Chap 18: PHÁT HIỆN RA ÁC MA

Chap này tặng cho: 

TieuTroi98

kaiyuan02122000

DuynNguyn711

Nhi_2504

KimLua126

kariuroy2108

Yêu các nàng nhìu <3

.

Đọc truyện vui vẻ nhoa 

........

Lúc Vương Nguyên hoảng sợ tỉnh lại, thấy chân mình bị cột cao, cánh tay cũng dùng vải trắng băng lại giống như xác ướp.

" Đã xảy ra chuyện gì?" Cậu mờ mịt nhìn chung quanh một mảnh màu trắng.

Bỗng nhiên một thanh âm đánh ngáp:"Cậu tỉnh rồi à? A...... Tưởng cậu đã chết......"

" Anh...... Là ai?"

Vương Nguyên trống rỗng nhìn nam nhân tóc đỏ, trí nhớ liền trở về trong đầu:" Ngô...... Là cậu ......"

" Uy! Cậu thực không lễ phép! Nếu không tôi đem cậu tới bệnh viện, cậu nói không chừng sẽ chết ở trên đường, ngay cả lời cảm tạ cũng không có sao?"

Người nam nhân tóc đỏ tực hồ bộ dáng rất tức giận.

" Thực xin lỗi...... Cám ơn."

"Cái gì, thực lộn xộn......" Hắn nhíu mày:" Được rồi được rồi, cậu đã tỉnh, tôi phải nhanh về nhà."

Hắn đi được vài bước, bỗng nhiên quay lại:" Đúng rồi, đây là đồ cậu làm rớt?" Nói xong lấy ra cúc áo hoa mai kia:" Này...... Nghe nói chiếc cúc áo này là của một lão sư có tiếng làm ra trước mất, trên thế giới này cũng chỉ còn vài cái, rất quý hiếm, cậu như thế nào lại có được?"

Cậu sửng sốt, nói quanh co nói:" Tôi...... Tôi nhặt được."

"Nhặt?" Hắn kinh ngạc nói:" Nguyên lai là như vậy a......"

Vương Nguyên một trận kinh ngạc, hắn ta biết chủ nhân của chiếc cúc này sao?

Hắn vẻ mặt thất vọng:"Vậy thì nhất định là hắn ta không cẩn thận làm rớt...... Còn tưởng rằng hắn vòng vo, bắt đầu đối nam nhân có hứng thú, nguyên lai không phải ......"

Cậu giật mình ngẩng đầu:" Anh ta...... Là ai?"

" Ai?" Hắn sửng sốt một chút:" Cậu nói chủ nhân của chiếc cúc này?"

Cậu gật gật đầu, khẩn trương nhìn hắn.

" Nga, hắn a......"

Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, đi vào một người.

Nam nhân tóc đỏ xoay người hướng người nọ chào hỏi:" Nga, anh tới rồi à, vậy nơi này giao cho anh, trăm ngàn đừng nói cho lão già kia biết tôi gặp chuyện này!

Vương Nguyên ngây dại, nhìn vào người kia, đúng là Vương Tuấn Khải.

Thoạt nhìn bọn họ giống như đã quen biết...... Đây là có chuyện gì?

Vương Tuấn Khải nhìn cậu một cái, quay đầu lại nói với nam nhân kia:" Đại thiếu gia, nơi này giao cho tôi xử lý, cậu cứ đi gặp lão gia, tốt nhất nên đổi quần áo, sẽ nhuộm tóc trở lại rồi về."

"Anh dựa vài cái gì mà quản tôi?" Cái tên bị là Đại thiếu gia lập tức nổi trận lôi đình:"Chuyện của anh à, chẳng lẽ ngay cả tôi mặc quần áo gì , làm kiểu tóc gì anh cũng quản sao?"

" Đại thiếu gia, lão gia thân thể không tốt, cậu vẫn nên nghe lời ông ấy." Vương Tuấn Khải không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

"Hừ!" Vương đại thiếu gia hung hăng trừng mắt nhìn anh, đem cúc áo đặt ở trên tay hắn:" Đây là của anh? Anh nhận lấy!"

Vương Nguyên cả người chấn động, ngơ ngác nhìn Vương Tuấn Khải khuôn mặt vẫn bình tĩnh. 

Vương đại thiếu gia đã rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Cậu theo bản năng thân thể co lại, nhưng một chân bị treo lên, không thể động đậy.

Anh cúi đầu nhìn cúc áo trong tay, Cậu hoảng sợ nhìn anh.

Trong phòng yên tĩnh lạ thường......

Thật lâu sau, tiếng bước chân của anh vang lên, từng bước một, tới gần giường bệnh.

" Đứng...... Đứng lại......" Cậu run run kêu lên:" Không cần lại đây, không cần......"

Nắm lên cái gối hướng anh ném đến, lại bị anh chụp lại được, thản nhiên nói:" Tôi tìm thật lâu, nguyên lai ở cậu nơi này."

Những lời này, làm cho lòng của cậu hoàn toàn chìm vào đáy cốc.

" Thật là anh?"

Vương Nguyên nhìn người nam nhân trước mặt, cậu cảm giác được thanh âm chính mình đang run nhè nhẹ.

Anh cũng lẳng lặng đứng trước cậu, sau một lúc lâu, buồn bã nói:" Là tôi, hay là người khác, chuyện đó rất quan trọng sao? Có người tiêu tiền mua cậu, mà cậu cũng đồng ý, trước sau cũng thanh toán tiền. Cậu còn truy cứu người nam nhân kia là ai, có tác dụng sao?"

Cậu ngơ ngác nhìn anh, cảm giác được một cỗ tuyệt vọng tràn ngập.

Đúng vậy, có tác dụng sao?

" Tôi không nên hận anh...... Chỉ đổ thừa tôi chính mình rất vô dụng!" Nước mắt của cậu bỗng nhiên chảy ra:" Vì sao...... Tôi rõ ràng là thành thành thật thật làm công kiếm tiền, tuy rằng của nghề của tôi sẽ bị nhiều người hiểu lầm, nhưng là tôi tin tưởng chỉ cần chính mình làm đúng, sẽ không sợ người khác nói. Tôi tin tưởng vô luận vị trí hoàn cảnh cỡ nào ác liệt, tôi tuyệt đối sẽ không đánh mất chính mình, tuyệt không đắm mình!"

" Nhưng cậu vẫn làm!"

" Tôi không có!" Cậu quát:" Tôi cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới làm chuyện như vậy , là thủ hạ của anh không phân tốt xấu liền đem tôi trói lại, anh lại không nghe tôi giải thích, tôi từ đầu tới giờ đều không có đáp ứng quá, là anh bắt buộc tôi!"

Cậu càng nói càng giận:" Anh là đồ biến thái! Ai có thể tưởng tượng được, đường đường phó tổng tài Vương thị, trước mặt người ở bên ngoài là dáng vẻ ung dung, tao nhã, nhưng bên trong cũng là dơ bẩn không chịu nổi!"

Anh nheo lại ánh mắt, hàn quang phụt ra:" Cậu nói cái gì?"

Lúc này Vương Nguyên căn bản quên cái gì là sợ hãi, phẫn nộ cùng khiếp sợ làm cho anh chết lặng.

Cậu ngước lên, không chút nào lùi bước nhìn anh, gằn từng tiếng nói:" Như thế nào? Tôi nói sai rồi sao? Vương tiên sinh, nhìn thủ hạ của anh thành thạo giao dịch như vậy, tôi nghĩ anh hẳn là không phải lần đầu tiên đi? Nếu anh không phải sợ bị người khác biết, vì sao muốn tìm con trai qua đêm. (để từ con trai để biết là người còn trinh) Anh là đồ ngụy quân tử! Tôi muốn làm cho toàn thế giới đều biết đến hành vi biến thái của anh."

" Biến thái?" Anh cười lạnh một tiếng:" Cậu hiện tại có thể đứng ở cửa sổ đối với bên ngoài kêu, nói tôi là biến thái, xem mọi người tin tưởng cậu, hay là tin tưởng tôi?"

" Kêu liền kêu, ai sợ ai!"

Cậu nói xong liền xuống giường, lại phát hiện chính mình một chân còn băng bó. Vì thế cố sức, muốn cởi bỏ sợi dây ra đang cột chân ra.

Anh bỗng nhiên thân thủ đè lại:" Đừng làm loại chuyện vô vị này, chờ vết thương của cậu tốt rồi, tôi sẽ an bài cho cậu ở đài truyền hình, cho cậu tận tình tuyên dương, gièm pha tôi."

" Anh thật sự ngốc như vậy, cho tôi đi đài truyền hình nói?" Cậu không dám tin nhìn anh.

" Chờ cho vết thương của cậu tốt rồi, nếu như cậu muốn đi, tôi sẽ không ngăn cản cậu."

Ánh mắt của anh thật giống đại dương sâu thẳm, vọng không thấy đáy, vọng không đến biên, nơi đó kinh đào hãi lãng, nơi đó trầm tĩnh vô ba.

Cậu xem không hiểu anh, cho đến giờ phút này, cậu biết rõ anh chính là người kia, nhưng cậu vẫn là xem không hiểu anh.

" Anh làm sao có thể làm như vậy? Tôi sẽ không mềm lòng, tôi cũng không phải là cậu trai không biết gì!"

" Tôi nói là thật." Anh thản nhiên nói:" Chẳng lẽ cậu muốn tôi giết cậu diệt khẩu cậu mới cam tâm?"

Cô cả người run lên:" Anh từng giết người sao?"

" Cậu cảm thấy như thế nào?" Anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cậu.

" Tôi...... Tôi không biết......" Cậu lại lâm vào sợ hãi, cậu không thể chết, nếu cậu chết, cha làm sao bây giờ?

Ngón tay lạnh lẽo của anh bỗng nhiên "phúc thượng"( đặt trên) hai má của cậu:" Em là một cậu trai thông minh, em biết mình nên làm như thế nào." ( Châu Nhi: "em" , nghe trông ghê rợn quá, Tuấn Khải: *đập cho một phát* thế thì gọi là gì ? =='')

Cậu bỗng nhiên cảm thấy chung quanh đều bị một loại không khí tà ác bao phủ, cậu muốn chạy trốn, lại trốn không thoát. Xoay qua, trên người anh tỏa ra hơi thở mãnh liệt càng ngày càng gần, sau đó, anh cưỡng chế xoay mặt của cậu lại, nhẹ nhàng hôn trụ đôi môi run run. (Châu nhi: first kiss!!! Yeah hooooooooo..............., Tuấn Kgair:  bọn tôi đã ooxx rồi mà cưng)

.

Hú, các nàng yên tâm, truyện còn ngược nhiều. Đừng nghĩ là sắp hường phấn nhá.

.

Chap này đủ 11 vote Châu Nhi sẽ ra chap mới nhá. Các nàng đi qua nhớ để lại danh tính cho tui biết nha. Yêu <3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro