Nhịp đập.

YANG JAE WON! CẬU LẠI ĐANG LÀM TRÒ CON BÒ GÌ THẾ HẢ? NHANH CÁI TAY CÁI CHÂN LÊN COI!
Trung bình cách một ngày mới bắt đầu ở trung tâm chăm sóc chấn thương là những lời gào thét của vị giáo sư đầy máu mặt ở trung tâm và từng là cựu thành viên của tổ chức Cánh Đen lừng lẫy - giáo sư Baek Kang Hyuk, anh vẫn đang mắng mỏ cậu học trò cưng của mình. Anh ta thắc mắc mãi tại sao đứa khù khờ ngơ ngơ thế này lại có thể là thủ khoa ngành y cơ chứ??? Không biết sau này thằng nhóc có cứu người được không nữa.
——————————————————————————————
Khó khăn lắm trung tâm chăm sóc chấn thương mới có một đêm rảnh rỗi, yên bình như thế này nên vị giáo sư Baek đáng kính liền kéo cậu học trò của mình đi dạo trong công viên gần bệnh viện vì sợ cậu nhóc học nhiều quá sẽ phát điên lúc đó lại phải thêm 1 ca bệnh thì phiền lắm.
Tuy Yang Jae Won không tình nguyện lắm nhưng cậu nghĩ thôi thì ra ngoài hít thở tí gió trời cũng tốt chứ ở bệnh viện mãi mũi cậu sắp điếc bởi mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện mất. Cuối cùng 2 người cùng nhau ngồi trên 2 chiếc xích đu trong công viên và ngẫm lại triết lí nhân sinh cuộc đời. Bỗng nhiên Baek Kang Hyuk bâng quơ hỏi cậu học trò nhỏ của mình:
- Này Yang Jae Won, tại sao cậu lại trở thành bác sĩ?
- Dạ vì em muốn trở thành người giống anh ấy.
- Anh ấy?
- Chuyện cũng lâu lắm rồi thưa giáo sư.
Cậu dần chìm vào những hồi ức lúc nhỏ còn anh vẫn ngồi cạnh cậu và lắng nghe.
- Em từng suýt chết đuối khi mới lên 5, lúc đó em rất hoảng loạn cố gắng ngoi lên mặt nước để kêu cứu nhưng em không biết bơi và rồi trong lúc em tuyệt vọng cùng với cơ thể đang dần chìm xuống thì có một người đã không ngần ngại trời đông giá rét nhảy xuống hồ để cứu em. Khi được cứu lên lúc đó em đã bất tỉnh nhân sự rồi và lúc em tỉnh lại thì thấy anh ấy đang ngồi cạnh giường bệnh của mình. Lúc anh ấy phát hiện em đã tỉnh thì liền tiến đến hỏi thăm và bảo với em rằng phụ huynh sẽ sớm đến đón, trong lúc chờ phụ huynh thì em và anh ấy đã có những cuộc trò chuyện vô cùng vui vẻ nhưng khi anh ấy rời đi em mới chợt nhận ra mình chưa hỏi tên anh chỉ biết anh đang làm bác sĩ cho Tổ chức Hoà bình Quốc tế.
- Lúc đó em liền muốn trở thành bác sĩ, em cũng không biết tại sao có thể do lúc ấy em thấy ảnh thật sự rất ngầu, bóng lưng thẳng tấp và vững vàng ấy khiến em nhớ mãi không quên. Từ ấy, ước mơ trở thành bác sĩ luôn được ấp ủ trong em và bây giờ em đã bước được một bước vào giấc mơ có thể gặp lại anh ấy trong một tương lai nào đó ở vị trí là đồng nghiệp.
Baek Kang Hyuk trầm ngâm một lúc, anh cảm thấy hình như mình từng gặp chuyện tương tự như thế lúc đang làm việc cho Tổ chức Hoà bình và trong khoảng khắc giáo sư Baek đang suy tư thì Jae Won thấy giáo sư của mình không nói gì liền nhìn qua chỗ anh vô tình cậu nhìn thấy hình bóng người cứu cậu lúc trước đang xuất hiện trên người của giáo sư nhưng vì sao chứ? Sao hình bóng của người ấy lại xuất hiện ở đây? Chắc do mình làm việc nhiều quá nên suy nghĩ tào lao thôi, tỉnh táo lại nào Jae Won thầm nghĩ.
Cuối cùng khi cậu cảm thấy bầu không khí không được đúng lắm yên ắng một cách bất thường liền lên tiếng gọi:
- Giáo sư, giáo sư, GIÁO SƯ!!!
- Nghe rồi! gào lớn như thế làm gì tôi đâu có bị điếc.
- D-dạ em thấy gọi giáo sư mấy lần anh đều không phản ứng.
- Được rồi, về thôi.
- Dạ.
Hai người cùng đi trên con đường mòn về bệnh viện. Trên đường đi, Jae Won luôn đi phía sau giáo sư và cậu cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình như từng hồi chuông nhỏ nhắc nhở bản thân về bóng lưng của người ấy. Còn bên phía giáo sư, sau khi anh nghĩ kĩ lại thì cũng đã nhớ ra cậu bé mình từng cứu khi đi ngang qua hồ nước cạnh trạm xá của tổ chức, giờ thì cậu nhóc ngày ấy thật sự đang đi cạnh anh với tư cách là đồng nghiệp nhưng dường như Jae Won vẫn chưa nhận ra vị giáo sư trước mặt mình thật sự là người đã giành bản thân khỏi tay tử thần.
———————————————————————————————
Thật hiếm hoi làm sao khi một Trung tâm Chăm sóc Chấn thương bình thường bận rộn đến mức không có thời gian ăn, ngủ, nghỉ lại có thể trải qua tận 4 tháng bình yên tuy nhiên những con người trong trung tâm đó đều không biết đó chỉ là sự yên bình trước cơn bão lớn hơn.

—————-
Để đây tạm nào có hứng viết tiếp 😋

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro