Chap V

Ở cùng một vị trí, mấy ngày trước Sailom còn ngồi một mình, đang chờ người sẽ ngồi bên cạnh, nhưng hôm nay vị trí kia đã có người ngồi, tuy rằng vẻ mặt cùng biểu cảm của người kia có vẻ không muốn chút nào, nhưng cũng may Kanghan có thể đến tìm cậu để phụ đạo đúng như thỏa thuận.

" Mày thử làm bài này theo cách tao vừa hướng dẫn xem." Sailom đưa một tờ giấy với một loại câu hỏi đơn giản cho người đang cau mày. Khi Kanghan nhìn thấy những con số trên tờ giấy, lông mày của hắn càng nhíu chặt hơn.

" Khó."

" Mày chưa làm, làm sao biết khó?"

" Chỉ cần nhìn là đủ biết."

" Nhưng bài này ai cũng có thể làm được."

" Đó là người ta, chứ không phải tao."

Sailom hít một hơi thật sâu và đặt thành công mảnh giấy trước mặt Kanghan, nhưng cậu không thấy hắn làm gì trong vài phút liền, để kìm nén cơn giận, Sailom chỉ biết ngồi đếm từ một đến mười trong lòng. Dạy học cho người khác rất cần sự kiên nhẫn. Nhưng nếu là Kanghan thì sự kiên nhẫn đó của Sailom tăng lên rất nhiều lần.

" Mày có làm được không?"

Sailom nhìn vào những con số trên điện thoại và hỏi sau mười lăm phút trôi qua, nhưng Kanghan cứ nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng mà không làm gì hết.

" Nếu tao làm được thì đã làm rồi."

Sailom hít một hơi thật sâu, nhặt tờ giấy trắng bỏ vào giữa bàn, tay còn lại cầm lấy cuốn sách có công thức vừa dạy, đem hai thứ ghép lại với nhau.

" Đầu tiên hãy xem câu hỏi đang yêu cầu gì và sau đó xem nó đưa ra giá trị nào.

Ngòi bút trong tay Sailom chỉ vào tiêu đề, nhưng người lẽ ra nên lắng nghe đã chuyển sự chú ý sang sân bóng phía bên kia bàn của họ.

" Mày có nghe tao nói gì không?"

" Nói đi, tao đang nghe nè."

" Mày không thể chỉ nghe, mắt mày cũng phải nhìn."

Kanghan ngoan ngoãn quay lại nhìn, nhưng đôi mắt lẽ ra phải nhìn vào tờ giấy thì lại nhìn vào Sailom. Hai người cứ như thế nhìn nhau, nhưng Sailom lại khẩn trương mà quay mặt đi.

" Tao đã nói là phương pháp này không hiệu quả với tao rồi mà." Kanghan nói lên suy nghĩ của mình.

" Mày có ý gì?"

" Vấn đề là cách mày suy nghĩ và cố gắng dạy kèm cho tao."

" Vậy thì tao nên dùng phương pháp nào với mày đây?"

" Cho dù mày dạy bằng cách nào, cũng sẽ không đi vào đầu tao đâu. Mày chỉ đang lãng phí thời gian thôi."

" Nhưng ít nhất mày có thể nhớ kỹ một chút, ngày mai có bài kiểm tra, bất kể thế nào mày cũng phải ôn tập trước."

Sailom đã đề cập rằng sẽ có một bài kiểm tra toán vào ngày mai, vì vậy trọng tâm của việc dạy kèm hôm nay chủ yếu là nội dung có thể được kiểm tra vào ngày mai.

" Đó là những gì tao muốn nói."

" Ý mày là sao?" Sailom khó chịu nhìn hắn.

" Ngày mai có bài kiểm tra, cho nên... cho dù hôm nay mày có dạy thì cũng đã muộn rồi."

" Sau đó?" Sailom dò hỏi vì cậu biết Kanghan đã có một kế hoạch và muốn cậu phải làm theo hắn.

" Mày có thể giúp tao và chỉ có mày là người duy nhất có thể." Kanghan nói với đôi mắt sáng ngời, nhưng Sailom chắc chắn rằng những gì cậu sắp nghe được là không tốt lành gì.

" Muốn gì thì nói đi, đừng đánh trống lãng nữa."

" Bình tĩnh nào."

Kanghan mỉm cười, Sailom rõ ràng là không thoải mái, nhưng điều đó khiến hắn cảm thấy...thú vị hơn.

" Tao có một gợi ý khác, tốt hơn số tiền mà bà nội đã cho mày."

" Mày cũng sẽ trả tiền cho tao phải không?"

" Lợi hại." Kanghan búng ngón tay và nở một nụ cười mãn nguyện.

Sailom làm sao không biết biện pháp này. Biện pháp này là dễ nhất, nó chỉ có thể được giải quyết bằng tiền.

" Tao sẽ thuê mày gửi đáp án cho tao, 1000 baht cho mỗi môn, bắt đầu với bài kiểm tra toán ngày mai."

Nói xong từ trong túi lấy ra ví tiền, móc ra một tờ tiền giấy màu xám đưa cho Sailom, thật giống như tờ tiền này chỉ là một tờ giấy vụn có thể tùy ý đưa cho người ta, không hề cảm thấy đáng tiếc, hoàn toàn trái ngược với Sailom. Từng đồng tiền của cậu đều được đánh đổi bằng mồ hôi và sức lực, thân thể đều mệt mỏi, suy kiệt.

" Mày có chắc là mày muốn thế không?"

Sailom hỏi, nhưng vẫn từ chối nhận số tiền mà hắn đưa.

" Đây là biện pháp đôi bên cùng có lợi, còn suy nghĩ cái gì nữa?"

" Ừm, sao cũng được... Nhưng mày cứ giữ tiền đi. Khi nào xong việc thì đưa cho tao."

Câu trả lời của Sailom khiến Kanghan nhìn lại số tiền trên tay, không chắc liệu số tiền mình đã thanh toán có được bên kia chấp nhận hay không.

" Nếu mày cảm thấy quá ít..."

" Cứ làm theo như lời mày nói đi."

" Như vậy thì chúng ta mới là đồng bọn chứ."

" Hôm qua không phải nói không cần quá thân thiết sao?"

Sailom thì thầm phàn nàn, nhưng Kanghan không quan tâm đến những gì cậu nói. Nhìn Sailom thu dọn đồ đạc và đeo túi lên vai.

" Vậy mày định đi đâu?"

" Làm việc bán thời gian, những người như tao không thể sử dụng tiền một cách tùy tiện như một số người."

Kanghan chớp mắt nhìn về phía bóng lưng đang chuẩn bị rời đi, hắn không cảm thấy Sailom đang mỉa mai mình, điều đó có thể thấy qua vẻ mặt và ánh mắt mệt mỏi của cậu. Thật tốt khi Sailom có thể dễ dàng chấp nhận lời đề nghị của hắn, nhưng như vậy Kanghan cũng hiểu theo cách khác. Sailom có thể được mua bằng tiền và hắn có đủ tiền để mua một cậu.

Trong môn toán của lớp 11, các bài kiểm tra dựa theo chỗ ngồi từng hàng phát xuống. Bình thường Kanghan và Sailom mỗi người sẽ ngồi một góc trong phòng học, nhưng hôm nay bởi vì có nhiệm vụ, cho nên Sailom chỉ có thể chuyển đến ngồi bên cạnh Kanghan, kết quả Guy và Auto nhìn về phía cậu một cách khó hiểu. Nhưng không bao lâu, giáo viên đã bắt đầu tính giờ kiểm tra. Phòng học đột nhiên trở nên yên tĩnh, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào tờ giấy kiểm tra trước mặt, cũng chỉ còn âm thanh lật giấy và tiếng bút chì vẽ nguệch ngoạc những vòng tròn trên giấy.

Kanghan giả vờ viết công thức trên giấy, như thể hắn thực sự biết cách làm, nhưng thực ra hắn đang chờ câu trả lời từ người bên cạnh.  Khoảng cách giữa hai người chỉ là một thước, ánh mắt sắc bén nhìn đồng hồ trên tường, chỉ còn năm phút nữa. Sailom nhanh chóng đưa tờ giấy cho người bên cạnh khi giáo viên quay lưng lại. Kanghan nhanh chóng lấy tờ giấy nhỏ xem để chép lại, và hoàn thành bài kiểm tra trước khi chuông vang lên.

" Khó chết đi được." Nava đến phàn nàn với Kanghan sau khi nộp bài.

" Hơn phân nửa bài là tao viết bậy rồi." Mac bồi thêm.

" Nhưng lần này tao có thể đạt điểm tối đa." Kanghan dựa vào lưng ghế tự tin trả lời, hài lòng nhìn Sailom trở về chỗ ngồi của mình.

" Đó là bởi vì có em trai nhỏ của mày giúp mày chứ gì." Nava tự nghĩ rằng lần sau anh ta nhất định sẽ phải hỏi ai đó để có câu trả lời.

" Nó không phải là em trai tao." Kanghan bực bội nói.

" Nó tìm mày đòi tiền đến trình độ đó, còn không phải em trai mày sao?" Mac nói.

" Không biết, nhưng Sailom không thể là em trai của tao, tuyệt đối không thể."

Kanghan nhìn về phía người được nhắc đến, cậu đang nói chuyện với Auto về bài kiểm tra vừa rồi. Nhìn thấy người kia đang phiền não vì bài kiểm tra, mà người đưa tờ giấy nhỏ cho hắn nhìn qua xác thực rất nhẹ nhàng. Nhìn theo cách này, nếu Sailom cứ ngoan ngoãn như vậy, họ có thể trở thành bạn bè trong tương lai.

Nhưng ý tưởng của Kanghan dừng lại ở đó. Sau giờ học, giáo viên gửi lại bài kiểm tra, ở góc trên bên phải tờ giấy kiểm tra của hắn có một số 0 rõ ràng được viết bằng bút đỏ. Nhìn từ chỗ ngồi của mình ở góc sau của lớp học, cậu vẫn thấy rõ Kanghan đang cau mày nhìn tờ giấy kiểm tra để xác nhận lại. Khi phát hiện mình không có nhìn lầm, hẳn là có một người khác đang chơi khăm hắn. Ánh mắt sắc bén nhìn về phía Sailom, và nhìn thấy cậu đang mỉm cười nhìn hắn.

" Mày đang đùa tao phải không?"

Khi giáo viên bộ môn bước ra khỏi lớp, Kanghan đạp mạnh vào bàn của Sailom, gây ra một tiếng động lớn, cái bàn đập vào tường của lớp học. Cả lớp đồng loạt nhìn về phía của hai người họ. Đặc biệt là khi nhìn thấy bài kiểm tra hoàn hảo của Sailom, Kanghan gần như càng thêm bốc hỏa.

" Tao đùa mày khi nào?"

" Hôm qua không phải đã nói sẽ cho tao đáp án sao?"

" Không phải tao đã đưa nó cho mày sao?"

Sailom kiên quyết nhìn hắn và trả lời, vì cậu cảm thấy rằng mình đã không vi phạm giao dịch.

" Mày cố tình đưa tao đáp án sai."

" Mày đã không nói khi mày cầu xin tao......là phải đưa cho mày đáp án đúng."

" SAILOM!!"

Kanghan nắm lấy cổ áo của Sailom và kéo cậu lại gần hắn.

" Mày thật sự muốn khiêu khích tao sao?"

" Mày là người ném tiền vào tao trước, mày cho rằng tao là loại người sẽ vì tiền mà làm mọi việc sao?"

" Loại người như mày không phải rất thiếu tiền sao, mày chấp nhận yêu cầu mà bà nội tao đưa ra không phải là bởi vì tiền sao? Hay là tiền tao đưa mày ít quá, nên mày không muốn làm?"

" Tiền của mày thì tự mình giữ đó đi, người như tao tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu xa đó đâu."

Sailom hất tay Kanghan ra, nhưng càng như vậy càng khiến Kanghan bất mãn nhìn về phía cậu.

" Hãy nhớ kỹ những gì mày nói. Tao mới là người phải chịu đựng mày nè."

Sailom không quan tâm đến những gì người thiếu niên độc đoán này nói. Tối hôm đó cậu đi làm thêm ở gara ô tô như thường lệ, nhưng cậu đã quên rằng Kanghan là một người có thù nhất định phải trả. Nếu ai đó dám khiêu khích hắn, hắn sẽ trả đũa mà không hề sợ hãi.

Cậu thanh niên nhìn thấy một chiếc ô tô sang trọng đậu ở chỗ của mình, Một người thiếu niên khác trạc tuổi cậu và mặc đồng phục học sinh bước tới, ném cho cậu chìa khóa xe.

" Tại sao mày lại ở đây?"

" Đến tiệm bảo dưỡng xe để ăn tối." Kanghan lên tiếng chế giễu.

Nhưng trước khi Sailom kịp trả lời, người quản lý cửa hàng đã đến để hỏi khách hàng rằng hắn cần dịch vụ gì.

" Rửa xe và hút bụi là được."

Kanghan bước đến khu vực nghỉ ngơi của khách sau khi nói chuyện với quản lý cửa hàng, có vẻ như hắn thực sự đến để tận hưởng dịch vụ và không có suy nghĩ nào khác.

" Hôm nay có rất nhiều xe, Sailom, chiếc này em phụ trách nha."

Trước khi quản lý cửa hàng đi xử lý những nơi khác, anh ta đã quay lại và dặn dò.

Cửa hàng này có dịch vụ rửa xe, tức là dịch vụ rửa xe nói chung, cũng như hút bụi và đánh bóng xe. Làm cho chiếc xe giống như mới được đem về từ showroom. Chính vì dịch vụ này mà gara đã thu hút rất nhiều khách hàng. Trong thời gian này, các nhân viên khác đang làm việc ở các chiếc xe đến trước, vì vậy Sailom phải chịu trách nhiệm về chiếc xe của Kanghan.

Xe của Kanghan lái đến khu vực rửa xe, và các công nhân từ bộ phận đó đã rửa phía ngoài xe bằng bọt và nước. Sau khi bàn giao lại, Sailom sẽ phụ trách phần cuối cùng, hút bụi và lau chùi các bộ phận khác bên trong xe.

Sailom đã quen với loại công việc này và người quản lý rất yên tâm rằng kỹ năng của cậu có thể phục vụ khách hàng một mình, không giống như trước đây khi cậu còn cần một đàn anh dẫn dắt để làm. Mặc dù vậy, sự tồn tại của Kanghan vẫn mang đến cho cậu rất nhiều áp lực, Bởi vì cậu không biết hắn sẽ làm gì, khi hôm nay cậu đã dẫm lên đuôi của hắn.

" Hôm nay tao mới biết là mày làm việc bán thời gian ở đây đó."

Một giọng nói vang lên khiến người đang cúi người lau vết nước trên xe phải ngoảnh mặt sang nhìn bên cạnh.

" Mày nói là mới biết, chứ không phải là đã sớm biết, nhưng vẫn muốn tới nơi đây làm phiền tao?"

" Mày nghĩ nhiều quá rồi."

Kanghan cúi xuống để ánh mắt của cả hai ngang tầm nhau. Đưa hai cơ thể lại gần hơn, Sailom có ​​thể cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào cổ mình, Kanghan thì thầm gì đó vào tai.

" Đối với tao, mày không quan trọng đến mức tao phải hiểu mọi thứ."

" Vậy thì xin mày hãy tránh xa người không quan trọng như tao đi."

Sailom bối rối nhìn người thiếu niên vừa bước đi với một nụ cười chế nhạo, rồi tiếp tục làm công việc trong tay. Trước đây cậu đã làm rất tốt và nhiều lần được quản lý khen ngợi, Sailom có ​​thể hoàn thành rất tốt nhiệm vụ được giao. Lau xe rất cẩn thận để tránh trầy xước, và đối xử với khách một cách chân thành, không có trộm cắp vặt. Ngay cả khi khách đánh rơi đồng xu trên xe, chỉ cần Sailom tìm thấy khi đang hút bụi, nó sẽ được bỏ vào hộc đựng của bảng điều khiển phía trước xe, mỗi một đồng xu đều được cậu nhặt rồi để lại, không xót một xu.

Luôn luôn như vậy, ngay cả hôm nay cũng vậy.

" Tôi chắc chắn rằng tôi đã để tiền của mình ở đây."

Khi Sailom dọn xe xong giao cho khách thì giọng Kanghan vang lên. Ở cửa hàng này, đích thân người quản lý sẽ trả xe cho khách hàng. Khi những vị khách xung quanh nghe tiếng ồn và quay đầu nhìn sang, Sailom mới biết mình đã bị lừa.

" Để tôi hỏi lại nhân viên giúp cậu."

" Có vấn đề gì không anh?"

Sailom đi đến mà không đợi người quản lý gọi.

" Vị khách này cho biết, trước khi đến đây cậu ấy đã để tiền trong hộc đựng đồ bên ghế lái, nhưng giờ khi kiểm tra xe thì đã mất sạch."

" Bình thường, khi em hút bụi em sẽ không chạm vào hộc đựng đồ trên xe của khách." Sailom trả lời.

" Ý của mày là tiền ở đây sẽ tự biến mất sao?" Kanghan mỉa mai hỏi.

" Tao chắc chắn là tao không có lấy tiền của người khác."

" Nói thì ai mà chẳng nói ra được câu này, vậy nếu có người làm sai, ai sẽ đứng ra nhận lỗi đây?"

Câu nói của Kanghan khiến bầu không khí trong cửa hàng trở nên tồi tệ hơn, rất nhiều người đã bắt đầu mất lòng tin vào cửa hàng này.

" Em có làm không, Sailom?" Người quản lý chuyển áp lực sang nhân viên.

" Em không có."

" Có dám cho lục soát không?" Giọng nói của Kanghan khiến mọi người tại hiện trường đều gật đầu đồng ý.

" Vậy làm thế nào mày có thể chắc chắn rằng số tiền mà mày tìm thấy là tiền của mày?" Sailom hỏi ngược lại.

" Tình cờ là tao nhớ được ba chữ số đằng sau tờ tiền đó."

Tiếng reo hò lại vang lên, cuối cùng người quản lý đến lục soát Sailom. Kết quả là một tờ tiền màu xám được tìm thấy trong túi quần sau của cậu. Và ba chữ số cuối cùng trên tờ tiền đó chính xác là những con số mà Kanghan đã nói.

" Sailom..."

Người quản lý thất vọng nhìn cậu, cùng lúc đó, có một vài ánh mắt cũng đang nhìn về phía cậu.

" Em không có làm."

" Tất cả bằng chứng đều ở đây, em còn muốn ngụy biện sao?"

Quản lý khiển trách, và quay lại xin lỗi khách hàng về hành vi của nhân viên.

" Vị khách hàng này, cậu có muốn báo cảnh sát không?"

" Tôi cũng không muốn làm lớn chuyện, dù sao tiền cũng đã tìm lại được. Tôi sẽ không quan tâm đến một con cá thối, miễn cho người khác vô duyên vô cớ bị ảnh hưởng."

Kanghan nhìn về phía con cá thối đang nắm chặt tay, đôi mắt đen đầy phẫn nộ nhìn về phía hắn. Nhưng Sailom vẫn rất giỏi trong việc kiểm soát cảm xúc của mình và không làm ầm lên ở đây. Nhưng điều đó lại khiến Kanghan hoàn toàn... hài lòng.

" Cửa hàng vẫn là không nên cần những loại nhân viên như này, trước khi xuất hiện chuyện nghiêm trọng hơn. Tốt nhất là đuổi cậu ta đi, vì những vị khách khác sẽ không tốt bụng như tôi đâu."

Tốt bụng..... Hắn dám nói mình là người tốt bụng, Sailom cười thầm trong lòng, nếu người như Kanghan gọi là tốt bụng, vậy thì cậu chính là Thánh Mẫu rồi.

Trong khi đó, các nhân viên khác trong cửa hàng đều biết Sailom không phải là kẻ trộm vặt, nhưng mọi người đều đứng yên và không nói gì. Ngay cả người quản lý cũng không thể làm gì được, chỉ có thể nghe theo lời khách. Bởi vì lúc đó còn có khách hàng khác đang làm dịch vụ, cho nên hình tượng và uy tín của cửa hàng phải đặt lên hàng đầu.

" Từ ngày mai em không cần đến nữa. Em sẽ bị sa thải."

Sailom đứng yên, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, đáng lẽ ra cậu phải được nhận lương và cùng anh trai trả nợ. Sailom không tức giận hay đổ lỗi cho người khác vì đó là hành vi của chính mình.

Lý do cho tất cả những điều này là ai đó muốn giành chiến thắng như một đứa trẻ, nhưng lại xảy ra chuyện khiến cậu không ngờ tới.

Sailom lê bước chân ra khỏi cửa hàng, loại cảm giác chán nản này khác hẳn với cậu của trước kia. Mất việc vào thời điểm cậu cần phải kiếm nhiều tiền để trả nợ là một vấn đề nghiêm trọng và sẽ mang rất nhiều gánh nặng sau này. Sailom không biết phải làm gì tiếp theo, đối với một học sinh 17 tuổi, công việc bán thời gian không hề dễ tìm. Làm việc chăm chỉ không phải là vấn đề đối với cậu, lý do chính là nhiều nơi không chấp nhận một đứa trẻ vào làm, bởi vì cậu không thể làm việc toàn thời gian được.

" Hiểu rồi chứ? Một người như mày không bao giờ có thể thắng tao được đâu."

Một tiếng cười khẩy vang lên khiến Sailom phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, người thiếu niên đang khoanh tay tựa vào xe của mình. Cơn tức giận lúc trước đã biến thành thất vọng, Sailom siết chặt nắm đấm nhìn người thiếu niên nghiêng đầu kia, hắn nhướng mày như đã có được đáp án, giống như điều này có thể làm cho hắn ngủ ngon đêm nay.

" Thất nghiệp nên không nói chuyện được sao?"

" Mày hài lòng chưa?"

" Cũng tạm được." Kanghan nhún vai nói.

" Nhưng nếu tất cả những điều đó có thể khiến mày nhận tiền và làm theo lời đề nghị của tao, thì nó cũng rất đáng giá."

" Chỉ vì chuyện này mà mày lại đối xử với tao như vậy sao?"

Chẳng trách sao Sailom không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Nhưng bây giờ cậu đã quá mệt mỏi, và cậu cũng chẳng buồn nói nhảm với một người vừa phiền vừa ngu ngốc như Kanghan, giọng nói và ánh mắt của cậu rõ ràng chứa đầy sự căm ghét.

Nhưng đối với Kanghan, vẻ mặt và ánh mắt của Sailom lúc này khiến hắn nhớ đến người đàn ông ở nhà, một người luôn nhìn hắn với ánh mắt thất vọng, và nghĩ rằng hắn sẽ không bao giờ trở thành một người tốt hơn.

Người đàn ông đó luôn được gọi là... bố.

" Nếu mày lấy tiền của tao ngay từ đầu không phải đã tốt rồi sao?"

Kanghan ngay lập tức biến nỗi thất vọng của cậu thành sự tức giận, và vẫn đang cầm tờ tiền mà hắn đã đưa ra khi đề nghị với cậu lúc đầu, và đó cũng là tờ tiền mà hắn đã bí mật bỏ vào túi quần sau của cậu lúc nói chuyện, khi mà hắn nhìn thấy cậu đang bận lau xe cho mình. Mọi chuyệnn đều là kế hoạch của hắn, chỉ để cho Sailom biết rằng cậu không nên chống lại hắn, cho dù là chuyện gì đi chăng nữa.

" Tao đã nói, có chết tao cũng không nhận."

" Và bây giờ mày đã mất việc và sắp chết đói, thì mày có nhận không?"

Kanghan ném tờ tiền trong tay xuống đất như thể đó chỉ là một tờ hóa đơn nhỏ được đưa ra khi mua một thứ gì đó trong một cửa hàng tiện lợi tầm thường.

Sailom nhìn vào tờ tiền có giá trị không nhỏ trên mặt đất, những ngón tay mảnh khảnh của cậu nắm chặt khi ngồi xổm xuống, người đang đứng đó cười và nhìn cậu nghĩ rằng tiền vẫn có thể mua được Sailom.

Nhưng ai biết được, ngay tại thời điểm Kanghan đang đắc thắng, đôi tay vốn nên đi nhặt tờ tiền kia, lại vung lên và đấm mạnh vào mặt hắn.

" Mày đang làm cái mẹ gì vậy?"

Kanghan hét lên, đưa tay lên kiểm tra chỗ bị đánh, đôi mắt sắc bén của hắn dán chặt vào người thiếu niên vẫn đang đứng đó với hai bàn tay nắm chặt và vẻ mặt giận dữ.

" Tao sẽ không dạy kèm cho mày nữa!" Sailom hét lớn.

" Từ giờ trở đi, mày cứ tiếp tục sống một cuộc sống tồi tệ này đi vì tao sẽ không bao giờ bước vào cuộc sống của mày nữa... Mày hài lòng chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro