CHƯƠNG 79 : Tôi gả cho cậu

Trong phòng bếp đầy đủ tiện nghi, một người đàn ông anh tuấn đang làm bữa tối. Mỗi một động tác của anh trông đến vui tai vui mắt, thu hút tầm mắt của người khác. Nếu nói có gì đó không ăn khớp với phòng bếp sa hoa thì phải nói đến tiếng lật mở sách nấu ăn liên tục.

Người đàn ông làm bữa tối xong, tháo chiếc tạp dề xuống, mở đôi chân thon dài đi ra khỏi phòng bếp.

Anh vừa rời đi, ngay lập tức có một đám đàn ông mặc tây trang thân hình cao lớn ùa vào phòng bếp, bọn họ giống như thành kính bưng các đĩa đồ ăn trên mâm lên, mang ra khỏi phòng bếp.

"Ưmh. . . . . ." Trong giấc mộng Vương Nguyên bất giác phát ra tiếng rên mê người, hai tay vô thức quằng lên trên cổ người nào đó.

Trong mắt Vương Tuấn Khải thoáng qua một nụ cười, đối với hành động vô ý thức của cậu, anh đặc biệt hài lòng.

Anh kéo khoảng cách giữa hai người ra, nhìn khuôn mặt gần kề của Vương Nguyên trước mặt, dùng giọng trầm thấp khêu gợi nói:

"Nguyên Nguyên, phải rời giường thôi."

Im lặng.

Vương Tuấn Khải nhíu mày, lại hôn lên môi Vương Nguyên lần nữa, khác hẳn với lần trước, mãnh liệt mà phóng đãng.

Vương Nguyên có cảm giác dưỡng khí trong cơ thể đã bị hút cạn kiệt, gần như không thể hít thở nổi khiến hai mắt cô choàng mở ra.

Vương Tuấn Khải thấy vậy, lại kéo khoảng cách giữa hai người ra lần nữa, dùng giọng mang theo chút lửa dục nói:

"Nguyên Nguyên, bữa tối ăn được rồi."

Vương Nguyên nhìn anh như kẻ địch, nói:

"Anh trước tiên xuống khỏi người em đã."

". . . . . ." Khóe miệng Vương Tuấn Khải hơi giật giật, hết sức phối hợp xuống khỏi người cậu, đứng ở bên cạnh giường.

Không phải là anh không thể khống chế ngay được mình mà sẽ lại ăn sạch sành sanh cậu nha, có cần sợ anh đến như vậy không?

"Anh quay người ra chỗ khác." Vương Nguyên ngồi dậy, chiếc chăn tơ tằm từ từ tuột xuống, để lộ ra những dấu hôn bầm tím chằng chịt trên cơ thể . Cậu lập tức đưa tay kéo chăn lên, nói với Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải vẫn không nhúc nhích, anh nhìn chằm chằm , ánh mắt vô cùng xâm lược.

Vương Nguyên nhìn anh mấy giây, bất chợt tung chăn ra, đưa lưng về phía anh, vội vã mặc đồ vào.

Vương Tuấn Khải dán chặt mắt vào lưng cậu, không tự chủ được cúi người đặt xuống đó một nụ hôn.

Vương Nguyên vẫn chẳng thèm để ý, cậu nhảy vọt sang một bên, đôi mắt to trong veo như nước nhìn chằm chằm tên đầu sỏ gây chuyện, hơi nâng cao âm lượng nói:

"Anh còn động tay động chân với em nữa thì tối nay anh phải ngủ trong thư phòng!"

Vương Tuấn Khải cười cực kỳ yêu nghiệt, dùng giọng trầm thấp khêu gợi nói:

"Nguyên Nguyên, em cũng không hề động chân động tay với em nha."

Anh dùng ngón trỏ thon dài chỉ vào môi của mình, nhấn mạnh:

"Anh động là cái này."

Vương Nguyên chán phải lý luận với anh, dù sao cậu cũng chẳng nói lại được anh. Cậu lại đưa lưng về phía Vương Tuấn Khải lần nữa, tiếp tục mặc quần của mình.

Vương Tuấn Khải hít sâu hai cái, áp chế lửa dục trong cơ thể xuống, từ từ đi đến trước người Vương Nguyên đã mặc quần áo tử tế xong, dùng giọng mang theo chút ẩn nhẫn nói:

"Anh bế em xuống."

Lúc Thiên Tỷ biết tối nay Vương Tuấn Khải xuống bếp, anh lập tức ném luôn tờ hóa đơn vài tỷ đô đi, trước ánh mắt chết lặng của đối tác, sải bước rời khỏi nơi đàm phán.

Tiền không có có thể kiếm, tài nấu nướng của Khải cũng không phải dễ mà được nếm, huống hồ số tiền tổn thất cũng không phải là của anh.

"Chí Hoành, xuống đi, giờ chúng ta đi về." Anh vừa đi, vừa nói vào điện thoại.

Thật ra thì anh cũng chẳng muốn tách khỏi Chí Hoành một chút nào, nhưng anh rất không thích những tầm mắt đổ dồn về phía cậu.

Lưu Chí Hoành vẫn còn đang viết chương trình phần mềm trong phòng giám đốc hơi sửng sốt, hắn hơi chần chừ hỏi:

"Bây giờ? Không phải anh bảo hôm nay sẽ về muộn sao?"

"Ừ, tối nay Khải xuống bếp." Thiên Tỷ ngồi vào xe của mình, một tay thắt dây an toàn, một tay cần điện thoại di động nói.

Chí Hoành đã hiểu! Hắn có thể tưởng tượng ra nét mặt Thiên Tỷ bây giờ, nhất định là hai mắt đang tỏa sáng, khóe miệng hắn bất giác cong lên.

Nhưng mà, tổng giám đốc xuống bếp. . . . . .

Chí Hoành nhớ lại dáng vẻ tổng giám đốc nấu cháo trong phòng bệnh VIP, trong lòng cũng không khỏi có chút mong đợi bữa ăn tối nay.

Mặc dù chất xám của Tề Ngôn đã bị tiêu hao rất nghiêm trọng, nhưng anh vẫn tỉnh dậy trước bữa tối. Anh mặc bừa bộ đồ màu xám thoải mái, đi xuống dưới tầng.

Anh vừa xuống đến tầng một liền nghe thấy tiếng chuông cửa, cái tên Thiên Tỷ kia lại không mang chìa khóa? Anh nhíu nhíu mày đi tới cửa, cũng chẳng thèm nhìn hình ảnh hiển thị trên màn hình theo dõi, liền mở cửa ra. Nhìn thấy người đứng ở bên ngoài, đột nhiên giật nảy mình – một cảm giác đã cách cả một thế hệ.

Dany thấy Tề Ngôn cũng hơi sững người, sau đó cười cười xã giao giống như đối với người mới gặp lần đầu tiên:

"Vương Nguyên mời tôi tới ăn tối."

Tề Ngôn gật đầu một cái, muốn nói gì đó nhưng lại vẫn im lặng, chỉ hơi nghiêng nghiêng người nhường chỗ để cô đi vào.

Nhưng khi Dany lướt qua người anh như không có chuyện gì, anh liền nhanh chóng đóng cửa lại, đè cô lên sau cửa, con mắt sâu như biển cả nhìn chằm chằm cô.

Trong mắt Dany thoáng qua vẻ bối rối, cô cố giả vờ trấn tĩnh lại nói:

"Tề Tiên Sinh, thứ lỗi cho tôi không thể giải thích được, tại sao ngài lại có hành động khiếm nhã như vậy."

Tề Ngôn thấy thái độ lạnh lùng của cô, trong lòng giống như bị ong độc châm đốt, trong nháy mắt nỗi đau đã lan tràn ra toàn thân.

Anh muốn xé rách cái mặt nạ lạnh lùng này của cô, và trên thực tế anh cũng đã làm như vậy.

Dany không dám tin nhìn gương mặt phóng đại của anh trước mặt, đây coi là gì hả? Vừa cười nhạo cô không hấp dẫn, lại một lần hai lượt hôn cô.

Tề Ngôn thừa dịp cô sững người, dùng đầu lưỡi cậy hàm răng cô ra, mạnh mẽ xâm chiếm vào khu vực riêng tư của cô.

Dị vật có chút lạnh xông vào trong miệng, ngay lập tức Dany đã phản ứng kịp, cô tức giận một trận, lúc này thật muốn cắt đứt luôn đầu lưỡi đối phương.

Tề Ngôn giống như biết được cô sẽ cắn đầu lưỡi mình, liền thu hồi nó về trong miệng. Anh dùng con ngươi sâu thẳm như đại dương, nghiêm túc nhìn vào mắt Dany, nói ra câu nói đầu tiên từ lúc hai người chiến tranh lạnh:

"Thật xin lỗi."

Trong mắt Dany thoáng qua tia kinh ngạc, chỉ có điều rất nhanh cô đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh. Cô đưa tay phải đang không cầm đồ của mình lên chùi chùi môi, cười lạnh một tiếng giễu cợt:

"Thật xin lỗi về cái gì? Chuyện anh có lỗi với tôi nhiều lắm, anh muốn xin lỗi về chuyện nào?"

"Tất cả." Tề Ngôn dùng giọng trầm thấp nói.

Anh dùng một lúc, lại bổ sung:

"Trừ chuyện em chưa cho phép tôi đã khiếm nhã hôn em."

Sắc mặt Dany rất khó coi, cô nhìn Tề Ngôn, trong mắt là một mảng lạnh lẽo:

"Tề Tiên Sinh, hormone nam tính trong anh đã tiết ra quá nhiều, không có chỗ phát tiết sao? Với điều kiện của anh, hẳn là sẽ có rất nhiều phụ nữ ùa đến, vậy là anh sợ không có đủ tiền nuôi họ? Nếu là như thế, tôi có thể suy tính cho anh vay tiền."

"Tôi"

Tề Ngôn đang nói liền im bặt, anh buông Dany ra không chút lưu luyến, xoay người đi về phía sofa trong phòng khách.

Chân mày Dany nhíu chặt lại không thể giải thích nổi, nhưng mà rất nhanh sau đó cô đã biết được nguyên nhân vì sao anh lại như vậy.

Có người trở về....

Thiên Tỷ mở cửa, nhìn thấy Dany đứng trước mặt, theo phản xạ tự nhiên tìm kiếm bóng dáng Tề Ngôn. Anh thấy đối phương đang ngồi thu lu trên ghế sofa liền thu hồi tầm mắt, nhìn Dany cười cười nói:

"Cô đến rồi sao?"

Lúc này Vương Nguyên đang được Vương Tuấn Khải bế xuống như bế công cháu cũng đã phát hiện ra sự hiện diện của Dany. Cậu liếc mắt nhìn về phía Tề Ngôn trên ghế sofa, lại nhìn về phía Dany, dùng giọng trong trẻo nói:

"Mau tới a, đứng ở đó làm gì."

Dany cười cười, xách túi đồ đi về phía sofa cách xa chỗ Tề Ngôn nhất.

Chí Hoành nhìn về phía Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên, cung kính chào:

"Chào tổng giám đốc, chào phu nhân."

Thiên Tỷ nghe thấy cách xưng hô của hắn, có một cảm giác bất đắc dĩ sâu sắc. Mặc dù anh đã sửa cho hắn cả một trăm lần rồi, nhưng lần thứ một trăm lẻ một hắn vẫn cứ xưng hô như vậy.

Vương Tuấn Khải nhàn nhạt gật đầu, Vương Nguyên nhìn về phía Chí Hoành cười nở rộ.

Vương Nguyên đang được Vương Tuấn Khải bế xuống lầu, liền nhỏ giọng nói:

"Thả em xuống đi."

Cậu vẫn chưa quen có hành động quá thân mật với Vương Tuấn Khải ở trước mặt mọi người.

Vương Tuấn Khải nhíu mày, hỏi sâu xa:

"Em chắc chắn chứ?"

Vương Nguyên nghiêm túc gật đầu một cái, từ giữa cổ họng phát ra tiếng "Ừ."

Vương Tuấn Khải cũng không nói gì, từ từ buông cậu ra khỏi ngực mình.

Vương Nguyên vừa thoát khỏi lồng ngực Vương Tuấn Khải, thiếu chút nữa đã vấp ngã.

Vương Tuấn Khải nhanh tay nhanh mắt ôm cậu vào lòng.

"Vương Nguyên, không sao chứ?" Đúng lúc Dany cũng nhìn thấy màn này, không khỏi quan tâm hỏi.

Mặt Vương Nguyên đỏ bừng lên, cậu ngẩng đầu hung hăng trừng mắt với tên đầu sỏ làm cho chân mình bị mềm nhũn, rồi nhìn về phía Dany nói:

"Không sao cả."

Thiên Tỷ thân kinh bách chiến (từng trải, nếm đủ mọi chuyện) cũng hiểu rõ ràng tại sao cậu lại như vậy. Anh dắt Chí Hoành ngồi xuống ghế sofa, nói không sợ chết.

"Khải, chị dâu là người có bầu, thế nhưng cậu vẫn xuống tay được."

Lời anh vừa dứt, tất cả mọi người đều hiểu được là chuyện gì đã xảy ra.

Vương Nguyên hận không tìm được một cái lỗ nào đó để chui xuống.

Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên đi về phía phòng ăn, hỏi ngược lại:

"Tại sao không được xuống tay?"

"........" Nói ít đi một câu sẽ chết sao? Vương Nguyên bất chợt lừ mắt, nếu anh im lặng thì cái đề tài này có khả năng sẽ duy trì được không lâu.

Mặt Dany cũng không khỏi hơi nóng lên, người này......

Thiên Tỷ bị lời nói của Vương Tuấn Khải làm cho nghẹn lại, trước đây sao mình không hề phát hiện ra bản chất cầm thú của Khải?

Tầm mắt Tề Ngôn đang đặt toàn lực chú ý trên người Dany liền chuyển hướng ra ngoài. Anh đứng dậy vừa đi về phía phòng ăn vừa nghiêm túc nói:

"Khải, tuy rằng bây giờ cuốn rốn đã vững vàng, nhưng cũng không nên buông thả chuyện tình dục."

"..........." Anh còn có thể nói thẳng tuột hơn một chút không? Vương Nguyên lừ mắt lần nữa im lặng triệt để rồi.

Vương Tuấn Khải nhíu mày, nghiêm túc nói:

"Nếu nó yếu ớt như vậy, cũng không xứng làm con của Vương Tuấn Khải tôi."

Khóe miệng Tề Ngôn giật giật, không nói gì thêm nữa.

Thiên Tỷ: "..........."

Chí Hoành: "..............."

Dany: ".............."

Vương Nguyên: "!"

"Khải, đừng nói với tôi tất cả những thứ này đều là từ một tay cậu làm đó!" Giọng nói không thể tin được của Thiên Tỷ đột ngột vang lên.

Mọi người nghe thấy thế đều nhìn về phía bàn ăn, chỉ thấy trên bàn ăn đang đặt đủ loại món ăn có thể so sánh với đồ ăn của khách sạn năm sao.

Vương Tuấn Khải thản nhiên đáp "Ừ" một tiếng, ôm Vương Nguyên ngồi xuống bên đầu chiếc bàn dài.

Ngoại trừ Vương Nguyên ra, tất cả những người khác đều kinh hãi không thôi, nhao nhao ngồi xuống, vội vàng nếm thử.

Thiên Tỷ vừa ăn được một miếng xong, hai mắt phát điện nhìn Vương Tuấn Khải nói:

"Khải, hay là tôi gả cho cậu nha!"

"Phốc!"

Canh trong miệng Vương Nguyên cùng rượu đỏ trong miệng Chí Hoành cùng phun ra ngoài.

Chí Hoành bối rối cầm khăn ăn lên lau miệng mình, nói với vẻ áy náy:

"Xin lỗi."

Dany và Tề Ngôn giống như đã quen, sau khi hơi sững người, lại tiếp tục ăn.

Vương Tuấn Khải rất bình tĩnh cầm khăn ăn lên lau nhè nhẹ sạch miệng cho Vương Nguyên, thản nhiên nói:

"Tôi thấy cậu đã gai mắt."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro