CHƯƠNG 91 : Xâm nhập giao lưu

"Khải, cục cưng của chúng ta quá tuyệt vời." Trở lại biệt thự, Vương Nguyên dựa người vào phòng bếp, hưng phấn nói với Vương Tuấn Khải đang bận bịu.

Vương Tuấn Khải có chút nói không lên lời, những lời này cậu đã nói không dưới 5 lần rồi.

"Sao anh lại động tay vào? Em làm là được rồi nha." Hình như lúc này Vương Nguyên mới phát hiện ra Vương Tuấn Khải đang làm bữa trưa, cậu vừa đi về phía anh vừa nói.

Khóe miệng Vương Tuấn Khải giật giật, bây giờ cậu ấy mới phát hiện ra mình đang nấu cơm? Như vậy là vừa rồi cậu ấy vẫn luôn đắm chìm trong suy nghĩ của mình..........

"Em đi ra ngoài chờ một chút, sẽ xong ngay đây thôi." Anh nghiêng đầu, nói với người đang đi về phía mình.

Vương Nguyên nhăn mặt, đi tới phía sau anh, cởi tạp dề trên người anh ra, nói giọng rất kiên định: "Em làm, anh nghỉ đi một lát, không thì xử lý chuyện công ty cũng được."

Vương Tuấn Khải không biết làm thế nào, đành phải nhượng bộ: "Chúng ta cùng nấu cơm vậy."

Đầu lông mày Vương Nguyên khẽ nhíu lại, cậu vui vẻ nói: "Được, được."

Khóe môi Vương Tuấn Khải hơi cong lên. Anh cởi bao tay ny lon ra, đặt lên trên thớt gỗ, xoay người cầm chiếc tạp dề của mình vừa bị tháo ra, nhìn Vương Nguyên nói bằng giọng trầm thấp khêu gợi: "Trước tiên anh giúp em đeo tạp dề đã."

Thấy người kia gật đầu, anh đeo tạp dề vào cho cậu, dùng ngón tay với khớp xương rõ ràng nhanh chóng buộc dây phía sau lưng cậu vào.

Vương Nguyên vén tay áo, đeo bao tay ny lon vào, cầm dao lên, nhanh chóng thái cà rốt trên thớt.

Từ phía sau, Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng vòng chắc qua eo cậu, để cằm tựa trên vai cậu, tầm mắt đặt trên đôi tay cậu.

"Đừng nói với em, đây chính là cái anh chỉ 'cùng nhau nấu cơm' đó." Vương Nguyên tức giận nói.

Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng đáp: "Ừ."

". . . . . ." Trên trán Vương Nguyên hiện lên mấy vạch đen.

Sau khi thái xong nguyên liệu nấu ăn, cậu xoay người đi về phía chiếc nồi, Vương Tuấn Khải cũng đi theo sau.

Vương Nguyên thật sự cảm thấy như vậy rất kỳ quái, nói: "Anh đi ra ngoài."

Vương Tuấn Khải liền hóa thân thành kẻ vô lại, đôi môi mỏng khẽ cong, nói: "Không phải em nói để cho anh nghỉ ngơi sao? Anh cảm thấy như thế này chính là phương thức nghỉ ngơi tốt nhất đó."

". . . . . ." Vương Nguyên trừng mắt.

Cái người ở bên ngoài lãnh khốc đâu? Khát máu đâu? Cao quý đâu?

Tâm trạng Vương Tuấn Khải rất tốt, nghiêng đầu hôn một cái lên mặt cậu, đôi tay khẽ xiết chặt, để cho cơ thể của hai người càng thêm sát vào nhau.

Phía dưới Vương Nguyên truyền tới cảm giác như đứng trên đống lửa, sắc mặc cậu đen ngòm, bất đắc dĩ kêu lên: "Khải. . . . . ."

"Hả?" Tay Vương Tuấn Khải giữ chặt cái mông đang muốn thoát ra của cậu, từ trong cổ họng khẽ phát ra một tiếng, âm cuối ngân cao lên, chọc vào lòng người.

Đột nhiên, anh chuyển đôi môi đến bên tai Vương Nguyên, thủ thỉ: "Tiểu Nguyên, chúng ta chưa từng làm ở trong bếp."

"Phòng bếp không phải là nơi để làm chuyện như thế được không!" Vương Nguyên liếc xéo anh một cái, quát.

"Chẳng có ai quy định là không thể làm ở trong bếp cả." Vương Tuấn Khải già mồm cãi.

Hình như cảm thấy người trong lòng vẫn còn chưa đủ quẫn bách, anh lại tiếp tục thủ thỉ: "Tiểu Nguyên, tư thế này chúng ta cũng chưa thử qua."

"Vô sỉ. . . . . ." Vương Nguyên đỏ mặt, từ trong miệng khạc ra hai chữ.

"Ừ, anh sẽ giữ vững từ này." Vương Tuấn Khải thổi nhẹ vào tai Vương Nguyên một cái, đáp.

Nói xong, anh liền hôn vào một trong những điểm mẫn cảm của cậu - vành tai.

"Ưmh. . . . . ." Vương Nguyên bất giác rên lên một tiếng, cơ thể run rẩy, nổi lên một mảng phấn hồng mê người.

Cậu dùng tay trái đang không cầm muôi, bắt được bàn tay trái không an phận của người kia, ngăn chặn hành động đốt lửa khắp nơi của nó, giọng nói mang theo lửa dục: "Đừng mà. . . . . ."

Tay phải Vương Tuấn Khải bắt được tay trái của cậu, tay trái lấy được tự do tiếp tục đi xuống, anh khẽ cắn vành tai tinh xảo mê người của cậu, dụ dỗ: "Tiểu Yên, buông lỏng một chút, giao cơ thể cho anh."

"Em đang nấu cơm." Vương Nguyên nói vô cùng tức giận.

Con ngươi Vương Tuấn Khải sâu không thấy đáy, tiếp tục động tác trong tay mình, dùng giọng có chút khàn khàn nói: "Không sao, em cứ nấu cơm đi, cái khác để anh."

"Khải. . . . . ." Vương Nguyên nóng nảy, đôi mắt to đen trắng rõ ràng đã bị phủ một tầng hơi nước. Cậu đáng thương nhìn thẳng vào mắt anh, xin tha.

Vương Tuấn Khải thấy vậy, dục vọng muốn hung hăng yêu cậu càng mãnh liệt hơn. Anh dùng tay trái cởi quần mình ra, tay phải đang vòng trên eo cậu càng dùng sức để ép sát cậu vào mình hơn, đồng thời nói: "Anh muốn xâm nhập theo sát cục cưng để giao lưu, khen ngợi nó vì đã phát triển mạnh khỏe như vậy."

Vương Nguyên vặn vẹo người, muốn thoát khỏi cảm giác khó chịu này.

Vương Tuấn Khải thở hổn hển, những giọt mồ hôi li ti đã giăng đầy trên cái trán sáng bóng của anh, cảm thán: "Em đúng là một tiểu yêu tinh làm cho người ta muốn ngưng nhưng không được.........."

Từ trên cái cổ cao tuyệt đẹp của cậu, anh trút xuống từng đợt mưa hôn như vũ bão.

Cũng may tay anh đã đỡ lấy cơ thể cậu, không đến nỗi để cho cậu bị xụi lơ trên mặt đất. Vương Nguyên cố gắng đem lực chú ý tập trung trên chiếc nồi đang đun, nhưng phản ứng của cơ thể thì không thể lừa gạt được người.

. . . . . .

Không biết đã qua bao lâu, sau khi Vương Nguyên nấu xong cơm, Vương Tuấn Khải ôm cậu đi tới chỗ ghế sofa trong phòng khách, để cậu quỳ sấp ở trên ghế, còn mình giống như con ngựa hoang bị mất dây cương, phi nhanh không chút kiêng dè.

Toàn bộ những lời Vương Nguyên muốn mắng chửi đều tan biến thành tiếng rên rỉ.

Anh lại đặt lên môi Vương Nguyên một nụ hôn sâu, đầu lưỡi linh hoạt công thành đoạt đất, trêu đùa chiếc lưỡi thơm tho của cậu khiến cậu sung sướng đến run rẩy, cậu cũng ngây ngô đáp lại. Đôi mắt anh lại lóe lên những tia dục vọng, hôn cậu thật sâu cho đến khi cả hai sắp không thở nổi mới dời ra, kéo theo một sợi chỉ bạc bóng loáng. Anh dời nụ hôn xuống cổ cậu, làm cậu nức nở một vài tiếng không rõ nghĩa. Đôi bàn tay linh hoạt xoa nắn hai điểm nổi màu hồng phấn trên ngực cậu khiến cậu ưỡn thân mình lên cao vì khoái cảm.

-Dừng... dừng... - Vương Nguyên cố gắng lấy lại bình tĩnh, hắn thật không chịu nổi cái cảm xúc này.

Vương Tuấn Khải không để tâm đến lời cậu, đôi môi di chuyển đến nụ hoa xinh đẹp, liếm mút càng sâu, bàn tay kia cũng không để cái còn lại lạnh lẽo. Vương Nguyên vặn vẹo càng dữ dội, đôi môi thở dốc không thôi, cậu có cảm giác một giây sau cậu sẽ chết nếu anh ta không buông tha cậu.

-A...ha...ha...dừng...đừng mút nữa...a...

Phân thân cậu đã cứng rắn ngẩng đầu, liên tục rỉ ra dục dịch trong suốt. Cảm xúc quá mãnh liệt này làm cậu không chịu nổi nữa. Sau một cái mút mạnh mẽ mà đau đớn, trong đầu cậu lóe lên một mảnh trắng xóa cứ thế bắn ra.

-A, nhạy cảm quá không tốt! — nhìn thân hình xụi lơ của cậu dang dồn dập hô hấp, Vương Tuấn Khải chỉ muốn hung hăn cắm vào cậu nhưng mà đưa mắt nhìn "người anh em" của mình, anh đành thở dài nhẫn nhịn.

Vương Nguyên đưa ánh mắt mơ màng ướt nước nhìn Vương Tuấn Khải, người đàn ông này thật tuyệt vời. Nhưng lúc này ngoài khoái cảm đong đầy, cậu chẳng thể nghĩ ngợi được điều gì khác.

Vương Tuấn Khải nâng phân thân của Vương Nguyên lên, bắt đầu lộng cho nó cương lên lần nữa, điều đó khiến cậu rên rỉ và run rẩy dữ dội.

-Anh sẽ không cho em tiết nữa nên em chịu khó nhé! Thời gian còn rất dài a...

-Đừng mà...

Anh lấy chiếc cà vạt của cậu quấn hai vòng vào phân thân cậu rồi thắt nơ, từ cổ họng phát ra nụ cười trầm ấm.

-Đừng, thả ra đi...

-Không đâu!Anh không muốn em kiệt sức, bây giờ đến phiên anh...

Vương Tuấn Khải bắt lấy tay cậu kéo xuống hạ thân đang nhức nhối của mình. Phân thân anh thật lớn, nó cương cứng gân guốc với màu nâu đỏ bóng bẩy, tràn ngập sức mạnh chờ phát động.

-Ngoan, một lúc nữa nó sẽ làm em thích.

Anh bắt đầu lộng, tay cậu nằm trong tay anh chạm vào phân thân cực nóng, đưa đẩy lên xuống. Anh phát ra tiếng thở dốc cùng một tràn rên rỉ đè nén sâu trong cổ họng. Mồ hôi rịn ướt cả người anh càng khiến anh thêm quyến rũ. Phân thân của cậu cũng bắt đầu ""chào cờ"" khiến anh cười khẽ.

-Tiếp tục động đi nhé! — Anh buông tay cậu ra, in lên môi cậu một nụ hôn sâu rồi rời khỏi. Bàn tay cậu vẫn di chuyển lên xuống theo chiều dài phân thân nóng cháy của anh làm nó càng to hơn, cứng hơn. Hơi thở cậu bất giác dồn dập, mơ màng.

Vương Tuấn Khải xoay người sang tủ đầu giường tìm kiếm, đúng là khách sạn chất lượng, đến dầu bôi trơn cũng chuẩn bị đầy đủ. Anh lấy ra một ít, bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng tìm đến u huyệt chưa được khai phá của cậu. Cảm xúc lạnh lẽo giữa hai chân khiến cậu thanh tỉnh. Anh bảo cậu nằm sấp lại, bờ mông căn tròn vểnh cao trước mắt anh. Vương Nguyên xấu hổ đỏ bừng mặt úp sấp vào gối đầu, ngăn tiếng kêu sợ hãi phát ra, thật ra cậu cũng sợ...

Bàn tay thon dài tách bờ mông ra, hé lộ u huyệt màu phấn hồng đang run rẩy, đôi mắt anh bừng bừng lửa nóng chăm chú nhìn, phản ứng nãy giờ cho anh biết đây là lần đầu tiên của cậu, nên dù anh có muốn gấp gáp cũng không được. Ngón tay anh khẽ vuốt ve những nếp gấp bên ngoài khiến chúng gấp gút hút vào. Cảm giác kỳ lạ khiến Vương Nguyên vặn vẹo tránh đi nhưng không được. Dầu bôi trơn lại chảy vào một ít khiến u huyệt sáng bóng, ướt át muốn được người yêu thương.

-Ưm..hừ...

Vương Tuấn Khải thử đưa một ngón tay vào, dù làm bao nhiêu lần cảm giác vẫn thít chặt khiến anh chỉ muốn xông vào lập tức, sau đó hung hăng trừu sáp đến khi cậu bắn.

-A...mm...

Ngón tay anh bắt đầu đưa đẩy, tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc đứt quãng vang vọng khắp phòng. Vách thịt bên trong hút chặt lấy ngón tay anh, độ nóng như muốn hòa tan càng làm anh khó nhịn. Một ngón tay, hai ngón tay... tốc độ di chuyển càng lúc càng nhanh, bất chợt chạm vào một điểm nào đó khiến cậu cong mình hét lên — mắt anh phát sáng, càng gấp rút công kích vào nơi đó.

-A...a...đừng chạm vào nó...ha...ha...

Ba ngón tay anh đã hoàn toàn sáp nhập không có vấn đề. Vương Nguyên run rẩy cầu xin anh:

-Cho em bắn...khó chịu quá...

Anh chỉ cười rút tay ra, kê gối dưới bụng cậu, nâng chiếc mông cao lên. Anh quỳ gối phía sau cậu, chuẩn bị giải phóng cự vật của mình.

-Rồi, sẽ cho em bắn ngay đây...

Anh nâng phân thân đồ sộ của mình để ngay cửa vào u huyệt mê người đang hấp háy kia. Cậu có thể cảm nhận được độ nóng của nó phía sau mình, anh thật lớn, lan đầu tiên cậu còn nghi ngờ cúc hoa của mình sẽ nứt ra nếu anh đi vào. Anh giữ chặt eo cậu, bất ngờ đẩy thật mạnh vào khiến cậu hét lên.

-A...

-Hừ! — Anh tháo chiếc cà vạt nơi phân thân cậu, nó đã xụi lơ khi anh tiến vào

Vương Tuấn Khải hôn lưng cậu, bàn tay xảo lộng phân thân cậu khiến nó đứng lên lần nữa.

-A

Anh cười khẽ, tăng dần tốc độ.

Cảm giác khó tả cứ dâng lên khắp tứ chi cậu khi phân thân anh cắm vào rút ra liên tục. Trước mắt cậu dần mơ hồ, không thể kìm nén được rên rỉ.

-A...chậm...chậm chút...

Vương Tuấn Khải thở ngày càng nặng nề, sự nóng bỏng và thít chặt bên trong cậu làm anh sắp không khống chế được sự bạo ngược của mình. Anh xông vào cậu càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, chỗ hai người tiếp hợp phát ra tiếng nước ướt át và cảm giác như có lửa.

-A...em không nhịn được...chậm...

-Đợi...anh, chúng ta cùng nhau...

Hông anh đẩy vào rút ra với một tốc độ không tưởng được, Vương Nguyên hét lên một tiếng, thân mình uốn cong bắn ra tinh dịch trắng đục dâm mỹ của mình. Vách thịt trong cơn cực khoái kẹp chặt anh khiến Vương Tuấn Khải thở hổn hển cũng không kìm nén nữa mà tìm đến cực khoái trong u huyệt mê người của người dưới thân, cậu run rẩy càng dữ dội vì bị bỏng.

Vương Tuấn Khải đổ ập người lên lưng cậu, vùi mặt vào chiếc gáy mảnh khảnh đang hổn hển sau cuộc làm tình dữ dội.

Chờ khi hai người trở lại bình thường, Vương Tuấn Khải hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của cậu rồi mới từ từ rút ra.

-Thế nào rồi? — Anh quan tâm hỏi.

-Khá là ổn! — Cậu khẽ cười rồi hồi tưởng, hai má hồng cả lên .Đôi mắt lia đến vật giữa hai chân anh, nó vẫn ướt át và có dấu hiệu cương trở lại.

Thấy ánh mắt cậu, anh nhếch môi ngắt nhẹ cái mông đầy đặn làm cậu trợn tròn mắt.

-Bấy nhiều không đủ...

Vương Nguyên cười, định bước xuống giường đi tắm nhưng thân thể chẳng nghe lời cậu. Phía dưới cứ nhói lên cảm giác bỏng rát mỗi khi cậu động. Vương Tuấn Khải từ đằng sau bế cậu lên đi vào phòng tắm.

-Để anh giúp em...

Vương Tuấn Khải rút mấy tờ giấy ăn từ trong hộp giấy, cẩn thận lau chùi bên đùi cho cậu, đồng thời nói: "Ăn trưa xong, anh tắm cho em."

"Em thà rằng anh làm như thường lệ, vào lúc ngủ trưa." Vương Nguyên dùng giọng có chút khàn khàn nói.

Vương Tuấn Khải vừa dùng khăn giấy lau chùi chỗ kia của mình, vừa nói: "Tiểu Nguyên, không phải em thích vào bếp sao?"

"Hả? Chuyện này với chuyện anh làm với em ở trong bếp có liên quan gì không?" Vương Nguyên chớp chớp mắt, tò mò hỏi.

Vương Tuấn Khải ngoắc ngoắc khóe môi, ném giấy ăn vào thùng rác, nói: "Như vậy mỗi lần em vào bếp đều có thể nhớ đến anh."

"Anh có thể ít nhàm chán hơn một chút được không?" Vương Nguyên trừng mắt, tức giận nói.

Vương Tuấn Khải tiếp tục: "Hơn nữa, như vậy sẽ rất tiết kiệm thời gian, em không cảm thấy thế sao?"

"Không làm còn tiết kiệm thời gian hơn." Vương Nguyên nói nhỏ.

"Cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa tìm ra được cách nào để biểu đạt tình cảm của anh đối với em tốt hơn." Vương Tuấn Khải ôm thẳng mặt Vương Nguyên, để cho hai chân cậu giắt trên eo mình.

Vương Nguyên sợ bị ngã, vội vàng dùng hai tay vòng chắc cổ anh, tức giận nói: "Anh làm gì mà không mặc quần?"

"Không phải em cũng đang không mặt quần lót sao?" Vương Tuấn Khải nhíu mày, vừa đi về phía phòng bếp, vừa hỏi ngược lại.

"Là anh không để cho em mặc." Vương Nguyên hận đến nghiến răng nghiến lợi, quát lên.

Vương Tuấn Khải giải thích: "Quần của chúng ta cởi ra để trên đất đã bị bẩn, cho nên anh không cho em mặc, cũng không mặc cho mình."

"Vậy tại sao anh phải ôm em như vậy?!" Đôi mắt to của Vương Nguyên trợn lên, hỏi.

"Anh không mặc quần, không thể làm gì khác hơn là để cho quần áo của em che giúp anh chỗ quan trọng một chút." Vương Tuấn Khải nghiêm túc nói.

"Ôm lấy anh...anh bưng thức ăn." Đến trước mâm đồ ăn anh dừng lại, nói.

Vương Nguyên hết sức phối hợp kẹp chặt hông của anh, ôm lấy cổ anh, giống như gấu Koala giắt trên người anh.

Vương Tuấn Khải bưng một mâm đồ ăn bằng một tay, đi tới phía bàn.

Sắc mặt của Vương Nguyên càng ngày càng hồng, cậu nhích nhích lên phía trên người Vương Tuấn Khải, sợ đụng phải cái kia.

Dường như Vương Tuấn Khải nhận ra sự quẫn bách của cậu, khóe môi cong lên.

Đi được ba bước lại bị tụt xuống, Vương Nguyên có cảm giác giống như mình đã đánh nhau với người khác tận ba ngày rồi, vô cùng mệt mỏi.

Vương Tuấn Khải kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, loại này tư thế. . . . . . Vương Nguyên lập tức vùng dậy.

Cậu vội vàng xoay lại người, định ngồi sang chiếc ghế khác.

Lúc cậu đối mặt với bàn ăn, Vương Tuấn Khải liền dùng tay phải giữ người cậu lại, không cho phép cậu rời đi, nói: "Ngồi ở đây, không anh sẽ không quen."

Vương Nguyên quay đầu trừng mắt lườm anh một cái, cắn răng nghiến lợi nói: "Em lại càng không quen."

Vương Tuấn Khải nhíu mày, lơ đễnh đáp: "Làm như thế này vài lần sẽ quen thôi."

Vương Nguyên phản pháo: "Đúng vậy, anh thử thêm vài lần không mặc quần cứ ngồi luôn lên trên ghế thì sẽ thành thói quen, vậy tại sao anh còn phải để em ngồi trên đùi anh, giúp em che chắn cậu bé của anh?"

"Không phải đã có em rồi? Tại sao anh phải quen?" Vương Tuấn Khải hỏi ngược lại.

Vương Nguyên nhìn anh một hồi, nặng nề "Hừ" một tiếng, quay đầu, không để ý tới anh.

Vương Tuấn Khải nhìn chằm cái ót của cậu, miệng nhếch lên.

Cậu dám chắc chắn là, cho đến tận bây giờ, đây chính là bữa cơm tệ nhất mà cậu đã từng ăn, cái gọi là "như ngồi trên chông" chẳng qua cũng chỉ là như thế thôi.

Lau miệng sạch sẽ, Vương Nguyên định đứng dậy rời đi.

Vương Tuấn Khải xoay người cậu lại đối diện với mình, một tay đỡ mông cậu, một tay đặt trên lưng cậu, đứng dậy đi lên tầng.

Vương Nguyên bị anh ôm như vậy, không được thoải mái, vội vàng đưa hai chân kẹp vòng eo rắn chắc của anh, hai tay khoác trên bả vai hắn.

"Đúng rồi, đi vào bếp." Cậu nghĩ đến điều gì đó, vội vàng quơ quơ chân, nói.

Vương Tuấn Khải dừng bước, hỏi dò: "Tại sao?"

"Quần của chúng ta vẫn đang còn ở dưới đất trong bếp." Vương Nguyên nhắc nhở.

"Thế nên?" Vương Tuấn Khải nhíu mày, không hiểu gì.

Vương Nguyên nhìn anh một cái xem thường, nói: "Lát nữa lúc dì làm vệ sinh đến sẽ nhìn thấy nha."

"Nhìn thấy cũng đâu có gì, quần áo của chúng ta vốn là do bà ta giặt." Vương Tuấn Khải mở hai chân thon dài, tiếp tục đi lên tầng, dùng giọng trầm thấp nói.

"Nhưng bây giờ quần đang ở trên mặt đất, trong phòng bếp nha! Dì ấy vừa nhìn thấy sẽ đoán được luôn chúng ta đã làm chuyện gì ở đó." Vương Nguyên gắng sức muốn thoát khỏi lồng ngực anh, tức giận nói.

"Biết thì thế nào? Hai chúng ta làm không phải rất bình thường sao?" Vương Tuấn Khải không đếm xỉa đến việc cậu giãy giụa, hỏi ngược lại.

"Bình thường cái rắm! Anh không nhìn xem chuyện đó xảy ra ở đâu?!" Vương Nguyên vô cùng tức giận, mắng.

Vương Tuấn Khải hơi nhăn mày, hỏi "Không phải là ở trong phòng bếp sao? Người này sao kích động như vậy làm gì?"

Vương Nguyên căm hận trừng mắt nhìn anh, quát: "Em và anh không cùng tiếng nói! Anh thả em xuống, tự em đi vào bếp."

"Em còn cử động nữa, anh sẽ làm em luôn ở trên bậc thang." Vương Tuấn Khải dừng bước, quay đầu nhìn cậu, nói xa xôi.

Vương Nguyên lập tức im bặt, không dám động đậy.

Vương Tuấn Khải thấy cậu ngoan như vậy, liền hôn một cái lên khuôn mặt cậu, khóe môi khẽ cong, tiếp tục đi lên cầu thang.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro