CHƯƠNG 82 : Dây giày áo cưới

"Alex, hôn lễ của tôi và Tiểu Nguyên đã định là nửa tháng sau." Đợi Vương Nguyên ngủ rồi, Vương Tuấn Khải mới đi vào phòng ngủ của Lăng Sanh, vừa quét mắt nhìn khung cảnh xung quanh, vừa nói vào điện thoại di động.

"Hắc hắc, cũng may là tôi đã có chuẩn bị từ sớm! Áo cưới tôi đã làm xong rồi."

Vương Tuấn Khải im lặng hai giây, nói:

"Sáng ngày mai, cậu đưa áo cưới đến hiệu ảnh áo cưới Hoàng gia, sau đó cậu thiết kế một bộ áo cưới nữa, ngày kết hôn sẽ dùng bộ đó."

"Tại sao phải thiết kế bộ nữa! Bộ áo cưới này tôi đã mất mấy tháng! Anh nhìn thấy nhất định sẽ thích."

Vương Tuấn Khải ngồi xuống chiếc giường của Lăng Sanh, chậm rãi nói:

"Tiểu Nguyên đang mang thai, nửa tháng sau vòng eo sẽ lớn hơn bây giờ."

"Sao hả! Khải, anh là trâu bò hả! Đã bao lâu rồi?"

Vương Tuấn Khải đút tay không cầm điện thoại vào trong túi quần, hai chân vắt chéo lên nhau, đáp:

"Ba tháng rồi."

"Được, tôi sẽ thiết kế một bộ nữa. Aizz, xem ra tôi lại phải không ngủ không nghỉ rồi. . . . . ."

Khóe môi Vương Tuấn Khải khẽ nâng lên, hỏi:

"Cậu muốn gì?"

"Sắp tới đây, tôi có một cuộc trình diễn thời trang, tôi hy vọng anh và Vương Nguyên có thể làm người mẫu cho tôi."

Vương Tuấn Khải im lặng mấy giây, lên tiếng:

"Được, tôi sẽ tặng thêm cho cậu ba nam và một nữ."

Lúc này Tề Ngôn, Chí Hoành, Thiên Tỷ và Dany đều không biết mình đã bị bán.

"Thật? ! Oh my ¬dear! Khải, tôi yêu anh chết mất, cho dù có mười ngày mười đêm không ngủ tôi cũng phải thiết kế cho anh một bộ áo cưới hợp ý nhất! Nhất định Vương Nguyên sẽ là người đẹp nhất trên đời này!"

Miệng Vương Tuấn Khải nhếch lên thành đường cong đẹp mắt, anh cúp máy đi.

Anh ở lại trong phòng một lúc, sau đó đứng dậy đi về phía phòng ngủ của mình.

Vương Tuấn Khải rón rén nằm xuống bên cạnh Vương Nguyên, cẩn thận từng li từng tí ôm cậu vào trong lòng, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cậu.

Vương Nguyên rúc vào lòng anh, chọn một vị trí thoải mái nhất, hài lòng ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Tuấn Khải xuất hiện trong phòng bếp, điều này làm cho Lão Tôn sợ hết hồn.

"Tiểu thiếu gia, cậu có chuyện gì không?"

Vương Tuấn Khải vén tay áo lên, vừa lấy gạo vừa lơ đễnh đáp:

"Nấu cháo."

Lão Tôn vội vàng đi tới bên cạnh anh, nói:

"Tiểu thiếu gia, cậu để đó đi, tôi cho người nấu là được rồi."

Vương Tuấn Khải lắc đầu một cái, tiếp tục động tác trên tay của mình, bữa tối hôm qua không phải là mình làm, cậu chỉ ăn có một chút.

Lão Tôn thấy vậy cũng đành bỏ cuộc. Ông nhìn động tác thành thục trong tay Vương Tuấn Khải, trong bụng kinh ngạc một hồi.

"Tiểu Nguyên có thai, còn nữa, nửa tháng sau ngày 26 chúng tôi sẽ kết hôn." Vương Tuấn Khải đổ đầy nước, nhàn nhạt nói.

Đối với anh mà nói, Lão Tôn đã đi theo ông nội mấy chục năm rồi, cũng gần bằng một nửa ông nội của anh.

Lão Tôn bởi vì kinh ngạc mà hai mắt trợn tròn lên. Sau khi phản ứng kịp, trong mắt ông tràn đầy vui sướng, trên khuôn mặt ngàn năm không đổi xuất hiện nụ cười hiếm có.

Lão gia, nếu ông còn, nhất định sẽ vui sướng đến huơ tay múa chân đi.

"26" - con số này ông đã thuộc lòng từ lâu rồi. Đây chính là ngày lão gia đã chọn làm ngày kết hôn cho tiểu thiếu gia........

Sau khi ăn sáng xong, Vương Tuấn Khải lái xe đưa Vương Nguyên rời đi, còn Lão Tôn xin Vương Tuấn Khải cho tài xế đưa mình tới nghĩa trang, làm việc mỗi ngày ông vẫn làm.

Ông đi tới trước mộ Lăng Sanh, nhìn thấy bó hoa ly trắng đang nằm yên vị trước mộ, trong lòng vui mừng một hồi.

"Lão gia, thật ra tiểu thiếu gia rất quý người, rất quan tâm đến người......"

Sau khi xe Vương Tuấn Khải dừng ở trước hiệu ảnh áo cưới Hoàng Gia, lập tức có hai nhân viên đi đến, chia nhau mở hai cánh cửa xe bên trái và phải phía trước ra.

Vương Nguyên nghiêng người, nhấc chân đi xuống xe. Cậu vừa mới đứng ngay ngắn, đã nhìn thấy một sinh vật không rõ loại gì đang nhào tới. Cậu không nói gì liếc mắt nhìn, định dùng chân để chặn đối phương, nhưng lại nhìn thấy rõ ràng một bàn tay đã đưa ra ngăn cản bước tiến của sinh vật kia.

Trước ánh mắt sắc nhọn lạnh giá của Vương Tuấn Khải, sinh vật không rõ loại gì kia đứng thẳng người lên, nghiêm túc sửa sang lại trang phục, rồi nhìn về phía Vương Tuấn Khải, lên tiếng nhiệt tình thăm hỏi:

"Hi, Khải, đã lâu không gặp!"

Hắn thấy Vương Tuấn Khải không để ý đến mình, liền đem tầm mắt tập trung trên người Vương Nguyên, trong nhất thời phát ra tiếng thét như tiếng kêu của heo bị giết:

"Tóc của cậu đâu?!"

Vương Nguyên vừa kéo khuỷu tay Vương Tuấn Khải đi vào bên trong, vừa lơ đễnh đáp:

"Tóc của tôi dĩ nhiên ở trên đầu tôi."

Alex thấy vậy cũng xoay người, đi lẽo đẽo sau lưng bọn họ, mắt trợn trừng lên hỏi:

"Tôi hỏi là hỏi mái tóc dài mê người của cậu đâu."

"Như anh thấy đó, cắt rồi." Vương Nguyên nhàn nhạt đáp.

Alex tỏ vẻ vô cùng đau đớn, hắn hỏi có chút khẩn trương:

"Chỗ cắt đâu rồi?"

"Thùng rác." Vương Nguyên bình tĩnh đáp.

"Chào tổng giám đốc, chào phu nhân!" Nhân viên đứng chờ ở đại sảnh thấy người tới, không hẹn mà đều cúi đầu chào.

Vương Tuấn Khải gật đầu một cái, cúi đầu nhìn về phía Vương Nguyên, dịu dàng nói:

"Tiểu Nguyên, anh chờ em."

Khóe môi Vương Nguyên cong lên. Cậu nhón chân hôn một cái lên môi Vương Tuấn Khải, từ trong cổ họng phát ra một tiếng vô cùng thân thiết:

"Ừm"

"Vương Nguyên, sao cậu có thể ném chúng vào thùng rác? Cái này không phải là phí của trời sao?!" Sau khi Alex đã khiếp sợ đủ, liền đi tới bên cạnh Vương Nguyên trách cứ.

Trong đôi mắt thuần túy của Vương Tuấn Khải phủ lên một tầng giá lạnh. Anh nhìn về phía Alex, giọng nói giống như từ trong hầm băng truyền tới:

"Alex."

Cả người Alex cứng đờ, nói có phần lấy lòng:

"Vương Nguyên, tôi dẫn cậu đi xem đồ cưới."

Vương Nguyên quay đầu lại nhoẻn miệng cười với Vương Tuấn Khải, ở giữa đám nhân viên đang túm tụm làm việc và Alex, cậu dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Vương Tuấn Khải.

"Đây là công sức tôi đã bỏ ra ba tháng để may chiếc áo cưới này cho cậu đó." Đến phòng thử quần áo, Alex đi tới trước một cái đài hình cung cao 15 cm. Hắn kéo chiếc rèm màu vàng nhạt ra, nói giọng đầy mong đợi.

Chỉ thấy giữa đài, một bộ áo cưới bằng ren màu trắng đứng ngạo nghễ bên trong. Từ phần eo áo cưới trở lên có những bông hoa xinh. xắn tinh tế, giữa mỗi bông hoa là một viên kim cương trắng; từ phần eo trở xuống được chia làm hai lớp, lớp bên trong bằng tơ lụa màu trắng đục chảy xuống trông vô cùng hoàn mỹ, trên lớp tơ lụa lộ ra từng mảng hoa văn phượng hoàng rực rỡ, lớp bên ngoài là một dải lụa màu trắng trải dài mãi không dứt.

Hai mắt Vương Nguyên sáng lên, cậu khen không tiếc lời:

"Được lắm."

Alex cười mập mờ một tiếng, thần bí nói:

"Nhất định Khải sẽ vô cùng thích."

Hai chữ "vô cùng" được Alex nhấn mạnh, làm cho người ta có cảm giác có ẩn ý gì đó ở đây.

Vương Nguyên nhíu nhíu mày, nghiêm túc nhìn chằm chằm bộ áo cưới một lúc, cũng không phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường. Cậu đi đến phía sau áo cưới, trong nháy mắt khuôn mặt đã đỏ ửng lên.

"Chết tiệt, anh giải thích cho tôi một chút, có chuyện gì đã xảy ra với cái dây giống như dây giày này hả?! Còn nữa, tại sao nơi thắt nút lại ở chỗ đuôi xương cụt?!" Cặp mắt cậu phóng hỏa nhìn Alex trước mặt đang hả hê quát.

Alex cười hắc hắc, nói giọng muốn ăn đòn:

"Cái này gọi là vô cùng khêu gợi. Sau khi Khải nhìn thấy, nhất định sẽ có kích thích mãnh liệt muốn phá hủy đi 'tặng phẩm'. Hắn nói xong, vội vàng biến mất khỏi tầm mắt của Vương Nguyên.

Nói chơi chứ, giờ mà ở lại nơi này, chắc chắn sẽ bị đánh cho sưng mặt sưng mũi.

Vương Nguyên hít sâu hai cái, đè xuống cơn tức giận trong lòng, nhìn về phía một nhân viên trong số đó, nói:

"Đổi bộ khác cho tôi."

Cậu không hề có một chút ý định nào muốn hấp dẫn tên cầm thú kia! Cậu dám đảm bảo, ăn mặc như thế này xuất hiện trước mặt anh, sẽ ba ngày không xuống được giường.

"Dạ, phu nhân. Bà qua bên kia ngồi chờ một lát ạ." Đối phương chỉ vào một chiết ghế bằng da thật màu đen phía đối diện, cung kính nói.

Vương Nguyên gật đầu một cái, chậm rãi đi đến ngồi xuống chiếc ghế sofa, chán chường lật quyển ảnh cưới đang đặt trên mặt bàn thủy tinh.

Một nhân viên đeo mắt kính gọng đen đi tới trước mặt Vương Nguyên, khẽ cúi người, nhìn cậu cung kính nói:

"Xin hỏi phu nhân muốn uống chút gì không?"

"Một ly nước nóng." Vương Nguyên không đưa mắt lên, nhàn nhạt nói.

"Dạ, xin phu nhân chờ một lát."

Vương Tuấn Khải đang đọc báo trong đại sảnh, đột nhiên ánh mắt liếc thấy một người đang chạy vội về phía mình. Anh khẽ cau mày, ngước mắt nhìn thấy Alex đang chạy chết trối.

"Cậu làm cái gì đây?" Anh hỏi theo bản năng.

Alex ngồi xụi lơ xuống chiếc ghế sofa đối diện Vương Tuấn Khải giống như trút giận, thở không ra hơi kể đầu đuôi gốc ngọn cho Vương Tuấn Khải nghe.

Vương Tuấn Khải dằn lòng nghe xong, con mắt như đá Hắc Diệu Thạch phát sáng. Anh đặt tờ báo xuống, đứng bật dậy không chút do dự, mở đôi chân thon dài ra đi đến chỗ Vương Nguyên.

Alex thấy vậy, mắt trợn tròn không nói gì. Đây là quá sốt ruột đi, hắn rất nghi ngờ, hôm nay có chụp được ảnh cưới không nữa........

Vương Tuấn Khải đi tới phòng áo cưới, thấy một nhân viên đang chọn váy liền hỏi:

"Phu nhân bảo cậu đến chọn hả?"

Nhân viên nghe thấy giọng nói, vội vàng xoay người lại, cúi người chào Vương Tuấn Khải, cung kính đáp:

"Dạ, tổng giám đốc."

Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói một câu "Không cần chọn", rồi xuyên qua phòng áo cưới, đi đến phòng thử đồ.

Mặc dù Vương Nguyên đang xem ảnh cưới, nhưng Vương Tuấn Khải vừa xuất hiện, cậu vẫn là người đầu tiên phát hiện ra. Trong mắt cậu thoáng qua tia nghi ngờ. Cậu gấp quyển ảnh cưới lại, quay đầu nhìn về phía anh hỏi:

"Sao anh lại vào đây?"

Vương Tuấn Khải không trả lời ngay vấn đề của cậu, mà dùng con mắt bén nhọn quét một lượt qua ba nhân viên đang làm việc, sau khi họ thức thời rời đi mới ngồi xuống bên cạnh Vương Nguyên, áp sát vào tai cau, dùng giọng trầm thấp, khêu gợi thủ thỉ:

"Anh muốn tự tay mặc áo cưới cho em."

Vương Nguyên hơi nghĩ nghĩ. Cậu đoán người này đã biết được sự tồn tại của bộ đồ kia. Trong lòng cậu thầm mắng Alex cả trăm lần, vẻ ngoài lại tỏ ra có chút vui sướng nói:

"Được nha, chúng ta đi ra ngoài chọn đi."

Vương Tuấn Khải cắn cắn vành tai cậu trừng phạt, nhìn bộ đồ cưới phía trước nói không cho cự tuyệt:

"Anh cảm thấy nó được."

"Được ở chỗ nào? Em thấy nó quá bình thường." Mắt Vương Nguyên lóe sáng, che giấu nỗi lòng nói.

Con mắt Vương Tuấn Khải sâu như biển. Anh mạnh mẽ ôm eo Vương Nguyên, dẫn cậu đi đến phía sau, sau khi nhìn thấy thiết kế đằng sau, khóe môi anh cong lên, sau đó dùng cái tay còn lại từ từ cởi phía trên của "dây giày" ra.

Sau khi Vương Nguyên nhìn thấy động tác của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn không tự chủ được đỏ lên. Cậu nhăn nhó muốn thoát khỏi lồng ngực anh, nhưng bất đắc dĩ bị bàn tay như thép của đối phương giữ lại.

Động tác trên tay Vương Tuấn Khải vẫn không ngừng, thấy gương mặt người kia đỏ hồng đến mức có thể chảy ra nước, trong lòng anh khẽ động. Anh liền tiếp cận hôn cậu một cái, còn xấu xa đưa đầu lưỡi ra liếm liếm, chậm rãi hỏi:

"Tiểu Nguyên, có phải em đang nghĩ đến hình ảnh cấm trẻ em không?"

Vương Nguyên thẹn quá hóa giận, giống như con mèo xù lông, cậu nhấn mạnh:

"Em không có!"

Nụ cười trên mặt Vương Tuấn Khải càng lớn, anh nhẹ giọng hỏi:

"Vậy sao mặt em lại đỏ như vậy?"

"Nóng!" Vương Nguyên rống lại không chút nghĩ ngợi.

"Hả? Vậy anh giúp em hạ hỏa là được rồi." Vương Tuấn Khải nhíu mày, nghiêm túc nói.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro