Em không nói nhớ anh nữa...

Đặt lại chiếc vé khứ hồi của chuyến tàu ngược dòng quá khứ, em lơ mơ đi giữa những nỗi thương niềm nhớ tưởng chừng đã bị thác lũ cuốn phăng đi. Chiếc lá đơn côi tìm về dòng chảy của chính mình, lá không còn mong được một ngày được cơn gió cuốn đi về một miền đất hứa, nó lẳng lặng, im lìm nằm đợi một tiếng chuông tan.

Đông qua, xuân tới rồi hạ tàn, thu không níu được bước chân của anh nữa, anh quay đi để lại một trời thu vàng ươm sắc nắng. Duyên tình tan vỡ đôi dòng nước, mây trôi lặng lẽ bước sang ngang. Có một kẻ đợi chờ một kẻ khác, tiếng đợi chờ vang vọng trong đường hầm tối, kẹt cứng trong hồ đông băng giá. Nơi nào đó em đi ngang qua, vẫn lưu lại hình bóng anh thuở thiếu thời. Người thiếu niên năm ấy không về nữa, mùa hạ năm ấy vỡ làm đôi, một ít em lén lút ôm vào lòng, còn phần nhiều thì thả cho trời cuốn đi không biệt tích.

Giữa những ngày đất trời lồng lộng gió, có cơn gió mang về hương hoa tháng 5 năm đó, ngào ngạt bức bối, tựa như người thương năm cũ còn kề bên, tay đan chặt tay như thanh liễu đứng trước cơn dông bất chợt. Và cơn gió nao thổi mạnh kí ức tháng 6, xào xạc nắng đưa khi lệ mắt em tuôn, khi em nhận ra trong màn mưa mù mịt, có một người đã đứng đó nhìn em thật lâu, mà chẳng cần em ngoảnh lại.

Thổn thức những ngày chim én bay rợp trời, em thấy tim mình nhói lên cái nỗi niềm non nớt thuở thiếu thời, như thể tiếng râm ran nơi cành đào xuân lại chính là tiếng vọng âm vang của tiềm thức, là tiếng em nức nở trách anh những ngày yêu xưa cũ. Thế mà anh đi mất, một chút tăm hơi cũng chẳng còn để em lưu luyến, hơi ấm mong manh còn vương trên vạt áo, có lẽ cũng bay mất theo những buồn tủi anh mang.

Dòng thác chảy xiết ào ào đổ như tiếng ai nấc nghẹn tiếng yêu thương, bóng cây oằn mình trong cái khắc khoải nhẹ bẫng của thời gian, nó dần gục ngã, vì biết có vươn mình cao lớn hơn nữa cũng chẳng thể chờ đợi một người đã rời đi mất. Tiếng ve kêu cuối hè ồn ã như bản nhạc giao hưởng tan vỡ của một chuyện tình thơ, thế nhưng người rời đi lại âm thầm lặng lẽ. Người đã đợi thật lâu, đến khi chiếc lá bốn cánh trong lòng héo khô, người quay lưng bỏ lại một trời sắc xám. Có lẽ chẳng ai biết người đã đứng đó bao lâu, đã thầm chắp tay cầu nguyện biết bao lần, chẳng ai nói cho em ngày ấy biết, người cũng thương em. Cái thương nhỏ nhẹ như mưa ngày hạ tí tách rơi trên mái hiên nhà, tiếng thương lẳng lặng như chìm lẫn trong tiếng xào xạc lá, tiếng thương của người âm ỉ như tiếng ngọn lửa chớm tắt, im lặng đến độ, em ồn ào của ngày đó chẳng dừng lại để nghe.

Thế rồi một cơn gió mùa thu nhẹ nhàng đưa người đi mất. Mùa thu năm ấy dịu dàng vuốt ve lấy những vết thương em để lại cho người, từng chút một, từng chút, mùa thu ấy ấp ôm người những ngày trời trở gió, để ủi an người sau những giông bão người bỏ lại sau lưng. Em thì còn sống mãi trong mùa hạ năm đó, nóng ran, đỏ lửa. Em cũng ấp ôm trong mình một lời nguyện ước. Ước những vết thương bên trong người sẽ chóng lành, ước người lần nữa tin vào tình yêu và một lần nữa được yêu như những gì người mong mỏi. 

Mùa hạ ấy không làm được, vậy hãy để mùa thu sang thay.

Mùa hạ năm nay lại đến, vẫn những ngày nóng đổ lửa, vẫn những tiếng râm ran của ve ngày hè, vẫn tán cây xanh mướt và vẫn ánh mắt, khuôn mặt ấy thân thương. Hai ta gặp nhau trong một buổi chiều mưa tầm tã của tháng 6, bầu trời đen kịt một màu, như thể cái ngày người nói tiếng chia xa. Hóa ra tương phùng chỉ là thế, hóa ra khắc khoải bao năm chỉ đổi lấy một phút thế gian ngừng xoay vần, để một định mệnh lùi bước thổi về những tiếng ca cũ kĩ, rồi lại tiếp tục với dòng chảy vốn dĩ của nó.

Chỉ là một kiếp yêu đau đớn bước qua nhau, để một trong hai hiểu được thế nào là nhân gian rực rỡ, để người còn lại hiểu được thế nào là duyên phận cuốn bay. Có những cơn mưa chỉ ghé xuống dạy ta cách trốn chạy cơn cảm sốt, chẳng thể để ta dầm mình tưới mát thuở nên thơ.

Có lẽ duyên phai tình nhạt,

Năm tháng sau này gửi lại cho định mệnh mà an bài

Em chẳng còn mong ngóng một người đã vì em mà đau nữa

Người cũng chẳng cần hao tâm tổn sức vì một người không đáng như em

Em không còn là cơn mưa hoa nhỏ người nâng niu cất giữ, ngày ngày ngóng trông

Người cũng không còn là cơn gió em nghĩ sẽ cùng em phiêu du nơi chân trời góc bể

Nếu có thể, hãy để ta gặp lại khi cả hai đã già, khi cạnh bên đã có kẻ ấp kẻ ôm, khi trái tim chỉ còn lại vết vá đụp chằng chịt cho một thời hoang sơ chẳng biết nên đặt để cảm xúc nơi đâu cho đúng,...

Em sẽ dùng bàn tay già nua của mình chạm vào những vết xước trên da, dùng giọng nói đã vì bao lần giông gió đã chẳng còn nhanh nhạy để kể người nghe những tháng năm chẳng còn người nữa, em đã bước qua, một mình vẫn bung nở kiêu hãnh, cũng một mình ngắm nhìn thế gian.

Người cũng sẽ kể cho em nghe chứ? Về người con gái người thương yêu, về người vợ ngày đêm bên người trong chăn ấm, về những đứa con mang đôi mắt sống mũi của người, về những đứa cháu nhỏ xíu chạy bên chân người,...

Thế gian vốn vội vã, nếu như có thể, mong người đừng quay đầu, giữa những gấm hoa son sắc của một thuở phồn vinh, chúc người an yên mà sống. Mọi yêu thương người trao đều trở về tựa nhẹ bên người, trăng trên trời, hoa dưới nước, mọi tốt đẹp trong nhân gian rực rỡ, chúc người tất thảy thu vào đáy mắt, để khi hai ta gặp lại nhau giữa phố phường đông đúc, em sẽ nhận ra đôi mắt thuở xuân xanh vẫn chẳng vương chút bụi sầu...



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #romance