Chap này tặng cho tất cả các nàng
.
Cac nàng đọc truyện vui vẻ
Buổi sáng, đang mê man ngủ bỗng nhiên nhận được điện thoại, nói lão gia tử giữa trưa hôm nay trở về gấp.
Lão gia tử sở dĩ vội vã trở về, bởi vì Vương gia hiện tại như rắn mất đầu. Vương Tường đi Pháp, mà Vương Tuấn Khải, cũng là ngày hôm qua bị tai nạn xe cộ.
Tai nạn xe cộ!
Vương Nguyên sợ ngây người, sau một lúc lâu nói không ra lời.
Anh sạo lại bị tai nạn xe cộ...... Tại sao, vào lúc này, lúc cậu đã hoàn toàn buông tay anh......
Trong đầu cậu hoãn loạn, rất loạn rất loạn......
Ra khỏi phòng, lại nhìn thấy Tư Tư ôm một bọc nhỏ muốn đi ra ngoài.
" Tư Tư, cô đi đâu vậy?"
" Không cần cậu quản!"
" Tư Tư, lão gia đã phân phó, cô không thể tùy tiện đi ra ngoài!" Vương Nguyên phủ thêm quần áo tùy ý ngồi vào trong xe.
" Cậu đừng đi theo tôi!"
" Tôi là vệ sĩ của cô, tôi có trách nhiệm đi theo cô!"
Tư Tư không tình nguyện làm tài xế, đến bệnh viện.
Vương Nguyên trầm mặc, cô ấy muốn đi thăm Vương Tuấn Khải.
Như vậy mình cũng phải đi theo sao? Lòng của cậu đã đủ thống khổ rồi......
Nhưng mà xe lại càng không ngừng chạy về phía trước, thẳng đến cửa bệnh viện dừng lại, nhìn Tư Tư chạy như điên xuống xe, chạy vào bệnh viện, cậu mờ mịt xuống xe, đi lại khó khăn bước theo......
Mùi khử trùng làm cho cậu choáng váng, trong dạ dày một trận lục lọi, cậu suýt chút nữa nôn ra.
Đỡ lấy bước đến cửa phòng màu trắng, nhìn Tư Tư chạy vào phòng bệnh, trên chiếc giường trắng kia, lẳng lặng nam nhân kia, làm cho cậu trong nháy mắt cảm thấy tái nhợt!
Anh cứ như vậy lẳng lặng nằm, nhắm chặt hai mắt. Trên đầu quấn lấy băng vải, vết máu mơ hồ chảy ra, hai tay cùng toàn thân đều buộc đầy băng gạc......
Tư Tư nhào vào trên người anh mà khóc:" Anh Tuấn Khải, anh làm sao vậy? Anh tỉnh lại đi? Là ai đụng phải anh? Em đi tìm hắn tính sổ...... Ô ô......"
Vương Nguyên ôm ngực...... Tại sao, nơi đó sao lại đau như vậy.
Kéo bác sĩ lại:" Xin hỏi, bệnh nhân hiện tại như thế nào?"
Cậu cố gắng làm cho thanh âm của mình không run rẩy, nhưng nôi tâm run rẩy đã bán đứng cậu.
" Bệnh nhân trên người xương gãy nhiều chỗ, nội tạng xuất huyết." Bác sĩ nói:" Nhưng đó không phải là vết thương chí mạng, trí mạng là đầu của bệnh nhân bị thương nặng."
" Đầu? "
" Đúng vậy, trong đầu của bệnh nhân thần kinh đều bị thương nặng, nếu trong khoảng thời gian ngắn không thể tỉnh lại, não có thể sẽ bị tê liệt hoặc tử vong."
" Cái gì?" Vương Nguyên cả kinh nói:" Tại sao có thể như vậy?...... Vậy anh ấy hôn mê đã bao lâu."
" Đã mười lăm giờ, nếu trong vòng bảy mươi hai giờ không thể tỉnh lại, người này sẽ không sống nổi." Bác sĩ thở dài:" Chúng tôi đã cố hết sức......"
Vương Nguyên trong đầu thoáng nổ tung, ong ong nghĩ, cái gì cũng không nghe thấy.
Sống không nổi, sống không nổi......
Lúc nghe những chữ này, cậu cảm thấy lòng của mình sẽ không nhảy lên, theo như lời của bác sĩ người không sống nổi không phải Vương Tuấn Khải, mà là Vương Nguyên cậu.
Đi một bước, không biết đi như thế nào đến trước giường của anh. Tư Tư ngẩng đầu nhìn cậu, lau nước mắt nói:" Cậu còn đứng ở trong này làm gì? Còn không mau đi ra ngoài!"
Vương Nguyên sửng sốt một chút , nhìn trên nam nhân mặt tái bệch nằm trên giường bệnh kia.
" Cậu còn thất thần làm gì? Mau đi ra! Anh Tuấn Khải không cần cậu quan tâm!"
Vưing Nguyên giờ phút này cũng giống như Tư Tư, có thể không so đo hết thảy đi yêu một người, mặc kệ người đó là tốt hay xấu, cũng không quản người đó đã làm cái gì, thủy chung đều đơn thuần yêu người đó......
Mà anh, lại chỉ có thể lẳng lặng cầu nguyện: Tuấn Khải, anh có thể hay không, không cần chết!
Chờ trong phòng, Vương Nguyên hai tay cầm đồ uống, ngón tay trở nên trắng bệch lại hơi run...... Không biết qua bao lâu, một đôi tay cầm lấy tay đang run của cậu.
" Nguyên Nguyên." Là thanh âm của Giang Trục Thủy nhẹ nhàng gọi.
Cậu ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt ấm áp điềm đạm kia, nhịn xuống nước mắt đang muốn chảy ra, môi giơ lên.
Anh đưa tay nhẹ nhàng che lại, cười nói:" Vất vả cho em rồi, lão gia tử đến đây." Dứt lời nhất chỉ phía sau, Vương Bạc được một người tuổi còn trẻ đỡ đi tới.
Vương Nguyên liền đứng lên, nói:" Lão gia......"
Lão gia tử xua tay, sắc mặt mỏi mệt nói:" Tư Tư ở bên trong sao?"
" Đúng vậy."
Hắn gật đầu:" Tuân Khải hiện tại thế nào?"
Vưing Nguyên cắn chặt răng, thấp giọng nói:" Bác sĩ nói anh ấy nếu trong vòng bảy mươi hai giờ không tỉnh lại, chỉ sợ sẽ...... sẽ không sống nổi......"
Lặp lại những lời này của bác sĩ, giống như dung hết khí lực của cậu.
Lão gia tử mặt nhăn mày nhíu, Giang Trục Thủy nói:" Ngài muốn vào xem cậu ấy một chút không?"
"...... Không cần." Lão gia tử lắc đầu, đối hai người bọn họ nói:" Công ty còn có rất nhiều chuyện chờ ta xử lý, nơi này giao cho các người. Chiếu cố nó thật tốt, còn có Tư Tư."
Giang Trục Thủy nói:" Ngài yên tâm đi."
Lão gia tử đi rồi, anh hỏi Vương Nguyên:" Có muốn ăn gì không? Anh thấy em sang nay tới đây, hình như chưa ăn gì."
Vương Nguyên hiện tại không có tâm trạng để ăn, nhưng không đành lòng làm phật ý anh, chỉ gật đầu.
" Chờ anh chút." Anh cười cười, gọi điện thoại kêu vài thứ, rất nhanh những đồ ăn được bày lên bàn.
Vương Nguyên đứng dậy đi vào trong phòng bệnh kêu Tư Tư đi ra ăn:" Tư Tư...... A!"
Cậu kinh hô một tiếng, Giang Trục Thủy liền chạy vào, chỉ thấy tư Tư ngất xỉu trên mặt đất.
" Tư Tư!"
Vương Nguyên đi qua nâng cô ấy dậy, Giang Trục Thủy liền chạy ra ngoài kêu bác sĩ.
" Bác sĩ, Tư Tư tiểu thư cô ấy sao lại ngất xỉu?" Vương Nguyên hỏi.
" Tư Tư tiểu thư......" Bác sĩ vẻ mặt khó khắn nói:" Cô ấy mang thai."
Vương Nguyên ngây người, làm sao có thể có chuyện như vậy?
" Nhưng Tư Tư cô ấy không có bạn trai......" Cậu bỗng nhiên ngậm miệng, cậu nhớ tới mình, cậu cũng không có bạn trai, lúc đó cũng không hoài nghi cha đứa bé là ai?
Nhớ lại vừa rồi bộ dáng Tư Tư cực kỳ bi thương, cậu không khỏi cả người rùng mình một cái. Chẳng lẽ...... Tư Tư mang thai...... Cũng là con của.........
Vương Tuấn Khải?
.
OMG, tình tình có vẻ như xấu đi.các nàng vote+cmt nhiệt tình zô nhA!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro