Only you
Mùi hương sơn dầu thấp thoáng trong không khí cùng rèm cửa trắng sữa lay lay trong gió, cả căn phòng bao trùm màu nắng ấm nhưng vẫn vương cái hơi lạnh của mùa sắp vào đông. Gã đàn ông mảnh khảnh, tóc vàng được cột lỏng lẻo, đôi bàn tay thon dài đầy sẹo, sần sùi lên xuống cọ vẽ đầy những vệt mực nắng, như một hoạ sĩ đắm mình trong thế giới lộng lẫy, lãng mạn của những thứ đẹp đẽ.
Người đàn ông vung vẩy đầu cọ, gã liếc nhìn người con trai cao lớn nằm ở trên giường, hai tay bị trói bởi mảnh vải trắng, mắt cũng bị vải đen quấn lấy nhưng vẫn có thể thấy rõ người này rất đẹp, từ khuôn mặt đến dáng người. Cao lớn và đầy đặn. Gã cười khúc khích, đôi mắt đỏ ánh lên than hồng rực lửa, che giấu sự mê luyến điên cuồng của những năm quá khứ, là người bạn từng thân và từng yêu, Alhaitham của gã.
Em ấy vẫn đẹp như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, sau suốt bảy năm trời. Từ lần cuối của sự chia ly dang dở, của mối tình đầy tính tranh luận và chẳng một lãng mạn của những lần ôm ấp nhau. Mối quan hệ của họ không chạm được đến tình yêu cũng chẳng ít ỏi gì của tình bạn. Mập mờ giữa những lần tranh cãi, tính cách trái ngược lại càng hút nhau hơn như thỏi nam châm bắc nam. Những kỷ niệm đó em ấy sẽ còn nhớ chứ, hay như cơn gió thoảng qua đời em, cũng như gã, chỉ là vệt nắng còn vương lại trên tóc em. Một chút cũng không chạm được đến trái tim em và phải chăng trong lòng em cũng chẳng còn hình bóng gã.
Kaveh thả cọ dính đầy sơn dầu của màu xanh cỏ non, bước từng bước về phía người tóc hoa râm. Chạm nhẹ lên phần tóc mái, gạc đi những lọn tóc xoăn bên mắt. Đôi mắt này của em sẽ vẫn còn hình bóng của gã? Gã không biết và cũng sợ không dám biết. Sau những gì xảy ra trong quá khứ. Tay lần nhẹ lên xương hàm nam tính, nhẹ vuốt ve đôi môi mỏng nhạt. Tự hỏi vị ngọt trên môi em sẽ như xưa, đầy ắp thanh bạc hà của suối nguồn trong suốt, khi những lần chúng ta hôn nhau sau những giờ tan học, hay sẽ có vị ngọt thẹn thùng khi lén lút hôn em ấy giữa những tủ sách cao của thư viện toà nhà Akademiya, hay những lần tranh cãi kịch liệt và Kaveh vội bịt miệng của em bằng môi hôn, có mùi vị của sắt. Kaveh rất muốn biết và cũng có khát khao được chạm đôi môi này suốt bao năm qua.
" Kaveh. "
" Ừ, tôi đây." Kaveh trả lời, bàn tay vì tính chất công việc mà đầy vệt sần sùi của sẹo và vết chai, thô ráp miết đôi môi mỏng. Ôi đã rất lâu gã mới có thể nghe lại được, tên của gã được gọi lên bởi em ấy, Alhaitham của gã. Sung sướng và tự mãn biết bao.
Kaveh cởi bỏ vải đen trên mắt, lộ ra đôi hàng mi dài, đổ bóng xuống làn da nhợt nhạt của em. Sau đó như một cửa sổ được mở bung ra, khoe khoang cảnh đẹp được ánh sau lớp rèm, đôi con ngươi xanh lục bích hoà cùng những điểm màu đỏ vàng càng làm đôi mắt thêm cuốn hút. Lạ kỳ và hấp dẫn. Chẳng có lấy một cảm xúc, như làn nước trong mờ, tĩnh lặng như thể không ai trên thế giới này có thể làm nó gợn sóng, ngày cả trong quá khứ khi đôi mắt ấy cũng chẳng ánh lên sự điên cuồng nào, ai sẽ có thể khiến em đưa ánh mắt nhìn, dành chút lòng thương hại từ em và gã, sau cùng có thể khiến em để ý chứ, dù chỉ bằng một cái liếc mắt. Kaveh hôn lên khoé mi, ước muốn khiến dòng lệ chảy đầy trên gương mặt, đẫm nước và gợi tình. Đôi con ngươi sẽ mơ màng bởi khoái cảm tình dục và khuôn miệng nhỏ sẽ chỉ có thể rên rỉ, gọi tên của gã, ngàn lần và mãi mãi.
Kaveh hôn lên từng tấc thịt, lên vầng trán cao, lên đôi mắt, chiếc mũi, vờn nhẹ ở khoé môi và liếm phần gò má mềm mịn. Ngón tay cái miết mạnh phần môi mím chặt, cạy mở rồi trượt hai ngón tay vào trong, khuôn miệng nóng và nhầy nhụa nước bọt, đùa giỡn, kéo cái lưỡi xấu hổ kia, sau đó áp đôi môi gã vào em, thở hắt ra khi cảm thấy hương thơm bạc hà đầy ắp lồng ngực mình, mùi sách cũ vờn quanh sống mũi. Gã như được uống bởi thứ vị ngọt ngào nhất, dễ say và gây nghiện. Kaveh trượt lưỡi vào sâu hơn, quấn chặt lấy lưỡi của đối phương, khiêu vũ theo tiết tấu của gã. Bàn tay vuốt ve phần cổ, chỉ cần mạnh tay nơi này sẽ in dấu tay của gã. Đã bao lần gã đã muốn giết em, để cho cả thế giới không biết đến, sẽ không ai đưa ánh mắt bẩn thỉu chạm đến em, và em sẽ cũng chẳng thuộc về ai khác, ngoài gã. Yêu em nhiều và cũng ghét em rất nhiều, Alhaitham.
" Kaveh..." Gã phấn khích khi thấy đôi con ngươi của người bên dưới, vẫn tĩnh lặng và thờ ơ, Kaveh ấn tay mạnh hơn, bóp nghẹt hơi thở, thưởng thức cách Alhaitham hổn hển mở to miệng, cố hốp lấy không khí mỏng manh, tròng mắt trợn tròn, cả người cố gắng giãy dụa như con mồi được vờn bởi loài sư tử hoang dã. Gã buông tay, lau đi phần nước mắt trực trào ở khoé mắt xinh đẹp, ngâm nga thích thú khi dấu tay in đậm ở cổ, chà tác phẩm tuyệt đẹp chỉ mới thêm phần màu sắc, gã càng phải nhuộm nó thêm nữa. Nhuộm cả cơ thể và hơi thở, cả linh hồn và trái tim, chỉ có thể được tái tạo dưới bàn tay của gã, sẽ chỉ theo ý gã và gã thề, Alhaitham của gã sẽ xinh đẹp hơn bao giờ hết. Mang đậm dấu ấn của gã và sẽ không thể sống nếu thiếu gã, chỉ có thể phụ thuộc bởi gã.
Kaveh hôn lên đôi mắt vô hồn kia, tuôn ra những lời an ủi, bàn tay xoa nắn phần ngực, ngắt nhéo phần thịt nhô ra. Bộ ngực của em ấy vẫn luôn gợi cảm như vậy, và gã có thể chắc chắn rằng Alhaitham thừa biết điểm mạnh này nên em ấy luôn mặc những bộ đồ bó sát, rằng nó thoải mái để hành động, gã không nghĩ thế. Như bây giờ, mặc một chiếc áo len mỏng cao cổ màu đen, dù cách một lớp vải nhưng vẫn thấy rõ đầu vú nhỏ cương cứng, phập phồng lên xuống theo nhịp thở, eo thon cùng những múi cơ chắc khoẻ, gợi cảm đến mức dâm đãng.
Kaveh đã nghiến răng ghen tị làm sao khi những con mắt dơ bẩn, dòm ngó đồ của gã, tình yêu của gã, và gã càng khó chịu hơn khi nghĩ lại những năm tháng qua không có gã, Alhaitham đã ở bên ai, ngủ với ai mà chẳng phải gã, Kaveh cảm thấy tức giận. Gã cúi xuống cắn mạnh vào phần xương quai xanh, liếm láp mùi sắt gỉ. Sau đó trải đầy vệt hôn lên cổ, như loài thú đánh dấu lãnh thổ, điên cuồng chiếm hữu. Thưởng thức âm thanh trong trẻo của người bên dưới, như một bài ca nghe đến phát nghiện.
Kaveh xoa nắn phần mông nẩy nở, như có như không vuốt ve cái lỗ nhỏ kia. Hôn lên vành tai đỏ như máu, đưa lưỡi trêu chọc, đâm chọt như mô phỏng của cuộc làm tình. Cảm nhận được Alhaitham run rẩy, gã càng nghiến sâu hơn ngón tay.
" Chỉ cho phép em đạt cực khoái bằng mông chứ không phải thứ vô dụng này. " Kaveh chọt chọt nơi căng phồng ở đũng quần Alhaitham. Vứt chiếc quần của em ấy đi, sau đó để một ngón tay nuốt chửng bởi lỗ nhỏ. Nó chặt chẽ và khô khan, nhưng bức tường thịt lại như thèm muốn, co bóp và níu chặt lấy ngón tay gã.
" Thế, bao năm qua em chẳng ngủ với ai sao, Haitham? " Kaveh thì thầm, thổi nhẹ vào tai của Alhaitham. Người bên dưới chẳng thể trả lời vì cơn sung sướng đánh sầm vào trí giác khi gã ấn mạnh vào tuyến tiền liệt, gã có thể thấy Alhaitham đã nhạy cảm hơn sau ngần ấy năm, chỉ với một ngón tay đã có thể đạt cực khoái rồi.
Kaveh mỉm cười, nụ cười làm Alhaitham cảm thấy hơi ớn, đã bao lâu anh không thấy nó, thứ con ngươi màu than đỏ rực lửa, đầy ắp sự điên cuồng của một gã mê đắm một thứ gì đó. Hoàn toàn ớn lạnh. Giữa những cơn suy nghĩ, Kaveh đã vội đâm sầm thứ khủng lồ bên dưới, đè ép vào phần thịt ruột và Alhaitham cảm thấy đầu mình trắng xóa. Cơn cực khoái khô đến với anh, Kaveh đã bất ngờ và dường như thích thú khi nhìn phần bụng hơi phồng lên hình dạng, ăn rất tốt và hẳn sẽ nuốt được rất nhiều nhỉ, sẽ mang thai và sinh con cho gã.
Họ bám lấy nhau và đưa nhau vào vòng xoáy của tình dục, Alhaitham cảm thấy mình chẳng thể bắn ra được thứ gì nhưng dương vật của anh vẫn cương cứng, Kaveh đang bắt nạt lấy điểm ngọt ngào của anh, đay nghiến và đâm mạnh hơn nữa, Alhaitham đã đến với cơn cực khoái tiếp theo. Khoang bụng ấm áp, sình sịch bởi gã đã bắn tất cả vào bên trong. Alhaitham trợn trừng mắt khi cảm thấy thứ chôn trong mông mình lại chẳng hề xìu xuống, dường như cương cứng và sẵn sàng thêm hiệp kế tiếp.
Alhaitham sợ hãi, anh muốn ôm lấy người đàn ông này, bám víu giữa những nổi chông chênh và hít hà mùi mực nắng và sơn dầu cọ vẽ, đã bao lâu anh không thể ngửi thấy nó, đã bao lâu khi được người đàn ông này ôm vào lòng, đã bao lâu khi họ được làm tình với nhau.
" Kaveh, cởi trói cho tôi. "
" Không. " Mắt gã ánh lên sự cảnh giác, và rằng chỉ cần mở trói, em ấy sẽ một lần nữa bỏ rơi gã, để lại gã thứ tình cảm bẩn thỉu và vũng lầy không lối thoát.
" Tôi sẽ chẳng đi đâu, tôi thuộc về anh. Kaveh, anh biết rõ điều đó. " Alhaitham muốn hôn lên đôi mắt trực chờ nước mắt của Kaveh, dỗ dành đứa nhỏ quá sợ hãi khi liên tục mất đi thứ quý giá. Kaveh vẫn còn hơi do dự, nhưng vẫn tháo dây ở cổ tay Alhaitham, hôn lấy vết lằn trên cổ tay còn sót lại và ngạc nhiên khi bị kéo xuống, mặt áp vào phần ngực mềm mại. Alhaitham đang hôn lên tóc gã, đôi bàn tay trắng nõn vuốt ve mái tóc gã, sau đó kéo mặt gã lên chỉ để đôi mắt họ gặp nhau, tình cảm được chôn vùi trong quá khứ như ngọn lửa được bùng cháy, giằng xé giữa thực hư và thiêu đốt trái tim của cả hai. Kaveh khóc, gã khóc như đứa nhỏ khi được Alhaitham hôn lên trán, lên mũi, lên má và kéo họ chìm vào nụ hôn ngọt ngào. Gã thật sự rất nhớ những cái chạm, hơi ấm và Alhaitham.
.
.
.
.
.
.
Gã là kẻ tội lỗi, một kẻ ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, mộng tưởng bởi những điều không thực, giả vờ làm kẻ tốt bụng chỉ để chuộc lỗi cho những gì xảy ra ở quá khứ. Ngay khi Kaveh bị vũng lầy bao lấy, tội làm chết cha, khiến mẹ đau khổ đã khiến gã sợ hãi, giằng xé giữa những nỗi đau và tội lỗi thì khi đó, gã gặp được em. Alhaitham là đứa nhỏ thiên tài, mang trong mình ngoại hình trong sáng, thanh khiết không vướng bụi trần. Đôi mắt trong trẻo và có màu sắc kỳ lạ, nó hấp dẫn gã.
Em ấy là người không để bụng, chẳng màng những thứ xung quanh và mặc kệ những người khác, sống thực tế và là chính mình giữa xã hội dòm ngó, như tờ giấy trắng chẳng nhuốm màu dơ bẩn, dù không còn cha mẹ nhưng được bà yêu thương và nuôi dạy, mọi điểm mạnh, sự đáng yêu, sự tự tin và kiến thức tràn đầy, vì thế gã đã say mê em. Như nữ thần, và gã là kẻ mục sư, phủ phục và tôn thờ. Như con thuyền neo đậu, và gã là kẻ giăng buồm, bình yên và được an ủi. Như ngọn đèn soi sáng, và gã là kẻ lạc lối, dẫn đường và bước tiếp.
Alhaitham đã đến như làn gió mát và cũng rời đi nhanh như gió. Khi tình bạn của họ, tình yêu của họ chỉ vừa được nhóm lửa, rằng tội lỗi trong gã vẫn không buông, bắt ép bản thân một lần nữa đeo xiền xích của quá khứ, trở thành người tốt quá mức và cứu giúp người khác. Alhaitham đã chỉ ra điểm đó, không hề sợ hãi và thực tế, tàn nhẫn hơn bất cứ ai khác, họ cãi nhau và rời xa nhau, như bức tranh bị xé toạc, rách toang và dang dở. Sau đó, gã chạy trốn, bắt chuyến máy bay và rời khỏi Sumeru.
Sau bảy năm.
Kaveh gặp lại Alhaitham vào một ngày mưa nhỏ, tí tách từng hạt thóc. Khi vừa đáp chuyến bay và về thăm học viện. Em ấy vẫn như xưa, mái tóc hoa râm và mặc một chiếc áo măng tô xám. Vẫn đeo chiếc tai nghe to màu xanh và tay thì cầm cuốn sách, đứng đợi ở mái hiên toà nhà học viện Akademiya. Kaveh ngỡ như mình vừa được quay về trong quá khứ, những cảm xúc như ùa về, đánh mạnh vào trí giác và trái tim. Nỗi nhớ cồn cào sau suốt ngần ấy năm và khao khát được chạm đến em, ôm lấy em và hôn em ấy. Nhưng mọi thứ lại đổ vỡ khi thấy Alhaitham được một người đàn ông khác vỗ tóc, mỉm cười nụ cười mà không phải dành cho gã.
Kaveh không biết mình cảm thấy thế nào, nhưng gã có thể chắc chắn rằng chỉ có gã mới xứng đáng với Alhaitham, rằng tình yêu của họ vẫn còn dang dở và cần được lấp đầy, rằng em ấy chẳng thuộc về một ai. Kaveh thấy mình làm rơi ô, mặc kệ xiền xích quá khứ và lao ra, chụp lấy tay em và để bọn họ dính lấy nhau một lần nữa và mãi mãi.
.
.
.
.
.
Kaveh mở mắt, gã vội nhìn xung quanh và thở phào khi người bên cạnh còn đang ngủ trong vòng tay của gã. Ấm áp quá. Thích em, thật thích em. Em sẽ ở lại với tôi chứ.
" Tôi cũng vậy. " Alhaitham lười biếng ngáp, cựa quậy người, thoải mái khi áp mặt vào cổ của đối phương, chân của họ đan vào nhau và Kaveh đặt tay lên hông Alhaitham, ôm chặt. Hoá ra gã đã nói ra những gì mình nghĩ, lời thú nhận muộn màng.
" Tôi đã luôn yêu anh, quá khứ, hiện tại và cả tương lai. " Alhaitham nhắm mắt, thả lỏng cơ bắp trong vòng tay của đối phương, đã rất lâu rồi mới có thể được ôm và bao bọc bởi mùi sơn dầu và gỗ tùng.
" Tôi đã luôn nghĩ rằng em thật xa vời, rằng mọi chuyện không là gì đối với em và em vẫn sống tốt mà không cần tôi. Em đã rời đi, rời bỏ tôi và bước tiếp. Không hề ngoảnh lại. " Kaveh hôn lên trán, " nhưng rồi nhận ra em luôn ở đây, ở lại nơi đầy ắp kỉ niệm của chúng ta, và chỉ mình tôi, lo sợ và xấu hổ, bỏ chạy vì không dám đối mặt với sự thật, với thực tế này và với em."
" Bây giờ anh đã có tôi, rằng tôi luôn thuộc về anh và anh cũng mãi thuộc về tôi, Kaveh. " Đôi mắt nhiều màu của Alhaitham xoáy sâu vào Kaveh, ghim chặt gã và tràn đầy hình bóng gã.
" Tôi đã luôn thuộc về em, Alhaitham."
.
.
.
.
.
" Vậy người đàn ông khi đó là ai "
" Là người thầy cũ, và tôi coi thầy như cha của mình. " Alhaitham xoay mình, ngón tay chỉ vào vết dấu tay còn hiện trên cổ mình. " Cái này, anh phải chịu trách nhiệm. "
" Tất nhiên, cả cuộc đời này sẽ luôn chịu trách nhiệm vì em. Lần sau sẽ không làm thế nữa. "
" Không cần, tôi thích nó, thô bạo có lẽ hợp với tôi. "
" Gì cơ!? "
P/s: viết để thỏa mãn bản thân, xàm xí và không logic, danh xưng không được trật tự, sẽ xoá khi nỗi hứng buồn vô cớ. Còn bây giờ, chúc mọi người đọc nó vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro