Chương 18
Aiya, sory các nàng nha tại ta bận học nên hôm qua không ra chap mới được bây giờ ra bù nè nha
Nghe được lời khen của vợ, Vương Minh Hoàng đối với anh càng
thêm khó chịu. Đoạt con trai của
ông còn chưa nói lại còn dám dụ
dỗ vợ ông nữa, không thể tha thứ
được.
Vươn tay kéo vợ ra phía sau dùng thân thể chặn lại tầm mắt của bà, bất mãn kêu to: "Thay quần áo không biết tìm chỗ kín đáo à?" Quá đáng lắm rồi.
Vương Tuấn Khải mới chui đầu qua
cổ áo liền chẳng dám cử động,
không biết có nên mặc tiếp nữa
không. Tủi thân, bĩu môi, chú
này thật hung dữ.
Còn Vương Nguyên lại thong thả đi đến trước tủ quần áo, cầm lấy một bộ rồi quay đầu nhìn về phía ông: "Ba à, con muốn thay
quần áo, mời ngài ra ngoài cho."
Nói xong liền khẽ mỉm cười: "Hay là ba muốn ở lại xem con thay quần áo" Đến lúc đó, mẹ không đánh chết ba mới là lạ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán,
cậu vừa mới dứt lời, Lâm Tuyết liền vươn tay ngọc véo tai ông rồi lôi ra ngoài.
"Bà xã, nhẹ chút, nhẹ chút, đau
quá." Phi phi phi, bảo bối hư, biết
rõ nếu nói như thế thì bà xã chắc
chắn sẽ không để ông tùy ý làm
loạn nữa. Hiện tại, cậu lại vì ông bắt nạt tên ngốc kia mà trả thù ông như vậy.
Nghe thấy ông kêu đau, Lâm
Tuyết chẳng những không nới lỏng mà còn dùng sức véo một cái. "Cái lão điên này, lại còn dám nhìn con của mình thay quần áo, không muốn sống nữa phải không?"
Che lỗ tai nhưng vẫn tốn công vô
ích, lỗ tai vẫn rơi vào tay giặc.
"Tôi đâu có, tôi bị oan mà!" Đau
quá, bà xã thật nhẫn tâm mà lại
còn dùng sức nữa.
Ông thật sự bị oan, ông nói muốn nhìn con của thay đồ lúc nào chứ, tất cả đều là nó nói, ông so với Đậu Nga còn oan uổng hơn đó.
Sau khi dùng sức kéo chồng ra
khỏi phòng, ngay tại lúc cửa
phòng sắp đóng lại, Lâm Tuyết liền nháy mắt với cậu.
Mỉm cười, cậu biết mẹ sẽ giúp cậu thu phục ba mà.
"Nguyên Nguyên..." Bị cảnh tượng này dọa đến khiếp sợ, Vương Tuấn Khải vẫn giữ nguyên tư thế quên cả mặc quần áo, trợn mắt há mồm
nhìn cửa phòng đóng lại.
Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chú kia không phải đang gầm lên với anh à, sao lại lập tức bị kéo ra ngoài thế kia?
Đặt quần áo trên tay xuống, đi đến bên cạnh, cẩn thận kéo lại áo giúp anh.
"Đừng để ý đến họ, anh ngoan
ngoãn mặc quần áo vào đi."
"Ừ." Cầm quần lên mặc vào.
Vương Nguyên cũng cầm bộ quần áo vừa lấy ra, xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Mặc quần áo xong, Vương tuấn Khải ngoan ngoãn ngồi yên trên
giường, nhìn cửa phòng vệ sinh
không chớp mắt.
Nghĩ đến dáng vẻ dũng mãnh vừa rồi của Vương Nguyên, còn cả lúc cậu dịu dàng giúp mình mặc quần áo tử tế, trong lòng đầy say mê.
"Nghĩ cái gì thế?" Sau khi đánh
răng rửa mặt, thay quần áo xong
Vương Nguyên vừa bước ra liền thấy anh đang nhìn chằm chằm phòng vệ sinh. Hơn nữa, còn
chẳng để ý tới cậu, rõ ràng là nghĩ đến xuất thần rồi.
"Hả?" Vừa hồi thần đã thấy Vương Nguyên ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt đầy ý cười đứng trước mặt
mình.
"Nguyên Nguyên." Vươn tay ra vòng
qua eo cậu Anh rất rất thích cậu
Anh ngồi, cậu đứng, cậu liền cúi đầu tựa vào trán anh: "Anh gọi em Nguyên Nguyên, em có phải cũng
nên gọi anh là Khải Khải không?" Ha ha, cậu thích xưng hô đáng yêu như thế.
"Được." Lại một lần nữa bị nụ cười dịu dàng của cậu làm cho choáng váng đầu óc.
"Gọi anh Tuấn Tuấn cũng được."
Tút Tút? (Anh ấy nghe nhầm!)
Quên đi, nghe như gọi chó vậy,
cậu cứ gọi anh Khải Khải là được rồi.
Cúi đầu thấp chút nữa rồi đặt một
nụ hôn lên má anh.
Cậu rất vui vẻ, thấy anh bị cậu mê hoặc đến không biết ngày đêm cậu liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
"Có thể hôn nhẹ ở đây không?"
Buông một tay ra chỉ vào môi
mình, xấu hổ hỏi.
"Tự anh làm." Cười nhìn anh,
muốn anh tự hành động. Mỗi lần
đều là cậu chủ động, cậu cũng sẽ rất ngại đó.
"Có thể chứ?" Anh thật sự có thể
hôn cậu sao?
Gật đầu.
"Anh có thể hôn nhẹ em bất cứ
lúc nào sao?"
A, tên này cũng chẳng ngốc lắm
đâu, cũng biết 'được voi đòi tiên'.
"Có thể chứ?" Chắc Nguyên Nguyên
sẽ không tức giận đâu nhỉ?
"Nếu Nguyên Nguyên không thích thì anh sẽ không hôn nhẹ em nữa."
Anh rất hy vọng có thể hôn nhẹ
cậu bất cứ lúc nào, nhưng nếu Nguyên Nguyên không thích thì cứ
quyết định vậy đi, Bằng không đến lúc đó, Nguyên Nguyên tức giận
chẳng để ý đến anh nữa thì thảm.
Nhìn dáng vẻ cẩn thận giống như sợ mình sẽ tức giận, cậu liền vòng tay qua cổ anh: "Nếu anh muốn hôn em, lúc nào cũng được không cần hỏi ý em." Anh chủ động thân thiết cùng mình, cậu vui còn chẳng kịp sao có thể giận anh chứ.
Không biết trước kia anh đã từng
trải qua chuyện gì mà lại cẩn thận với người mình thích như thế.
"Thật sao?" Thật khó tin, Nguyên Nguyên lại không tức giận còn nói
anh có thể hôn cậu bất cứ lúc nào, không cần hỏi.
"Thật." Ra vẻ tức giận, chu môi nhìn anh: "Rốt cuộc anh có muốn hôn nhẹ hay không?"
"Muốn." Thấy cậu có vẻ không vui, lập tức áp môi mình lên môi cậu.
Lưu luyến trên làn môi hơn một
phút cảm thấy vẫn chưa đủ liền dè dặt lè lưỡi, vốn định chạm nhẹ môi cậu nhưng thấy cậu không tức giận, ngược lại còn hơi hé miệng, anh vội vàng đưa lưỡi vào trong miệng cậu.
Nhấm nháp hương vị ngọt ngào
của cậu khiến anh muốn ngừng mà không được, tay đặt trên eo cậu liền dùng sức kéo cậu vào trong lòng mình.
Cảm giác vòm ngực của cậu ép sát lồng ngực mình khiến anh nổi lên phản ứng đầu tiên kể từ khi trưởng thành, dục vọng nhanh chóng thức tỉnh, tay đặt trên eo lần vào áo rồi vuốt ve lưng cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro