Người mẹ và người cha


"Không có đến một tiếng động," - Kakashi thì thầm nhưng thứ thực sự rời khỏi miệng anh là một tiếng kêu kỳ lạ gần như là tiếng kêu của sự đáng thương. Đó là do kiệt sức hay do lần đầu tiên trong đời anh bị cảm lạnh?

Karin rõ ràng là không hiểu ý anh vì cô ta đã hét lên - "Kakashiiiiii!", và nó nghe chói tai như tiếng đồng hồ báo thức mỗi sáng vậy.

"Suỵt," - anh co rúm lại,

"có lính canh bên ngoài đấy!"

"Kakashiiiii!" - người phụ nữ bị trói chặt lại hét lên và giọng cô ta vỡ ra khiến tiếng kêu còn chói tai hơn trước.

"Kakashiiii, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh ..."

Anh lao về phía trước và kẹp tay mình lên để bịt miệng cô lại.

"Im lặng đi," - anh gằn giọng và căng thẳng lắng nghe tiếng bước chân đang đến gần bên ngoài. May mắn là không có ai nhưng anh cần dựng nhanh một hàng rào chống ồn... có thể là một..một ... bong bóng nước? Khỉ thật, não anh lúc này như bị nhúng nước vậy.

Một thứ gì đó mềm mềm và ướt át đã chạm vào lòng bàn tay anh. 

"Cô đang ... liếm tay tôi đấy à?!" - Kakashi buông cô ta ra trong cơn giận dữ và vội vàng lau khô lòng bàn tay trên quần nhưng nó chẳng giúp ích được gì vì quần của anh cũng đã dính bùn và ướt không kém.

"Anh có vị cũng ngon đấy,"-  Karin nói và ngọ nguậy để gần anh hơn.

"Ở yên ... ở yên đây," - Kakashi bối rối và bắt đầu luân chuyển chakra để chúng truyền qua những thủ ấn cần thiết trong đầu. Khỉ thật. Ne. Tora. Uma. Tora ... Tora? Chết tiệt, anh bị làm sao thế này?

" Thủy Độn: Thủy Trận Bích!"

Một mái vòm chất lỏng hình thành xung quanh họ, những bức tường của nó là một rào cản đủ dày để chống lại tiếng ồn... nhưng nó có thực sự gợn sóng như thế này không? Anh nhìn bề mặt không ổn định của nó với vẻ bực bội.

"Nó nhỏ giọt này!"-  Karin cau mày hướng lên phàn nàn.

"Vậy thì hãy tránh xa khỏi chỗ đấy," - Kakashi giận dữ quát lên. Tất nhiên là nó không nên nhỏ giọt nhưng anh đã làm rối tung cả lên giống như bị cảm lạnh vậy, và đó cũng là lần đầu tiên của anh. Kakashi bắt đầu xoa bóp trán mình với hy vọng nó sẽ giảm bớt cơn đau đầu ở ngay trên sống mũi.

"Tôi rất vui vì thấy anh ở đây," - cô gái tóc đỏ nói trong nước mắt,

 "Tôi đã rất sợ nhưng làm thế nào mà anh tìm thấy tôi?"

"Tôi đã theo dõi cô," 

"Cởi trói cho tôi đi," - cô ta cầu xin, lại vặn vẹo hướng về phía anh.

Kakashi cau mày nhìn cô. -"Chưa đâu."

Đôi mắt của cô ngay lập tức trở nên ngờ vực Kakashi.

"Tôi sẽ không để anh làm cắn tôi đâu!" - cô ta hét lên.

"Huh?" - Lông mày Kakashi chợt nhướng lên.

"Tôi sẽ không để anh cắn tôi đâu," - Karin lặp lại trong đầu giọng nói của mình.

"Này, tôi sẽ không cắn cô đâu," - Kakashi trấn an cô ta khi anh nhận ra sự đau khổ của cô là có thật và anh giơ hai tay lên để chứng minh điều mình nói. 

 "Tôi chỉ cần một vài câu trả lời từ cô trước khi quyết định có nên tin tưởng cô hay không thôi. Tại sao cô lại bỏ trốn ngay sau khi đến Konoha? Có phải là cô đã đi gặp ai đó không? "

"Nếu anh định cắn tôi thì tôi sẽ cho anh biết thế nào là vô sinh đấy!" - cô ta hét lên.

"Không bạo lực, không cắncô, tôi hứa." - Kakashi lặp lại.

"Tin tôi đi vì tôi đã thử rồi và tôi thực sự không phải kiểu người như vậy, tôi nghĩ là mình thuộc tuýp người lãng mạn hơn chứ nhỉ?"

"Mọi người đều muốn cắn tôi,"-  Karin nhấn mạnh.

 "Và tôi có thể thấy anh đang bị ốm...và bị sốt."

Một người phụ nữ bị điên  -  Kakashi nhớ lại những lời mà mọi người đã nói về cô ấy và anh tự hỏi làm thế nào để có thể giao tiếp được với một người phụ nữ bị điên đây? Ah, có lẽ anh nên sử dụng những kinh nghiệm mà anh có được từ việc đối phó với Tsunade chăng?

"Đ ... được rồi," -  anh nói và cố làm ra vẻ trấn an nhẹ nhàng nhất có thể,

"Thật không may là tôi không phải một trong số họ. Tôi chỉ cắn thức ăn thôi."

Anh cho rằng việc nhấm nháp nhẹ nhàng sẽ không bị coi là cắn và không, anh sẽ ngăn cấm bản thân không được nghĩ đến Sakura hay nghĩ đến việc nhấm nháp cô. Ngay cả khi anh muốn rất nhiều thì rõ ràng bây giờ vẫn chưa phải lúc. Ah, anh chỉ muốn được trở lại Konoha với Sakura, nằm trên giường và không làm gì khác ngoài việc đọc và ...

"Sasuke thích cắn tôi và tôi thích khi anh ấy làm vậy! Ở mọi nơi trên toàn bộ cơ thể của tôi!" 

"Quá nhiều thông tin trong một câu nói...," - Kakashi lẩm bẩm, cảm thấy khuôn mặt mình đang đỏ dần.

"Uhm, Karin? Tôi không đặc biệt quan tâm đến những gì cô và Sasuke ..."

Mặc dù có nhiều vấn đề cấp bách hơn cần được thảo luận nhưng những gì đã xảy ra giữa Karin và Sasuke cũng là một trong những điểm mù lớn nhất và có khả năng sẽ chứa lượng thông tin rất quan trọng trong tương lai. Đặc biệt là tương lai của Sarada.

 Kakashi chợt thay đổi giọng điệu của mình, -  "Nghe có vẻ như mối quan hệ rất có gia vị, hẳn là rất tuyệt nhỉ?"

"Đúng vậy!" - Karin thủ thỉ.

"Sasuke, ôi Sasuke! Anh ấy thật tuyệt, thật tuyệt vời! Chúng tôi đã dành ra nhiều ngày ... không, hàng tuần trời chỉ để làm tình với nhau! Anh ấy như một cỗ máy không biết mệt mỏi là gì và anh ấy là người duy nhất biết cách thỏa mãn tôi ...như  khi anh ấy... "

"Được rồi," - Kakashi ngắt lời cô và mặt anh lại đỏ ửng.

"Không cần phải quá chi tiết như vậy đâu. Đó là những ngày mà cô còn ở chung nhóm H ... Hebi gì gì đó với Sasuke phải không?"

"Ah, Hebi,"-  Karin rên rỉ.

 "Hebi, Taka ... quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời tôi, nhưng không."

"Không?"-  Kakashi mạo hiểm tiếp tục, cố gắng giả vờ rằng mình là Sukea, người không bao giờ cảm thấy xấu hổ khi tọc mạch vào công việc riêng của người khác như thế này.

"Không,"-  Karin cười với đôi mắt mờ sương,

 "Tôi nghĩ mọi chuyện đã kết thúc sau chiến tranh nhưng không phải như vậy. Anh ấy đã trở lại với tôi."

"Sasuke tới tìm cô?"

"Đúng vậy," - Karin mỉm cười,

 "Anh ấy đã nhìn tôi một cách thèm khát và sau đó anh ấy nắm lấy tay tôi ngay lúc đó, tại đó, anh ấy đã ..."

"Được rồi," - Kakashi ngắt lời,

 "Tôi hiểu, tôi hiểu rồi, Sasuke hẳn phải rất thích cô nhỉ?"

"Đúng vậy!" - Karin cười khúc khích, - "anh ấy thực sự thích tôi."

Nhưng đột nhiên, khuôn mặt cô trở nên u ám.

"Tên Uchiha đó là đồ đáng chết , anh ta là kẻ rất giỏi làm tổn thương người khác và anh ta đã làm thế với tôi! Anh ta như kẻ sớm nắng chiều mưa, được một ngày ấm áp thì ngày hôm sau lại lạnh nhạt như thể anh ta thậm chí còn không nhớ đến tôi! Anh ta là một tên khốn! Anh ta đã có được tôi với một đứa con vậy mà anh ta lại tìm đến chỗ người phụ nữ khác... điều đó ... điều đó ... " - Karin chợt nhận ra một điều khiến cô ta thay đổi ngay lập tức,

"Ha! Con bé tóc hồng ngu ngốc đang qua lại với anh, vậy có nghĩa là Sasuke sẽ quay lại với tôi! "

"Coi chừng cái miệng của cô đi!" - Kakashi có thể cảm nhận được  sự tức giận đã xuyên qua cơn đau đầu của mình.

"Tên cô ấy là Sakura và cô sẽ không được phép gọi cô ấy với bất cứ cái tên nào khác!"

"Anh ta đã bỏ tôi vì cô ấy," - Karin bĩu môi nói.

"Sasuke đã kết hôn và  đó là lý do tại sao."

"Nhưng anh ấy thậm chí còn không muốn điều đó!" - Karin tuyên bố.

"Chà, rõ ràng là vậy rồi,"-  Kakashi đáp lại một cách u ám.

"Sasuke luôn nói về cô ấy mọi lúc nhưng anh ấy đã nói với tôi rằng anh ấy ghét cô ấy và cô ấy là người khó chịu nhất trên thế giới. Vậy tại sao anh ấy lại thay đổi quyết định?"

 Kakashi nói và cố gắng không tỏ ra quá cay đắng. -"Sasuke và Sakura đã kết hôn được hơn bốn năm trước vậy thì chắc chắn lúc đó là cô đã có Sarada rồi."

Karin lắc đầu.

"Gì cơ?" - Kakashi cau mày hỏi.

"Không phải con bé đã được gần năm tuổi rồi sao?"

"Con bé trông lớn hơn so với tuổi của nó,"  - Karin trả lời,

"Sarada mới được bốn tuổi thôi."

Có lẽ nó sẽ không tạo ra sự khác biệt quá lớn và Kakashi nghĩ rằng anh muốn giấu điều này với Sakura nếu anh có thể. Cô ấy đã bị tổn thương quá nhiều rồi. nhưng ít nhất thìcó vẻ như cuộc hôn nhân đã đặt dấu chấm hết cho liên minh quá kỳ lạ này.

"Sasuke có đến gặp lại cô kể từ sau đám cưới của cậu ấy không?"

"Không."

"Và cô chưa bao giờ liên lạc lại với Sasuke để nói với cậu ta rằng cậu ta đã có một đứa con rồi hay sao?" - Kakashi lắc đầu.

  "Tại sao vậy? Cô không nghĩ người cha có quyền được biết sao?"

"Tôi không muốn làm gánh nặng cho anh ấy,"-  Karin nói một cách lảng tránh.

"Tôi đã nghĩ rằng anh ấy sẽ không còn hứng thú với tôi nếu anh ấy biết được điều này. Tại sao anh lại phán xét  tôi? Anh có khá hơn chút nào không?"

"Đúng vậy, tôi đang phán xét cô đấy. Vậy thay vì đến Konoha thì cô đã đi tìm Suigetsu và yêu cầu cậu ta giả dạng làm cha của con bé sao?"

"Không, là cậu ta tình nguyện! Và có lẽ tôi đã nói dối cậu ta một vài điều."

"Nhưng cô biết Sarada là một nửa của Uzumaki và một nửa của Uchiha mà phải không? Điều này sẽ khiến con bé trở thành một báu vật vô giá trong thế giới shinobi và cô không nghĩ rằng mình cần được bảo vệ trước khi ai đó tấn công cô sao?"

"Tôi chưa bao giờ dạy con bé bất cứ điều gì cả vì con bé thậm chí còn không biết cách kết ấn",- Karin tự bào chữa cho mình,

 "không ai biết con bé là con của ai cả!"

"Cho đến khi con bé thức tỉnh Sharingan của mình!"

"Đó là khi tôi tìm đến anh giống như anh đang thúc giục tôi lúc này đấy!"

Việc mở phong ấn trong đầu đã không cho phép anh tiếp cận được những ký ức về lần mà anh  đã gặp Karin và Sarada. Anh cho rằng một phần ký ức của mình đã trở thành thức ăn cho bất cứ điều gì mà dòng máu Uchiha đã gây ra cho anh. Đó ... là điều mà anh đang lo lắng sau tất cả những gì đã xảy ra. Nó đã khiến Sasuke quên mất rằng Sakura đã có ý nghĩa như thế nào ...nhưng điều đó chắc chắn sẽ không xảy ra với anh vì anh sẽ không để nó xảy ra.

"Hãy kể cho tôi nghe về lần tôi đến thăm cô đi" - Kakashi nói. Anh hầu như không thể tưởng tượng được việc nhìn thấy con người trước kia của Sarada.

"Không," - Karing giận dữ bĩu môi.

"Anh đã không làm những gì tôi muốn."

"Tốt thôi, vậy thì tôi cũng chẳng cần."-  Kakashi cáu kỉnh và ngồi khoanh chân xuống sàn, khoanh tay trong lòng.

"Họ đang định đưa cô đi đâu đây? Những tên shinobi đeo mặt nạ Quỷ đáng yêu ấy?"

Mặt Karin đột nhiên tái đi. - "Bà ta đã gửi anh đến đây sao?" 

"Ai? Tsunade hả?" -  Sự mệt mỏi của Kakashi giờ đã bắt kịp anh một cách nhanh chóng.  Anh có thể nhận ra Thủy Trận Bích cũng sẽ không còn giữ được lâu nữa bằng một cái liếc nhìn lên trên. 

"Tôi biết anh đang tay trong tay với bà ta ngay khi tôi nhìn thấy bức ảnh của bà ta trong phòng ngủ của anh mà!"

"Vậy là họ thực sự đưa cô đến chỗ của Rin sao? Cô đã gặp cô ấy trước đây rồi phải không? Cô ấy đã làm thí nghiệm trên người cô chưa?"

"Tôi sẽ không để anh cắn tôi đâu!" - Karin hét lên và nhổ bọt xuống sàn.

"Đau quá!"

"Cô ấy biết cô là một Uzumaki," - Kakashi thì thầm.

Gia tộc Uzumaki có sức mạnh với khả năng chữa bệnh cực kì tuyệt vời. Cắn Karin ... cắn cô ấy sẽ có khả năng truyền chakra đó cho người cắn.

"Rin có dùng cô để chữa bệnh không?" - Kakashi hỏi.

"Trước đây thì sao? Tôi đã..."

Kakashi chợt nhớ ra chiếc hang động đó. Anh đã ở đó vì anh muốn giúp đỡ một người nào đó. Ai đó ... đã từng là Karin? 

"Cô đã ở đó được bao lâu rồi?" - Kakashi hỏi.

"Và còn có ai khác đã ở đó phải không? Cô có thể cho tôi biết không?"

"Nó có gì khác nhau sao?" - Karin rưng rưng trả lời.

"Tại sao cô không ở lại Konoha,"-  Kakashi thở dài.

"Tại sao cô lại chạy trốn? Bọn tôi đã có thể đã bảo vệ cô cơ mà?"

"Tôi còn chỗ nào để đến nữa sao?" - Karin nói và bắt đầu nức nở,

"không ai muốn tôi cả. Tất cả họ đều gọi tôi là kẻ quái đản, cười nhạo tôi và coi tôi như một món hàng. Còn Sasuke! Sasuke đã kết hôn với con bé tóc hồng .. . với Sakura đó. Tôi cũng đã có thể chết nhưng thật khó để tự sát khi anh có khả năng giống của tôi. "

Kakashi kêu lên, -  "đừng có làm mọi chuyện quá lên như vậy. Cô vẫn còn có một đứa con trẻ đang cần mẹ của mình. Nếu cô không hành động như một kẻ kỳ quặc thì mọi người đã không gọi cô là kẻ quái đản. Tôi có thể đảm bảo rằng cô sẽ có cho mình một chỗ đứng trong Konoha nếu cô muốn. "

Karin tiếp tục sụt sịt một cách đáng thương.

"Sasuke có suy nghĩ của riêng mình vậy nên cậu ta có thể chọn bất cứ ai mà cậu ta muốn," - Kakashi nói thêm,

"Nhưng Sarada là con của cô và cô thì  không có quyền lựa chọn về điều đó. Cả hai người đều không thể giả vờ như con bé không tồn tại!"

"Tôi là một người mẹ tồi tệ", - Karin nức nở.

"Phải, điều đó là chắc chắn rồi nhưng tôi cũng bị thuyết phục rằng chúng ta có thể trở nên tốt hơn nếu mọi thứ mà chúng ta muốn trở nên tốt hơn!"

"Con bé có lẽ không muốn tôi và con bé thậm chí có thể trở nên tốt hơn nếu không có tôi!"

"Nghiêm túc đấy," - Kakashi thì thầm, giọng nói giận dữ của anh giờ đã biến mất hoàn toàn khi nhìn người phụ nữ đang khóc nức nở một cách nức nở với sự xen lẫn thương hại và phẫn nộ,

 " Cô có tin rằng một đứa trẻ ở độ tuổi của con bé lại không muốn có mẹ ở bên không? "

"Tôi thật tồi tệ, tôi thật sự là một người mẹ tồi tệ..."

 Thủy Trận Bích đã sụp đổ giữa tiếng than khóc của Karin làm họ bị ướt đẫm hoàn toàn.

"Hình như tôi bị sốt thì phải..," - Kakashi lẩm bẩm, đồng thời cảm thấy nóng và lạnh cùng một lúc với cơn đau đầu và cổ họng bỏng rát,

 "Hãy chắc chắn rằng bọn chúng sẽ mang tôi theo cùng với cô, còn giờ thì tôi sẽ phải nghỉ một lát đã. "

"Này Kakashi!! Cởi trói cho tôi trước đã!"

Bên ngoài bắt đầu náo loạn với những tiếng bước chân vội vã đang  tiến lại gần kèm theo tiếng của người la hét không thôi.

"Rất xin lỗi nhưng tôi không thể," - Kakashi thì thầm.

 "Nhưng tôi đã nói với cô rồi phải không? Tôi có thể đảm bảo rằng cô sẽ có cho mình một chỗ đứng trong Konoha nếu cô muốn ấy. Tôi hứa với cô."

Nếu ai đó có thể giữ lời hứa thì đó chính là Hokage, phải không?

************************************************

Sakura giật mình tỉnh giấc, tim cô đập liên hồi với cái tên Kakashi trên môi và kèm theo đó là một cảm giác đau khổ tràn ngập trong  cô ngay cả khi cô chưa kịp mở mắt.

"Một cơn ác mộng," - cô thì thầm trong bầu không khí tĩnh lặng trong phòng ngủ của mình để trấn tĩnh,

"đó chỉ là một cơn ác mộng thôi."

Dù vậy nhưng những giọt nước mắt vẫn cứ tuôn rơi và cô không thể kìm nén lại được. Kakashi sẽ không sao cả, Kakashi chắc chắn đang rất  ổn, cô đang bị suy giảm chakra vậy nên việc cảm thấy suy sụp là hoàn toàn bình thường vì cô biết những cơn ác mộng kinh hoàng là tác dụng phụ của việc này.

Nhưng biết về nó và tin nó lại là hai việc hoàn toàn khác nhau. 

"Sakura?"

Cửa phòng ngủ của cô đột ngột được mở ra. Là Sasuke.

"Tôi ... tôi ổn"-  Sakura nói dối và nhanh chóng lau khô mắt bằng tay áo ngủ,

"Tôi vừa gặp ác mộng thôi."

 Sasuke cau có điều khiển chiếc xe lăn của mình một cách khéo léo tiến về phía giường của cô.

"Một cơn ác mộng?Lại nữa sao?"

"Đó là điều bình thường thôi," - Sakura nuốt xuống những giọt nước mắt và cố gắng trụ chúng lại trong mắt.

  "Đó là tác dụng phụ của sự suy giảm chakra thôi và tôi đoán anh chưa mắc phải nó bao giờ ."

Nhưng Kakashi đã phải ra vào bệnh viện rất nhiều lần vì điều đó và cô chưa bao giờ hiểu được những gì anh đã trải qua khi đó. Cô nhớ rất rõ những lần đến thăm anh, khuôn mặt nhợt nhạt và nụ cười dũng cảm của anh cùng với sự lo lắng mà cô đã cảm nhận được. 

"Em có muốn ăn gì không?" - Sasuke hỏi.

"K ... không," -  Sakura trả lời. Thật lòng cô không nghĩ rằng mình có thể ăn được bất cứ thứ gì trong lúc này.

"Mấy giờ rồi?"

"Bây giờ là 5h23," - Sasuke trả lời mà không cần ngước qua chiếc đồng hồ.

Điều đó có nghĩa là Sarada sẽ sớm trở lại sau buổi học với Iruka và Sakura rất mong chờ được gặp con bé và hy vọng rằng con bé đã có một buổi tập luyện thành công.


"Em thực sự cần phải ăn gì đó." - Sasuke cau mày, 

"Nhưng anh vẫn ..."

"Mì ăn liền," - cậu tiếp tục,

 "Anh sẽ làm mì gói và anh có thể đun sôi nước. Và em biết là anh có thể đứng lên ngồi xuống và đi lại được rồi mà."

"Anh vẫn chưa nên vận động như thế ngay cả khi anh có thể," - cô nói.

"Tsunade nói rằng sẽ mất vài tuần để chân anh có thể lành lại vậy tại sao phải thúc ép bản thân đến vậy?"

"Anh không cần đến vài tuần để làm được điều đó," - Sasuke nói một cách ủ rũ và cau mày với đôi chân của mình.

Sakura thở dài. Tại sao mọi thứ lúc nào cũng là một cuộc cạnh tranh với người đàn ông này? Sasuke nhìn lên và nhìn vào mắt cô. Rinnegan đã được giấu sau tóc mái, điều mà cô rất biết ơn vì đôi mắt đó vẫn khiến cô sợ hãi sau ngần ấy năm.

"Sakura," - Sasuke khẽ nói, đôi mắt lộ rõ ​​vẻ lo lắng.

 "Tạm thời anh sẽ không đi đâu nữa và anh sẽ ở đây vì em."

"Tôi ổn," - cô nhanh chóng đáp lại và đó là một trong những lời nói dối lớn nhất mà cô từng nói trong thời gian qua.

"Tại sao em không cho phép anh làm vậy?" - Sasuke ủ rũ nói.

"Hay là vẫn bởi vì ... tên đó?"

Tên đó là Kakashi, người mà cô đang rất lo lắng đứng ngồi không yên. Kakashi ... cái tên mà Sasuke từ chối nói ra để thể sự thiếu tôn trọng của cậu đã có thể thay đổi cách cô cảm nhận.

"Anh không bị điếc," - Sasuke tiếp tục.

"Anh đã nghe thấy cái tên mà em đã hét lên lúc nãy."

Ánh sáng của trăng trong màn đêm chiếu qua tấm rèm cửa tạo nên một cái bóng trên khuôn mặt của Sasuke khiến người ta khó có thể nhìn thấy biểu cảm trên đó. Nhưng những biểu cảm của cậu ta luôn như vậy. Dảk và đáng sợ.  Một người đàn ông luôn phải chịu gánh nặng của số phận vì là người cuối cùng của gia tộc, gánh nặng là người đã mang lại vinh quang và sự hủy diệt cho làng Lá.

"Đúng vậy, Kakashi là một phần trong cơn ác mộng của tôi," - Sakura nắm chặt tay bên dưới tấm chăn. Một giấc mơ chứ không phải là một điềm báo. Một giấc mơ ngớ ngẩn và hoàn toàn vô lý vì Kakashi sẽ không chết và anh vẫn ổn, Kakashi ra ngoài đó để đưa Karin trở về Konoha và anh sẽ trở lại sớm thôi.

"Em có thể ngừng việc trừng phạt anh lại được không?" - Sasuke nói một cách dứt khoát,

"Anh biết rằng mình đã sai và anh không thể nhớ chuyện đó với ... Karin, được chứ? Anh không biết chuyện gì đã xảy ra, thật sự đấy Sakura, anh sẽ không bao giờ nói dối em. "

Nhưng tôi biết , Sakura nghĩ. Tại sao anh không bao giờ nói với tôi rằng anh đang bị bệnh?

"Không phải điều đó là rất lạ sao?" - Sakura hỏi ngược lại và ngồi thẳng dậy trước khi Sasuke có thể tiến lại gần hơn để giúp cô. 

"Rất nhiều chuyện đã xảy ra trước và trong chiến tranh," - Sasuke trả lời.

"Anh có thể nói như vậy," - Sakura chế giễu.

"Nhưng anh không bao giờ muốn làm tổn thương em," - Sasuke nói.

"Anh có nhớ rằng mình đã muốn giết tôi không?" -  cô nói một cách hằn học.

"Có," -  cậu thừa nhận.

"Anh...anh vô cùng hối hận và anh biết điều đó là không thể tha thứ được. Khi đó anh ... anh đang ở trong một nơi rất tối nhưng Sakura, em là ... em là một trong những điều giúp anh bình tĩnh lại, em là một trong những điều ... điều mà anh mong đợi nhất khi phải quay lại đây. Em... em rất có ý nghĩa với anh em không biết điều này sao? "

"Anh muốn có một gia đình với em," - cậu tiếp tục và giọng bắt đầu hơi run.

 "Anh muốn em trở thành một phần của gia tộc anh, là mẹ của những đứa con của anh".

Một tiếng nức nở thoát ra khỏi cổ họng Sakura, một tiếng nức nở khiến cô bật cười, một âm thanh khó nghe mang ít nhiều ác ý như một con dao găm đâm vào trái tim cô.

"Sasuke,"-  cô nói,

"Tôi biết anh bị bệnh vì Kakashi đã nói với tôi tất cả về điều đó. Nó có trong máu của anh, dòng máu của Uchiha ấy. Đó là một loại bệnh mà cả gia đình anh cùng mắc phải. Cũng có thể là Madara cũng bị thì sao? Ông ta chắc chắn sẽ vẻ nổi điên với tôi ấy nhỉ? "

Sasuke nhìn chằm chằm vào cô bằng con mắt đen sâu của mình cùng với khuôn mặt đông cứng lại thành một biểu hiện của sự hoài nghi.

"Anh muốn giấu nó khỏi tôi sao? Tại sao vậy? Anh biết tôi là bác sĩ nên anh không thể tin tưởng tôi với điều này sao?"

"Sao ông ta dám," - Sasuke gầm gừ.

"Sao ông ta dám nói với em về điều này, anh sẽ giết ông ta ngay khi ông ta đặt chân đến Konoha."

"Kakashi đã hiểu được điều đó," - Sakura hét lên,

"vì anh! Vì Kakashi đã cố gắng giúp anh hết lần này đến lần khác! Vì anh đã khiến Kakashi phải tham gia vào một cuộc thí nghiệm máu chết tiệt gì đó và anhcó biết điều đó nguy hiểm đến mức nào không? Kakashi đã có thể chết đi sống lại mười lần hoặc nhiều hơn cả thế với loại máu nguyền rủa này trong cơ thể của mình! "

"Ông ta đã tình nguyện!" - Sasuke hét lại,

 "Ông ấy muốn Sharingan của mình trở lại và ông ấy sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng của mình vì nó! Ông ấy sẽ không là gì cả nếu không có nó, không gì cả và ông ấy biết điều đó rất rõ!"

Sakura lại cười, một âm thanh cứng rắn khác được phát ra và cô muốn làm tổn thương anh, làm anh tổn thương một cách nặng nề.

"Kakashi là tất cả những gì anh không thể trở thành," -  cô nói một cách lạnh lùng.

"Anh lúc nào cũng cố gắng tỏ ra mình giỏi hơn tất cả nhưng anh biết gì không? Chưa một lần nào anh thành công cả."

"Sakura, ông ta là một lão già vô dụng ..."

"Anh cứ tự nhủ với bản thân rằng chính Sharingan là thứ có thể khiến Kakashi bộc lộ con người thật của mình nhưng điều đó sẽ không trở thành sự thật nếu anh cứ lặp đi lặp lại điều đó anh biết không? Kakashi đã cố dạy cho anh cách đối nhân xử thế nhưng anh đã mặc kệ tất cả, tại sao vậy? Kakashi sẽ cống hiến cả mạng sống của mình cho anh không một chút do dự, cho anh và cả cho đứa con gái của anh mà không cần đòi hỏi bất cứ thứ gì."

"Anh chưa bao giờ đòi hỏi sự anh hùng của ông ta,"

"Nhưng anh vẫn sẽ sống trong bóng tối nếu không có những nỗ lực không biết mệt mỏi là gì của Kakashi chỉ để chỉ cho anh biết đến ánh sáng là thế nào và anh cũng biết điều đó. Và thay vì biết ơn thì anh lại đi nuôi dưỡng lòng căm thù đối với Kakashi chỉ bởi vì anh không thể thừa nhận rằng anh cần được giúp đỡ, anh không thể thừa nhận rằng mình là một Uchiha và đó là một gánh nặng quá lớn để gánh một mình. Nhưng anh biết gì không, anh không bao giờ phải gánh nó một mình cả vì tôi đã đề nghị giúp đỡ hơn một nghìn lần, Naruto cũng đề nghị để được giúp đỡ anh, Kakashi cũng đã đề nghị giúp đỡ. Vậy nên có rất nhiều người đã ở đó vì anh nhưng chính niềm kiêu hãnh chết tiệt của anh đang ngăn cản anh vươn tới và nắm lấy những bàn tay đang chìa ra để cứu vớt anh. "

Sakura hít một hơi thật sâu, cô cố chấp nhìn vào tay mình thay vì Sasuke. Cô không còn lý do gì để níu kéo thứ chưa từng là gì khác ngoài tình yêu đau đớn, tình yêu khiến cô nghẹn ngào, khiến cô đau khổ, khiến cô cảm thấy hụt hẫng và nhỏ bé. Nhưng cô cảm thấy luyến tiếc, rất tiếc vào lúc này. Cô cảm thấy tiếc cho anh và những gì anh đã trải qua, tiếc cho những khoảnh khắc đẹp đẽ mà cả hai đã cùng chia sẻ, tiếc cho những điều tồi tệ, tiếc cho cô đã không thể là điều anh cần nữa, có lẽ là không bao giờ hoặc đã từng.

Sasuke vẫn im lặng, cậu im lặng đến mức cô phải ngước mắt lên để kiểm tra xem cậu có còn ở đó không.

Khuôn mặt của cậu lúc này đây đã bị chôn vùi trong bàn tay của mình.

Một làn sóng thương hại ập đến cổ họng cô.

"Sasuke...."-  cô thút thít.

"Anh không thể sống nổi nếu thiếu em," - cậu nói nhỏ đến mức cô hầu như không thể nghe thấy gì.

  "Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Em đã luôn ở đó vì anh mà."

"Vậy mà anh chưa bao giờ thực sự  ở đó vì tôi,"-  cô lặng lẽ đáp trả, cảm thấy cổ họng cay đắng vô cùng..

Họ nhìn chằm chằm vào nhau một lúc cho đến khi căn phòng khuất đi ánh sáng mà không thể nhìn thấy gì khác ngoài những cái bóng của nhau.

"Ngay khi tôi khỏe lại, tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để tìm ra phương pháp chữa trị, Sasuke," - cô nói.

"Tôi sẽ tìm cách chữa lành cho anh và đảm bảo rằng căn bệnh của gia tộc Uchiha sẽ không bao giờ gây ra rắc rối cho bất kỳ ai khác."

"Chữa lành cho anh?" -  Sasuke hỏi.

  "Không phải em đang làm điều đó cho Kakashi sao?"

"Không, Sasuke," -  Sakura nói.

"Tôi đang làm điều đó cho cả anh và Kakashi nhưng tôi cũng sẽ làm điều đó cho Sarada nữa. Đã đến lúc anh phải chấp nhận vai trò làm cha của mình trước khi quá muộn rồi."

"Nhưng anh không biết làm thế nào," - cậu thì thầm.

"Có thật không vậy?" - Sakura cau mày.

  "Anh không biết? Anh là người sẵn sàng luyện tập cho đến khi ngón tay chảy máu và ngủ thiếp đi vì mệt mỏi vậy nên không có lý do gì để anh không cố gắng trong việc này cả."

Trong sự im lặng tiếp theo bao trùm lên họ thì cửa trước được mở ra.

"Xin chào!"-  Giọng nói thân thiện của Iruka vang lên.

"Bọn ta đã trở lại rồi đây! Và tạm biệt nhé vì thầy thực sự phải đi rồi , thầy đang có một ... cuộc hẹn khác."

"Cô Sakura!" - Giọng Sarada vang lên theo sau.

 "Cô ơi, cô đã ở đâu vậy? Cháu có rất nhiều điều muốn kể với cô!"

Sakura nghe thấy tiếng xe lăn của Sasuke chuyển động và sau đó đèn được bật sáng.

"Chào mừng về nhà, Sarada," -  Sasuke nói và nhìn lại Sakura với vẻ quyết tâm.

"Tại đây, trong phòng ngủ này. Ta.. Ta thực sự muốn nghe những gì con đã học được trong  ngày hôm nay, con cũng sẽ kể cho ta nghe với chứ?"

Bước chân của Sarada chợt chậm lại. Khuôn mặt của cô bé  hơi cau mày với Sasuke nhưng sau đó cô bé bước tới và ngồi xuống gần cánh tay của Sakura.

"Hôm nay cháu đã tạo được một phân thân đấy cô ơi! Một phân thân đấy!"

Sự phấn khích ngây thơ của đứa trẻ đã khiến Sakura rơi lệ  nhưng cô cố kìm nén. - "Nhóc có muốn biểu diễn cho cô xem không?"

"Có ạ!" -Sarada bật dậy.

  "Iruka Sensei nói rằng cháu đang tiến bộ rất nhanh và nhanh hơn hầu hết những đứa trẻ mà thầy ấy đã dạy! Chú Kakashi sẽ rất ngạc nhiên khi chú ấy quay trở lại đây!"

"Ta cũng rất ngạc nhiên đấy," - Sasuke nói một cách ủ rũ.

"Một phân thân thôi sao? Ta sẽ dạy cho con cách tạo ra một trăm phân thân! Uchiha chúng ta không chỉ nhanh hơn hầu hết những đứa trẻ khác mà chúng ta còn là người giỏi nhất trong mọi lĩnh vực."

Sarada kinh ngạc nhìn cậu.

"Nhưng không sao đâu,"  -  Sasuke nhanh chóng nói tiếp.

  "Sẽ không thành vấn đề nếu con chỉ có thể tạo một phân thân vì một phân thân thôi cũng là rất tốt rồi đúng không, Sakura?"

Cậu ném cho Sakura một cái nhìn tuyệt vọng, miệng thầm kêu cứu .

"Hoàn toàn không thành vấn đề," - Sakura trả lời kèm theo một nụ cười nhỏ kéo trên khóe miệng,

 "Quan trọng là chúng ta đã cố gắng và cố gắng hết sức rồi."

[Còn tiếp...]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro