Chap 19: XIN GIÚP ĐỠ

Chap này để kỉ niệm ngày truyện của tui cán mốc 200 lượt vote nên sẽ dài hơn( tung sịp, tung bông) 

.

Chap này tặng cho tất cả các nàng nha, cảm ơn các nàng đã ủng hộ cho tui. Sau này chặng đường truyện còn dài, mong là tui vẫn sẽ có các nàng đồng hành cùng <3 <3 <3. Xie xie

.

Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ nà

.

Nụ hôn này làm cho Vương Nguyên lại một lần nữa hít thở không thông.

Lúc này đây, không hề là môi chạm môi đơn giản như vậy, anh thế nhưng lấy lưỡi cạy mở hàm răng, tiến quân thần tốc cuốn lấy đầu lưỡi trơn mềm của cậu......

Anh làm sao có thể như vậy chứ?

Cậu ra sức giãy dụa, nhưng toàn thân đều bị hắn giam cầm, chân cũng không thể động, không cách nào thoát đi được!

Cậu xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, cùng một tên biến thái như vậy thân mật tiếp xúc, cậu quả thực không sống nổi! Nhưng ngẫm lại ngày đó ở khách sạn so với việc này tiếp xúc càng sâu hơn một tầng. Cậu càng thêm tuyệt vọng, cảm thấy mình lâm vào một vũng bùn đáng sợ, không tìm thấy phương hướng, phía trước tối đen như mực.

Nụ hôn này đối với cậu mà nói dài như một thế kỷ, đến cuối cùng, cậu đã muốn vô lực nhắm lại hai mắt, không phản kháng nữa. Vô dụng, ở trước mặt anh, cậu giống như là một loài động vật nhỏ bé, phản kháng, chỉ có thể làm cho cậu bị thương đổ máu.

Cậu vĩnh viễn cũng không có khả năng chống lại anh, mà anh, chỉ cần một cái dậm chân nhẹ nhàng cũng có thể đem cậu nghiền nát.

Thấy cậu an tĩnh lại, anh dần dần buông cậu ra, buồn bã nói:" Tốt lắm, cậu đã hiểu. Thật đúng là một cậu trai thông minh, nghỉ ngơi tốt đi, mấy ngày này, cậu có thể không cần đi làm."

Cậu gắt gao nhắm hai mắt, nghe cước bộ của anh dần dần rời đi, sau đó là âm thanh đóng cửa nhẹ nhàng.

Một giọt lệ tự nhiên chảy xuống.

Nguyên lai cậu đúng là yếu đuối như vậy......

Kỳ thật yếu đuối mới đúng là bản tính của cậu.

Thuở nhỏ ở cô nhi viện lớn lên, từ nhỏ đã bị những đứa trẻ ở đấy bắt nạt cậu cũng không dám phản kháng.

Cậu cho tới bây giờ đều chỉ biết trốn ở một góc khóc, lúc ngủ đều bị ác mộng làm bừng tỉnh. Tỉnh lại, lại là một chu kì vòng đi vòng lại cuộc sống bị bắt nạt.

Chính là thiếu niên lãnh khốc kia làm thay đổi cuộc sống của cậu, là hắn bảo hộ cậu, là hắn dạy cậu phản kháng, cùng hắn một chỗ, cậu học được cách kiên cường. Cho nên khi hắn đi, cậu lựa chọn cách kiên cường sống sót. Vô luận gặp phải dạng gian nan khốn khổ gì, cậu đều tự nói cho chính mình, hắn đang nhìn cậu, cậu không thể làm cho hắn thất vọng được!

Tuy rằng hắn không còn xuất hiện nữa, nhưng kia một đoạn ký ức màu trắng lại làm bạn với cậu trên con đường sau này, dần dần lớn lên, cậu học cách bảo hộ chính mình, bảo hộ người khác, ở thế lực ác trước mặt cũng không bao giờ cúi đầu nhận thua.

Cho tới hiện giờ cậu đều làm tốt, nhưng mà hiện tại...... Cậu lại lùi bước, ở trước mặt nam nhân ác ma này lùi bước.

Kẻ yếu, thật sự không thể chiến thắng kẻ mạnh sao?

Đằng Hải, nói cho em biết? Nếu là anh, anh sẽ làm như thế nào?

Đằng Hải......

" A! Vương Nguyên, em như thế nào bị thương thành ra như vậy?"

Một tiếng thét chói tai làm cho Vương Nguyên trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, chỉ thấy Giang Hằng Vũ chạy vọt tới trước giường cậu như một trận gió, khoa trương nhìn chân cậu:" Trời ạ, chân của em làm sao vậy?"

Lúc này Tiểu Phỉ cũng thở hồng hộc chạy tiến vào, thấy Vương Nguyên như vậy cũng hoảng sợ.

" Không sao cả, chỉ là gãy xương một chút mà thôi, rất nhanh sẽ khỏi."

" A? Gãy xương mà kêu chỉ một chút?" Giang Hằng Vũ kích động nói:" Là ai đem cậu biến thành như vậy? Tôi sẽ đi cho hắn một bài học!"

" Không thể trách người ta, là tại tôi không cẩn thận chạy ra giữa đường."  cuống quít giải thích, nhìn bọn họ hai người này, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng một trận ấm, lại một trận đau.

Giang Hằng Vũ, hắn giống như chuyện gì đều chưa có phát sinh, hắn không có tức giận, cũng không hề để ý đến cậu, thật tốt quá......

" Vương Nguyên, em như thế nào lại khóc? Có phải hay không đau a?" Hắn khẩn trương nói:" Đau như thế nào? Để tôi đi gọi bác sĩ!"

Cậu vội bắt lấy tay hắn:" Không cần, tôi tốt lắm, tôi chỉ là...... chỉ là nhìn thấy hai người nên cảm thấy vui vẻ."

" Hai người đến thăm tôi, tôi rất vui."

Vương Nguyên nói, bỗng nhiên phát hiện tay của mình bị Giang Hằng Vũ nắm chặt, muốn rút tay ra, lại bị hắn dùng lực bắt lấy.

"Chỉ một chút thôi, ai bảo em là bạn gái trai?" Hắn sáng lạn cười, khuôn mặt không chút giả dối.

Cậu vô lực nói:" Tôi không phải......"

"Tốt lắm tốt lắm, bảo bối, đừng làm nũng, Tiểu Phỉ làm canh sườn cho em đấy! Cậu ấy đối em còn hơn người bạn trai như anh, nhanh uống hết đi, đây chính là tâm ý của cô ấy!"

Hắn nói xong liền lấy cái túi trong tay Tiểu Phỉ, rót ra một chén, hơi nóng bay ra tứ phía.

"Thơm quá ....." Vương Nguyên uống một ngụm, cảm động đến rơi nước mắt nói:" Cám ơn cậu, Tiểu Phỉ."

Tiểu Phỉ đỏ mặt nói:" Cậu thích thì tốt rồi, Vương Nguyên, cậu nhất định phải dưỡng bệnh cho tốt, để mau hồi phục!"

"Yên tâm đi! Mình rất khỏe mạnh! Loại bệnh nhỏ này, không đến ba ngày là khỏi rồi!"

Cậu vừa nói xong trên đầu liền bị Giang Hằng Vũ cú một cái.

"Sao có thể? Em lợi hại? Anh cánh cáo em, trong vòng một tuần không thể xuất viện, trong vòng một tháng không thể đi!"

Cậu cả kinh:" Tôi không đi? Chẳng lẽ trốn chạy?"

" Đương nhiên không phải." Hắn thần bí hề hề cười:" Em muốn đi,vậy thì để anh cõng."

" Tôi không cần, tôi còn phải làm việc!"

" Chân của em bị như vậy làm thế nào làm việc?"

" Rất nhanh sẽ khỏi thôi."

" Nói bậy! Không cho phép em làm việc."

" Khó mà làm theo lời anh được, ta không làm việc, cũng bị cuốn gói."

" Không sao, cùng lắm thì anh mướn em làm vệ sĩ."

" Giang Hằng Vũ, anh đừng nói đùa được không?" Cậu nhíu nhíu mày:"Tôi muốn anh nói chuyện nghiêm túc."

"Anhđây là nói thật." Hắn quả nhiên bộ ra khuôn mặt nghiêm túc:" Em thật sự có thể làm vệ sĩ cho anh, bất quá anh sẽ không cho em làm này làm kia, anh thương em còn không hết."

Nhìnbiểu tình thành thật của hắn, Vương Nguyên hơi hơi sửng sốt, trong đầu bỗng nhiên có ý niệm hiện lên.

"Nếu có thời gian, chúng ta cùng nói chuyện được không ?"

Giang Hằng Vũ vui vẻ nói:" Tốt! Anh hiện tại đang có thời gian, chúng ta hiện tại nói đi!"

Vương Nguyên lắc lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói:" Lần khác, được không? Tôi hôm nay rất mệt."

"Ok Ok, em muốn như thế nào đều tùy em! Ha ha......"

Nhìn hắn tươi cười, Vương Nguyên trong lòng càng rối loạn.

Kỳ thật cậu muốn hỏi hắn,gia thế của hắn có thể hay không cùng Vương gia chống đối. Nhưng là cậu hỏi không ra, cũng không biết cùng hắn như vậy đến tột đúng hay không.

Giang Hằng Vũ cùng Tiểu Phỉ đến thăm là buổi sáng, thời điểm rời khỏi cũng đã chiều tối.

Cậu bỏ sợi dây buộc chân mình, tự mình bước xuống giường, đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn bên ngoài nồng đậm bóng đêm.

Cậu nên làm cái gì bây giờ? Thật sự nhận thua tên ác ma kia sao?Hay là đi tìm Giang hằng Vũ giúp đỡ?

Cậu không nghĩ sẽ chọc bất luận kẻ nào, nhưng là nếu bức cậu, cậu cũng chỉ có thể vùng dậy.

Bỗng nhiên cửa mở ra, tiếng bước chân truyền đến.

Hai vai của cậu khẽ run lên, hai tay gắt gao nắm chặt...... Cậu biết,anh ta đã đến.

Bỗng nhiên trên vai ấm áp, anh lại khoác thêm áo cho cậu. Cậu nhắm mắt lại không nói lời nào, chỉ hy vọng này ác ma mau rời đi.

Nhưng anh lại căn bản không rời khỏi như cậu mong muốn, hai tay ôm thắt lưng của cậu, ở phía sau ôm lấy cậu.

Cậu cả người run lên, cắn răng nói:" Vương tiên sinh, tôi lại lặp lại một lần, tôi không phải kỹ nam."

Thật lâu sau, anh mới mở miệng nói:" Tôi chưa bao giờ sẽ đi ôm một kỹ nam."

Cậu lại cắn răng:" Tôi có thể thay anh giữ kín bí mật, nhưng mong anh không cần như vậy, tôi có thể quên sự việc kia, chúng ta trong lúc đó cái gì cũng chưa phát sinh !"

" Em muốn quên, nhưng tôi lại không quên dược." Anh nói xong, bỗng nhiên quay người cậu lại, cúi đầu, ôm chặt cậu, hôn triền miên.

Vương Nguyên toàn thân bị giữ chặt, như bị ma ám, động cũng không thể.

Giống như một cái mộng yểm*, cậu ở bên trong trầm luân, hít thở không thông, cậu bất quá hít một hơi, thầm nghĩ mau chóng thoát khỏi mộng yểm này.

(*mộng yểm: mộng bị yểm bùa)

Nhưng mà thanh âm của anh lại ở bên tai cậu vang lên:"Em có phải nghĩ sẽ dựa vào tên Giang Hằng Vũ kia? Nói cho em biết, sớm làm cho ý nghĩ này chết đi. Tôi hiện tại không nghĩ động tới hắn, nhưng chỉ cần khi nào tôi nghĩ tới thì hắn sẽ chết không có chỗ chôn."( ghen a~)

Thanh âm của anh bình tĩnh, thong dong, giống như trần thuật một sự thật không thể tranh cãi.

Vì thế, cậu tuyệt vọng, tay nắm chặt quyền dần dần buông lỏng.

"Em vất vả kiếm tiền như vậy, là muốn cứu cha?"

Cậu cả người chấn động mạnh, mở mắt ra, chỉ nghe anh tiếp tục nói:" Cha nuôi em thời hạn thi hành án còn mười năm, tôi biết em muốn đem ông ấy cứu ra, tôi có thể giúp em."

Cậu ngây dại, hai mắt đăm đăm hỏi:" Anh muốn giúp tôi như thế nào ?"

" Đem cha em từ trong ngục giam ra, lại cho ông ấy một thân phận mới, rất đơn giản." Anh vừa nói, hơi thở ôn nhu quanh quẩn ở bên cổ cậu.

Cậu đột nhiên lấy tay đẩy anh ra, thanh âm lạnh lùng nói:" Cái loại người như anh, căn bản sẽ không hiểu được tôi vì cái gì mới vất vả kiếm tiền như vậy!"

Anh nao nao, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu:" Vậy em là vì cái gì?"

" Vì cái gì?" Cậu cười lạnh, ngửa đầu:" Tôi muốn thay cha tôi lấy lại công đạo! Tôi muốn ông nửa đời sau có thể ngẩng đầu lên làm người, tôi muốn đường đường chính chính đánh thắng quan tòa!"

Anh trầm mặc, lẳng lặng ngắm nhìn một lát, bỗng nhiên tay chạm vào mặt cậu, cậu thối lui về phía sau, lại bị ngáng chân, ngược lại gục ở trong lòng anh.

Cậu định đứng lên, lại bị anh gắt gao ôm lấy.

Cậu cắn chặt răng:" Tôi biết tôi đánh không lại anh, nhưng là tôi sẽ không chịu khuất phục trước anh."

" Tôi cũng không hy vọng thấy bộ dáng khuất phục của em." Anh ôn nhu nói , đem cậu ôm đến trên giường, đặt cậu lên chăn.

Nâng cánh tay của cậu lên, đem chỗ băng gạc tháo ra, khuỷu tay cùng cổ tay chỗ trầy da đã muốn đóng vảy.

" Ngứa sao?" Anh ôn nhu hỏi, làm cho cậu hơi hơi sửng sốt.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve vết thương:" Miệng vết thương đóng vảy sẽ ngứa một chút, nhưng là không cần động vào nó, sẽ để lại vết sẹo."

" Tôi không cần anh giả vờ lo lắng cho tôi."

" Tôi không giả vờ lo lắng cho em." Hắn nhẹ nhàng nói:" Tôi quan tâm tới thân thể của em, bởi vì thân thể của em là của tôi." (Châu Nhi: có gì đó sai sai thì phải)

" Anh nói cái gì!" Cậu vừa sợ vừa giận:" Anh làm sao có thể như vậy!"

" Em không có tư cách phản kháng, Nguyên Nguyên, từ hôm nay trở đi em không có tự do, cha nuôi em tôi sẽ nghĩ biện pháp cứu ông ấy ra, mà em chỉ cần làm cho tốt bổn phận người phụ nữ của tôi thôi." (Châu Nhi: hẳn là người phụ nữ của tôi cơ đấy =) )

.

Đúng như các nàng mong chờ nha, chap này có chút đường ngọt rùi nà. (Yêu ta hơm =D )

.

Các nàng vote+cmt nhiệt tình zô nha <3. Chap này đủ 12 vote Châu Nhi sẽ ra chap mới

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro