Mùa xuân || 15
Tôi chỉ muốn hướng mặt về phía trước, có Alhaitham quay đầu lại.
Tôi chỉ muốn ngó mắt về phía sau, Alhaitham cách tôi nửa bước.
Có một thứ tình yêu gọi là nghiệp quả, có một loại yêu thương gọi là nghiệt ngã. Đau khổ vì yêu một người rốt cục là thế nào? Những thứ như "đau tới từng hơi thở" hay "thở không nổi", vốn dĩ, chỉ toàn khoa trương hão huyền. Nếu tình yêu thực sự đau khổ tới thế, vậy tại sao kiêu ngạo như loài người lại sẵn sàng cúi đầu? Không, không phải. Là bởi con người đã quá thân quen với sự đáp ứng. "Đau khổ" đơn giản vì không được đáp ứng, đau khổ vì bị chối bỏ công sức thời gian. Trên đời này, thứ tàn nhẫn nhất, quanh đi quẩn lại, chung quy vẫn chính là bị chối bỏ.
Tôi yêu Alhaitham đủ nhiều, nhưng không đủ sâu.
Tôi không thể giống những em gái tuổi teen ngoài kia, mặc sức mà yêu, vứt bỏ mà yêu, dám nhảy xuống vũng bùn lầy tăm tối trong khu rừng bay đầy quạ. Kaveh, đã 21, dẫu nhảy xuống bùn cũng phải bám chắc sợi dây thừng cứu hộ. Không hoàn toàn hy sinh, không quyết liệt dâng hiến. Thời gian tôi 15 - 16, thiếu niên bảnh bao, lòng dễ rung động, có lẽ, điều may mắn nhất cuộc đời chính là không gặp được Alhaitham.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro