34.2

  Karroy

    Vương Tuấn Khải bên môi xẹt qua độ cong ấm áp, nâng cốc lên thử qua một ngụm: "Nguyên Nguyên?"

    Vương Nguyên hình như cũng không có trong phòng khách.

    Hắn buông ly sứ màu trắng xuống, nhìn chung quanh bắt đầu tìm kiếm thân ảnh thấp hơn mình nửa cái đầu.

    Xuyên qua cánh cửa thủy tinh bên ngoài khu vườn nhỏ, Vương Tuấn Khải nhìn một hồi liền thấy chiếc xích đu nhỏ đan bằng mây, đó là đồ nội thất lần trước cùng Vương Nguyên nhi đi mua, một chiếc ghế tương đối ấm áp.

    Hắn mỉm cười lộ ra hổ nha, nâng ly cà phê, chậm rãi đi tới hậu hoa viên.

    Đây chính là bãi cỏ nhỏ lần trước Vương Nguyên tổ chức tiệc sinh nhật cho hắn, hiện tại có thêm một chiếc xích đu bằng mây đan màu trắng.

    Vương Nguyên híp mắt, trong tay ôm Đô Đô, khẽ lay động ngồi trên xích đu nghỉ ngơi, ánh nắng buổi chiều mềm mại dường như rất thoả mãn.

   " Vương Nguyên nhi?"

   " ............" Cậu không trả lời, yên lặng nằm trên xích đu đang lay động.

    Vương Tuấn Khải đi tới bên cạnh, nhấp một ngụm cà phê đắng chát lại mang theo nồng đậm hương vị , nhìn người kia dưới ánh mặt trời tựa như thiên sứ.

    Cần cổ thiên nga thon dài, xương quai xanh tinh xảo, làn da trắng sứ tinh tế đẹp mắt.

    Khoé miệng Vương nguyên cho dù không cười cũng là có chút giương lên, lộ ra ôn hoà nhân tâm.

    Chính vì có cậu ở đây, cho nên trái tim được sưởi ấm.

    Vương Tuấn Khải đưa tay chạm vào, động tác rất nhẹ, chậm rãi giúp cậu đong đưa xích đu.

    Vương Nguyên xê dịch thân thể, khẽ há miệng ra, hô hấp nhàn nhạt, nhìn qua ngủ rất say.

    Hắn bật cười thành tiếng, ánh mắt nhìn cậu trở nên cực kỳ ấm áp  cưng chiều, độ cong trên khóe miệng của hắn, chính là tình yêu sâu đậm trong lòng đối với cậu.

    Ánh nắng buổi chiều ấm áp, bên cạnh xích đu nhàn nhạt hương vị cà phê.

    Cùng hắn ở chung một chỗ, cuộc sống từng chút từng chút một dần trở nên tốt đẹp.

    Vương Tuấn Khải xoay người cẩn cẩn dực dực ngồi vào xích đu, bên cạnh Vương Nguyên, hắn khẩn trương quan sát xem Vương Nguyên có bị hắn đánh thức hay không, bất quá vẫn tốt cậu chưa bị đánh thức, chỉ có điều quay người lại vô thức muốn tìm một đồ vật gì đó có thể ôm .

    Cậu giang hai cánh tay, ôm eo Vương Tuấn Khải, cọ xát thân thể của hắn tìm một cái vị trí thoải mái ngủ tiếp.

    Đô đô trên đùi cậu mở mắt, lập tức nhìn hai người một chút, ngoan ngoãn dựa vào giữa hai người.

    Vương Tuấn Khải khẽ ngẩn người, sau đó buông ly cà phê xuống, một tay ôm bả vai Vương Nguyên để cậu có thể ngủ thoải mái hơn.

   " ............ Vương Nguyên nhi?"

   "Zzzzzz......"

    Vương Tuấn Khải cười nhẹ, cúi người mổ một cái lên trán cậu.

    "Ngủ đi Nguyên Nguyên........."

    Ánh mặt trời ấm áp như vậy, mỹ lệ như vậy.

    Ở nơi thế giới nhỏ bé này, vẽ lên một thế giới thuộc về hai người.

    Tĩnh mịch, yêu nhau.

    ...

    Nam Nam ngồi một mình trong nhà ngẩn người, hồi tưởng lại lời ca ca vừa nói với mình.

    "Hai người bọn họ ở cùng một chỗ sao........." Nam Nam cười chua xót, dung nhan tuấn mỹ ngày thường giờ phút này bởi vì bi thương mà trở nên rất u buồn.

    Tim đau quá...

    Nhớ tới người kia cưng chiều mình, giờ phút này lại đang yêu một người khác, Nam Nam liền cảm thấy  bất lực.

    Cậu ta căn bản không có khả năng thay đổi suy nghĩ của Vương Tuấn Khải.

    Cũng không có khả năng...

    Khiến hắn yêu mình.

    "Tinh tinh tinh tinh......"

    Nam Nam nhìn lướt qua, màn hình điện thoại để trên giường sáng lên, còn có cái tên tiếng anh quen thuộc kia, cách nửa ngày vẫn là bất đắc dĩ nhận.

   " Alo? Nam Nam?"

    Thanh âm quen thuộc bên kia, tiếng Trung không được lưu loát cho lắm.

   " Gì vậy Lofter..." Nam Nam ngã xuống giường lớn, "Bây giờ ở Mỹ hẳn là buổi tối a......"

    Hắn cười hắc hắc một tiếng: "Tôi đến Trung Quốc ~ Em ở đâu? Tôi đi tìm em."

    Nam Nam khẽ giật mình, lập tức thân thể giống như bị sét đánh trúng mà bật dậy: "Cái gì?! Anh đến Trung Quốc?!"

   " Đúng vậy, tôi cũng không yên tâm để em một mình."

    "Anh........."

    Trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh nam sinh tóc vàng, Nam Nam cắn môi, không cam lòng lẩm bẩm: "Tôi đi đến đâu anh đều lẽo đẽo bám theo tới đó là sao !"

  "  Bởi vì tôi thích em  ~"

    "Cút!" Chính Nam Nam cũng không phát hiện ra, khóe mắt cậu ta  hiện tại đã ửng đỏ, "Đừng nói mấy lời vớ vẩn như vậy nữa, nói như thể tôi giống mấy người là đồng tính luyến ái , giống như..."

     Thanh âm bên kia ngừng lại.

    "Tôi nhớ em lắm, Nam Nam..."

   " ....................."

2021-02-02

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro