Chap 42: GIẾT CHẾT EM

Chap này tặng cho tất cả các nàng vì vẫn yêu tui, không quên tui nà. 

.

Vào truyện thui 

.........

Theo ánh mắt của hắn, cậu nhìn thấy bản thân chưa kịp thu hồi hai tay, vẫn đang ái muội khoát lên vai Vương Tuấn Khải......

Cậu đột nhiên cả kinh, buông tay ra:" Giang...... Tôi......"

" Thực xin lỗi, quấy rầy hai người."

Giang Trục Thủy khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, xoay người ra ngoài.

Vương Nguyên cắn môi dưới, một loại bi ai tuyệt vọng nảy lên trong lòng.

Xong rồi, hắn nhất định khinh thường cậu. Tình cảnh như vậy, mặc cho ai cũng đều phải hiểu lầm.

Hắn nhất định cảm thấy cậu là nam nhân hư hỏng, ở trong toilet  vị hôn phi của người khác yêu thương vụng trộm, còn bên ngoài thì chán ghét, trong ngoài không đồng nhất, giống như kĩ nam, là người thứ ba, phá hoại gia đinh người khác......

Hắn nhất định là nghĩ như vậy, nhất định là......

Nhìn cận ánh mắt ưu thương mất mát, Vương Tuấn Khải thế nhưng trong lòng lại hơi đau xót. Đáng giận, anh ghen tị sao? Loại tình cảm nhàm chán này làm sao có thể xuất hiện trên người anh?

Oán hận bản thân, khóe miệng ý cười tà ác nhếch lên, buồn bã nói:" Nha, bị phát hiện rồi! Làm sao bây giờ? Tiểu hoàng tử thuần khiết của chúng ta cũng bị từ bỏ."

Đôi mắt cậu tràn đầy hận ý che một tầng hơi nước, thoạt nhìn quật cường lại điềm đạm đáng yêu.

" Vương Tuấn Khải, anh chính là cái đồ biến thái, cầm thú, không có nhân tính!"

" Phải không?." Anh đáy mắt âm trầm một mảnh:" Em nói đúng, anh là người không có nhân tính, tin hay không hiện tại sẽ giết em!"( Châu Nhi: Chết rồi)

Giáo huấn mười năm trước anh không quên, những chuyện làm anh hỗn loạn, anh đều cước bộ mà đi, không thể dừng lại! Muốn thành công, lại không thể có này tình cảm nhàm chán này!

Vươn tay, anh siết cổ cậu.(Châu Nhi: Nghiêm trộng rồi

Cậu hai mắt thê lương nhìn chằm chằm, ác ma này, anh thật sự muốn giết chết cậu sao?

" Anh bóp chết tôi đi......"

Cậu nhắm mắt lại, gian nan nói:" Trước khi chết, tôi muốn biết một việc."

" Anh...... Rốt cuộc có phải là Đằng Hải hay không?"

Câu nói của cậu, trầm mặc một lúc, tay siết chặt cổ cậu dần dần buông lỏng ra......

Cậu mở to mắt, trước mặt là vách tường tuyết trắng, ác ma đã không thấy đâu. Sờ sờ khóe mắt, có một giọt nước mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ......

Cậu không biết như thế nào trở lại, trên bàn cơm cũng không thấy Vương Tuấn Khải.

Nghiêm Thanh Du nói:" Tuấn Khải vừa mới gọi điện thoại nói có việc, nên đi trước."

Giang Trục Thủy cũng đứng dậy nói:" Chúng ta cũng đi thôi!"

" Được rồi, tôi đây đi trước, Vương Nguyên có rảnh thì qua nhà tôi nhé!" Nghiêm Thanh Du cũng cười cáo từ, mở cửa xe màu đỏ của mình mà rời khỏi.

Vương Nguyên cảm thấy cô thật đáng thương, bị vị hôn phu cứ như vậy để ở nhà hàng mà đi, cô gái nào cũng cảm thấy không dễ chịu? Nhưng cô ấy vẫn mở miệng cười......

Giang Trục Thủy cũng đi lấy xe, Vương Nguyên do dự có nên lên xe của hắn, hắn mở cửa xe, nhìn cô một cái:" Thất thần gì vậy Không vào à?"

Hàm Nhã không chút khách khí mở của phía sau mà bước vào, Vương Nguyên cũng bước vào. Nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn mặt của hắn, cậu không biết nên đối mặt hắn như thế nào.

" Hàm Nhã, nhà của cô ở đâu?"

" Anh muốn đưa tôi về sao? Không cần, tôi không muốn về nhà, anh đừng đem tôi bán cũng được, hay tôi theo anh qua đêm cũng được......"

" Địa chỉ nhà của cô, nói mau." Giang Trục Thủy mặt âm trầm mệnh lệnh nói.

Hàm Nhã hoảng sợ, lắp bắp nói ra địa chỉ nhà mình

Vương Nguyên ở một bên nhìn, một câu cũng không dám nói. Xem ra hắn rất tức giận, cậu có nên giải thích với hắn?

Ai, quên đi, cậu có tư cách gì cùng hắn giải thích? Cậu ngay cả quan hệ của mình và Vương Tuấn Khải cũng không giải thích nổi, không hiểu vì sao cậu luôn rơi vào miệng của ác ma?

Cậu thực hận chính mình, hận chính mình rất không chịu thua kém.

Giang Trục Thủy trước tiên đem cậu về biệt thự, sau đó lại lái xe đưa Hàm Nhã về nhà.

Vương nguyên xuống xe, nhìn bọn họ rời đi, nhìn hắn khi lái xe bộ dáng lạnh lùng, nhìn đến chiếc xe kia rời đi. Cậu cảm thấy mình không xong rồi, cậu không còn mặt mũi ở nơi này......

Sáng sớm tỉnh lại, cậu bắt đầu thu thập hành lý của mình

Chợt nghe chuông cửa vang lên, cậu chạy tới mở cửa. Giang Trục Thủy đứng ở cửa, thấy hành lý trong tay cậu.

" Em phải đi?"

"...... Ừ." Cậu cúi đầu nói:" Trong khoảng thời gian này, cám ơn anh đã chiếu cố tôi, quấy rầy anh rồi......"

Cậu cầm lấy hành lý đi ra ngoài, hắn liền ngăn lại.

" Em muốn đi đâu?" Trên mặt hắn nhìn không ra biểu tình gì, nhưng ánh mắt của hắn rất lạnh.

"...... Tôi có thể thuê phòng."

" Em muốn đi tìm Vương Tuấn Khải?"

Trong lòng cậu hồi hộp, nguyên lai trong mắt hắn, cậu đã trở nên không chịu nổi như vậy! Trong một đêm, những ôn nhu kia đều biếm mất......

Cậu cảm thấy tôn nghiêm của mình đã bị tổn thương, nhưng cậu cũng không phẫn nộ. Cậu là người kiêu ngạo, nhưng những thứ đối tốt với cậu, người đã cho cậu ấp áp, cậu cuối cùng không thể đối bọn họ có tình cảm.

Cắn môi, cậu vòng qua hắn, tiếp tục hướng cửa đi. Bỗng nhiên hắn chạy đến, cầm lấy tay cậu.

Cậu trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn hắn. Trong mắt của hắn, băng hỏa đan xen, cắn răng, khẽ thở hõn hển......

Trong mắt kia có thần sắc phức tạp, giống như đang chịu sự thống khổ.

Thật lâu sau, hắn mới buông tay ra, lại nhìn cậu, ánh mắt đã khôi phục như ngày thường bình tĩnh cùng sáng ngời.

" Ở lại đây đi, đây là nơi A Vũ cho em, không có ai có thể đuổi em đi." Hắn than thở nói.

Cậu sửng sốt, vội nói:" Không...... Không cần, lòng tốt của cậu ấy tôi xin nhận, tôi thật sự không quen ở nơi lớn như vậy......"

" Anh không cho phép đi." Hắn dùng ngữ khí bình tĩnh cùng kiên định:" Anh đã đáp ứng A Vũ sẽ chiếu cố em, anh sẽ làm được. Về chuyện của em, anh không nghĩ quản, cũng không có quyền quản."

" Giang luật sư......" Trong lòng cậu rất khổ sở, cảm thấy mất mát, hắn không bao giờ sẽ xem cậu là bạn bè nữa.

Nhìn hai mắt cậu sương mù, thật lâu sau, hắn thở dài:" Nói qua bao nhiêu lần, bảo anh Trục Thủy là được rồi, bằng không, cũng giống như A Vũ cùng nhau, gọi anh là anh trai."

Cậu ngơ ngác nhìn hắn, hắn đây là tha thứ cho cậu sao? Hay là hắn không ngại ngày chuyện ngày hôm qua?

Hắn lại bình tĩnh mặt nói:" Tuy rằng anh không tư cách quản em, nhưng anh khuyên em, vẫn nên cách Vương Tuấn Khải một chút."

Cậu khẽ cắn môi, cố lấy dũng khí nói:" Kỳ thật tôi cùng anh ta cũng không phải......"

" Nga, đúng rồi, tối hôm qua anh thấy mẹ Hàm Nhã, cũng chính là mẹ nuôi của em, Lí Tú Phương." Hắn bỗng nhiên cắt lời nói của cậu, hơn nữa chuyển hướng đề tài:" Anh hướng bà ấy hỏi qua một số việc, tuy rằng không việc gì quan trọng, nhưng anh phát hiện một điểm đáng ngờ."

" Điểm gì đáng ngờ?" Vương Nguyên tinh thần lập tức tỉnh lại hỏi.

Giang Trục Thủy trầm ngâm nói:" Căn cứ vào tin tức Lí Tú Phương cung cấp ngày đó, án phát ngày đó, cha nuôi em Vương Đài Ân là buổi tối mười giờ nhận được một cú điện thoại, sau đó liền đi ra ngoài. Nửa đêm lúac mười hai giờ, phát hiện Vương Đài Ân hôn mê ở trong xe, xe có dấu vết va chạm, Nghiêm Dĩ Chính chết trước xe, giám định vì tai nạn xe cộ mới chết, thời hian tử vong là mười một giờ."

Vương Nguyên lắng nghe, hắn tiếp tục nói:" Nhưng ngày hôm qua anh hỏi, bà ấy nói lúc mười một giờ Vương Đài Ân bước ra khỏi nhà, anh liên tục hỏi, bà ấy lại mơ hồ không rõ, có vẻ khẩn trương. Nếu cha nuôi của em thật sự mười một giờ ra khỏi nhà, như vậy ông ấy cũng không đủ chứng cứ để chứng minh."

Vương Nguyên vui vẻ:" Chúng ta lại đến hỏi bà ấy đi!"

Hắn lắc đầu: " Vô dụng, nếu bà ấy có thể làm chứng, năm đó sẽ không sẽ nói ra căn cứ chính xác như vậy. Trừ phi có người thứ hai chứng minh, nhưng anh hỏi qua em gái em, cô ấy nói ngày hôm đó gủ sớm, mà em ngày đó vừa vặn phát sốt nằm viện."

" Đúng vậy, ngày đó em ở trong bệnh viện." Cậu ảm đạm nói:" Tối hôm đó cha vội tới đưa cơm, đến 7 giờ mới đi...... Không nghĩ tới ngày hôm sau ông ấy liền xảy ra chuyện......"

" Đừng đau lòng, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác." Hắn nghĩ nói:" Anh cảm thấy Lí Tú Phương hiện tại cùng chồng rất đáng nghi, năm đó cha em vừa bị hình phạt, bọn họ liền cùng nhau, như thế khẩn cấp, tựa hồ sớm đã có tính toán......"

" Anh nói gì cố ý muốn hãm hại cha, chỉ vì muốn cùng nam nhân kia?"

" Rất có khả năng, nhưng hết thảy đều là suy đoán, chúng ta tiếp tục điều tra, nhất định sẽ có chứng cứ!"

Vương Nguyên nhìn mắt anh có chút mỏi mệt, cảm kích nói:" Cám ơn, cám ơn anh, anh trai."

Hắn hơi sửng sốt, lập tức cười khổ, cậu đã lựa chọn, không phải sao? Như vậy người anh này, tự nhiên thật giống bộ dang anh trai......

" Tốt lắm, anh còn có một tin tức tốt muốn nói cho em." Hắn cười nói:" Nghiêm tiểu thư buổi sáng hôm nay gọi cho anh, cô ấy nói gọi em không được, điện thoại em mất sao?"

"...... Ừ, vâng." Cậu đỏ mặt nói:" Cô ấy tìm em có chuyện gì?" 

Cô ấy muốn cùng em đi du lịch tại đảo Hawaii để nghỉ ngơi

.

Hú, đúng hẹn lại lên nhaaaaa. Chuyến du lịch Hawaii lần này chắc chắn sẽ có nhiều điều bất ngờ đang chờ đón Vương Nguyên của chúng ta. Đảm bảo các nàng sẽ vô cùng hồi hộp luôn luôn =)))))

.

Các nàng có mong chờ đến chap sau hông nà? Vậy thì đi qua nhớ vote+cmt nhiệt tình zô, chap này đủ 20 Vote Châu Nhi sẽ ra chap mới nhá. Yêu các nàng nhìu nhìu <3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro