu nhìn nhà vệ sinh nữ phía trước không xa lắm, nói:

"Hai người chờ tôi ở đây nha."

"Đi đi, có chuyện gì gọi anh." Vương Tuấn Khải nhìn cậu, dịu dàng nói.

Dany cũng nhìn về phía Vương Nguyên mỉm cười gật đầu.

Sau khi Vương Nguyên rời đi, Vương Tuấn Khải xoay người nhìn về phía Dany, đáy mắt một mảng lạnh lẽo. Anh lạnh lùng nói:

"Tôi mặc kệ cô và Ngôn đến tột cùng là như thế nào, nhưng ở trước mặt Nguyên Nguyên, cô phải giả vờ cho tôi. Câu cô vừa nói lúc trước, đừng để Nguyên Nguyên nghe được lần thứ hai."

Anh nói không nể nang:

"Nếu bởi vì chuyện của hai người mà khiến em ấy phải sầu muộn trong lòng thì cũng đừng trách tôi không khách khí."

Dany rung động trước tình yêu của đối phương. Anh muốn tạo cho Vương Nguyên một môi trường sống vô ưu vô lo.

Cô gật đầu một cái, lên tiếng:

"Tôi biết rồi."

Vương Tuấn Khải thu hồi tầm mắt vô cùng áp bức của mình lại, đi về phía nhà vệ sinh.

Vương Nguyên vừa đi ra đã nhìn thấy Vương Tuấn Khải đứng cách mình chưa tới hai mét. Cậu cười cười kéo cái tay đang không cầm gì của anh, hỏi giống như không hỏi:

"Anh sợ em té xuống?"

Từ trong cổ họng Vương Tuấn Khải phát ra một tiếng:

"Ừ" .

Vương Nguyên liếc mắt, tức giận nói:

"Anh té xuống thì có!"

Vương Tuấn Khải ngoắc ngoắc khóe môi, miễn tranh luận cùng cậu.

"Dany, cậu thật không tới sao? Bữa tối Khải tự mình xuống bếp đó." Vương Nguyên lại lên tiếng mời lần nữa.

Vương Tuấn Khải nhíu mày, bữa ăn tối của cậu đúng là anh tự xuống bếp không sai, nhưng cũng không có nghĩa là những người khác cũng được như thế nha.

"Tổng giám đốc Vương trổ tài nấu nướng, đương nhiên tôi cũng muốn nếm thử rồi." Dany cười nói.

Cô dừng một lúc, nhíu mày hỏi:

"Địa điểm ở đâu?"

Vương Nguyên nhìn về phía Vương Tuấn Khải, trong mắt tràn đầy ý hỏi.

Dany thấy vậy vỗ trán vô lực. Tình cảm của cô, không biết sẽ đi về đâu đây.

Vương Tuấn Khải nhìn về phía Dany, nhàn nhạt nói:

"Chỗ ở lần trước. Đến lúc đó sẽ có người đón cô."

Khóe miệng Dany giật giật, buồn bực nói:

"Không phải tôi sẽ lại bị bịt mắt đó chứ?"

Cô căn bản không biết chỗ kia ở đâu. Lúc đi vào thì ở trong tình trạng hôn mê, còn lúc đi ra lại bị che mặt.

Chỉ có điều dựa theo tình huống như vậy mà nói, nơi đó hẳn là một căn cứ điểm rất quan trọng của một tổ chức hắc bang đi.

Vương Nguyên trừng mắt lên nhìn, lặp lại:

"Bịt mắt?"

Vương Tuấn Khải gật đầu, giải thích:

"Đây là quy định."

Anh nhìn về phía Dany, nhàn nhạt nói:

"Cô không muốn bịt mắt cũng được, vậy trở thành người phụ nữ của Ngôn đi."

Dany mím môi, nói:

"Vậy tôi thà bị che mắt còn hơn. Mắt bị một miếng vải đen che kín chỉ là chuyện một lúc, còn trở thành người phụ nữ của anh ta thì là chuyện cả một đời, tôi chưa có ngu như vậy."

Không biết có phải là do ảo giác hay không mà Vương Nguyên cảm giá thái độ của Dany đối với Tề Ngôn đã không còn giống như trước.

Ra tới bãi đậu xe, Vương Nguyên vẫy tay từ biệt Dany, sau đó bị Vương Tuấn Khải dẫn tới trước một chiếc xe thể thao màu đen. Rõ rang trong bãi đậu xe, xe cộ chen lấn muốn chết, nhưng lại không có một chiếc xe nào dám đậu gần xe của Vương Tuấn Khải.

Cậu chỉ vào chiếc xe, nhìn Vương Tuấn Khải không dám tin hỏi:

"Anh đã tiết lộ thân phận của mình ra ngoài?"

Vương Tuấn Khải không để ý "Ừ" một tiếng. Anh mở cửa chỗ ghế phụ để Vương Nguyên ngồi vào trong, thắt dây an toàn lại cho cậu.

"Tại sao?" Vương Nguyên quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải đã ngồi vào chỗ tay lái, chậm rãi hỏi.

Vương Tuấn Khải khởi động xe, đáp:

"Ông nội không còn nữa, cũng chẳng cần thiết phải giấu diếm."

Vương Nguyên nhíu nhíu mày, rõ ràng không tin lời anh nói lắm.

"Vậy cũng đâu cần thiết phải cố tình tiết lộ ra?"

Vương Tuấn Khải cũng không dấu diếm, giải thích:

"Bởi vì nó là xe có tốc độ nhanh nhất trong ga-ra của anh."

Vương Nguyên nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải một hồi, đau lòng nói:

"Khải, em sẽ không để anh phải lo lắng nữa."

Vương Tuấn Khải thò người sang đặt một nụ hôn lên trán Vương Nguyên nhỏ giọng nói:"

"Được."

Anh ngồi thẳng người lại, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, phóng x era ngoài. Lần này lái xe so với những lần trước hình như anh đã lái cẩn thận hơn hẳn.

Lúc Tề Ngôn kéo lê thân thể mệt mỏi từ phòng máy móc đi ra, vửa đúng lúc đối mặt với Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên. Anh sững sở một lúc,hơi kinh ngạc hỏi:

"Chị dâu xuất viện? Hình như đâu có nhanh như vậy đã khỏi rồi."

Mặt Vương Nguyên không biến sắc, nói:

"Không khí nơi đó không ttos, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của cục cưng."

"..." Khéo miệng Vương Tuấn Khải giật giật. Rõ ràng là cậu không muốn ở lại nơi đo,s giờ lại vịn vào đứa bé.

Tề Ngôn gật đầu một cái chậm rãi nói:

"Trở về cũng tốt, dù sao có tôi trông nom cũng chẳng xảy ra chuyện gì được."

Vương Nguyên nhìn bộ dáng cùng khuôn mặt tiều tụy của Tề Ngôn, không khỏi quan tâm hỏi:

"Tối hôm qua anh lại thức suốt đêm trong phòng máy móc?"

Tền ngôn đưa tay lên day day huyệt thái dương, đáp:

"Ừhm, không chú ý thời gian, không ngờ đã đến sáng."

Vương Tuấn Khải nhíu mày, dung giọng trầm thấp hỏi:

"Điều gì đã khiến cậu phải chuyên chú như vậy?"

Tề Ngôn buôn tay xuống, thấp giọng nói:

"Thuốc của chị dâu dung mấy tháng nay."

"Có vấn đề gì không?" Vương Tuấn Khải vừa nghe xong, có chút căng thẳng hỏi.

Tề Ngôn lắc đầu một cái, nhàn nhạt nói:

"Không có vấn đề gì. Tôi chỉ tò mò là, tại sao thai nhi ở trong bụng chị dâu chịu ảnh hưởng bởi một lượng thuốc vô cùng lớn như vây, mà lại không bị sảy thai hay dị dạng."

"Anh không cần nghiên cứu đâu." Vương Nguyên nói xa xôi.

"Tại sao? Chẳng lẽ chị dâu biết nguyên nhân?" Tề Ngôn nhíu nhíu mày, hỏi.

Vương Nguyên cười có chút thần bí, đáp:

"Đương nhiên tôi biết nguyên nhân."

Ngay tức khắc, ánh mắt Tề Ngôn đã lóe sáng. Anh nhìn Vương Nguyên bằng ánh mắt lấp lánh, rất muốn biết, hỏi:

"Nguyên nhân là gì?"

Vương Tuấn Khải nhíu mày, Nguyên Nguyên biết nguyên nhân? Các bác sĩ đều nói không rõ lắm, nhưng Nguyên Nguyên lại biết?

Vương Nguyên ra vẻ nói:

"Bởi vì nó là con của tôi và Khải ."

"..." Tề Ngôn nhìn Vương Nguyên không biết nói gì, đột nhiên thấy bao tử hơi đau.

Khóe môi Vương Tuấn Khải không tự chủ được nâng lên, nguyên nhân này nói rất hay.

Anh nhìn về phía Tề Ngôn, nhàn nhạt nói:

"Cậu đi ngủ đi, chuyện trong bang tôi sẽ xử lý."

Tề Ngôn gật đầu một cái, đi về phía phòng ngủ của mình.

Vương Nguyên nhìn theo bóng lưng của Tề Ngôn, nói:

"Buổi tối dậy ăn cơm Khải tự tay làm nha. Bỏ qua lần này không có cơ hội nữa đâu."

Tề Ngôn dừng lại, quay đầu nhìn về phía Vương Tuấn Khải, vẻ mặt không dám tin.

Trước vẻ mặt mong đợi của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải từ từ gật đầu một cái.

Tề Ngôn nói câu "Nhất định sẽ dậy" rất kiên quyết xong, đi về phía phòng ngủ của mình.

Vương Tuấn Khải vừa ôm Vương Nguyên đi về phía phòng ngủ, vừa dùng giọng vô cùng nguy hiểm nói:

"Nguyên Nguyên, em vì muốn tạo cơ hội giảng hòa cho Dany và Ngôn, đúng là không từ bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào nha, ngay cả anh cũng dám lợi dụng, hà?"

Vương Nguyên nhớ tới kết quả ngày hôm qua của mình khi anh dùng loại giọng này, thái độ lập tức trở nên vô cùng tốt, nói:

"Em sai rồi."

Vương Tuấn Khải ôm cậu đi đến bên giường, dùn đôi mắt màu xanh lục khóa lại giọng nói của cậu, ung dung cởi cúc áo sơ mi của mình ra, nói:

"Đã muộn."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro