Chương 17

  Trời vừa sáng, Vương Minh Hoàng
cả đêm mất ngủ rời giường đầu
tiên, vội vàng đánh răng, rửa mặt rồi định xông ra ngoài.

Gần như rời giường cùng lúc với
ông, Lâm Tuyết liền gọi chồng lại: "Mới sáng sớm ông đã muốn chạy đi đâu?"
"Tôi đến phòng bảo bối xem một
chút." Tên ngốc kia, tuy ngốc
nghếch nhưng dù sao vẫn là một
người đàn ông, nếu anh dám
động vào bảo bối thì ông nhất
định cho anh đẹp mặt.

"Mới sáng sớm ông chạy đến
phòng con trai làm gì?" Giữ chặt
chồng, không để ông xông ra.
"Tôi đi xem tên ngốc kia có động
chạm đến bảo bối hay không."
Càng nghĩ càng hăng, giống như
trâu lồng chỉ muốn xông ra ngoài. ( ^:^ )

Sức lực của Lâm Tuyết không
bằng chồng nên chỉ có thể để mặc ông kéo đi. "Ông phát điên gì thế, tôi nói cho ông biết tên ngốc Vương gia kia không như ông nghĩ đâu..." Cái lão điên này, mới sáng sớm đã phát bệnh còn chưa tính lại còn giống như trâu lồng, đấu đá linh tinh nữa.

"Ông chủ?" Sáng sớm thức dậy quét dọn, Tiểu Lỵ cầm chổi đứng trên hành lang liền nhìn thấy một kỳ cảnh như thế.
Chưa từng thấy bà chủ mất
phong độ như vậy cũng chưa từng gặp qua ông chủ luôn thương yêu bà chủ lại đối xử với bà chủ như thế Xem bà chủ đáng thương đang bị ông chủ kéo đi, thực đồng cảm. (những nhân vật trong truyện này quá khó đỡ luôn!)

Chỉ có điều, cô gái giúp việc này
chẳng những háo sắc mà mắt còn
kém nữa. Rõ ràng là Lâm Tuyết
cố gắng giữ Vương Minh Hoàng nên mới bị kéo đi, sao cô có thể nhìn thành Vương Minh Hoàng cứng rắn kéo vợ đi chứ.

Xem ra, hình tượng yêu vợ của
Vương Minh Hoàng tại thời khắc
này đã hoàn toàn sụp đổ.

Một quyền đẩy cửa phòng con trai bảo bối ra, lúc nhìn về phía giường ông suýt nữa thì té xỉu.
Lâm Tuyết cũng theo vào, nhìn
thấy hai người trên giường liền cười đến vui sướng, hai đứa này thật đúng là hạnh phúc.

Vẫn duy trì tư thế lúc trước, hai
người còn đang say ngủ nên
không biết có người xông vào.
Chỉ có chút khác biệt là, chăn tơ hiện tại đã trượt xuống lưng cả hai. Vừa nhìn đã biết nửa người trên vương Tuấn Khải không mặc gì, còn Vương Nguyên tuy vẫn mặc bộ quần áo ngủ nhưng đầu vai bên trái hơi trễ xuống lộ ra bả vai trơn bóng, mê người.

Quần áo đàn ông rơi đầy bên cạnh giường càng lộ vẻ mờ ám, hơn nữa, đầu Vương Tuấn Khải
còn dựa sát vào đầu cậu, vẻ mặt
đầy hạnh phúc.

Dĩ nhiên, đó là ở trong mắt người
khác còn dưới con mắt của một
người cha thương con thì lại là
chuyện lớn.
"Tên ngốc này, lại dám...." Lửa
giận ngút trời định xông đến bên
giường, quyết định phải dạy cho
tên ngốc dám chiếm tiện nghi của con mình một bài học.

"Ông muốn làm gì?" Lâm Tuyết
kinh hô, vội giữ chặt chồng, nếu
để ông đi thì còn ra thể thống gì
nữa.

"Tôi muốn dạy cho tên ngốc kia
một bài học, lại dám chiếm tiện
nghi của bảo bối!" Đáng ghét, quá coi thường ông rồi.

"Ông..." Lâm Tuyết đang định nói
thì bị một giọng nói biếng nhác
ngắt lời.

Chỉ thấy Vương Nguyên dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy, cảm giác ngang hông hơi nặng mới nhìn sang bên cạnh, lúc thấy Vương Tuấn Khải
còn đang say ngủ liền mỉm cười,
sau đó quay đầu nhìn về phía ba
mẹ đang đứng cách giường chưa
đến một mét.

"Hai người đang làm gì vậy?" Đôi
vợ chồng này sao vậy, mới sáng
sớm đã chạy đến phòng cậu làm ầm ỹ rồi.

"Bảo bối à, con giúp mẹ khuyên
nhủ ba con đi...." Lâm Tuyết thấy
con trai tỉnh liền vội vàng cầu cứu.

"Ba muốn cho tên ngốc kia một
bài học!" Gầm lên một tiếng, thoát ra khỏi sự lôi kéo của vợ, lập tức vọt đến bên giường, định vươn tay kéo người vẫn đang nằm trên giường dậy.

Vương Nguyên lập tức đẩy tay ông ra, hơi bĩu môi: "Ba, ba làm gì vậy? Anh ấy vẫn đang ngủ mà." (Bảo vệ chồng thế!)

"Con còn dám hỏi ba làm gì sao?" Bị con trai bảo bối đẩy tay ra, ông chỉ có thể đứng cạnh giường dậm chân.

"Nó lại dám ngủ cùng với con, ba
không dạy dỗ nó...."

"Ừm?" Bị âm thanh khủng bố đánh thức, Vương Tuấn Khải dụi dụi mắt, từ từ ngồi dậy, lúc thấy Vương Nguyên ngồi bên cạnh mình
lập tức mỉm cười, vươn tay ôm lấy cậu.

"Nguyên Nguyên!"
"Ngoan." Vỗ nhẹ lưng anh, cảm
nhận rõ xúc cảm từ đôi tay rắn
chắc, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng.
"Cái tên ngốc này!" Thấy anh vừa
tỉnh dậy đã ôm lấy con trai yêu,
ông càng thêm phát hỏa.
"A?" Lại một tiếng gầm thét hung
dữ, anh sợ đến mức hơi quay đầu
nhìn về phía phát ra âm thanh.

Lúc nhìn thấy gương mặt hung dữ kia, anh vội buông thân thể mềm mại trong lòng ra, sắc mặt trắng bệch xoay người nhìn Vương Minh Hoàng, kinh sợ chào hỏi.

"Chú Vương....." Không hiểu tại sao
ông lại tức giận như vậy, hôm qua ông vẫn rất vui vẻ nói chuyện với mình mà, vì sao giờ lại tức giận chứ?

Lập tức leo đến trước mặt anh,
che ở giữa hai người, giọng nói lộ vẻ trách móc: "Ba, ba đang dọa
anh ấy đó." Phát điên gì vậy, mới
sáng sớm đã tức giận lớn như thế
định dọa chết người ta à.
"Ba....Thằng bé này, con lại dám
trách móc ba..." Khó tin chỉ vào
mình.
"Ba giúp con dạy cho kẻ dám
chiếm tiện nghi của con một bài
học, con lại còn trách móc ba!"
Trên đời này còn công lý nữa hay không? Cái gì mà ông dọa anh, tên ngốc như vậy cứ hù chết là tốt nhất, miễn cho anh lại chạy đến nhà mình đoạt con trai yêu.

"Hử?" Nhíu mày, đối với lời nói của ông cực kỳ bất mãn, cậu hơi tức giận rồi đó.

"Nguyên Nguyên..." Giật nhẹ ống tay áo của cậu, Vương Tuấn Khải
đang trốn sau lưng cậu có chút
lúng túng. Bởi vì anh thật sự
không biết mình đã làm gì sai.

Quay đầu, dịu dàng nhìn anh, vỗ
nhẹ lên mu bàn tay anh rồi cậu liền đi xuống giường nhặt quần áo của anh vứt bừa bãi dưới đất lên, đặt ở trên giường: "Ngoan, đứng lên, mặc quần áo vào trước đã."

"Ừ." Nhấc chăn đã trượt xuống dưới lưng lên, anh lập tức mặc quần áo.

"Woa, con trai yêu à, dáng người
của nó không tồi đâu." Lâm Tuyết khẽ kinh hô, thật không ngờ, dáng người của tên ngốc này lại được đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro