Chap 21
Dọc đường đi, Vương Tuấn Khải vẫn như trước không dám tin mà nhìn tôi, anh ấy vui vẻ kéo lấy cánh tay tôi : "Vương Nguyên Nhi, tại sao em lại đột nhiên không còn cáu kỉnh nữa?"
"Aizz, ý của anh là muốn em tiếp tục náo loạn?"
"Đừng đừng đừng, mau làm hòa đi. Sau này cũng không cãi nhau nữa, sau này không được náo loạn nữa. " Trong màn đêm u tĩnh anh ấy lén lút nắm lấy tay tôi.
Thực ra, lúc nãy tôi nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của hai người họ, là Lâm Nghi nói với anh ấy: "Tiểu Khải, bài tập hôm nay tớ đã giúp cậu mang về rồi, thầy giáo còn giảng một vài thứ nữa, cậu bao giờ thì tới lấy, hay tớ mang tới cho cậu nhé?"
"Mười giờ tối nay tớ mới về nhà, hiện tại đang tham gia chương trình."
"Thế thì tớ mang tới nhà cho cậu."
"Ừ, tối nay gặp."
Đúng vậy, tôi xác thực tôi ghen tị tới mức phát điên lên, cô ấy có thể không kiêng kị gì gọi điện cho anh ấy. Cô ấy có thể không chút lo sợ tới nhà anh ấy, cô ấy có thể thoải mái quan tâm chăm sóc anh ấy. Còn tôi, chỉ có thể im lặng ở bên anh ấy. Tình cảm đã không thể khống chế được nữa, nhưng lí trí lại mách bảo tôi, dựa vào tính cách đơn thuần của Vương Tuấn Khải, anh ấy nhất định sẽ không cảm thấy được tình cảm mà Lâm Nghi dành cho anh ấy, thế nhưng, tôi cảm nhận được. Trong tình yêu tuyệt đối không thể dung thứ cho người thứ ba. Bởi vậy, tôi sao có thể trách Vương Tuấn Khải? Nếu muốn trách, chỉ có thể trách Lâm Nghi là một đối thủ quá mạnh. Vì vậy, tôi không thể nhường nhịn, chỉ có thể kiên quyết. Tôi thích anh ấy lâu tới vậy, tình cảm dành cho anh ấy cũng không hề ít hơn cô ấy, dựa vào cái gì? Dựa vào giới tính sao? Ham muốn chiếm đoạt của chòm sao Thiên Yết bắt đầu nhen nhóm trong tôi.
Xe của công ty đưa Vương Tuấn Khải về trước. Thời điểm xe chạy tới trước cửa nhà anh ấy, tôi cũng cùng anh ấy xuống xe, nói với anh ấy tối nay tôi có bài tập không biết làm, muốn anh ấy phụ đạo cho tôi. Tiểu Mã Ca tất nhiên rất vui vẻ, không cần phải đưa tôi về, anh ấy có thể sớm trở về nhà gặp vợ con anh ấy, đây tuyệt đối là chuyện tốt. Vì vậy anh ấy đồng ý, có lẽ là sợ tôi đổi ý, liền lập tức đi mất.
Lưu lại cho Vương Tuấn Khải là sự ngổn ngang trong lòng. Anh ấy nhất định không biết tính toán nhỏ này của tôi.
Thế nhưng, anh ấy ngay thẳng như vậy tất nhiên sẽ rất vui vẻ bởi ít ra chiến tranh lạnh cũng đã kết thúc. Chỉ có tôi hiểu rõ, tôi và Lâm Nghi đã bắt đầu khai chiến.
Về tới nhà anh ấy, Lâm Nghi đã xuất hiện ở đó. Vừa nghe thấy chuông cửa cô ấy liền cười hi hi mở cửa: "Ai yo, về rồi sao." Tôi thừa nhận, khi tôi nghe thấy câu nói này trong lòng tôi đặc biệt khó chịu, làm như hai người họ là một đôi vợ chồng ấy. Người chồng đi làm về nhà, còn người vợ ở nhà yên tâm chờ đợi.
"HI~ Chị Lâm Nghi~" Tôi ngọt ngào chào hỏi, ngăn chặn Vương Tuấn Khải đang muốn nói, anh ấy đại khái là không ngờ Lâm Nghi đang ở nhà chờ anh ấy, có lẽ anh ấy cũng không nghĩ tới việc tôi có thể thản nhiên đối mặt với Lâm Nghi như vậy. Vài ngày trước, tôi còn hận không thể cắn chết cô ấy, hôm nay mọi thứ đột nhiên thay đổi, những phỏng đoán trước đây của anh ấy đều sụp đổ. Tôi không nhìn anh ấy, nên không biết vẻ mặt của anh ấy hiện tại như thế nào.
Bước vào cửa, tôi chào hỏi dì, dì rất vui mừng nói: "Hôm nay vừa may dì làm rất nhiều đồ ngon, Vương Nguyên Nhi tới rồi, thật đúng lúc." Tôi quay đầu nhìn Lâm Nghi, trên mặt cô ấy là vẻ thản nhiên. Tôi vốn cho rằng cô ấy sẽ không vui, thế nhưng không ngờ cô ấy vẫn có thể giữ bình tĩnh được. Xem ra, tôi đã đánh giá thấp cô ấy rồi.
Trên bàn cơm, Lâm Nghi chốc chốc lại kể cho Vương Tuấn Khải nghe những chuyện xảy ra trong trường học vào hai ngày nay, những việc buồn cười mà cô ấy gặp, Vương Tuấn Khải còn biết mà nói với tôi: "Vương Nguyên Nhi, em nghe thấy chưa, có buồn cười không, ha ha ha."
Tôi lập tức cười ngọt ngào nói với anh ấy: "Đúng vậy, thật là thú vị." Dì cũng nhìn chúng tôi mỉm cười: "Hai người các con ấy à, từ nhỏ tới lớn cùng trưởng thành, những lời này nói mười lăm năm cũng không nói hết, dì cũng sắp phiền chết vì những lời này rồi." Trong giọng nói của dì mang theo sự oán trách cùng niềm hạnh phúc vô hạn.
Thực ra, trái tim của tôi lúc này đang bị giày xéo giống như miếng giẻ lau. Tôi Khó chịu. Bọn họ giống như người một nhà. Rất giống, rất giống. Mặc dù Vương Tuấn Khải vẫn luôn cố gắng hết sức kéo tôi vào thế giới của anh ấy, mặc dù lúc Lâm Nghi nói với anh ấy anh ấy sẽ hỏi cách nghĩ của tôi. Mặc dù mẹ anh ấy đối xử với tôi rất tốt, thế nhưng tôi biết, nơi đây dù sao cũng là thế giới của bọn họ, thế giới ấy dù có to lớn đến bao nhiêu, cũng không thể dung nạp được tôi.
Ăn cơm xong chúng tôi liền cùng nhau học tập. Bài tập của tôi từ sớm đã hoàn thành, nguyên nhân là bởi tôi nghĩ chỉ khi bản thân bận rộn mới có thể dừng việc nhớ nhung Vương Tuấn Khải. nghĩ tới việc anh ấy đang ở bên Lâm Nghi. Vì thế, tôi sắp trở thành học bá rồi, bài tập gì đó hoàn toàn không còn là vấn đề lớn nữa. Lúc này, tôi liền nằm trên giường Vương Tuấn Khải, lặng lẽ rút quyển sách mới mua ra xem.
Vương Tuấn Khải nghe Lâm Nghi giảng những phần trọng điểm của bài học, hai người đều vô cùng nghiêm túc. Thế nhưng, Lâm Nghi rõ ràng không còn giống trước đây. Tôi chắc chắn đã nhìn thấy cô ấy không ngừng lặp lại một động tác, cô ấy liên tục vén tóc vào mang tai. Trước đây tôi từng đọc sách tâm lý, trong đó có nói, động tác này biểu thị, người thực hiện động tác hi vọng thu hút sự chú ý của người khác. Người mà Lâm Nghi hi vọng sẽ luôn chú ý tới cô ấy dĩ nhiên không phải tôi, mục tiêu của cô ấy rất rõ ràng.
Buồn bực, nhưng vẫn có thể nhịn được, nếu bùng nổ tôi sẽ thua cuộc.
Bình tĩnh, tiếp tục đọc sách. Đột nhiên đọc được một đoạn,
Tôi hi vọng gặp được một người bình thường như anh.
Như ngọn gió thanh nhàn giữa núi, như ánh quang rực rỡ chốn cổ thành.
Từ tảng sáng tới đêm muộn, từ chốn sơn dã tới thư phòng.
Chỉ cần nơi đó có anh, là ổn.
Nội tâm tôi lúc ấy là niềm xúc động vô hạn, cùng anh ấy đi được xa như vậy, những hồi ức có liên quan tới anh ấy ngày càng nhiều. Hồi ức của con người tựa như một tòa thành, thời gian sẽ ăn mòn tất cả những kiến trúc vốn có, làm những tầng lầu cùng con đường dần sụp đổ. Nếu như bạn không tiến về phía trước, thì nhất định sẽ bị lớp bụi cát kia vùi lấp. Bởi vậy dù lệ rơi đầy mặt, vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, bạn cũng chỉ có thể tiến về phía trước. Tôi không muốn con đường phía trước không có anh ấy cùng những hồi ức tốt đẹp trước kia. Những thứ tôi muốn, còn có cả sự rực rỡ của tương lai sau này.
"Tiểu Khải, em muốn uống Coca, anh có thể giúp em mua một chai không~~" Tôi làm nũng với anh ấy.
"Đã muộn thế này rồi, còn uống, rồi ốm thì sao." Anh ấy mặc dù miệng nói vậy, những vẫn đứng dậy mặc quần áo.
"Lâm Nghi, cậu đợi tớ một chút, tớ đi mua cho em ấy chai Coca, rất nhanh sẽ trở lại."
"Đi nhanh nhé~" Lâm Nghi cũng rất tự nhiên, hoàn toàn không hề xuất hiện cái gọi là tức giận, tôi lại lần nữa cảm nhận được sự cường đại của cô ấy.
Sau khi Vương Tuấn Khải rời đi. Lâm Nghi cười với tôi, rất thoải mái nói: "Nói đi, chị biết em muốn cùng nói chuyện với chị nên mới để cậu ấy đi."
Nếu như Vương Tuấn Khải cũng có thể thấu đáo như cô ấy thì thật tốt.
Tôi ngồi dậy, cũng không còn nằm trên giường giống bộ xương khô nữa.
"Em thích Vương Tuấn Khải, chị biết chứ?" Tôi lập tức nói thẳng ra tất cả, nói thực, bây giờ tôi không muốn xem một nữ sinh là tình địch, hơn nữa còn là một nữ sinh ưu tú như vậy.
"Ừ. Chị thích cậu ấy, em cũng biết." Tự nhiên mà thoải mái trả lời.
"Em biết hai người từ nhỏ đã bị người nhà gán ghép, bố mẹ cũng hi vọng hai người ở bên nhau. Thế nhưng..."
"Vì vậy nên? Từ "thế nhưng" của em có ý gì? " Khôn ngoan như vậy, tôi sợ tôi không chống đỡ nổi.
"Được rồi, thế nhưng, anh ấy cũng thích em. Chị nhìn ra được chứ? Em chỉ hi vọng chị sẽ lùi bước mà thôi.
"Vương Nguyên Nhi, thực ra chị cũng không hề muốn quan hệ của chúng ta tới tình cảnh này. Thực ra chị vẫn khá thích em, em không tồi chút nào, thật đấy. Chị trước tới nay đều là người minh bạch rõ ràng, đối với thứ mà bản thân chị thích, chị nhất định sẽ không từ bỏ.. Chỉ cần Vương Tuấn Khải chưa kết hôn, chúng ta đều có cơ hội, điều này em không phủ nhận được đúng không?"
Tôi không thể tiếp lời, cô ấy nói câu nào cũng có lí.
"Mặc dù tình cảm Vương Tuấn Khải dành cho chị không phải tình yêu nam nữ, nhưng em không thể phủ nhận rằng cậu ấy thích chị, mặc dù loại thích ấy chỉ là tình cảm yêu thích giống như người nhà cùng bạn bè. Hai người có thể bước tới mức nào, ai cũng không biết được. Cuối cùng, thực ra, sự lựa chọn của cậu ấy vẫn chưa thể khẳng định chính xác được." Cô ấy nói uyển chuyển khéo léo như vậy, tôi biết cô ấy đang muốn bảo vệ sự tự tôn cho tôi. Cô ấy rất lương thiện, nếu như không phải vì Vương Tuấn Khải. Tôi cùng cô ấy có thể sẽ trở thành bạn tốt. Dù sao, một người thông minh thấu đáo như vậy cũng rất khó gặp được.
"Ừ. Thế nhưng, dù cho chỉ còn một giờ để sống, em cũng nguyện ý ở bên anh ấy, mặc kệ anh ấy sau này có ra sao." Tôi đè nén sự bất an trong lòng, nói ra những lời này. Ai nói tôi không để tâm chuyện sau này? Tôi cùng anh ấy phải ở bên nhau tới bạc đầu, trừ anh ấy tôi không cần ai khác. Chỉ là ở trước mặt Lâm Nghi, tôi nhất định phải làm vậy.
"Vậy chúng ta cạnh tranh công bằng được không. Ha ha, thế nào?"
"Được." đối với tình cảm của tôi và Vương Tuấn Khải, tôi có tự tin, đối với quá khứ của hai người họ, tôi sẽ thử phá vỡ.
_AloNe_
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro