Chap 23
Trên thế gian chẳng có ai nguyện ý cả đời níu giữ những kí ức bi thương mà không hướng tới một cuộc sống tốt đẹp. Chỉ là con người khó tránh khỏi lâm vào sa sút, khó tránh gợi lại những suy nghĩ đau thương, cũng khó tránh nghe những bài ca đã thuộc về hồi ức. Thời khắc ấy giống như vào những ngày mưa không phải cứ che ô là sẽ không ướt người, không phải cứ chìm vào giấc ngủ là sẽ không rơi lệ. Chỉ là, mặc dù thân thể không ở nơi gió lạnh, thế nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo vây quanh.
Chúng tôi bắt đầu ghi hình "TF Teen Go Kì thứ 2". Chương trình ấy từng làm tôi mặt đỏ tim đập thình thịch cũng từng mang tới cho tôi vô số Fan hâm mộ. Kì thứ hai có rất nhiều thay đổi, tôi cùng Tiểu Hoàng Ca và Lưu Chí Hoành cùng nhau dẫn chương trình, từ nhỏ tôi đã cùng phối hợp với Lưu Chí Hoành, vì vậy cũng cảm thấy rất quen thuộc. Chúng tôi đều đã trưởng thành, mặc dù thời gian chỉ mới trôi qua một năm. Cậu ấy cũng có rất nhiều Fan, chúng tôi cũng không còn là những cậu bé giống như trước đây, sẽ vì vài lời khích lệ của Fan mà hưng phấn nhảy lên như khỉ nhỏ. Cẩu Tiên Sinh chính là Tiểu Hoàng Ca, còn Hắc Y Nhân là Tiểu Mã Ca, nơi chúng tôi quay chương trình cũng đã thay đổi từ căn phòng nhỏ bé trở thành căn phòng cao cấp như hiện tại, phảng phất giống như tất cả chỉ là một giấc mộng. Đột nhiên tôi có chút hoài niệm, bộ dáng cùng nhau mơ mộng của tôi và Vương Tuấn Khải, cùng nhau nghĩ tới viễn cảnh khi ước mơ được thực hiện sẽ ra sao. Hiện tại dường như cách ước mơ của chúng tôi càng gần hơn một chút, thế nhưng còn niềm vui thì sao? Tôi không biết, và cũng không nguyện ý suy nghĩ quá nhiều về nó. Nếu nói tôi không vui, đại khái sẽ có người thấy tôi chỉ đang giả bộ mà thôi. Hơn nữa vào lúc ghi hình tôi vui vẻ như vậy, có lẽ sẽ không có ai nhìn ra được những thương tổn nhỏ nhoi nơi đáy mắt của tôi đâu nhỉ?
Tiết mục kì thứ nhất rất bình thường, có điều trò chơi trong kì một là : Đại mao hiểm. Trước mắt mỗi người đều có một chiếc hộp, kiểm tra độ dũng cảm bằng cách sờ đồ vật trong đó, tôi biết phong cách làm việc của tổ tiết mục, họ sẽ không để nhưng đồ vật quá kì quặc vào đó. Tôi cũng không quá sợ hãi, thế nhưng vì hiệu quả của chương trình, tôi vẫn không ngừng tỏ ra rụt rè. Làm như vậy mới được mọi người yêu thích...
Vương Tuấn Khải thì khác, anh ấy lo lắng hơn bất cứ ai ở đó. Đúng là đồ ngốc, tôi khẽ mỉm cười. Anh ấy cũng chỉ le lưỡi với tôi. Tiết mục trò chơi cứ tùy ý kết thúc như vậy. Chúng tôi bắt đầu quay "Phòng tự học học viện nam sinh phần 2" – Đây là một chương trình làm chúng tôi vô cùng ngại ngùng. Tôi tự cho rằng trừ việc đối với tôi Vương Tuấn Khải cũng khá thu hút ra, thì kịch bản gì đó quả thật vô cùng nhàm chán.
"Anh trở về rồi." Câu nói này của Karry học trưởng, làm tôi có chút hồi tưởng. Thật giống cảnh tượng của chúng tôi trước đây, Vương Tuấn Khải nói với đứa trẻ đang ngủ vùi trong kí ức là tôi "anh trở về rồi". Giống như chúng tôi trở về miền kí ức xưa cũ, dường như chúng tôi đang lội ngược dòng thời gian về thời điểm lần đầu tiên tôi chào hỏi anh ấy. Lại giống hệt như chúng tôi vẫn đang ca hát ở trên quảng trường, giống hệt như chúng tôi đang ở trong phòng âm nhạc, hát vang những bài ca mà chúng tôi yêu thích.
Không biết gần đây tôi tại sao lại thích hoài niệm quá khứ tới vậy, rõ ràng anh ấy vẫn luôn ở cạnh bên tôi, rõ ràng trong mắt anh ấy chỉ có một mình tôi, rõ ràng hai người chúng tôi đang yêu nhau. Thế nhưng, tôi vẫn không thể ngăn bản thân nhớ lại khoảng thời gian tươi đẹp đơn thuần trong kí ức.
Đứng tại vị trí của MC, tôi lại đột nhiên nhớ lại bộ dáng Vương Tuấn Khải trước đây, ở trên chiếc sô pha nho nhỏ không ngừng chen chúc đè ép tôi. Thời khắc ấy tôi tựa như không có gì cả, thế nhưng tôi lại không hề cảm thấy giữa chúng tôi có khoảng cách. Còn hiện tại lại giống như ngay cả chạm tới cũng không thể nữa rồi.
"Sư huynh, anh đang chơi gì vậy." Tội dựa vào việc chơi trò chơi để thả lòng bản thân, để bản thân không nghĩ tới những điều ấy nữa. Thực tập sinh trong gia tộc Trần Quan Vũ dựa gần vào tôi. Tiểu tử này thực ra cũng có thể coi như vào công ty cùng thời gian với tôi, chỉ là không biết cách ăn nói, nên vẫn luôn nhạt nhòa không có chút tiếng tăm gì trong gia tộc.
"Haizz, đừng gọi sư huynh, hai người chúng ta vào gia tộc cùng thời điểm, quên rồi sao?"
"Em thấy mọi người gọi anh như vậy, thế nên cũng gọi giống họ. Vậy em gọi anh là gì?"
"Tầm Muội bọn họ gọi thế nào thì em cứ gọi vậy đi."
"Vương Nguyên Nhi, Đại Nguyên Nhi?" cậu ấy cẩn thận hỏi tôi.
Tôi bị bộ dáng của cậu ấy chọc cười, rõ ràng đều là người cùng tuổi, sao cứ một mực tỏ ra tôn ti trật tự vậy. "Ừ, cứ gọi thế đi"
"Vương Nguyên Nhi~" Cậu ấy cuối cùng cũng cười. Tôi cũng cười. Tiểu tử này ngoan ngoãn như vậy, làm tôi thỏa mãn cảm giác được làm đại ca. Nghĩ lại, tôi vẫn luôn bị Vương Tuấn Khải áp chế, cảm giác làm đại ca hóa ra thoải mái như vậy...
"Sau này cậu chính là em trai nhỏ của tớ, Nguyên Ca của cậu sẽ bảo vệ cậu." Tôi vỗ vỗ ngực, sau đó vỗ lên vai cậu ấy.
"Đại ca, hehe." Tiểu tử ngốc này cứ cười như vậy sao? Ha ha.
Sau đó trong phòng bắt đầu bùng nổ đủ các đề tài nói chuyện phiếm của mấy đứa trẻ chúng tôi. Từ trò chơi điện tử cho với các bài hát hay bộ phim yêu thích, sở thích của tiểu tử này hoàn toàn trùng hợp với tôi. Cậu ấy nói, cậu ấy cũng xem phim Hàn Quốc, xem cùng mẹ cậu ấy, tôi cũng vậy!! Cậu ấy chơi đua xe QQ, tôi cũng vậy! Cậu ấy nghe nhạc của Lâm Tuấn Kiệt, Lâm Hựu Gia, Trần Dịch Tấn, tôi cũng vậy! Xem ra tiểu tử ngày càng làm tôi cảm thấy thuận mắt, hơn nữa cũng rất yên tĩnh.
Vào lúc chúng tôi cùng nhau nói chỉ hận gặp nhau quá muộn, Vương Tuấn Khải mặt mặt than bỗng nhiên xuất hiện trong phòng.
"Vương Nguyên Nhi, anh có chuyện muốn nói với em."
"Nói đi."
"Đi sang bên kia."
"Không sao, đây là tiểu đệ của em, không phải người ngoài."
Nhìn ánh mắt như muốn giết người của anh ấy, tôi liền trầm mặc cùng anh ấy đi. Dặn dò với tiểu đệ đợi chút nữa tôi sẽ tới chỗ cậu ấy. Anh ấy cũng thật là...Ở trước mặt tiểu đệ cũng không để cho tôi chút mặt mũi nào.
Thôi bỏ đi, Vương Năm Tuổi thỉnh thoảng mới có tính người, tôi đành tiếp nhận vậy.
"Chuyện gì thế?"
"Vừa nãy quay phim ngắn tại sao em mất tập trung, đây là tập một của phần hai, nhất định phải quay thật nghiêm túc."
"Ừ, được." Vẫn không thể nói cho anh ấy tôi đang hồi tưởng lại chúng tôi của trước đây, ngốc nghếch như vậy...Anh ấy nhất định sẽ lại cười tôi suy nghĩ nhiều.
"Cùng anh tán gẫu thì không có gì để nói sao? Cùng Trần Quan Vũ nói chuyện thì nói nhiều như vậy còn nói với anh lại chỉ có hai chữ để nói?"
"Vương Tuấn Khải, đừng náo loạn nữa."
"Là ai đang ầm ĩ náo loạn? Em đừng có suốt ngày ở bên những người đó có được không."
"Những người đó? Cậu ấy là thực tập sinh trong gia tộc. Cũng không phải là loại người xấu xa."
"Trần Quan Vũ đã bị gia tộc vứt bỏ rồi, điều này em biết rõ. Em cùng cậu ta có quan hệ tốt thì có lợi ích gì? Hơn nữa anh nhìn là biết cậu ta không phải người tốt."
"Vương tuấn Khải, anh từ bao giờ trở nên thực dụng như vậy? Em kết giao bạn bè còn cần dựa vào những điều đó sao? Hơn nữa, kinh nghiệm của anh được bao nhiêu? Anh có thể nhìn rõ được những gì? Em thầm thích anh bao nhiêu lâu, thế nhưng anh cũng không biết đấy thôi? Anh nhìn ra được cái gì chứ?"
"Vương Nguyên, em đừng có nói lung tung được không?"
"Vậy anh thì sao? Cố tình gây sự như vậy có ý nghĩa sao? Em hiện tại ngay cả muốn kết bạn cũng không được phép đúng không?
"Cậu ta không được, anh nhìn thấy liền khó chịu."
"Vậy anh làm bạn cùng Lâm Nghi em nhìn cũng cảm thấy không thoải mái, anh có thể cắt đứt sao?"
"Hai việc này hoàn toàn khác nhau."
"Được thôi, anh tự mình xem lại xem. Không cãi nhau cùng anh nữa, em đi quay tiết mục."
Lại lần nữa vì khắc khẩu mà chấm dứt đối thoại.
Đột nhiên nhớ lại những ca từ mà trước đây tôi cùng anh ấy vẫn thường hát.
Em tìm không thấy, em chạm không tới, thứ mà anh gọi là sự tốt đẹp của tình yêu.
"Đến không được."
Không hiểu vấn đề từ đâu mà tới, tôi không thể chờ đợi được những tốt đẹp mà vốn dĩ tôi vẫn kỳ vọng, ngược lại hiểu lầm chồng chất hiểu lầm. Tôi không muốn đối chọi gay gắt với anh ấy, cũng không muốn dùng những ngôn từ ác độc như vậy để nói chuyện với anh ấy. Chỉ là, để tâm quá nhiều, gắng sức quá lâu, vậy nên mới không nhịn được mà làm vậy.
_AloNe_
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro