Chap 56: GIANG TRỤC THUỶ TUYÊN CHIẾN
Vương Tuấn Khải đột ngột bước vào, đuổi toàn bội tất cả mọi người ra ngoài ghé vào tai Tư Tư.
"......Em sẽ mất đi mọi người, cha, anh, bạn bè...." Vương Tuấn Khải bạc môi nói chuyện, dùng thanh âm làm cho người ta tuyệt vọng ở bên tai Tư Tư.
" Không cần như thế! Anh Tuấn Khải ....". Tư Tư khóc nói: " Em sẽ không nói với người khác, nhất định sẽ không nói với người khác....."
Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng nắm vai cô, khoé môi nhẹ nhàng khơi mào nụ cười tà mị : "Rất ngoan".
"Nhưng anh Tuấn Khải, cha sớm hay muộn cũng sẽ biết, khi đó em nên làm cái gì bây giờ?"
"Yên tâm, em chỉ cần giữ kín bí mật này, cái khác giao cho anh làm."
Anh giúp đỡ Tư Tư lên lầu: " Ngủ một giấc thật ngon, đem mọi chuyện không vui đều quên hết đi!"
" Vâng......" Tư Tư nhắm mắt lại, dưới lời nói ôn nhu của anh, giống nhau bị thôi miên, mơ màng ngủ.
Vương Tuấn Khải khóe môi giơ lên ý cười lãnh khốc, hoàn hảo, hết thảy, đều ở trong khống chế của anh.
——————————–
" Một khi đã như vậy, Tôi đây muốn bắt đầu theo đuổi em."
Giang Trục Thủy đôi mắt kiên định sáng ngời như tinh quang mà chuyên chú, làm cho Vương Nguyên không khỏi một trận thất kinh.( Châu Nhi: bạn nào thèm hint của Trục Thuỷ và Vương Nguyên thì hãy tận hưởng đi =))
" Anh...... Anh nói cái gì......"
Hắn nghiêm túc còn lại lập lại một lần:" Anh nói anh muốn theo đuổi em, tuy rằng đây là tự do của anh, đối với em cảm thấy vẫn nói với em trước."
Vương Nguyên trong đầu một đoàn hỗn loạn, Anh thế nhưng nói muốn theo đuổi cậu, cậu không biết phản ứng gì.
Nếu là Giang Hằng Vũ nói ra những lời này, cậu nhất định sẽ cười. Nhưng Giang Trục Thủy không giống với hắn, tuy rằng anh mặt ngoài nhìn qua bất cần đời, nhưng trong lòng cũng nghiêm túc thật sự.
" Em......"
Anh bỗng nhiên cười nói:" Anh ngày hôm qua gọi điện thoại cho A Vũ, anh hỏi nó, có thể theo đuổi em được không, em đoán nó nói như thế nào?"
Cậu sửng sốt, lắc đầu hỏi:" Nói như thế nào?"
"Nó nói anh cố lên, làm cho em phải chấp nhận anh." Giang Trục Thủy phượng mâu mỉm cười, như tắm giá xuân, nhu tình chân thành," Nó nói nó không theo đuổi được em, nên sẽ giúp anh."
Mồ hôi! Vương Nguyên dở khóc dở cười, hai anh em này, như thế nào lại giống như mấy đứa nhỏ...
Hắn bỗng nhiên bước đến từng bước, nháy mắt thấy cậu:" Anh nói sẽ làm được, em chuẩn bị cho tốt đi".
" Ách...... Anh trai......" Cậu khẩn trương lui ra phía sau từng bước:" Hiện tại không phải lúc nói chuyện này? Hơn nữa, chúng ta hiện tại không phải rất tốt sao? Anh làm anh trai, là bạn tốt nhất, em không nghĩ lại thay đổi cái gì."
Giang Trục Thủy lại tới gần từng bước, hai tay nắm lấy bả vai của cậu:" Nhìn em khẩn trương kìa, là anh theo đuổi em chứ không phải em theo đuổi anh, en chỉ cần chờ anh theo đuổi em là được, thật sự chán ghét anh, cũng nhanh chạy, đừng làm cho anh đuổi theo."
Hắn nói giống như ra lệnh, làm cho cậu mơ hồ, nhưng ....Nhìn ánh mắt ôn nhu kia, bỗng nhiên nhịn không được suy nghĩ, nếu thật sự có thể cùng anh nói chuyện yêu đương, có phải sẽ quên người kia?
Đang nghĩ tới, hắn bỗng nhiên kêu một tiếng:" Vương Nguyên."
" Vâng?" Cậu vừa nhấc đầu, hắn thuận thế hôn cậu, một bàn tay nắm lấy đầu cậu, không cho cậu chạy trốn.
" Ngô......" Nụ hôn này... của anh mang theo hơi ấm, làm cho suy nghĩ của cậu chỉ một thoáng nổ tung, chung quanh đẩy ra.
Anh làm sao có thể...... Như vậy, quan hệ bọn họ sẽ trở về không được......
Cậu vừa sợ lại hoảng, anh cho tới bây giờ đều ôn nhu như vậy, vì sao bỗng nhiên thay đổi cá nhân dường như?
Đang muốn đẩy anh ra, anh lại bỗng nhiên buông ra, nhìn phía sau, nói:" Vương thiếu gia, Tư Tư ra sao?"
Vương Nguyên cả người chấn động, đứng ở chỗ nào vừa động cũng không động đậy.
Cảm giác được cậu thân thể run run, Giang Trục Thủy ôm càng chặt.
Cậu nghe thấy Vương Tuấn Khải thanh âm ở sau bình tĩnh nói:" Cô ấy vẫn không chịu nói, tôi xem cô ấy bài xích như vậy, sẽ không khuyên nữa, để cho cô ấy ngủ."
Nghe anh nhữ khí bình tĩnh, Vương Nguyên trong lòng một trận lạnh buốt, sau một lúc lâu mới nghe hiểu được anh nói cái gì.
" Cái gì? Cô ấy chưa nói? Cái gì cũng chưa nói sao?"
" Đúng vậy, cái gì cũng chưa nói." Vương Tuấn Khải trả lời, lại xoay người không nhìn cậu.
" Nga, thực đáng tiếc !" Giang Trục Thủy có thâm ý nói:" Vốn tưởng rằng Vương tiên sinh xuất mã, Vương tiểu thư nhất định sẽ mở miệng."
" Tôi cũng không phải thần tiên, cũng không phải không gì làm không được, nhưng thật ra Giang luật sư, anh cũng không giống như lo lắng cho Tư Tư, cư nhiên nhàn hạ thoải mái, ở trong này nói chuyện yêu đương."
" Bởi vì tôi biết tôi đi vào cũng không làm được gì, mà lo lắng của tôi lại không có giá trị, tôi cũng không thích lãng phí thời gian, đơn giản ngay tại nơi này nói chuyện yêu đương!"
" Giang luật sư quả nhiên có cá tính, bội phục!"
Vương Nguyên nghe hai người kia mỗi người một câu, trong lòng rất là tư vị, cắn chặt răng, cúi đầu nói:" Vương tiên sinh, đại thiếu gia bảo anh đến công ty, hình như có chuyện rất quan trọng."
Một tiếng Vương tiên sinh, cũng giống như đem anh cùng cậu ngăn ra.
" Cảm ơn Vương thiếu gia báo lại." Anh đạm liếc mắt cậu một cái, tay để vào túi quần," Tôi đây cáo từ trước, các người...... Tiếp tục đi."
Vương Nguyên không biết chính mình như thế nào bước ra khỏi Vương gia, ngồi ở trong xe, anh nắm tay lái run nhè nhẹ.
Anh cũng rất bội phục chính mình cư nhiên dưới tình huống kia còn có thể bình tĩnh như vậy, quả nhiên, anh là diễn viên có tố chất, anh thói quen biểu diễn, có thói quen mang mặt nạ, cũng có thói quen áp lực nén vào trong lòng.
Nhưng lúc này đây, anh áp lực thật sự thống khổ, anh thật sự rất muốn tiến lên đem nam nhân kia ôm vào trong lòng, bá đạo tuyên bố cậu là của anh, người khác không cho chạm vào!
Nhưng anh biết anh không thể, anh không thể làm như vậy. Anh không thể lại tiếp cận cậu, không thể lại dung túng chính mình đối cậu vô hưu vô chỉ bành trướng tình cảm!
Tình yêu làm cho người ta mù quáng, cho nên anh thà rằng không cần.( Châu Nhi: VTK sao anh phũ với bb của anh thế)
.
Mong mn vẫn tiếp tục ủng hộ truyện cho mình ạ. Xie xie <3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro