6.1


     Nước mắt, lặng lẽ rơi xuống.

    Cậu tùy tiện chà chà mặt lên tay áo, dùng giọng mũi dày đặc nói:

"Anh muốn cái gì?"

   " ........." Vương Tuấn Khải mím môi.

     Từng bước một đi tới, hắn ngồi xổm xuống bên cạnh cậu: "Chúng ta trước kia từng gặp qua rồi sao?"

   "  A?"  Vương Nguyên ngẩng đầu lên, "Không có ......"

     Vương Tuấn Khải khẽ giật mình, mâu sắc lập tức có chút ảm đạm, quả thực không phải em ấy sao......

     Nhìn khóe mắt cậu sưng đỏ, Vương Tuấn Khải thở dài một tiếng đứng lên, đưa tay trái về phía cậu:

"Đứng lên đi."

   " ............"  Vương Nguyên lẳng lặng nhìn hắn, do dự một chút, vẫn là đưa tay chạm vào lòng bàn tay của hắn.

     Kéo cậu lên, chỉ là Vương Tuấn Khải hơi khó hiểu tay của cậu làm sao lại lạnh buốt như vậy.

     "Cảm ơn..." Cậu cúi thấp đầu, giống như một con mèo nhỏ đáng thương chật vật , "Nghe đồn anh băng lãnh vô tình, hôm nay xem ra con người anh cũng không tệ."

     Nghe Vương Nguyên nói như vậy, Vương Tuấn Khải hừ một tiếng: "Xem ra, cậu không phải fan hâm mộ tôi..."

    " Ân,"  Vương Nguyên bỗng nhiên lên tinh thần một chút, "Tôi chỉ tôn sùng chính mình!"

    " Phụt......" Vương Tuấn Khải nhìn ánh mắt long lanh của cậu, bật cười thành tiếng, "Thật là ngốc........."

     Thời gian dường như dừng lại.

     Vương Nguyên kinh ngạc ngẩn người nhìn qua hai chiếc hổ nha của hắn.

     Giờ khắc này, có bao nhiêu quen thuộc.

     Nhớ tới khi còn bé, người đó cũng cười đùa mắng mình thật ngốc  như vậy. Mà bản thân, quả thực ngốc kinh khủng, rõ ràng bị mắng nhưng vẫn nhìn chăm chăm vào chiếc răng khểnh kia đến ngẩn người.

     Vương Tuấn Khải hắn.........

     Đột nhiên, một trận choáng váng khiến Vương Nguyên không còn suy nghĩ được gì, bước chân cũng trở nên loạng choạng, cả người lập tức ngã về phía sau.

     "Này!"

     Nhìn cậu ngã về phía sau, Vương Tuấn Khải tâm xiết chặt, lập tức đưa tay ra kéo cậu trở lại.

     "Bịch............"

     Va vào lồng ngực ấm áp, mê man ngất đi.

     Chỉ có điều cậu không nghe được, nhịp tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực đối phương.

    " Vương Nguyên?"  Thanh âm dấy  lên mấy phần lo lắng, Vương Tuấn Khải mới phát hiện mặt cậu đỏ bừng không giống bình thường. Hạ  người trong ngực xuống, bàn tay hắn đặt lên trán dính đầy mồ hôi của cậu, thật nóng......

     Cậu ấy phát sốt rồi.

   "  Vương nguyên?!"

     Vương Tuấn Khải mau chóng lấy điện thoại ra gọi cho người quản lý bảo y lập tức tới đón người, sau đó để di dộng vào túi, nhìn người kia an tĩnh tựa trên vai mình, hắn đứng dậy, đưa tay bế cậu lên.

     Đem cậu ôm vào trong ngực Vương Tuấn Khải không ngừng cảm thán, người này làm sao lại nhẹ như vậy.

     Trong vòng tay hắn có cảm giác cậu rất nhỏ bé, nhìn cổ tay cậu nhỏ như vậy, dường như bóp nhẹ một cái liền sẽ vỡ vụn.

     Lông mi khẽ run, mùi sữa nhàn nhạt tinh tế thấm vào xoang mũi.

    13

     Không đến năm phút, chiếc xe lincoln màu đen kia đã đậu ở ngay đầu hẻm.

     Người quản lý lập tức bước xuống giúp Vương Tuấn Khải mở cửa xe, nhìn thấy nam hài trong lòng Vương Tuấn Khải liền giật mình: "Khải gia chuyện này......"

     "Cuộc sống riêng tư của tôi, anh không có tư cách can thiệp."  Thanh âm hắn rất nhỏ, tựa hồ sợ ảnh hưởng đến Vương Nguyên.

     Vương Tuấn Khải cẩn cẩn dực dực bế cậu vào trong xe đặt trên ghế da mềm mại bên cạnh, sau đó bản thân cũng ngồi xuống, đóng cửa xe lại.

    "........." Người quản lý chau mày, nhưng vẫn là không nói gì đi vào trong khởi động xe.

     Tiếng động cơ vang lên, xe lập tức phóng đi.

    " Đến căn hộ của tôi, đừng đi về nhà cũ."   Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên thiếp đi, nhẹ nhàng nói.

     Người quản lý nhìn bóng hình Vương Tuấn Khải trong kính chiếu hậu, "Ừ"  một tiếng, dù sao y cũng không có cách nào trói buộc đại thiếu gia này, cha hắn chỉ cần nói một tiếng công ty của mình liền có nguy cơ đóng cửa, y làm sao dám gây sự với hắn.

     Xe dừng lại trước khu chung cư, người quản lý xuống xe muốn giúp đem Vương Nguyên vác lên trên lưng, đột nhiên bị Vương Tuấn Khải  giữ lại.

     "Để tôi."

   " ........."

     "Anh có thể rời đi rồi."

    " Ồ! được rồi ." Người quản lý bất đắc dĩ lui vào trong xe, yên lặng rời đi.

     Vương Tuấn Khải đem gia hỏa đang mềm nhũn trên ghế bế lên, chậm rãi đi tới căn hộ của mình.

     "Vương Tuấn Khải........."  Thanh âm của cậu khàn khàn yếu ớt vang lên.

     Giống như không cẩn thận chạm vào dây cung trong nội tâm Vương Tuấn Khải, trong mắt hắn nhàn nhạt nhu hòa: " Ân."

     Vương Nguyên cuộn tròn thân thể, trong lúc vô tình ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy áo của hắn.

     Kỳ thật cậu không kêu tên Vương Tuấn Khải, chỉ là ký ức khi còn bé lặp đi lặp lại xuất hiện trong giấc mộng, chỉ có ở trong mộng cậu mới có thể nhớ tới, tên của tiểu nam hài có hai chiếc răng khểnh kia.

     Vương Tuấn Khải......

     Vương Tuấn Khải không biết, không biết tại sao bản thân lại mềm lòng.

     Rõ ràng cậu cũng không phải là Vương Nguyên khi còn bé, nhưng bản thân vẫn sẽ lo lắng khi thấy cậu đau lòng.

     Là bởi vì cậu và người đó trùng tên? Hay là lúc cậu ấy nhìn mình cười đến ngẩn người bộ dáng cực kỳ giống người đó?

     Đem Vương Nguyên đang mơ mơ màng màng ôm vào trong phòng dành cho khách đặt trên giường lớn, lấy ra hòm thuốc được sắp xếp gọn gàng, thuốc cảm mạo cùng thuốc hạ sốt trong hộp đều bị lôi hết ra, sau đó lấy một chiếc khăn ẩm đặt trên trán Vương Nguyên.

     Giúp cậu đắp chăn xong, Vương Tuấn Khải ngồi ở bên giường, nhìn gò má cậu đỏ bừng nhẹ nhàng đặt xuống cốc nước ấm.

    " Vương Nguyên."

    "........."

    "  Dậy uống thuốc."

   " .................."

    " Này"

  Hắn nhẹ nhàng lay lay người nào đó đang ngủ say như chết  
  
  " Mau dậy đi."

    "............"

     Vương Tuấn Khải nhìn người kia thờ ơ như vậy liền nhíu mày, gia hỏa này...

     Đưa tay, một tay kéo cánh tay Vương Nguyên, một tay đỡ lấy cổ của cậu, dường như muốn nâng người cậu lên.

     "Uống thuốc!"
  
  Hắn gia tăng âm lượng, tạm thời để Vương Nguyên dựa vào lồng ngực của mình, đưa tay qua lấy cốc nước.

     "Tôi muốn đi ngủ!!"
 
Vương Nguyên vốn dĩ đang khó chịu muốn chết lại bị người nào đó rống tên, còn lôi lôi kéo kéo, sự kiên nhẫn của cậu đã đến cực hạn!

     Nói đùa! Nếu biết Nhị Văn đã từng có kinh nghiệm trải qua chuyện này Vương Tuấn Khải tuyệt đối giơ hai tay đầu hàng, có chết cũng không đánh thức Vương Nguyên.

     Nhị Văn bày tỏ nỗi đau sâu sắc: Trước đây có một lần hai người bọn họ cùng lăn ra sàn nhà ngủ, xoay người một cái không cẩn thận làm Vương Nguyên thức giấc, sau đó là một loạt 'quyền đấm cước đá' đoạn tử tuyệt tôn!

   Thật chua xót......

  Quả thực không thể tin được...........

2020/03/24

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro