CHƯƠNG 84: MÈO XÙ LÔNG

Lần này, Vương Tuấn Khải không đưa Vương Nguyên về trụ sở chính của Liệt Diễm, cũng không đưa cậu trở về biệt thự của Lăng Sanh mà đưa về biệt thự của chính mình.

Xe đậu ở gara, anh vội vàng ra khỏi xe, đi đến bên chỗ ghế phụ mở cửa xe, cúi người ôm người nào đó đang mặc áo cưới ra khỏi xe, sau đó mở đôi chân thon dài đi về hướng cửa chính của biệt thự.

Vương Nguyên sợ mình tự đi sẽ làm bẩn áo cưới cùng tấm lụa mỏng đang đội trên đầu, nên cứ để mặc anh bế đi.

Nhưng khi cậu thấy anh ôm mình đi thẳng về phía phòng ngủ thì chuẩn bị nổi nóng lên rồi.

"Anh thả em xuống."

Vương Tuấn Khải "Ừ" một tiếng nhưng không làm theo lời cậu, cho đến khi vào tới phòng ngủ, đóng của phòng lại mới đặt cậu xuống.

Sau khi Vương Nguyên có được sự tự do liền lùi về phía sau, đối mặt với con ngươi đen nhánh của anh, cậu cố tình giả bộ nói:

"Em đói rồi."

Vương Tuấn Khải gật đầu một cái tán đồng, vừa cởi quần áo đang gay cản trở vừa dùng giọng trầm hấp khêu gợi nói:

"Anh cũng đói."

Chỉ một lần sao đủ được đây? Sẽ chỉ càng khiến anh muốn thêm mà thôi.

Vương Nguyên tiếp tục lùi về phía sau, trợn tròn hai mắt nói:

"Vậy anh nhanh đi làm bữa trưa đi."

Vương Tuấn Khải ném âu phục lên trên ghế, từng bước từng bước tới gần Vương Nguyên, giống như một con báo áp sát con mồi.

Vương Nguyên đang tập trung lực chú ý trên người Vương Tuấn Khải, nên sơ sẩy một cái ngã xuống giường. Cậu vội vàng đứng dậy, đau khổ phát hiện ra mình đã bị giam hãm rồi.

Vương Tuấn Khải chống hai tay hai bên người Vương Nguyên, không hề che giấu ánh mắt đầy dục vọng của mình. Anh dùng giọng có chút khàn khàn nói:

"Em giúp anh đi thay quần áo, anh sẽ đi làm bữa trưa ngay."

Vương Nguyên nhìn anh một hồi lâu, bán tín bán nghi đưa tay cởi cúc áo sơ mi cho anh. Đổi lại với việc bị ăn một lần nữa mà nói, cậu tình nguyện giúp anh thay quần áo. Mặc dù thay quần áo cho anh cũng là một việc làm khiến cho người ta khó chịu vô cùng, ví dụ như lúc này.

Hai tay cậu dừng lại bên hông đối phương, kề cà không có thêm động tác gì nữa.

Đôi môi mỏng của Vương Tuấn Khải khẽ cong lên, giống như không nhìn thấy sự ngượng ngùng của cậu, anh nói:

"Kéo khoá quần."

Vương Nguyên trợn mắt nhìn anh một cái. Cậu nhắm mắt lại, khẽ căn răng, đôi tay mềm mại không xưng nhanh chóng đột kích trên khoá quần của anh.

Trong phòng ngủ yên tĩnh đến mức ngay cả cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe thấy âm thanh phát ra, hô hâp của người nào đó đã tăng thêm mấy phần.

Vương Nguyên nghe thấy tiếng hít thở này, nhất thời lông tóc dựng đứng lên, không có ai hiểu rõ hơn cậu cái này đại biểu cho điều gì.

Đối mặt với Vương Tuấn Khải đang quỳ trên giường, chiếc quần âu của anh đã được kéo xuống đến mắt cá chân, cậu nói:

"Nhấc chân lên."

Vương Tuấn Khải hết sức phối hợp nâng một chân lên, đồng thời tay phải anh tập kích trên chỗ đuôi xương cụt của người kia.

Cả người Vương Nguyên cứng đờ. Cậu khẽ đứng dậy, nghiêng đầu nhìn anh, tức giận nói:

"Sao anh để tay ở đó?"

Mặt Vương Tuấn Khải không đỏ, hơi thở vẫn không gấp, đáp:

"Anh đứng không vững, vịn chút."

Đứng không vững, đứng không vững..... Vương Nguyên cảm giác đang có cả hàng vạn con ngựa đang phi nước đại trong lòng mình. Cậu lười phải lý luận với anh, kéo một ống quần khác xuống giọng nói đã năng hơn mấy phần.

"Nhấc chân."

Vương Tuấn Khải phối hợp đưa chân khác lên bàn tay phải khéo léo tháo bỏ nút thắt phía sau lưng cậu, ngón trỏ đè vào khoảng giữa của "dây giày" lần lên phía trên.

Vương Nguyên thuận lợi cởi chiếc quần âu của anh ra, sau đó ném nó xuống đất, cũng chẳng thèm nhìn vào đôi chân thon dài hay phía bên hông người anh. Cậu đứng dậy từ trên giường đi về phía tủ treo quần áo.

Không thể không nói, đúng là vận khí của cậu chẳng ra gì mà. Dây thắt ở phía sau được buông ra nên bộ đồ cưới bị tụt xuống dưới.

Con ngươi hẹp dài của Vương Tuấn Khải loé lên nụ cười. Anh đè cậu xuống dưới thân thể mình, mãnh liệt phóng đãng hôn lên môi cậu.

Một nụ hôn môi lưỡi Pháp thật dài, Vương Tuấn Khải không ngừng tiến tới, hôn lên vành tai cậu, lên cổ, lên xương quai xanh rồi một đường đi xuống.

Vương Nguyên đặt hai tay lên bờ vai rộng lớn của anh, muốn đẩy anh ra nhưng không thể làm được gì. Cho dù cậu có dùng hết sức lực của mình, đối phương cũng không hề nhúc nhích. Cậu tức giận hỏi: "Không phải anh đã nói, em giúp anh thay quần áo thì anh sẽ đi làm bữa trưa ngay sao?!"

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu lên, dùng giọng đã nhuốm màu tình dục, nghiêm túc nói: "Em chỉ cởi quần áo anh ra, cũng đâu có mặc quần áo vào cho anh." Anh dừng một chút, lại nói: "Tiếp đó em lại còn cởi đồ của mình ra. Thân là người đàn ông của em, nếu như anh nhìn còn không hiểu đây là ám hiệu gì thì sống quá uổng phí rồi."

Nói xong, anh tiếp tục hôn lên làn da trơn mềm khiến anh phải say mê không muốn buông tay kia.

Ám hiệu? Ám hiệu! Cậu đã ám hiệu gì chứ?! Nếu không phải là anh cởi 'dây giày' phía sau lưng cậu, dễ dàng tuột xuống thế sao? Còn nữa, cái gì mà không mặc quần áo cho anh?! Nếu không phải là anh nhào đến, cậu đã sớm lấy được quần áo ở nhà để mặc vào cho anh rồi. Vương Nguyên tức nghẹn ở lồng ngực, cậu giận đến nghiến răng nghiến lợi, giữ lấy cánh tay anh cắn.

Vương Tuấn Khải để mặc cậu cắn, đôi môi mỏng vẫn đặt ở bên vùng hông nhạy cảm của cậu, lưu luyến quên cả đường về.

"Ưm ᷈ " Vương Nguyên không tự chủ được, cả người run rẩy, tiếng rên rỉ dụ người phạm tội từ đôi môi cậu bật ra ngoài.

Vương Tuấn Khải giống như được khích lệ, càng ra sức khơi gợi dục vọng trong cậu.

Vương Nguyên nhắm mắt lại, hai tay đang chống đối anh đã đổi thành luồn qua mái tóc ngắn mềm mại của anh.

..............

Xong chuyện, Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên không còn sức lực vuốt ve an ủi một lúc, sau đó đứng dậy đi đến trước tủ treo quần áo, lấy một bộ quần áo ở nhà mặc vào, xoay người ra khỏi phòng ngủ.

Nghe được tiếng cửa phòng đóng lại, Vương Nguyên mở choàng hai mắt ra. Cậu vén chăn nhìn xuống thân thể mình, ngay tức khắc, đập vào mắt cậu là những dấu hôn bầm tím chằng chịt. Cậu không kiềm nén nổi cơn tức giận khôn cùng, thầm mắng Vương Tuấn Khải mấy lần. Lúc này cậu đã hoàn toàn quên mất, mới vừa rồi mình còn rất hưởng thụ.

Cậu nâng chiếc eo ê ẩm của mình lên, từ từ đứng dậy, nhìn thấy chiếc áo đang nằm yên tĩnh trên chăn, trong nhất thời cặp mắt liền bốc lửa. Nếu không phải vì nó thì cậu sẽ bị dày vò thành cái dạng này sao?!

Cậu đi tới trước tủ treo quần áo, lấy một chiếc bộ đồ thoải mái mặc vào người, sau đó cầm đồ cưới đi tới phòng chứa đồ. Cậu nhặt một cái kéo lên, không chút do dự bắt đầu xuống tay với chiếc áo cưới. Rất nhanh, chiếc áo cưới có giá trị hơn một tỷ đã trở thành mớ vải vụn.

Cậu đưa cây kéo trả về chỗ cũ, nhìn mớ vải vụn dưới đất 'hừ' nhẹ một tiếng, nghênh ngang đi ra khỏi phòng chứa đồ.

Cậu đi vào thư phòng, ngồi xuống chiếc ghế dựa xoay Vương Tuấn Khải thường ngày vẫn ngồi, bật máy tính lên, tìm kiếm thông tin mình cần.

Một lúc sau, Vương Tuấn Khải lên tầng hai, đang định đi vào phòng ngủ thì nhìn thấy cửa thư phòng đang mở. Anh khẽ nhăn mày đi vào thư phòng, thấy Vương Nguyên đang đứng bên cạnh máy in, sắp xếp một đống giấy tờ.

Anh đi tới phía sau cậu, hỏi: "Đây là cái gì?"

Toàn thân Vương Nguyên cứng đờ, tức giận nói: "Đi cũng không phát ra tiếng, làm em giật mình."

Vương Tuấn Khải nhíu mày, bình tĩnh nói: "Là em quá chuyên tâm nha. Anh rất nghi ngờ, sao em lại đạt được danh hiệu sát thủ lá bài chủ chốt."

Anh tự tay cầm lấy xấp tài liệu trong tay cậu, đọc nhanh như gió.

Vương Nguyên cũng chẳng quan tâm, dù sao cậu cũng định cho anh xem. Xem trước hay tối xem cũng chảng khác gì nhau.

Cậu phân tích: "Em đã tra ra, đại đa số các chuyên gia đều nói, một tuần làm ba đến bốn lần là hợp lý nhất. Ở đây đều tính thời gian kéo dài mỗi lần khoảng hai mươi phút. Còn anh, ngày nào cũng làm đi làm lại đến ba bốn lần, mà lần nào cũng kéo dài đến gần một tiếng."

Cậu dừng lại một lúc, giọng nói đã tăng thêm vẻ cường điệu: "Đây là hành động vô cùng bệnh hoạn! Huống chi em còn đang mang thai!"

Vương Tuấn Khải đặt xấp tài liệu trong tay lên bàn sách, nhìn vào cặp mắt sao sáng của Vương Nguyên, dùng giọng trầm thấp hỏi: "Chuyên gia hiểu thân thể anh sao? Em đã nhìn thấy tinh thần anh uể oải bao giờ chưa? Đứa bé có bất kỳ dấu hiệu sinh non nào không?"

"...." Không hiểu! Không có! Không có!

Vương Tuấn Khải từng bước từng bước ép sát cậu, tiếp tục nói: "Lúc em nằm viện, ba tháng chúng ta không làm, thế nhưng tất cả vẫn bình thường, thậm chí cũng không có chuyện một tuần ba bốn lần."

"...." Hình như là vậy.

Vương Tuấn Khải có chút bi thương, giọng nói đã trầm xuống: "Anh chỉ là không khống chế nổi mà thôi...."

Vương Nguyên chưa từng thấy qua bộ dạng Vương Tuấn Khải như vậy, trong nháy mắt cậu đau lòng không thôi. Khuôn mặt cậu ảo não, tiến lên ôm Vương Tuấn Khải, dịu dàng an ủi: "Em biết, em không trách anh."

Vương Nguyên không hề nhìn thấy, trong đôi mắt hẹp dài của Vương Tuấn Khải thoáng qua tia cười. Anh nhếch nhếch khóe môi, tiếp tục nói: "Anh cũng biết em có phần không chịu nổi, nhưng mà anh không thể kiềm chế được mình."

Anh thở dài một cái, nói: "Đối với em, ở phương diện này, sự tự chủ của anh gần như bằng không."

Những lời này là thật, chỉ có điều giọng nói không giống lắm. Hiệu quả của lời nói ra cũng không như vậy.

Vương Nguyên ôm chặt lấy anh, giọng có chút hốt hoảng nói: "Em cũng vậy, rất thích làm cùng anh. Anh đừng đau lòng."

Con ngươi đen nhánh của Vương Tuấn Khải phát sáng. Anh hỏi cẩn thận từng li từng tí: "Thật?"

Vương Nguyên nghe thấy giọng điệu này càng đau lòng hơn. Cậu vội vàng gật đầu: "Ừm, rất thích, làm bao nhiêu lần em cũng đều thích."

"Ừm, anh biết rồi." Vương Tuấn Khải thấp giọng đáp.

Vương Nguyên nhíu nhíu mày, giọng điệu này.... Sao cứ cảm thấy giống như là mình đang yêu cầu anh làm gì đấy, sau đó anh đồng ý vậy.

Vương Tuấn Khải vỗ nhè nhẹ lưng Vương Nguyên, tâm trạng rất tốt nói: "Chúng ta xuống lầu ăn trưa thôi."

Vương Nguyên buông anh ra, vịn khuỷu tay anh, cùng anh đi ra ngoài.

"Em cũng vậy, rất thích làm cùng anh... Làm bao nhiêu lần em cũng đều thích." Đột nhiên từ trong túi quần Vương Tuấn Khải truyền ra một đoạn đối thoại.

Ngay tức khắc Vương Nguyên đã biết mình bị lừa. Cậu ngẩng đầu tức giận nhìn Vương Tuấn Khải, rít lên: "Vương Tuấn Khải! Anh còn có thể vô sỉ hơn được nữa không!"

Vương Tuấn Khải ngoắc ngoắc khóe môi thành đường đẹp mắt, nói khẽ: "Tiểu Nguyên, bộ dáng này của em rất giống con mèo xù lông."

Vương Nguyên lập tức quát: "Anh mới giống mèo!"

Vương Tuấn Khải đưa tay vuốt vuốt mái tóc ngắn của cậu, tính tình dễ chịu hơn, nói: "Không phải chỉ là một đoạn ghi âm thôi sao? Đừng tức giận mà."

Vương Nguyên không chịu thua, quát: "Vậy anh xóa nó đi!"

Vương Tuấn Khải hết sức phối hợp lấy điện thoại di động ra, bấm mấy cái, sau đó đưa đến trước mặt Vương Nguyên, ý bảo cậu nhìn.

Vương Nguyên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, thấy anh thật sự xóa đoạn ghi âm đi cậu mới thở phào một cái.

Vương Tuấn Khải nhét điện thoại vào trong túi quần, đôi môi mỏng khẽ cong lên.

Trực giác Vương Nguyên mách bảo có điều mờ ám. Cậu cau mày hỏi: "Tại sao anh lại vui mừng như vậy?"

Vương Tuấn Khải cười cười, dùng giọng trầm thấp mê người nói: "Em không rít anh nữa, đương nhiên anh vui mừng rồi."

Vương Nguyên liếc anh một cái, làu bàu: "Em lại tin anh nữa thì em không phải là Vương Nguyên!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro