Chap 50

Một người cần che dấu biết bao nhiêu bí mật, mới có thể khéo léo vượt qua một kiếp này. Quen biết, yêu thương, chia ly, cùng nhau trải qua khổ đau, cũng cùng nhau chia sẻ vui buồn. Bởi vì khi còn trẻ không dũng cảm, chỉ biết nhu nhược chờ đợi, chúng ta chẳng thể nào lưu giữ lại hết thảy những quyến luyến cùng nhớ nhung, những thứ mất đi nếu như là việc tất nhiên phải xảy ra, vậy thì, tất cả những gì chúng ta có được, đều là do gặp may.

"Thẻ cơm có thể mua xúc xích." Anh ấy cười ha ha trả lời, biểu cảm trên mặt vô cùng thản nhiên, giống hệt trước đây, thoải mái nói ra câu nói ấy, giống như lời nói tràn ra từ trong vô thức, tôi nghe tới đây liền cảm thấy vô cùng chói tai.

Tôi cũng cười cười để lộ hai hàm răng trắng, giống như bị lời nói của anh ấy chọc cho vui vẻ, trên mặt cũng xuất hiện vài nếp nhăn.

Tiếp theo đó là phần hoạt động cùng giao lưu với anh ấy... Cả quãng thời gian ghi hình chương trình, chúng tôi đều không khác trước đây, thậm chí còn thân mật hơn trước đây. Tới thời gian nghỉ anh ấy vẫn sẽ trêu chọc tôi, khi nghe tổ đạo diễn nói chuyện vẫn sẽ đứng sát vào tôi.

Tôi nhếch miệng, không quá hiểu ý của anh ấy. Dựa theo tính cách trước đây của Vương Tuấn Khải, tôi và anh ấy đã cãi vã tới mức này, anh ấy nhất định sẽ đứng cách tôi thật xa, thậm chí sẽ thân mật với Thiên Tỉ, lấy những hành động ấy để giận dỗi tôi, cũng sẽ biểu lộ ra tính cách trẻ con của anh ấy. Nếu anh ấy phản ứng như vậy, còn có thể chứng tỏ mọi việc vẫn bình thường, thế nhưng, phản ứng của ấy hiện tại, thực sự quá khác thường.

Ghi hình xong có chút mệt, anh ấy mang theo hoa quả tiến vào rồi nói:

"Vương Nguyên Nhi, ăn chút hoa quả đi."

Tôi ngây ngốc trong chốc lát, mặc dù căn cứ theo sự ăn ý của chúng tôi trước đây, chúng tôi ngoài mặt vẫn sẽ tỏ ra thân mật, thế nhưng ở những nơi không có người ngoài, sẽ lạnh lùng không để ý đến đối phương. Huống hồ lần này chúng tôi đã chia tay. Có điều, hiện tại trong khách sạn chỉ còn lại hai người là tôi và anh ấy, anh ấy hoàn toàn không cần làm như vậy.

"Em ngây ngốc ra đó làm gì, có ăn không?"

"Ừm, được, em tới đây." Tôi cầm di động xuống khỏi giường, đi tới ăn hoa quả.

Tận đáy lòng vô cùng hoảng sợ, thế nhưng trong miệng vẫn ngậm một miếng dưa hấu, cầm điện thoại mở trò chơi.

Anh ấy áp sát tới, nhìn chằm chằm tôi chơi trò chơi, rồi đột nhiên lại đút một miếng dưa hấu nữa vào trong miệng tôi. Tôi bị dọa sợ, ngón tay đang lướt trên màn hình liền dừng lại. Anh ấy nói với tôi, mau tiếp tục chơi đi, sắp chết rồi, làm gì vậy.

Tôi điều chỉnh lại tâm trạng tiếp tục chơi, thế nhưng cuối cùng vẫn chết, anh ấy cười trêu chọc tôi chơi thật kém, sau đó chạy đi tìm Thiên Tỉ và Tiểu Mã Ca.

Một mình tôi làm ổ trên sô pha, ngây ngốc nhìn vài miếng dưa hấu còn thừa lại trên đĩa.

Tôi và anh ấy, phảng phất như đã trở lại thành bạn bè, mọi thứ đều giống hệt trước đây.

Trước kia khi tôi ngồi chơi trò chơi, ngậm đồ ăn trong miệng sau đó liền tiếp tục chơi, cứ chơi mãi chơi mãi lại quên mất việc ăn, anh ấy ngồi bên cạnh nhìn thấy vậy , sẽ đút thêm một miếng vào miệng tôi, tôi cũng đã quen với chuyện ấy, rất lâu trước đây, nếu như anh ấy không đút đồ ăn vào miệng tôi, tôi liền lên tiếng thúc giục anh ấy.

"Aizz, Lão Vương, mau, lấy cho em một miếng."

Anh ấy sẽ vừa lải nhải vừa đút vào miệng tôi. Chơi xong trò chơi, hoa quả trong đĩa cũng đã bị tiêu diệt hoàn toàn, hai người chúng tôi liền cảm thấy vô cùng hứng thú.

Tôi cứ nghĩ mãi, liền cảm thấy dưa hấu lúc nãy ăn chẳng ngọt chút nào, rất khó ăn, khó ăn tới mức tôi muốn khóc. Việc này ngay cả là Thiên Tỉ cũng không thể nói, trong lòng tôi bị đè nén tới mức mệt mỏi, vì vậy liền quyết định gọi điện thoại cho Lí Phương Lộ.

"A lô, là em."

"Hết bận rồi?" Anh ta ở đầu dây bên kia không ngừng líu ríu.

"Ừ, anh đang làm gì vậy, có bận không? Em nói với anh việc này..."

"Vương Nguyên Nhi, em...." Vương Tuấn Khải đẩy cửa bước vào, tôi bị dọa cho hoảng sợ, liền vội vàng ngắt điện thoại.

Trong đôi mắt anh ấy có chút nghi hoặc, đại khái là không hiểu tại sao tôi lại có bộ dáng hoảng loạn như vậy.

"Cái này, em có việc tìm Lí Phương Lộ, nên gọi điện cho anh ta." Vô thức cùng anh ấy giải thích, giống như sợ anh ấy hiểu lầm. Vài ngày trước thân cận với Lí Phương Lộ mà không hề né tránh Vương Tuấn Khải, đó là bởi vì muốn anh ấy thất vọng cùng đau lòng, hiện tại, tôi không muốn như vậy, không muốn để anh ấy phải suy nghĩ quá nhiều, từ trong tiềm thức muốn giải thích với anh ấy, tôi vô cùng trong sạch, không có chút dính dáng gì tới người khác.

Anh ấy cười cười, nó không sao, việc em kết bạn với ai không liên quan tới anh, em tự mình quyết định là được rồi, Nhậm tỷ gọi em qua bên đó. Nói xong liền rời đi.

Có thể thấy được, tôi khi ấy kinh ngạc biết bao nhiêu.

Đây là người anh em tốt của tôi – Vương Tuấn Khải, đây là nhóm trưởng tốt của tôi – Vương Tuấn Khải. Đây là Vương Tuấn Khải sẽ không bao giờ yêu tôi nữa.

Tôi vẫn không hỏi anh ấy thêm điều gì, sau này, tới cá tháng tư, anh ấy ở trên Weibo, giữa những tiếng hò hét hô hoán của đám a di kì quái đăng bài trêu chọc tôi. Tôi nhìn xong hoàn toàn không biết nên làm sao cho phải, không trả lời cũng không ổn, vì vậy chỉ có thể giải thích qua loa bằng cách đăng một tấm ảnh của Đô Đô, tôi bình thường vào những khi không biết phải làm sao để tổ chức lại ngôn ngữ hoặc đối diện với người khác đều sẽ dùng một vài thứ để che dấu, giống như lần này, không hề đăng ảnh tự sướng chỉ đăng ảnh Đô Đô.

Các a di kì quái bắt đầu bùng nổ, tôi cũng không để ý tới Weibo thêm nữa.

Lặng lẽ đọc sách, thế nhưng đọc thế nào cũng không vào đầu, đây là lần đọc sách có hiệu quả thấp tới mức kỉ lục.

[Vương Tuấn Khải có ở đó không?] Nhắn Wechat cho anh ấy

Qua một lúc mới có tin nhắn trả lời.

[Ừm, sao vậy?]

[Thật ra, anh cũng không cần làm như vậy]

[Vì sự phát triển của nhóm, đùa giỡn thành viên trong nhóm một cách thỏa đáng cũng là việc nên làm. Em xem, mục hot trên Weibo đều bị chúng ta chiếm cứ rồi.]

[Em là muốn nói, anh không cần phải tự cưỡng ép bản thân và em như vậy.] Tôi gõ dòng chữ ấy, rất lâu mới có thể gửi đi.

[Vương Nguyên, không phải em nói rồi sao, chúng ta làm bạn là tốt nhất, làm bạn không phải là nên như vậy hay sao ?] Lần này anh ấy hồi âm rất nhanh, tôi cảm thấy vô cùng khó thở...

[Được, cứ như vậy đi, chúng ta mãi mãi là anh em tốt nhé.]

Thoát khỏi Wechat, bàn tay vẫn đang run rẩy.

Em cuối cùng cũng đánh mất anh, giữa những ngổn ngang trăm xoay ngàn chuyển...

Chuyện sau này, liền trở nên như vậy, hai người chúng tôi giống hệt anh em tốt cùng kề vai sát cánh, anh ấy đối xử với tôi giống hệt như chúng tôi chưa từng bên nhau.

Đốc thúc tôi ăn cơm, không cho phép tôi bỏ rau xanh.

Để tôi ít chơi trò chơi, thế nhưng vào những lúc tôi chơi sẽ đút đồ ăn vặt hoặc hoa quả vào miệng tôi.

Tôi cũng sẽ khoe với anh ấy bản thân nhận được thư tình, anh ấy cười nói anh ấy cũng nhận được rất nhiều, đã quen rồi, vậy nên cũng lười khoe khoang, ném lại cho tôi một ánh mắt khinh thường, cũng thuận tiện phỉ nhổ vũ đạo của tôi một chút, thế nhưng vẫn lải nhải dạy tôi phải làm sao để thực hiện tốt động tác.

Giữa chúng tôi, phảng phất như thật sự đã trở lại trước kia, trở lại những năm tháng ấu thơ, giản đơn mà thuần khiết, chỉ biết ngây ngô nỗ lực tiến về phía ước mơ.

Chỉ là có đôi khi, tôi sẽ bị những cuộc điện thoại của anh ấy và Lâm Nghi làm cho thức tỉnh, những cuộc gọi ấy nói cho tôi biết, hiện tại, chỉ có hai người anh em tốt là Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên.

Tôi tiếc nuối, tôi đau khổ chật vật, thế nhưng cũng xen lẫn chút thỏa mãn nho nhỏ.

Trước đây, dã tâm lớn nhất của tôi, chính là trở thành bạn thân của anh ấy; Hiện tại, dã tâm lớn nhất của tôi, chính là hi vọng tình bạn ấy duy trì tới khi tôi kết thúc sinh mệnh.

Tôi không nỡ để mất, cũng không muốn cuộc sống sau này của bản thân thiếu vắng anh ấy, lại càng không có dũng khí nghĩ tới chuyện thiếu anh ấy bản thân liệu có thể thoải mái trải qua một kiếp hay không. Chi bằng cứ như hiện tại, dù cho anh ấy và người khác hạnh phúc, cũng có thể để lại cho tôi một góc nhỏ, lưu lại cho tôi một thế giới không gần không xa, để tôi được lặng lẽ ngắm nhìn anh ấy, cứ như vậy cho tới mãi sau này khi chúng tôi đều đã già nua, cho tới khi tôi không còn ý thức được bất cứ điều gì nữa...

_AloNe_

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro