Chương 7

  Vương Long Sinh đi vào thư phòng rồi ngồi xuống bàn tiếp khách: "Tới đây ngồi đi."
Vương Nguyên đi tới ghế sofa bên cạnh, ngồi xuống, mở to mắt
không chút sợ hãi nhìn thẳng lão
tướng trên thương trường này.
"Nói đi, cháu có điều gì muốn nói
riêng với bác." Ông thật sự rất tò mò, nhìn dáng vẻ dịu dàng của cậu với Tuấn Khải ban nãy, trong lòng ông liền le lói một tia hy vọng, hy vọng cậu có thể hiểu được điểm tốt của Tuấn Khải.
Nhưng lúc nghe cậu bảo muốn nói chuyện riêng với mình thì không khỏi có chút thất vọng,
cậu nhất định là muốn đòi hỏi thêm chút gì đó.

Vì con trai, chỉ cần không quá
đáng, ông đều đáp ứng. Chỉ là
không ngờ mình lại nhìn nhầm
người, ông còn cảm thấy cậu khác với những người ham hư vinh bây giờ nữa.
Vương Nguyên lấy từ trong túi ra tờ chi phiếu đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho ông.
Đưa tay nhận lấy, sau khi nhìn rõ
con số ở phía trên không khỏi
kinh ngạc. 100 triệu? "Đây là?"
"Cháu biết bác Vương đưa ra điều
kiện kết thông gia là vì muốn giúp ba cháu, số tiền là 90 triệu, cháu đưa thêm 10 triệu coi như là lợi tức, hiện tại xin trả đủ cho bác."
Nhíu mày, đặt tờ chi phiếu trong
tay lên bàn trà: "Chẳng phải Vương
thị đầu tư thất bại ở đại lục, sắp
phá sản hay sao? Sao còn có tiền
trả?" Nếu như chính mình có tiền để giải quyết vấn đề thì sao còn chấp nhận yêu cầu của ông? Quá kỳ quái.
"Lúc đầu cháu đã nhắc nhở ba
cháu đừng đầu tư toàn bộ tiền vào đại lục nhưng ông ấy không nghe, kết quả là tổn thất nghiêm trọng, đối mặt với nguy cơ phá sản."
"Vậy ý cháu là sao?" Chẳng lẽ cậu thà để công ty phá sản cũng không muốn kết hôn với Tuấn Khải sao? Không phải ông đã
nói, cho dù cậu chọn một trong
bốn người kia thì ông vẫn giúp đỡ công ty cậu mà, hiện tại, cậu là vì cái gì đây? Đối với hành động của cậu người từng trải như Vương Long Sinh cũng thấy hồ đồ rồi.
"Lúc xảy ra chuyện, cháu đang ở
Mỹ nên không rõ lắm, chờ đến khi bị ba gọi về thì mới biết ông đã nhờ bác Vương giúp đỡ và đã
đồng ý đám cưới của hai nhà."
Kiên nhẫn giải thích rõ tình
huống.
"Vậy là cháu không muốn gả cho
một trong năm đứa chúng sao?"
Nếu không cậu cũng sẽ chẳng trả lại 90 triệu này.
Cười cười, chưa vội trả lời vấn đề
của ông, chỉ tiếp tục nói: "100
triệu này là tiền của cháu trả lại
cho bác, ba mẹ cháu cũng không
biết."
Lời vừa nói ra thật sự khiến Vương
Long Sinh khiếp sợ, một chàng trai chưa tới 20 tuổi lại có thể mặt không đổi sắc lấy ra 100 triệu, thật đúng là khiến cho người ta giật mình.

"Vậy ba cháu...Vì sao?" Nếu cậu
có nhiều tiền như vậy, sao không
giải quyết giúp ba mình.
"Ba cháu không hề biết cháu làm
gì ở Mỹ mà cháu cũng không định nói cho ông biết." Đây mới là mấu chốt.
"Vậy cháu làm gì ở Mỹ?" Ông thật
sự rất hiếu kỳ, một chàng trai nhỏ phải làm gì mới có thể lập tức lấy ra được nhiều tiền như thế.  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro