37 (Hoàn)
49
"Bởi vì trong nhà không có em, đồ ngốc........." Vương Tuấn Khải mỉm cười , máu trên khóe miệng hòa với nước mưa, nhìn qua chật vật không chịu nổi, còn gì cái gọi là khí chất của ngôi sao, "Hoan nghênh trở về."
Vương Nguyên nhìn hắn, trong lòng đã sớm vì nụ cười của hắn, lời nói của hắn, mà cả kinh từng cơn sóng lớn.
"Anh mới là đồ ngốc......" Ánh mắt Vương Nguyên nhìn hắn mang theo thâm trầm yêu thương, cậu hé môi khẽ nói.
Trong tình yêu, có ai không ngốc?
Hắn từ lúc nào đã tiến thật sâu vào trong tim cậu, nhất cử nhất động, đều có thể lôi kéo tâm tình của cậu.
Trong đôi mắt Vương Nguyên, giọt lệ cuối cùng tùy ý rơi xuống, cậu cảm nhận hô hấp của chính mình đột nhiên chậm lại bất thường.
Vương Tuấn Khải tiến lên một bước, tóc nhẹ nhàng dán lên trán Vương Nguyên, hắn cúi đầu, thân thể khẽ lay động đưa tay ôm ngang hông Vương Nguyên.
"Vương Nguyên Nhi........." Hắn cúi đầu, thì thầm trong mưa.
Vương Nguyên rất phối hợp theo tiết tấu của hắn, ma sát da thịt hắn có chút mát lạnh, ngẩng đầu tiếp nhận cánh môi hắn.
Tay trườn lên bả vai cậu, ôm chặt cần cổ cậu.
Vương Tuấn Khải chế trụ tay cậu, càng không ngừng xâm nhập, tựa hồ muốn đem người trong ngực này nhu vào trong thân thể mình.
Hòa làm một thể.
Hai người hôn nhau trong mưa, ở giữa không khí băng lãnh cảm thụ sự ấm áp của nhau.
Ánh mắt Vương Nguyên mơ màng, thân thể chủ động dán lên người hắn, dùng ánh mắt thâm tình phác hoạ khuôn mặt Vương Tuấn Khải.
" ............"
Hắn buông lỏng ra nhìn cánh môi cậu bị mình cắn đến sưng đỏ, tựa hồ đang cho cậu thời gian nghỉ ngơi. Dừng lại lúc Vương Nguyên nghỉ ngơi, cậu vừa mới thở hổn hển một hơi, ngay sau đó lại bị người trước mặt dùng tay giữ chặt đầu.
Một nụ hôn lần nữa khiến cậu ngạt thở.
Vương Nguyên tham luyến hắn trong mắt tản mát cưng chiều cùng ôn nhu, trân quý mà đem hắn yêu thương, giấu trong lòng.
Mưa, phong tứ phiêu đãng tại trái tim hai người, cũng đã không còn tràn đầy kịch liệt.
Lách tách lộm bộp, gợn sóng rung động khắp chốn là tình.
"Ầm......" Cửa chậm rãi đóng lại.
Hai người mặc kệ nước mưa trên người, trực tiếp lăn lộn đến mặt thảm trắng noãn, bàn tay lạnh như băng trườn lên trên da thịt nóng bỏng, đem đến một hồi run rẩy.
Vương Tuấn Khải nhếch miệng lộ ra răng khểnh, nhìn qua Vương Nguyên bị chính mình đặt nằm trên đất, cúi người hôn lên vành tai cậu.
"Tôi yêu em."
"............"Vương Nguyên cười, đôi mắt kia khẽ chớp, thần thái trong ánh mắt lấp lánh như những ngôi sao khiến Vương Tuấn Khải bị mê đắm, luôn luôn nhớ kỹ giờ khắc này khuôn mặt tươi cười mê người của cậu.
Đôi mắt cong cong, hai má nhàn nhạt phấn nộn đỏ ửng, còn có cánh môi óng ánh khẽ nhếch.
Bàn tay trắng nõn xinh đẹp của cậu nâng lên gương mặt hắn: "Em cũng yêu anh, tiểu hổ nha của em.
"............"Con ngươi bỗng nhiên co rụt .
.
Một tiểu hổ nha, hai tiểu hổ nha........."
Vương Nguyên ngồi trên bãi cỏ bọn họ thường hay tới hái bồ công anh, cười đếm, bên trong đôi mắt to tròn đều là hình ảnh của người bên cạnh.
Vương Tuấn Khải nằm trên bãi cỏ, ôn nhu nhìn cậu: "Đồ ngốc......"
Nam hài không phục hừ hừ vài tiếng, nằm xuống, dùng đoá bồ công anh trong tay đặt ở chóp mũi hắn làm loạn.
"Ha ha......" Hắn cười vuốt ve bàn tay đang nghịch ngợm của cậu.
Nam hài mở to hai mắt nhìn, thấy hắn ngồi dậy, cách mình chỉ một cự ly nhỏ.
" Nguyên Nguyên, chờ tôi trưởng thành, em nói, chúng ta có còn ở chung một chỗ không?"
"Ở," ánh mắt cậu cong cong thành hình trăng lưỡi liềm, "Đương nhiên sẽ cùng một chỗ."
" ..............."Hương bồ công anh, nhàn nhạt, lan tràn trong tim.
.
Vương Tuấn Khải khẽ cười: "Em tiểu bại hoại này, lừa tôi lâu như vậy ......"
" ............"Vương Nguyên không nói gì, chỉ là cười rất vui vẻ.
Hắn tựa đầu vùi vào cần cổ cậu: "Nguyên Nguyên, cám ơn em, tìm được tôi..."
"Chuyện đùa," Vương Nguyên đùa nghịch nói, "Nếu như em tìm không thấy anh, anh chẳng phải sẽ trở thành tiểu hổ nha của người khác sao?"
" ......" Vương Tuấn Khải khẽ gật đầu, "Xem ra anh phải hảo hảo cảm tạ Nam Nam rồi."
Vương Nguyên ngẩn người, lập tức nhíu mày, khó chịu xoay mặt đi: "Cảm tạ cái gì..."
"Là cậu ấy vừa rồi nói cho anh biết, em chính là người năm đó." Vương Tuấn Khải nhìn bộ dáng ăn dấm của tiểu thụ nhà mình, liền cười nhẹ.
" ........."
Vương Nguyên xoay đầu lại, kinh ngạc mở to hai mắt .
Cái gì a... Hoá ra xế chiều hôm nay Nam Nam cùng Vương Tuấn khải nói chuyện này, hoá ra, đây chính là chuyện khiến Vương Tuấn Khải vui mừng kích động, hoá ra là mình trách lầm bọn họ.
Vương Nguyên ảo não tự đánh vào đầu của mình: "Em thật đúng tên ngốc! Lại đi hiểu lầm anh, còn đánh anh."
" Đau lòng sao?" Giọng Vương Tuấn Khải trầm thấp đầy từ tính quanh quẩn lọt vào tai cậu.
"Đau lòng." Cậu ngoan ngoãn mà nói ra.
Vương Tuấn Khải gật gật đầu, đè xuống bàn tay đang tự đánh mình của cậu: "Vậy em tự làm đau bản thân như này, tôi cũng sẽ đau lòng."
"Còn đau không?......"
Vương Nguyên vươn tay ra, chạm vào khóe miệng bị thương của hắn.
Hắn khẽ kêu một tiếng, lập tức lắc lắc đầu, sau đó cúi xuống cắn lỗ tai cậu.
"Không đau không đau, nhưng là tôi muốn em hảo hảo đền bù tổn thất cho tôi."
" ........."=_=
Tay Vương Tuấn Khải bất tri bất giác cởi bỏ quần áo ẩm ướt trên thân hai người, trong phòng bắt đầu phiêu đãng mập mờ khí tức lửa nóng.
Vương Nguyên liếc khóe miệng hắn tiếu dung tà mị, lại nhìn hắn rất soái khí mà xé toạc chiếc áo sơ mi trắng ướt đẫm, sau đó đè lên.
Cậu đỏ mặt nhắm hai mắt lại, nghe tiếng tim mình đập, cái gì cũng đều giao cho hắn.
" Ngô............"
Vương Tuấn Khải ngậm lấy bờ môi cậu, tay bắt đầu nâng lên dục vọng của cậu.
Vương Nguyên chưa phát giác ra không ngừng thở dốc: "Anh, anh nhẹ chút........."
"Ân, anh sẽ rất ôn nhu." Hắn tà khí nói.
Vương Nguyên mặt đỏ thầm mắng một câu thật sự là yêu tinh, lập tức bị hắn kéo vào một trận bão táp cuồng nhiệt.
( Cái gì? Muốn thịt? Lâu Lâu thật không có thịt a, lão Vương thật vất vả mới ăn được tiểu Vương, làm sao có thể chia cho Lâu Lâu một chút thịt chứ?【 Trông mong nhìn qua 】 Lão Vương: Tôi nói cô rồi cẩn thận bao tải (≥?≤))
Một bên khác Thiên Thiên đang ở trong căn hộ cao cấp. Ăn salad, sau đó lướt lướt Weibo, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, Nam Nam đã trở về.
" Ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa." Nam Nam đổi xong giày, chuẩn bị vào nhà.
Thiên Tỉ chau mày: "Em không ăn cơm thân thể sẽ suy kiệt đó, một lát nữa hẹn Tiểu Khải cùng ra ngoài ăn cơm đi."
" Ca, anh không phải đang ăn sao?" Nam Nam bất đắc dĩ cười một tiếng, "Hơn nữa Tiểu Khải ca ca hiện tại khẳng định không có thời gian ra ngoài đâu."
"Làm sao em biết?"
"Hắn đoán chừng đêm nay chính là muốn phá thân đi..."
Thiên Tỉ nghe cậu nói xong lập tức bị sặc: "Cái gì? Em vừa mới nói cái gì?"
"Không có gì." Nam Nam cười nhẹ, phất phất tay một mình trở về phòng.
Nam Nam sắp đặt kế hoạch rất hoàn hảo, để Vương Tuấn Khải biết Vương Nguyên chính là người đó khi còn bé, khiến hắn không ngừng áy náy, sau đó lại để Vương Nguyên thấy cảnh này, người kia đoán chừng sẽ ăn giấm đi.
Bất quá dựa vào tính cách hai người, hẳn là sẽ không rời xa đối phương hơn nữa càng có khả năng củi khô lửa bốc, sau đó...
Ha ha, làm người tốt một lần vậy.
Nam Nam khẽ cười nằm trên giường, khóe miệng chậm rãi kéo xuống.
Trái tim vẫn đau .
Bất quá chí ít mình cũng không phải thua rất thảm, Vương Nguyên, hi vọng anh có thể làm anh ấy hạnh phúc.
Anh nói, tôi làm được.
Tôi chúc phúc cho hai người.
"Đinh đinh........." Nam Nam cầm điện thoại lên, nghe thanh âm bên kia tăng cao như thường ngày.
" Alo?"
" Nam Nam......"
Hắn còn chưa nói xong liền bị cậu đánh gãy.
"Tôi nói này William, anh cảm thấy làm bạn trai tôi thế nào?"
Hôm nay thời tiết rất tốt, gió thổi nhẹ mang theo một tia lạnh lẽo, nhưng rất nhanh ánh mặt trời liền phủ xuống, đền bù lại sự ấm áp mà gió bắc vừa thổi đi.
Phong cảnh ở bờ biển này đặc biệt mỹ lệ.
Chia làm hai bên, một bên là cối xay gió lặng yên đứng đó với ruộng lúa mạch chín vàng, còn bên kia phủ kín cát mịn và đại dương rộng lớn.
Chiếc xe thể thao màu đen của Vương Tuấn Khải cuối cùng chậm rãi dừng lại cạnh ruộng lúa mạch.
"Ầm......"
Hắn cẩn thận giúp Vương Nguyên mở cửa xe, sau khi thấy cậu ra ngoài mới đóng lại, khóa xe.
Hắn đem áo khoác choàng lên người Vương Nguyên : "Cuối thu, cẩn thận cảm lạnh."
"Biết rồi." Vương Nguyên chu chu môi, trong mắt tràn đầy hưng phấn.
Vương Tuấn Khải nói đưa mình đi biển chơi, không ngờ hắn thật sự đưa mình đi, mà nơi này nhìn qua cũng rất đẹp.
Vương Nguyên vừa nghĩ có thể chơi ở đây cả ngày, còn có thể cùng người bận rộn như Vương Tuấn Khải ở chung một chỗ cả ngày, cậu liền cao hứng hận không thể nhảy cao ba trượng .
Việc muốn làm đầu tiên là nhanh chóng xông ra ngoài, thân thủ nhanh nhạy hoà cùng làn gió phiêu lãng mà tiến vào ruộng lúa mạch chín vàng.
Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ nhìn cậu, khẽ mỉm cười mà đi theo: "Ngay cả bạn trai của em, em cũng không ...! Này, Vương Nguyên! Em chạy chậm một chút a!"
"Nhanh lên nhanh lên! Lão Vương anh mau tới đây đi ~"
Tiếng cười của hai người hoà quyện vào nhau, truyền đến bầu trời màu lam trong vắt.
Ở vùng ngoại ô này không có nhà cao tầng, cho nên có thể nhìn thấy nguyên vẹn bầu trời xanh trong và rộng lớn. Ngắm nhìn thiên không khiến tâm người an bình, một mảnh trời không có biên giới màu lam nhạt, thỉnh thoảng một đại đoàn mây trắng thảnh thơi đi dạo bay tới.
Vốn là một cánh đồng mạch sắc chín vàng, lại bởi vì ánh nắng mặt trời loá mắt, mà lặng lẽ tăng thêm màu sắc ấm áp. Một vùng đồng lúa rộng lớn, cùng thân ảnh đung đưa trong gió, cộng thêm trời xanh mây trắng, cối xay gió và có giai nhân, quả thực có thể nói là bức tranh phong cảnh duy mỹ đến cực điểm.
Phong cảnh ấm áp của bức họa, khiến cho tâm hồn người ta cảm nhận được nhu hòa.
Nhàn nhạt, rất dễ chịu.
Đó là mùi lúa thơm, còn có một chút hương vị xen lẫn ánh nắng mặt trời.
Không giống không khí bụi bặm trong thành thị, nơi này quả thực chính là thiên đường ở nhân gian a.
" Thật thoải mái......"Vương Nguyên say mê hít một hơi thật sâu.
Vương Tuấn Khải đi qua một loạt ruộng lúa mạch, bước tới bên cạnh cậu, chống nạnh khẽ gật đầu.
"Tiểu Khải," cậu quay đầu lại nhìn hắn, "Anh biết những nơi đẹp như này cũng thật không ít, lần trước là vườn hoa Oải Hương, thật rất đẹp nha ~"
Vương Tuấn Khải cưng chiều cười một tiếng, sờ sờ mũi cậu:
" Vậy tôi sau này sẽ thường xuyên mang em ra ngoài chơi được không ? Dù sao chúng ta còn cả một đời ..."
" Ân........."
Ánh nắng, ấm áp đã vượt qua đầu.
Hắn vươn tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, tiếp tục hành tẩu trong ruộng lúa mạch.
Vương Nguyên đã quen với việc hắn nắm tay cậu, liền không giãy giụa nữa mà đi theo hắn, thỉnh thoảng nhìn bốn phía chung quanh một vòng.
Nhìn ra được cậu rất thích nơi này.
Vương Tuấn Khải cười cười, tiện tay hái được một bông Mạch Tuệ, cài lên tai cậu dưới mái tóc xoăn nhẹ.
"Anh làm gì vậy......"
Vương Nguyên chớp chớp mắt, có chút ngượng ngùng đưa tay sờ một chút, cuối cùng quay đầu đi.
Vương Tuấn Khải không nói, chỉ là nắm tay cậu yên lặng bước đi.
Trong ruộng lúa mạch, chỉ có hai người chầm chậm đi tới, vượt qua tới bên kia chính là bãi biển.
" Aiya, lão Vương, anh xem nơi này!"
" Thật rất đẹp nha ~"
"Hồ điệp hồ điệp! Lão Vương mau bắt đi!"
Vương Tuấn Khải nhìn cậu cười đến xán lạn, trong mắt hắn người đó vui vẻ tươi cười chính là niềm an ủi lớn nhất đối với hắn.
Giống như thiên sứ...
Khiến người khác yêu thương cả một đời.
Vương Nguyên chẹp chẹp miệng, cuối cùng vẫn là quyết định làm một mỹ nam tử an tĩnh, sóng vai cùng Vương Tuấn Khải an tĩnh bước đi, chỉ một lát sau, rốt cục nghe thấy tiếng sóng biển khiến người ta phấn chấn.
Bọn họ rất nhanh liền chạy tới, ở trên bãi cát in xuống một chuỗi lại một chuỗi dấu chân, tùy ý nghịch ngợm giống như hài tử mặc cho bọt nước vỗ vào bàn chân trắng noãn của mình.
Vương Nguyên vui cười không ngừng, bắt đầu hướng Vương Tuấn Khải quấy rối, ví như hắt nước lên người hắn.
Hai người đánh trận thủy chiến trên bờ biển, chạy tới chạy lui, trên bãi cát trải dài tuyệt mỹ này.
" Này, lão Vương lão Vương anh xem, vỏ sò, hình trái tim này thật hiếm nha......" Cậu đồng thời đi tới phía trước, cúi người nhặt lên một mảnh vỏ sò.
Vương Tuấn Khải khẽ gật đầu, lập tức cười nói: "Em có thể đem về làm kỷ niệm, hôm nay vừa hay tròn một trăm ngày chúng ta ở bên nhau."
" Hả?!" Vương Nguyên há to miệng, "Hôm nay tròn một trăm ngày chúng ta bên nhau sao?!"
" ..............."
Mặt Vương Tuấn Khải đầy hắc tuyến, hắn cắn răng nghiến lợi nói: "Nếu không em nghĩ tại sao chúng ta phải chạy tới nơi xa như vậy chơi?"
" Nga......"
" Đừng nói với tôi là em không biết!"
" Đại ca, em thật không biết...... Anh cũng không phải không biết trí nhớ của em... A! Anh làm gì vậy!"
( Hoàn )
23/03/2021.
Cảm ơn vì đã cùng tôi đọc đến điểm cuối của câu chuyện. Cảm ơn vì tất cả. *Cúi đầu cảm tạ*
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro