Chap 33: TÍN HIỆU NGUY HIỂM
Hôm nay Châu Nhi vừa thi học kì xong nên ra chap bù cho các nàng lun nà!!!!!
Chap này tặng cho:
.
Chúc các nàng đọc truyện zui zẻ =)
.
Nguyên lai Nghiêm tiểu thư cũng thích cái tên khốn Vương Tuấn Khải!
Tên cầm thú này, thật không hiểu nổi anh ta đến tột cùng có cái gì tốt, sao lại có nhiều nữ nhân thích anh đến vậy. (Châu Nhi: ô la la, anh ghen rồi)
Tư Tư còn chưa tính, cái loại đàn bà đọc ác chanh chua...... Nhưng Nghiêm tiểu thư nhìn qua bộ dáng rất hiền thục, cũng không thể bị ác ma này lừa.
Nói trở lại, ban đầu Vương Tư Tư nhìn là bộ dạng dịu dàng, kết quả là người đàn bà chanh chua. Xem ra những nhân vật quý tộc nổi tiếng tất cả đều là diễn viên trời sinh, muốn nhận rõ bản chất bọn họ cũng thật không dễ dàng!
Quên đi, quản nhiều chuyện như vậy làm gì, chuyện chính mình còn vẫn chưa đến đâu! Cậu hiện tại nhiệm vụ chính là tiếp cận Nghiêm Thanh Du!
Vương Nguyên nhìn chằm chằm cô hỏi:" Nghiêm tiểu thư, cô quen biết Vương tiên sinh?"
Cô khẽ ừ, vẫn không dời ánh mắt.
" Vậy cô muốn đi chào hỏi không?"
Nghiêm Thanh Du sửng sốt một chút, chậm rãi lắc đầu:" Không...... Không cần."
Suy nghĩ một chút, cậu lại hỏi:" Nghiêm tiểu thư, nghe nói cô còn có một người anh phải không?"
Nghiêm Thanh Du sửng sốt, đáp:" Đúng vậy, bất quá anh ấy đã mất. Anh ấy là con trai của chú tôi, tính tình rất tốt, đáng tiếc tuổi còn trẻ đã bị tai nạn xe cộ mà chết."
Vương Nguyên cắn môi nói:" Thực đáng tiếc, còn trẻ tuổi như vậy......"
Hai người bắt chuyện trong chốc lát, dần dần quen thuộc.
Vương Nguyên cảm thấy Đại tiểu thư này kỳ thật rất dễ gần, tính cách rất hiền hoà, chỉ mong không phải giả vờ.
Bắt đầu đấu giá từ thiện, bọn nhà giàu đều đem những thứ đồ quý giá cất giấu đem ra đấu giá, không khí bữa tiệc dần dần lên cao......
Bỗng nhiên Nghiêm Thanh Du đứng lên, Vương Nguyên nghĩ đến cô muốn đấu giá, xoay lại nhìn thấy, đã thấy Vương Tuấn Khải hướng các cô đi tới, Tư Tư cũng theo sát sau đó.
Cậu tay run lên, dĩa ăn liền đánh rơi xuống.
Anh xoay người nhặt lên, đặt ở một bên khay, sau đó lại lấy cái sạch đưa cho cậu, mỉm cười nói:" Vương Nguyên hôm nay thật đúng là xinh đẹp lộng lẫy."
Cậu nhíu mày, tay tiếp nhận, lại bị anh bắt được đầu ngón tay. Cậu cả kinh ngẩng đầu, trông thấy đôi mắt thâm thúy của anh, tay lại hơi hơi run lên, anh thừa cơ cầm tay cậu, đem dĩa ăn nhét trong tay của cậu.
" Cẩn thận, thì ra khí lực của cậu nhỏ như vậy, ngay cả cái dĩa ăn cũng cầm không được."
Trong mắt anh có chút trêu chọc, vừa mơ hồ có hàn quan lưu động, vô thanh vô tức hướng cậu truyền tới tín hiệu nguy hiểm. Cậu không dám lại, cúi đầu ngồi xuống.
Vương Tư Tư một bên nhìn thấy, dấm tính nổi lên, cầm lấy tay Vương Tuấn Khải đối Nghiêm Thanh Du nói:" Thanh Du, cậu cũng thuê vệ sĩ sao?"
Nghiêm Thanh Du ngẩn ra, không rõ ý cô hỏi:" Vệ sĩ cái gì?"
" Nha, nguyên lai cậu không biết?" Cô lúm đồng tiền như hoa ôm bả vai Vương Nguyên:" Cậu ấy trước kia là vệ sĩ của mình! Cậu ấy đánh nhau rất lợi hại, cậu muốn xem một chút không?"
Lại tới nữa, Tư Tư này, mong cho cậu ta tự làm xấu mặt!
Vương Nguyên oán hận cắn răng, chán ghét bỏ cô ta ra, cúi đầu không nói.
Nghiêm Thanh Du sửng sốt một chút, chậm rãi nói:" Không cần, mình đánh nhau đánh giết không có hứng thú."
Vương Nguyên không nghĩ tới cô sẽ vì mình giải vây, càng đối Nghiêm tiẻu thư sinh hảo cảm.
Tư Tư thất vọng, lại không cam lòng, vì thế lôi kéo Vương Tuấn Khải ngồi xuống, tìm cơ hội nhục nhã Vưimg Nguyên.
" Vương Nguyên, hôm nay khí sắc thoạt nhìn thực không tốt! Nghe nói cậu đi cùng Giang luật sư, tôi đây từng thuê, cũng cao hứng thay cho cậu." Cô cười trang điểm xinh đẹp, trong mắt lại lộ vẻ ngoan độc:" Đầu tiên là em trai, sau đó lại là anh trai, Vương Nguyên cậu thật đúng là thủ đoạn a, nhiều nam nhân như vậy đều quỳ gối ở dưới chân cậu."
Vương Nguyên nghĩ trong lòng phải chịu đựng, cậu tới nơi này là có mục đích, như thế nào có thể vì một người đàn bà chanh chua nói mấy câu liền tức giận.
Nhưng nhìn Vương Tuấn Khải bên cạnh, bộ dáng cúi đầu không nói một tiếng, cậu không khỏi cười lạnh.
Cậu xem anh làm gì? Chẳng lẽ còn trong cậy vào việc anh tới cứu cậu hay sao? Quả thực chính là hoang đường, anh bất quá là một con chó của Vương gia, chỉ là một con chó.
Tư Tư thấy cậu bất động, ra vẻ bộ dáng lo lắng nói: "Bất quá nếu cậu đã là bạn gái của người ta, cũng nên nắm chặt, trăm ngàn đừng câu dẫn nam nhân khác nữa, còn có, cậu tốt nhất không cần lại đi làm loạn ở quán đêm, anh Trục Thủy là người có thân phận, cậu đừng có đánh mất mặt mũi của anh ấy a".
Vương Nguyên không thể nhịn được nữa, hai tay nắm chặt thành quyền, đang muốn đứng lên, lại bị một bàn tay phía sau nắm lại.
" Tư Tư tiểu thư, không nghĩ tới nguyên lai cô cũng thường dạo quán đêm a". Giang Trục Thủy thanh âm theo sau lưng nói, sau đó đem cậu vững vàng đặt tại chỗ ngồi.
" Anh nói bậy bạ gì đó ". Tư Tư cả giận nói.
Giang Trục Thủy lại cười nói: "Nếu không có như thế, cô như thế nào lại biết tôi hay cùng bạn gái thường đi chỗ đó chơi".
" Tôi là..." Tư Tư nhất thời nghẹn lời, tức giận kéo áo Vương Tuấn Khải: " Anh Tuấn Khải, anh ta khi dễ em...".
Vương Tuấn Khải rời khỏi tay cô, lạnh lùng nói: "Tư Tư, đủ rồi, đừng láo loạn".
" Anh..."
Tư Tư không nghĩ tới thời khắc mầu chốt anh Tuấn Khải của cô cũng không giúp cô, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng là ở trước mắt mọi người không dám phát tác, cô muốn bảo trì hình tượng thục nữ của cô, vì thế chỉ hừ một tiếng, liền xám xịt đi ra,.
Giang Trục Thủy cười nói: " Vương tiên sinh, Tư Tư tiểu thư đi rồi, anh không đi cùng cô ấy".
Vương Tuấn Khải thản nhiên nói: "Vì sao cô ấy đi, tôi cũng phải đi".
Bưng lên chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Giang Trục Thủy vì thế ngồi bên cạnh Vương Nguyên, một bàn tay thực tự nhiên nắm lấy thắt lưng cậu.
Cậu theo bản năng run lên một chút, nhưng nhớ tới thân phận của chính mình hiện tại là ngươif yêu của anh ta, cô bắt buộc chính mình trầm tĩnh lại, thích ứng với động tác vô cùng thân thiết này.
Nhưng mà đối diện bên kia là ánh mắt sắc bén nhưng vẫn chăm chú vào người của chính mình, làm cho cậu rất thoải mái.
" Vương tiên sinh, gần đây công việc gần đây không có việc gì chứ?" Giang Trục Thủy hỏi.
" Không có gì, công ty vẫn bình thường thôi" Vương Tuấn Khải thản nhiên trả lời.
"Nghe nói đại thiếu gia đã trở về công ty... Hôm nay như thế nào lại không gặp đại thiếu gia?".
"Anh ấy trong chốc lát nữa sẽ đến cùng với lão gia".
"Nga... Quả nhiên vẫn là con sinh ra, cùng con nhận nuôi chính là không giống nhau".
Đối mặt với Giang Trục Thủy dùng lời công kích, Vương Tuấn Khải cười nhẹ: "Có thể trở thành con nuôi của Vương gia là vinh hạnh của tôi, tôi vĩnh viễn đều nhớ rõ bát cơm của tôi là đều nhờ lão gia ban cho, tôi sẽ quý trọng gấp đôi".
Giang Trực Thủy cười cười nói: "Vương tiên sinh thật là có ân báo đáp".
"Qua lại thôi".
Nghe hai người nói chuyện Vương Nguyên căn bản không hiểu, vừa chuyển đầu là một bên Thanh Du sắc mặt rất khó xem, ánh mắt có nước, giống như sắp muốn khóc.
Cậu đây mới phát hiện, theo Vương Tuấn Khải đến đây, vốn không cùng với Vương Tuấn Khải nói một câu.
Kỳ quái, vốn theo tính cách khéo léo của anh, hẳn là trước hết cùng vị Ngiêm tiểu thư này chào hỏi, này rất không bình thường.
" Ách, Thanh Du..." Cậu vừa muốn nói chuyện, Ngiêm Thanh Du đột nhiên đứng dậy, đối bọn họ nói: "Thật xin lỗi, thất lễ". Nói xong quay người bước đi.
Vương Nguyên một trận buồn bực, Cô ấy không phải thích Vương Tuấn Khải sao? Như thế nào không cùng anh nói chuyện mà rời đi.
Cậj vừa định đứng dậy đuổi theo, Giang Trục Thủy bỗng nhiên sát vào bên tai cậu, thấp giọng nói: "Đừng đuổi, cô ấy tâm tình không tốt, chớ chọc cô ấy". Cậu ngây ngẩn cả người, Giang Trục Thủy thực tự nhiên cắt một khổi bánh ngọt, đưa đến bên miệng cậu, trong mắt nhu tình mật ý, thật sự giống với những đôi yêu nhau bình thường.
"Nơi này món điểm tâm ngọt ăn ngon lắm, nếm thử đi".
Cậu sợ tới mức ngây dại, chỉ biết hé miệng ra, anh ta tựa như đút cho cậu ăn cùng trẻ con giống nhau, dùng đôi mắt phượng ôn nhu kia nhìn cậu, thỉnh thoảng lại còn giúp cậu nhẹ nhàng lau miệng.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy bộ dáng của anh ta thật đúng hồ ly, thật giảo hoạt. Bất quá... Nhìn Vương Tuấn Khải bên cạnh, cùng so sánh với con sói, vẫn là hồ ly hơn nhiều.
Anh ta lại mỉm cười tiến đến bên tai cậu: "Vừa nãy anh đã giúp em đuổi cái người chán ghét Vương gia đại tiểu thư đi, có vui không?"
Cậu mờ mịt gật đầu, anh ta còn nói: "Vậy em cảm ơn anh như thế nào đây?".( "em chỉ có tấm thân nhỏ bé này thôi, anh có lấy không-vương Nguyên said)
Bọn họ hai người khe khẽ nói nhỏ bộ dáng không xem người khác trong mắt, thật giống như là đôi yêu nhau bình thường luôn liếc mắt đưa tình.
Vương Nguyên không biết Giang Trục Thủy rốt cuộc có trò gì, kỳ quái nhìn hắn ta: "Cảm ơn như thế nào?".
Giang Trục Thủy tươi cười càng thêm mị hoặc: "Vậy hôn một cái đi". (Châu Nhi: mong chờ a~)
"A". Vương Nguyên sợ tới mức ngây dại, lại cảm giác được tay của hắn vụng trộm nhéo tay cậu, sau đó nhìn Vương Tuấn Khải liếc mắt một cái.
Cậu cũng theo ánh mắt của hắn nhìn lại, nhìn đến đôi mắt Vương Tuấn Khải trong trẻo nhưng lạnh lùng thâm thúy gắt gao nhìn thẳng cậu, ở sâu trong đáy mắt, một mảnh xơ xác tiêu điều. (nghiêm túc).(Châu nhi: anh ghen thì nói toẹt ra đi, bày đặt nhìn =) )
.
Tui đã trở lại và lợi hại hơn xưa =) các nàng đừng bơ truyện của tui nha, tui bùn lắm đó=(
.
Các nàng đi qua nhớ để lại dang tính (vote+cmt) để tui biết nha. Chap sau tui tặng hai bạn vote+cmt đầu tiên nga. <3 <3 <3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro