Chap 33

Chúng tôi đứng ở cửa, cạnh tượng mà chúng tôi nhìn thấy là Vương Tuấn Khải đang cởi áo, Lâm Nghi ở bên cạnh quay lưng về phía anh ấy cười nói: "Khi còn nhỏ không biết đã nhìn qua bao nhiêu lần rồi, lúc này lại còn xấu hổ, ha ha, tớ muốn quay người lại...."

Bất kì ai nhìn thấy thấy cảnh tượng này, ừm, có lẽ đều bị dọa tới mức không còn phản ứng, huống hồ nhìn thấy còn là một người trong lòng chỉ có Vương Tuấn Khải như tôi và một người lúc nào cũng chỉ muốn tốt cho hai người chúng tôi là Thiên Tỉ. Vì vậy, chúng tôi liền sững sờ đứng ở cửa, sau đó, Lâm Nghi quay người liền nhìn thấy chúng tôi. Giọng nói véo von của cô ấy bỗng dừng lại, Vương Tuấn Khải cũng dừng động tác lại nhìn theo ánh mắt cô ấy, anh ấy nhìn thấy chúng tôi. Anh ấy có chút kinh ngạc, sau đó lại tiếp tục cởi áo xuống rồi mặc lên một chiếc áo T Shirt mới. Tôi chờ anh ấy giải thích, thế nhưng anh ấy chẳng hề nói với tôi dù chỉ một câu. Lâm Nghi thấy không khí có chút khó xử, liền chủ động nói: "Các em có muốn uống nước mật ong không? Chị mang tới đây, nghe nói tối qua các em cùng nhau uống rượu, uống chút nước mật ong đầu sẽ không đau nữa."

"Cảm ơn, không cần đâu, em và Đại Nguyên cũng không tới nỗi như vậy, đầu cũng không đau, không cần uống nước mật ong."

Thiên Tỉ thấy tôi không có phản ứng liền thay thôi trả lời, cũng thật làm khó cậu ấy, lần đầu cậu ấy nói nhiều như vậy với một cô gái mà bản thân cậu ấy không mấy thân quen. Tôi lúc ấy chỉ nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải, anh ấy cũng chỉ liếc mắt nhìn tôi một lần, rồi lại hướng ánh mắt về phía Lâm Nghi. Cũng không thể biểu lộ chút cảm xúc nào ra ngoài, tôi chỉ cười nói: "Chị Lâm Nghi, sao chị lại tới đây?"

"Là anh để em ấy tới." Giọng nói của Tiểu Mã Ca truyền đến.

"Tiểu Khải đau đầu, gần đây lại có buổi luyện tập rất quan trọng, cho nên anh liền lên mạng tìm một chút, nghe nói với triệu chứng đau đầu sau khi say rượu chỉ cần uống chút nước mật ong là được, chúng ta ở đây không có, thế nên anh gọi điện cho mẹ Tiểu Khải để dì ấy mang tới, Tiểu Khải đề nghị anh nói Lâm Nghi mang tới, dù sao hai đứa cũng quen biết từ nhỏ, có thể tin tưởng được."

Trên mặt Tiểu Mã Ca là vẻ "Có phải đang muốn hỏi tại sao anh lại thông minh tới vậy không ?", tôi thực sự muốn đem đống mật ong kia lấp kín miệng anh ấy.

Lúc này Lâm Nghi đã đem mật ong đưa cho Vương Tuấn Khải, anh ấy vui vẻ uống, sau đó còn cười với Lâm Nghi. Giữa hai người bọn họ, ngay cả tới câu cảm ơn cũng không cần phải nói. Chỉ cần một nụ cười là có thể thay lời cảm ơn. Tôi chẳng thể nào hiểu rõ tâm trạng của chính mình lúc này. Anh ấy của trước đây, dù có tức giận tới mức vào, cũng sẽ không ở trước mặt tôi thân mật với Lâm Nghi, càng sẽ không để Lâm Nghi tới công ty. Lần này, e rằng anh ấy thật sự vô cùng buồn, anh ấy có lẽ đã muốn buông tay rồi... Hoặc hay chăng là anh ấy cũng bắt đầu muốn tiến tới với Lâm Nghi...

Tôi vẫn luôn hiểu rõ, nếu như không phải đối phương, bọn tôi căn bản sẽ không thích con trai. Chỉ là vừa hay người đó lại là đối phương, chúng tôi cũng vừa khéo có giới tính giống nhau mà thôi. Nếu như không phải đối phương, chúng tôi sẽ tìm một cô gái dịu dàng lại hiền lành tốt bụng, hoặc là một cô gái nghịch ngợm dễ thương,... Tóm lại, chúng tôi sẽ có một cuộc sống giản đơn của riêng mình. Thế nhưng tôi cũng hiểu rõ, nếu như không phải tôi. Người anh ấy lựa chọn nhất định là Lâm Nghi.

Ngay cả anh ấy cũng đã từng nói, ở bên Lâm Nghi, so với ở bên tất cả những người khác đều dễ chịu hơn nhiều.

Có một số việc chúng ta vĩnh viễn không thể nói rõ.

Ví như một giây trước anh ấy vẫn yêu bạn, một giây sau đầu mày đuôi mắt lại vui vẻ vì người khác. Tôi cho rằng có một số việc anh ấy sẽ hiểu rõ, tôi cho rằng rời xa nhau như vậy sau này chúng tôi sẽ có thể suy nghĩ rõ ràng một chút. Tôi cho rằng anh ấy vẫn sẽ yêu tôi như anh ấy trước đây. Thế nhưng, chuyện trên thế gian, nào có dễ đoán như vậy...

Phần tình cảm này, mỗi người đều có thể hiểu rõ, mỗi người đều sẽ bị làm cho rung động, mỗi người đều tuyệt đối giữ bí mật, mỗi người đều muốn giấu kín như bưng. Nó như một dòng sông đang gợn sóng, cuồn cuộn không ngừng, vàng thau lẫn lộn, tôi bị nhấn chìm, bị cuốn đi, tôi cứ mãi đau thương, cứ mãi trầm luân trong tình cảm ấy, thế nhưng anh ấy lại một mình lên bờ...

Sau này tôi phát hiện chuyện xảy ra trong ngày ấy chính là, khi chúng tôi đang luyện tập, Lâm Nghi đứng ở bên cạnh quan sát. Đợi tới giờ nghỉ giải lao, Vương Tuấn Khải khi thì cười nói cùng chúng tôi, lúc thì nói vài câu với Lâm Nghi. Không thể không thừa nhận, Lâm Nghi là một cô gái xã giao rất tốt. Vào lúc Vương Tuấn Khải luyện tập, cô ấy liền đứng ở một chỗ, nhìn anh ấy luyện tập, trên môi vẫn luôn nở nụ cười, vẻ mặt tán thưởng, quan tâm, những biểu cảm ấy được thể hiện vô cùng thỏa đáng, không quá dè dặt, cũng không thái quá, làm người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Chào hỏi nhân viên trong công ty cũng vô cùng lễ phép, thỉnh thoảng còn giúp Tiểu Mã Ca cùng Nhậm tỷ làm một số việc, cũng không tỏ ra quá mức thân thiết, không hề tỏ ra thanh cao kiêu ngạo. Một cô gái như vậy, dù cho bản thân tôi xem cô ấy là tình địch, cũng không nhịn thầm tán thưởng được trong lòng, huống hồ là những người không hề thân quen với cô ấy? Nghĩ như vậy, nỗi thương tâm lại càng đè nén trái tim tôi. Càng muốn đòi mạng tôi chính là, Vương Tuấn Khải đã thật sự coi tôi là anh em tốt giống như trước đây. Nhậm tỷ cũng biết được quan hệ của hai người họ, sau khi hỏi qua người nhà, cũng đã ngầm đồng ý. Chỉ là muốn để bọn họ chú ý một chút, chuyện yêu đương gì đó cũng nên để sau này, hiện tại, chỉ nên làm bạn tốt. Vương Tuấn Khải mỉm cười đồng ý. Tôi cười chua xót, nếu như thực sự muốn ở bên nhau, thì dù cho dùng thân phận bạn bè, cũng có thể yêu nhau mà thôi.

"Sư huynh, chị ấy là ai vậy?" Thực tập sinh mới liều chết tiến tới hỏi.

"Tiểu tử chết dẫm, sao có thể không có mắt như vậy, người ta là thanh mai trúc mã của Khải Gia nhà chúng ta đấy, cùng nhau tới lên, sau này ấy à.... ha ha, Khải Gia, em giúp anh xử lý cái tên không có mắt này!" Lưu Chí Hoành nói xen vào, dùng ngữ điệu vô cùng kì quái.

"Cậu đủ rồi đấy, Lưu Chí Hoành, đừng nói bừa, he he." Vương Tuấn Khải mặc dù phản bác, thế nhưng giọng điệu cũng không quá cương quyết, trên mặt vẫn mang theo ý cười, nhưng người có mắt đều có thể nhìn ra, anh ấy làm như vậy cũng tương đương với chuyện anh ấy đã thừa nhận quan hệ của anh ấy và Lâm Nghi.

Tôi nghĩ, vẻ mặt của tôi lúc ấy, nhất định giống hệt một bức tranh trừu tượng tẻ nhạt, người bình thường tuyệt đối sẽ không nhìn ra. Mọi người đều sáp lại cố ý trêu đùa hai người họ, anh ấy cũng chỉ tùy ý bác bỏ vài câu, nhưng trên mặt lại là nụ cười dịu dàng. Tôi muốn ra khỏi đó, thế nhưng, tôi thân là anh em tốt của anh ấy, lúc này rời đi, không khỏi có chút kì quặc. Vì vậy tôi cũng dựa sát anh ấy rồi nói:

"Ai yo, tại sao không nhắc trước với em và Thiên Tỉ, có còn là anh em không vậy?"

"Ha ha, đây không phải là đã nói rồi sao, sau này các em phải giúp anh nữa đấy."

"Xì, chẳng có chút lợi ích nào, Thiên Tỉ, bọn mình đi nói cho Nhậm tỷ đi."

"Phục em rồi, cùng lắm thì sau này nhờ Lâm Nghi giới thiệu cho em một cô gái xinh đẹp là được, ha ha." Nói xong câu nói này, anh ấy liền nhìn Trần Quan Vũ. Không biết ý đồ của anh ấy là gì, tôi nhìn về phía Trần Quan Vũ, cậu ấy cũng nhìn về phía tôi, vẻ mặt vẫn ngơ ngác như cũ.

"Hứ, người như em mà còn thiếu mấy cô gái xinh đẹp theo đuổi sao? Anh cứ lo cho bản thân mình đi, ha ha."

Tôi cứ như vậy cùng anh ấy nói cười, tôi cười quá cố sức, cố tới mức rơi lệ. Vương Tuấn Khải, em thực sự vui mừng thay cho anh, chúng ta vừa chia tay anh liền ở bên Lâm Nghi, thực sự làm rất tốt, vô cùng tốt...

"Vương Nguyên Nhi, em thật là quá ngốc, sao lại giống hệt khi còn nhỏ vậy, cười quá mức kích động sẽ liền chảy nước mắt."

"Ha ha, ai nói chứ, em như vậy là bởi mắt em khó chịu, em muốn đi rửa mặt."

"Được rồi, được rồi, mau đi đi." Nói xong còn vỗ lên người tôi, giống hệt như khi chúng tôi còn là anh em tốt. Anh ấy mất trí nhớ rồi đúng không? Anh ấy là đồ ngốc đúng không? Nhanh như vậy liền quên mất những tháng ngày cay đắng cùng ngọt ngào trước đây rồi sao? Nhanh như vậy đã vội vàng tìm người mới? Nhanh như vậy đã có thể bình tĩnh giống như chưa từng xảy ra bất kì chuyện gì, nhanh như vậy đã có thể trở lại thành anh em tốt ? Có phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì nên mới như vậy không?

Rất nhiều câu hỏi tràn ngập trong đại não, tôi nghĩ không ra, mà cũng chẳng thể để ý được.

Đợi tới khi rửa mặt xong, cũng đã bắt đầu quay phân cảnh tuyên truyền cho không gian QQ. Đối với những việc như vậy vốn dĩ chỉ cần để lướt qua vài cảnh là được. Kết quả cuối cùng lại để chúng tôi nói ra nguyện vọng của chính mình. Nguyên vọng của Thiên Tỉ: "Buổi Concert mười năm, tôi vẫn luôn vô cùng chờ mong buổi concer ấy"

Nguyện vọng của Vương Tuấn Khải : "Có thể ở trên một sân khấu thật lớn mở Concert."

Còn nguyện vọng của tôi lại là : "Ba người chúng ta đều khỏe mạnh, tiến bộ trong cả phương diện học tập lẫn công việc, vững bước tiến lên."

Nguyện vọng của tôi nhìn qua có vẻ đơn giản bình thường, thực ra, đó là suy nghĩ trong lòng tôi. Càng ngày chúng tôi càng hiểu rõ con đường làm nghệ sĩ vô cùng khó khăn, cũng ngày càng hiểu rõ sức khỏe rất dễ dàng có chuyển biến xấu. Vương Tuấn Khải vì hạ đường huyết mà đã ngất hai lần, tôi có lẽ cũng có thể mắc phải bệnh tim. Chỉ cầu mong chúng tôi có thể yên ổn khỏe mạnh bước đi trên con đường này. Còn đối với buổi Concert mười năm kia, xa xôi lại mơ hồ, tôi chỉ có thể nhìn thấy hiện tại, tôi chỉ hi vọng tất cả những người mà tôi yêu thương có một kiếp bình an. Chỉ cần giản đơn như vậy, tôi không còn nguyện vọng nào khác.

Đợi tới khi kết thúcc ghi hình cùng huấn luyện thì trời cũng đã tối. Lâm Nghi bởi vì buổi chiều phải đi học thêm nên đã về trước. Tôi cùng Vương Tuấn Khải bước tới cửa công ty, tôi vẫn luôn nghĩ, có thể là trong lòng anh ấy có nỗi khổ riêng, hoặc hay chăng có ẩn tình gì đó, anh ấy là bất đắc dĩ mới ở bên Lâm Nghi. Vì vậy, tôi cố lấy dũng khí nói với anh ấy: "Cùng nhau về nhà chứ?"

"Không được rồi, đã muộn thế này, anh đi đón Lâm Nghi. Em về trước đi, anh không đi cùng em được. Đi đường cẩn thận."

Nói xong còn cười lộ ra răng khểnh, sau đó gọi taxi rồi đi mất.

Xem ra rất cả những thứ mà tôi nghĩ đều sai. Anh ấy không hề có nỗi khổ riêng, cũng không hề có ý định giải thích gì với tôi. Tôi đẩy anh ấy đi, anh ấy liền bước về phía người khác, dễ dàng để hết thảy mọi thứ trở về điểm xuất phát.

"Lách cách."

Anh có nghe thấy hay không? Tiếng niềm tin của em đang vỡ tan tành.

_AloNe_

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro