Chương 29
Thân là một quân nhân, hơn nữa lại còn thuộc bộ phận hải quân lãnh đạo - Nguyên soái Hải quân Đại tướng thì việc lênh đênh trên biển hằng tháng liền, thậm chí hằng năm là điều rất bình thường đối với Terasaka Ryoma. Gã đã hơn ba tháng nay chưa xuống thuyền.
Tình hình trong nước căng thẳng, chiến trường đổ máu, chính trị lâm nguy, cho nên ở đây cũng gay go không kém.
Theo lời kể của tình báo thám tử thì hiện chiến dịch của Đại trụ sở đã hoàn thành được một bước, coi như dựng rào chắn và nhử mồi địch đã xong. Bây giờ thì cá đã cắn câu, chỉ còn chờ bên mình giật dây thôi là chiếu tướng. Nhưng chẳng hiểu sao bọn chúng lại có hành động lạ.
-"Thả neo giữa ngoài biển khơi như thế mà không di chuyển, chúng nó đang thách thức sự kiên nhẫn của ta hay sao?!"
Terasaka nghiến răng nghiến lợi nắm chặt cái ốm nhòm đã cũ, di vật của gia đình gã hình như đang rất khổ sở dưới lực siết chặt của chủ nhân. Itona vừa bước vào buồng lái, trên người mặc quân phục chuyên dụng, đưa mắt qua nhìn tấm bản đồ treo phẳng trên tấm bản, Itona chép miệng:
-"Không ổn. Chúng đang chơi trò tâm lý đối với ta, về lâu dài cả hai đều sẽ bị thiệt."
Quân địch có lợi thế là nhân lực dồi dào, lương thực vô hạn nhưng người tài lại rất hạn chế, mặc dù chúng có thể không bằng ta về mặt này nhưng chưa chắc gì chúng ta lại thắng chúng về mặc khác. Hiện tại chính sự lẫn chính trị trong nước chẳng khác nào âm thịnh dương suy hết, nếu cứ chiến tranh thời gian lâu dài với chúng thì ta nhất định đã chiu đầu vào rọ. Nhưng mà không đánh thì bao công sức Nhật Bản gầy dựng lên sẽ mất trắng.
-"Bọn nó đúng là ranh ma! Tôi không kiên nhẫn được nữa đâu! Nếu mà hôm nay cấp trên không hạ lệnh xuống, Terasaka này sẽ đánh nhanh thắng nhanh!"
-"Không được đâu Nguyên soái."
-"Sao hả? Cậu sợ à?!"
Itona lắc đầu, rót một cốc nước và điềm nhiên nói:
-"Chẳng sợ, cũng chẳng hối hận muốn lùi bước. Nhưng xin anh hãy nghĩ kĩ, người đi quá nhanh sẽ đến quá muộn (*). Cho nên không được hấp tấp, nếu vấp phải đá mà quàng phải dây (**) nữa thì ta tắt trách rồi!"
Itona đưa cốc nước lọc sang cho Nguyên soái, gã cầm lấy nhưng không uống. Sau một phút cau mày nhìn chằm chằm vào mặt nước trong veo rồi mới chuyển động tay tu ừng ực.
-"Khà...Nhưng hôm nay cấp trên có báo cáo gì không?"
Lấy bàn tay lau đi giọt nước thừa vừa rơi xuống cằm, Terasaka sảng khoái thở ra một cái rồi mới hỏi. Itona biết đây là hành động bất lịch sự đối với một Nguyên soái Hải quân như thế nào trước công chúng nhưng Itona lờ đi, coi như không thấy.
Gật đầu nhìn gã và tiện tay lấy xấp giấy trắng trên bàn mà anh lính vừa nãy vừa mới đưa. Itona phân chia xấp giấy trắng ra làm ba phần, từ một trong ba xấp nhỏ rút một bao thư cũ kĩ đã ố vàng rồi đưa sang cho gã.
Terasaka cầm lá thư ố vàng đó, vì lực đạo của người tập võ vốn mạnh hơi làm cho nó nhúm đi một chút. Gã mày thấp mày cao, hỏi:
-"Cái gì đây?"
Gã không phải là người tinh tế, Itona biết. Nhưng đến mức này rồi mà còn không biết đó là gì nữa thì làm ơn đừng yêu đương nữa nha, thật ra đến binh nhất mới nhập ngũ còn biết bức thư đấy là do Đại trụ sở Đại nguyên soái đích thân đánh điện qua. Đến thế mà vẫn không nhận ra nữa, thì sau này lỡ Itona có mang thai con của ai thì chắc gã cũng không biết quá.
Cho nên Itona chỉ biết thở dài, đặt mấy thứ rườm rà trên tay xuống, chỉ vào dấu bưu điện đặt biệc được đóng trên chỗ mở, nói nhỏ:
-"Đây là phong thư của Đại trụ sở, đích thân Đại nguyên soái đánh điện cho ngài." Sau đó Itona nhẹ liếm môi một cái, đây là thói quen giúp bình tĩnh khi bản thân nói dối.
Thật ra là đánh điện từ ngoài đất liền và được viết lại trên giấy để tránh tình trạng nhiễu sóng điện tín khi thời tiết quá xấu hoặc khoảng cách của thuyền quá xa.
-"Hả?! Đại nguyên soái đánh điện thật á?! Thế thì mở ra mau!"
Terasake đưa phong thư cho cậu mở vì tính cẩu thả của gã, sau khi giấy viết được lấy ra, Itona chậm rãi đưa sang cho gã. Còn gã thì như nín thở thật cẩn thận cầm phong thư kia lên, và đọc.
Itona không biết trong đấy có viết gì mà làm cấp trên nhà mình vui như thế, hai mắt gã sáng rỡ như sao. Khi đọc nốt dòng cuối cùng rồi mạnh tay đập cả tờ giấy xuống bàn, vỗ đùi đen đét. Và Terasaka đột nhiên bế bổng Itona lên trên, nếu như mọi lần thì lúc đầu cậu đập vào nóc buồng thì gã sẽ trách móc Itona không chú ý. Nhưng lần này Terasaka lại hết sức ân cần xoa đầu cậu rồi hỏi:
-"Xin lỗi, hơn mạnh tay nhỉ? Có đau không?"
Cho nên đã làm cho Itona kinh hồn bạt vía, suýt nữa thì ngây người như Sugino.
*****
-"Tiến hành bước hai được rồi. Chúng ta đã đợi quá lâu."
-"Thưa ngài, ngài nên nhớ, bên ta chẳng hơn chúng một cái đầu."
'Cộp!'
-"Tham mưu đang chế giễu ta đó hả?"
-"Tôi nào dám."
Đầu đau nhức, khi đập vào tường Asano cá chắc một trăm phần trăm là hắn có nghe, nghe thấy tiếng. Hắn thầm thán phục, sức mạnh của người tập võ có khác, vừa nhanh đến không kịp trở tay lại vừa đau khiến hắn khóc thành tiếng.
Asano vừa dẩu môi vừa cài nốt chiếc cúc sơ mi cuối cùng trên cổ áo, hắn định đi tìm cái áo vest hồi tối quẳng dưới đất, nhưng khi soi gương mặt sao cho chỉnh tề thì kinh ngạc thốt lên:
-"Ôi trời ạ! Đại thống lĩnh của tôi ơi! Ngài lại để lại dấu rồi!"
Và một "Đại nguyên soái" tiền nhiệm hùng hùng hổ hổ vào trong phòng ngủ của cấp trên để mắng vốn, thấy Đại thống lĩnh thoải mái đem bàn lên trên giường để giải quyết công việc, Asano tăng xông.
-"Ngài nghĩ sao mà còn để bàn lên giường của tôi vậy?!"
Asano thừa biết Đại thống lĩnh rất mặt dày, cực kỳ mặt dày, đến mức ở nhờ phòng hắn một đêm rồi mà còn đem cả bàn lên giường làm việc nữa thì Asano cạn lời rồi. Muốn nói lại thôi, muốn chửi lại nghẹn nên hắn quyết định bơ luôn gã.
-"Gì đấy Asano? Em dám bơ luôn ta à?"
Gã ta từ đống giấy cao ngang đầu ngẩng mặt lên mấy phút, nói xong rồi lại cuối xuống tiếp tục làm. Nhưng qua năm phút sau lại không thấy câu trả lời, bèn ngẩng lên lần hai và tháo kính xuống.
-"Em đừng có trách ta nữa! Đây là chuyện công mà."
Asano ngồi đối diện gã, trên tay cầm hai cốc cà phê. Hắn đặt xuống một cốc nhìn rất đậm đặc, tay phải cầm cốc sóng sánh còn lại ngồi xuống ghế nói:
-"Ngài lại lấy chuyện công tư phân minh ra làm cái cớ. Nếu muốn thì hãy về phòng mà giải quyết công việc, không được ở chỗ tôi nói chuyện công." Asano rắn rỏi lắm, mặc dù đã bị phớt lờ lời cảnh báo lần thứ N nhưng vẫn cực kỳ kiên trì nhắc lại cho gã nhớ.
Nhưng Đại thống lĩnh lại như không nghe thấy, cười cười lật lại mấy đống giấy đã giải quyết xong đưa cho Asano coi.
-"Em xem thử mấy cái này đi."
-"Gì vậy?"
-"Công việc cho em đấy! Để em bớt lằng nhằng."
-"Vậy thì mời ngài ra khỏi phòng tôi đi, để tôi còn tập trung giải quyết chính sự."
-"Ta không muốn. Đây là trụ sở dưới quyền ta, đi đâu là việc của ta. Em không cản được."
-"..."
Asano không biết nói gì nữa, đành dọn dẹp đồ dùng làm việc vào một chiếc hộp, mặc áo đội nón toan mở cửa ra ngoài.
-"Em đi đâu vậy?"
-"Đi ra ngoài, dùng phòng khác. Ngài đang làm việc, tôi đâu thể ở cùng Đại thống lĩnh và làm phiền ngài được." Hắn từ chối trả lời ý chính của câu hỏi này, đáy mắt ẩn sâu tia ghét bỏ.
Đại thống lĩnh tháo kính xuống, đóng gọn hộp mực đen, xong lại lật cả cái bàn nhỏ chứa đầy tài liệu xuống dưới thềm để cho hộp mực thủy tinh vỡ tung tóe, nhuộm đen cả giấy tờ và chăn ga.
Đại thống lĩnh điềm tĩnh bước xuống giường rồi bước đến bên chỗ hắn, nhẹ nhàng tiếp tay hộp giấy nhỏ chứa vật dụng viết chữ đặt xuống bàn gỗ. Gã mỉm cười, một tay tháo mũ xuống rồi một tay chạm má Asano, nói:
-"Giờ ta hết việc rồi, nhưng em còn việc. Vậy làm phiền Tham mưu trưởng có thể ở lại giúp ta giải quyết công việc này không?"
Asano khẽ ngó sang đống lộn xộn phía sau lưng gã một chút, rồi lại hạ mắt không nhìn ai.
"Trời ạ..."
Trời đông gió rét, lửa trong phòng Tham mưu trưởng không ngừng cháy, hai ly cà phê trên bàn chưa kịp uống đã nguội từ bao giờ.
*****
Nagisa thở ra một làn khói trắng khi mới ra khỏi cửa lều, cậu bị bắt buộc phải mặc áo ấm, quấn trên người kín mít tới nỗi bản thân Nagisa cũng hơi thán phục sức chịu nóng của mình.
Men theo nhưng ngọn đèn trơ trọi treo trên cửa lều các binh sĩ, hoàng hôn ít người càng làm cho không khí mùa đông thêm phần lạnh lẽo mặc dù chỉ mới vào tháng mười. Cậu tới được lều của mình khi trời đã tối hẳn, Nagisa hay lang thang khi ở quân trại nên mất nửa tiếng cậu mới về tới lều.
Vì tránh cho gió bắc thổi đến vào những ngày sắp tới, Nagisa được chuyển chỗ ở sang hướng nam cùng dãy lều với các anh lính trong trại. Cho nên ban đêm ở chỗ cậu rất yên tĩnh, khác hẳn với khu chợ đêm đông đúc ngoài thị trấn hiện giờ. Và mặc dù đi tuần tra các anh lính cũng chẳng dám gây ra tiếng động lớn, vì họ sợ sẽ đánh thức Đại úy nguy hiểm đang say ngủ kia.
Nagisa nhìn xung quanh lều mình một lượt, để tìm xem có ai còn thức không, xong rồi mới vén cửa vào lều.
Ánh nến nhỏ trong phòng Nagisa không còn lay lắt như lúc còn ở mùa thu nữa, hiện giờ nó đã được cháy trong sự yên bình và tĩnh lặng của màn đêm lạnh giá mùa đông. Cậu kéo ngăn tủ lấy ra một hai tờ giấy xung quanh viền đã có dấu hiệu ngả vàng, kèm theo một cây bút mực máy cũ từ đời trước. Cẩn thận bơm mực vào trong ruột bút, Nagisa vuốt thật thẳng giấy trắng rồi mới đè tay viết lên.
Bức thư của cậu không dài lắm, chủ yếu là báo cáo về đời sống sinh hoạt hằng ngày cho người nhận, cho nên rất ngắn gọn súc tích dễ hiểu, chẳng quá tốn giấy là bao. Sau khi bỏ giấy vào trong bìa thư mới, Nagisa lục đục đi tìm sáp làm ấn niêm phong thư.
-"Ủa...?"
"Nhớ là ở đây mà..."
Nagisa tìm khắp các ngăn tủ bàn cũng không có, cậu nhớ rằng lần trước dùng vẫn còn thưa lại một ít lận, chắn chắc không hết nhanh vậy đâu.
Nhưng tìm một hồi vẫn chẳng thấy, chỉ có mỗi con dấu làm ấn cậu hay dùng, còn mấy viên sáp thì không có.
Nagisa chán nản, muốn gửi thư đi mà không được, giờ này mà làm phiền Hayami thì kì lắm, cho nên cậu đành tạm cất lá thư gói gọn cảm xúc, đợi khi xong công việc rồi gửi về.
_____________________________________________
Góc tác giả
Ngồi lì suốt 2 tiếng cuối cùng cũng xong chương tuần này ;-;, toi muốn kiệt quệ rồi. Chạy show suốt 1 tuần làm toi đuối thật sự, tuần đầu tiên là như gục gã luôn ấy. May là tuần hai toi soạn bản thảo trước, kh thì toi lại phải dời lịch đăng lại rồi. Tuần này thì do thích nghi được nên đỡ hơn, nhưng chắc là toi kh còn thời gian soạn trước bản thảo nữa đâu, vì watt trên điện thoại cứ lag lag kiểu gì đó, nên thôi, các cô nhớ ráng chờ nhé. Mà chờ được thì chờ, kh được thì thôi, toi kh trách đâu. Vậy thôi nhớ, toi lặn đây, chúc các cô tuần mới vui vẻ!
Chú thích: (*): "Người đi quá nhanh sẽ đến quá muộn." / "He gets through too late who goes too fast." - Publilius Syrus.
(**): "Đi đâu mà vội mà vàng,
Mà vấp phải đá mà quàng phải dây."
- Khuyết danh Việt Nam-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro