bão sấm sét
Khi Wooje tỉnh dậy, em nghĩ có thể mình vẫn đang lạc ở một trong những giấc mơ đêm qua.
Mọi người biết đấy, có những giấc mơ khá giống đời thực, cho đến khi ta nhận ra là không phải như vậy. Giống như vào một buổi sáng nào đó, cậu đã ăn sáng muộn và di chuyển đến phòng tập trước khi kịp nhận ra rằng bọn họ chuẩn bị scrim cùng NewJeans. Và sau đó thì cậu sẽ có Flame Horizoned từ Danielle. Người chơi Lux hàng đầu.
Minseok vẫn không hiểu được việc tại sao mình lại đột ngột chuyển sang Le Sserafim (và nó thề sẽ không bao giờ làm vậy)!!
Wooje tỉnh dậy với với trạng thái bán khỏa thân (điều này thì bình thường) và trong vòng tay của một người đàn ông khác (cái này thì bất thường). Lúc đầu, em nghĩ đó là Minseok, vì nó đã lẻn vào trong phòng khi họ chơi Phasmophobia lần cuối và lúc ấy thì nó đang giận Minhyeong. Nhưng thật không may tẹo nào vì em không thể cảm nhận được trán của Minseok chạm vào đỉnh đầu mình và mắt cá chân của Minseok chạm vào ngón chân của mình.
Điều này thu hẹp phạm vi xuống còn khoảng hai người đàn ông. Niềm hy vọng mong manh nở rộ trong lồng ngực em, Wooje lăn lộn và đột nhiên cảm thấy không thở được.
"Chào buổi sáng," Minhyung ngái ngủ lẩm bẩm và hôn em.
Wooje hét lên.
*
Wooje cảm thấy vô cùng may mắn khi Kanghee không ở gần đó, và Jaehyeon thì đã ra ngoài để nhắc nhở bạn gái mình rằng Jaehyeon này vẫn còn tồn tại, và chỉ có một người lao vào phòng khi nghe được tiếng hét của em.
Thật không may, người đó chính lại chính là em.
"Dậy mau!" Wooje thấy mình đang như đang bị chính mình kéo dậy, trông đầy sát khí một cách lạ thường.
Minhyeong, Chúa phù hộ cho anh, vẫn còn nửa tỉnh nửa mê và cũng đang mặc quần áo, cố gắng trấn tĩnh cả hai người. Khi Wooje gần như ngã sấp mặt xuống, em nhận ra mình đang được một đôi bàn tay vững chắc đỡ lấy nửa người mình. "Wooje – Wooje-yah, chuyện đéo gì đang xảy ra vậy?"
"Wooje? Bạn đang nói về cái gì vậy hả, Lee Minhyung, ai đây hả?" Wooje cáu kỉnh, chỉ vào Wooje, và Wooje, em thử ghép các mảnh rời rạc lại với nhau, rồi quay lại nhìn vào tấm gương trên tường và thấy mình phải nhón chân mới có được góc đứng giống như trước đây.
Em gần như hét lên lần nữa.
Cơ mà em không cần phải làm vậy, vì Wooje giả cũng sẽ quay lại nhìn gương và một giây sau cũng làm hệt như vậy.
Cậu ta bắt đầu hét lên.
*
Wooje là Minseok. Minseok là Wooje.
Đây chưa phải là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra. Tuy nhiên, đây là thời điểm tồi tệ nhất có thể xảy ra.
"Này," Minhyung nói, tương đối bình thản khi cả ba người họ tập trung trong phòng khách chật chội sau đó. "Nó có thể còn tệ hơn nữa đó."
"Làm sao?" Wooje hỏi, em bắt chéo chân và dựa vào chiếc tủ TV trống. "Chính xác thì làm thế nào mà mọi chuyện có thể tệ hơn được vậy hyung? Và chúng ta có thể tập trung ở đây được không?"
Minhyung nhìn em đầy thương hại, như thể đang xin lỗi Doongi vì đã dẫm lên đuôi nhóc. Wooje – Ý là, Minseok, đang ngồi cạnh cậu trên ghế dài, tóc dựng ngược 300 hướng khác nhau như thể nó vừa bị sét đánh vậy. "Anh rất xin lỗi vì đã kéo em ra khỏi giường như thế Wooje à. Ý anh là – anh vừa nghe thấy một tiếng hét nên chạy vào, và nhìn thấy có một thằng gay trẻ trung nào đó đang ngủ trên giường với bạn trai của anh–..."
Một giây trôi qua, Wooje nhìn thẳng vào Minhyung như thể em đang xem một tập của The Office.
"Yah, Lee Minhyung, mình vẫn không thể tin được là bạn đã hôn nhóc ấy."
"Mình tưởng đó là bạn!" Minhyung phản đối.
"Đồ biến thái, bạn đó."
"Chúng ta có thể vui lòng quay lại chủ đề hiện tại được không ạ?" Wooje cầu xin. "Giống như việc chúng ta ngẫu nhiên thức dậy trong cơ thể của nhau à?"
"Tối qua bạn đã không gọi cho mình như vậy," Minhyung nhún vai với Minseok, bắt đầu cười toe toét. "Bạn không giỏi ăn nói sau nửa giờ đầu tiên."
"Trời đm, làm ơn im đi, im hết dùm em," Wooje đưa tay xuống ôm mặt.
"Yeah! Đừng thay đổi chủ đề coi!" Minseok nói với vẻ mặt đỏ bừng trông rất dễ thương của chính cậu chứ không phải của Wooje. Tuy nhiên, Minhyung dường như không bận tâm điều đó. "Bạn đã xâm phạm Wooje rồi!"
"Làm sao mình biết được bạn tự động hoán đổi thân xác chứ?" Minhyung cãi lại.
"Ừ, là cái đó đó!" Wooje nhanh chóng xen vào. "Làm sao chuyện này lại xảy ra được?"
Minhyung và Wooje – ý là, Minseok, vẫn đang nhìn nhau, gửi đi gửi lại những thông điệp tâm linh đầy giận dữ trong im lặng. Wooje cũng có thể được coi là một loại cây cảnh được đặt trong nhà.
"Và cả nụ hôn đầu tiên của em ấy nữa!" Minseok đột nhiên phồng má lên như một người mẹ đang cảm thấy rất thất vọng.
"Cái gì cơ?" Mặt Wooje đỏ bừng.
"Có lẽ em ấy đang để dành nó cho một người đặc biệt, bạn biết đấy, em ấy là một người siêu nhạy cảm trong âm thầm như thế đấy-..."
"Tất nhiên đó không phải là nụ hôn đầu tiên của em– dù sao thì tại sao em lại-..." Wooje nói dối một cách vô dụng, một lần nữa bị đẩy xuống trạng thái làm cảnh cho hai người kia. Ôi đm, em thầm kinh hãi nghĩ. Mình đã đánh mất nụ hôn đầu tiên của mình với Lee "Gumayusi" Minhyung.
"Đó không phải lỗi của mình khi nhóc ấy chọn trở thành tu sĩ ở trường cấp hai-..."
"Đừng nói lớn tiếng như vậy! Bạn vô cảm thật đó, Lee Minhyung-..."
"Em còn ở đây nhé," Wooje yếu ớt nói.
"Dù sao thì mình thậm chí còn không chạm môi nó cơ," Minhyung nói một cách khinh miệt.
"Không phải vậy à?" Wooje buột miệng. PTSD đã chặn phần đó ra ngoài, ngăn không cho xảy ra.
Minhyung và Minseok nhìn nhau. Thấy chưa, một đứa sống siêu tình cảm nhưng lại luôn giữ bí mật.
"Ừ, đừng lo lắng, về nụ hôn trinh tiết của nhóc hay bất cứ thứ gì an toàn khác, Wooje-yah," Minhyung tiếp tục với tất cả sự tự tin đầy tự mãn của một người main Draven. "Nó nằm ở ngoài rìa, nhóc biết đấy-..."
"Ở đâu?" Minseok hỏi, đột nhiên khó chịu.
"Yah, anh," Wooje nói, bực tức với đôi uyên ương trước mặt. "Anh ấy thực sự không có ý hôn em–..." nhưng Minhyung đã nghiêng người tới gần và cười toe toét.
"Ngay ở đây nè," cậu ôm lấy một bên mặt Minseok (trong cơ thể Wooje!!), hôn lên khóe môi nó, và Minseok đang cười khúc khích, cố đẩy cậu ra. Wooje thực sự nghĩ rằng mình sắp chết. "Và đây nữa. Và một cái nữa-..."
Minseok lớn tiếng. Tuy nhiên, có một mức độ ồn ào nhất định và hầu hết thời gian, cậu chỉ cố gắng tạo ra tiếng ồn một cách khó chịu. Không có gì đâu, A&E hoàn toàn xứng đáng.
Wooje biết được rằng sáng nay có một tiếng động lớn hơn, âm thanh đó vang lên trong sự im lặng chói tai sau khi nó kết thúc như một khẩu đại bác vậy.
Wooje gần như trượt khỏi tủ TV ngồi bệt xuống sàn. Em không giỏi chịu đựng mấy thứ âm thanh lớn như này.
Moon Hyunjoon, chẳng mặc gì ngoài chiếc áo ba lỗ mỏng manh và quần short bóng rổ, mái tóc ướt dính vào trán và đeo cặp kính, bước vào cánh cửa bên cạnh Wooje. Minhyung buông Minseok ngay lập tức, nhưng Minseok vẫn bối rối ôm lấy bạn trai mình.
"Sao mày có thể – sao mày có thể làm điều này-..." Hyunjoon gần như không thể nói một cách mạch lạc. Wooje chưa bao giờ thấy hắn tức giận như vậy trước đây.
Khoảng năm trăm việc xảy ra cùng một lúc. Minhyung đứng dậy, dùng tay tạo dấu X lớn và ra hiệu một cách điên cuồng với Minseok (trong cơ thể Wooje) và Wooje (trong cơ thể Minseok). Minseok nhảy dựng lên, vô cùng kinh hoàng, đột nhiên nhận ra điều gì đó và bắt đầu nói nhanh đến mức tất cả các từ cậu nói ra đều dính vào nhau, đây là cách cậu thường làm khi phấn khích, vì vậy Wooje không thể hiểu được điều gì khác ngoài "không" và "Wooje".
"Đm, tao đã nói rồi-..." Hyunjoon nhổ nước bọt vào Minhyung, vươn tay về phía Minseok, và trong một khoảnh khắc, có vẻ như một cuộc chiến thực sự sắp nổ ra, vì vậy Wooje làm điều duy nhất mà em biết, bắt đầu tấn công người đi rừng của mình.
"Hyunjoon hyung!" Em hét lên, nắm tay siết chặt. Hyunjoon quay lại và giật mình – đối với một người đi rừng số 1 LCK, hắn thực sự có nhận thức về không gian tệ hại đến vậy.
"C- cái gì – mày, mày ổn với chuyện này hả?" hắn lắp bắp. Tội nghiệp, tội nghiệp cho Moon Hyunjoon và bộ não nhỏ bé kém cỏi của ảnh, Wooje nghĩ.
"Là em đây, Wooje nè!" Wooje chỉ vào chính mình. "Minhyung không nói dối anh đâu, Minseok hyung và em đã hoán đổi cơ thể cho nhau, nên đừng phản ứng thái quá nữa! Aish, thật đấy, cái ông anh ngốc này ..."
Lời nói hơi mang tính xúc phạm dường như khiến Hyunjoon thoát khỏi trạng thái thôi miên. Bây giờ hắn nhìn Wooje một cách kỹ càng và chính xác hơn, như thể hắn hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu. Đó là vẻ mặt thỉnh thoảng hiện lên trên khuôn mặt Hyunjoon - khi bọn họ cùng nhau chơi game trong phòng livestream hoặc lẻn ra cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới để phá hỏng chế độ ăn kiêng của Hyunjoon. Wooje cảm thấy hơi chóng mặt khi bản thân luôn bị thu hút bởi ánh mắt này giữa ban ngày. Có lẽ em chỉ cảm thấy hơi đói thôi (em là một cậu bé đang phát triển nhé!).
"Này thằng quỷ kia, mày có thể buông Minseok ra được không?" Minhyung cáu kỉnh, rõ ràng là không vui lắm về cách Hyunjoon phản ứng với tất cả chuyện này. Mặc dù vậy, Wooje nghĩ, đó thực sự không phải lỗi của Hyunjoon. Nếu em bước vào và thấy Minhyung đang lừa dối Minseok với một gã đàn ông khác, em cũng sẽ tức điên lên mất.
Hyunjoon buông Minseok (trong cơ thể Wooje) ra, quay mặt về phía hai người họ. Thực tế Wooje có thể nhìn thấy hơi nước bốc lên từ đầu hắn khi cố gắng xử lý những gì đang xảy ra. "Ý mày là hai người đó đã hoán đổi thân xác?"
Đây là thời điểm Sanghyeok chọn cách lướt vào phòng, xem bọn họ như những đứa trẻ đang thích thú thưởng thức chương trình vào sáng thứ Bảy, tương đối thú vị đó.
"Ah. Cuối cùng chuyện này cũng đã xảy ra."
*
"Vậy lời nguyền này chỉ... xảy ra thôi sao? Dành cho các game thủ à?" Minseok nói với vẻ hoài nghi. "Baby, bạn biết chuyện này à?"
"Mình đã nghe nói về lời nguyền này," Minhyung nhún vai. "Nó đã xảy ra với một số thành viên, một vài cặp đôi ở đội một vài năm trước."
"Ồ đúng rồi, anh đang thắc mắc tại sao em lại không nhìn thấy nó," Sanghyeok nhàn nhã nói. "Em không ở đội một."
Minhyung sửa lưng Sanghyeok bằng một cái nhìn. "Cảm ơn vì điều đó nha, hyung."
"Em luôn được chào đón mà, Mindongie. Dù sao thì, không ai biết nó sẽ xảy ra với ai. Nhưng khi đó thì mọi thứ vẫn luôn vui vẻ," Sanghyeok nói. Anh cầm một cuốn sách trong tay, giống như bất cứ lúc nào anh cũng sẽ đứng dậy và rời khỏi cuộc trò chuyện đầy tính ẩn dụ này khi nó trở nên quá nhàm chán so với sở thích của anh. "Tụi anh nhận được rất nhiều biến thể. Đôi khi họ biến thành động vật, thành những cô gái, những em bé-..."
"Những cô gái á?" Hyunjoon nghe mà cảm thấy như bị choáng ngợp. Wooje không biết tại sao ý nghĩ đó lại khiến em khó chịu. Em biết Hyunjoon luôn nổi tiếng với các cô gái, thậm chí còn trước cả khi hắn vào đội một, nhưng vẫn vậy thôi.
Hyunjoon là đỉnh cao của mọi thứ mà Wooje đã quyết định khinh miệt từ lâu, em nghĩ vậy. Đẹp trai, tài năng, vui tính... Lee Sin khi đá có tỷ lệ chính xác như thần và thân hình cũng phải sánh bằng...
Thật khó chịu, em nghĩ, nhìn Hyunjoon lơ đãng đưa tay gãi vai, và bắp tay hắn cứ nảy lên, nảy lên.
"Wooje."
Wooje chú ý, nuốt nước bọt đọng dưới lưỡi mình. "Cái gì ạ?"
"Sanghyeok hyung nói phải mất một thời gian mới hết tác dụng," Minhyung kiên nhẫn nói. Sáng nay cậu đã tử tế hơn rất nhiều với Wooje. Có thể vì cậu cảm thấy tội lỗi về nụ hôn, hoặc vì em trông giống Minseok. Dù thế nào đi nữa, Wooje cũng có ý định vắt sữa 200%. Cậu cũng định phớt lờ cách Minseok đang cố nhét những ngón tay của nó vào mặt mình. "Chúng ta sẽ phải chờ xem sao. Trong lúc chờ đợi thì cứ giữ chuyện này kín kín vào, chỉ chúng ta và các huấn luyện viên biết thôi."
"Được rồi. Em hiểu rồi. Vậy," Wooje đứng dậy, xoa tay vào cạp quần. "Cuộc họp tuyệt vời. Em sẽ quay lại ngủ ở một nơi không phải giường của Minhyung hyung."
Điều này gây ra một loạt phản ứng khác nhau, trước hết là tiếng cười khúc khích của quỷ vương Sanghyeok khi mọi người lại bắt đầu la hét và Wooje thì lủi về giường của mình.
Mặt nóng bừng, em gục xuống trong chăn và ngu ngốc ước rằng lời nguyền có thể biến em thành con gái.
*
Minhyung và Hyunjoon không nói chuyện với nhau.
Wooje biết được điều này khi em tắm rửa sạch sẽ để đi ăn trưa, cố gắng không nhìn vào cơ thể mới của mình và em thấy mình đang đứng ở hành lang một mình với Hyunjoon.
"Minseok hyung cũng không tham gia cùng chúng ta à?" em hỏi, mặc dù em đã quen với việc Minhyung và Minseok đều đến mua 1 tặng 1 vào thời điểm như này. Em chỉ nghĩ rằng toàn bộ tổn thương chung của việc hoán đổi thân xác sáng nay nên gắn kết họ lại một chút, thay vì chia rẽ như thế này.
"Không," Hyunjoon càu nhàu. "Họ đang ăn ở T1 cafe."
"Ồ," Wooje hùng hồn nói. Minseok ghét T1 cafe chỉ ít hơn một chút so với việc nó ghét ZB1 vì đã giật giải daesang từ NewJeans năm nay. Minhyung chắc thực sự mất trí luôn rồi.
"Vậy em muốn ăn gì?" Hyunjoon hỏi một cách cộc lốc và Wooje thở dài.
"Hyung," em nói một cách thẳng thừng khi họ rời khỏi tòa nhà. "Em không yêu cầu việc hoán đổi này xảy ra, vì vậy em sẽ đánh giá cao nếu anh vui lòng ngừng áp đặt nó lên em."
Hyunjoon trông có vẻ xấu hổ, nhưng chỉ trong giây lát thôi. Người đi rừng đẹp trai ngu ngốc, tự cao tự đại này. "Xin lỗi. Nó chỉ...làm anh ngạc nhiên thôi," hắn nhìn Wooje. Thật kỳ lạ, phải ngước lên như thế này mới thấy Hyunjoon. Điều đó khiến Wooje có cảm giác như có một đàn ong đang vo ve trong bụng mình. "À, lạ quá, nhìn Minseok mà phải nhớ ra đó là em."
"Tại sao chứ? Em khá thích nó," Wooje nói dối, em nhún vai. "Có lẽ em sẽ sử dụng đặc quyền dễ thương của mình để lấy cho chúng ta một ít đồ ăn miễn phí."
Hyunjoon khịt mũi. "Ừ, làm thế đi, Wooje-yah."
Họ chọn một quán ăn gần góc phố, với một bà lão chủ quán luôn ghi nhớ trong mọi yêu cầu trong bữa ăn của họ. Bà chủ quán ném cho Wooje một cái nhìn hài hước khi em gọi bibimbap thay vì món sundubu jjigae mà Minseok thường gọi.
"Minseok lẽ ra phải cảm ơn em đó," Hyunjoon khẳng định sau đó khi hai người đã ngồi vào chỗ. "Thằng đó chưa bao giờ ăn nhiều rau đến thế này."
"Minseokie hyung không bao giờ ăn nhiều hết," Wooje sửa lại khi bọn họ đi lấy đồ ăn. Cái bàn có cảm giác gần mặt em hơn bình thường và điều đó làm em thấy bối rối. "Em sẽ vô tình khiến anh ấy tăng thêm 5kg trong cơ thể này."
"Vậy thì trông sẽ dễ thương hơn."
Một lần nữa, lại một sự khó chịu khác. "Tch, vậy anh nghĩ Minseok trông dễ thương hơn khi tăng cân còn em thì không hả?"
Hyunjoon đang chăm chú nhìn món ăn bổ dưỡng đến khó chịu của mình. "Anh chưa bao giờ nói thế."
Wooje dành khoảng năm phút trong bữa trưa của họ để hờn dỗi, gắt gỏng ăn cơm và nhặt dưa chuột ra khỏi bát. Nhưng thật khó để em luôn có tâm trạng tồi tệ khi ở cạnh Hyunjoon.
"Em đang làm rối tung mọi chuyện lên đấy, Choi Wooje. Em có muốn chúng ta bị bà mắng không hả?
"Anh ăn bằng đôi bàn tay nhỏ bé này thử đi nè!" Wooje phàn nàn, đưa tay lên ôm mặt. "Làm sao Minseok có thể nhấn Ctrl-Alt-Delete bằng đôi tay này chứ? Đôi đũa có cảm giác thật kỳ lạ và buồn cười quá chừng."
Hyunjoon cười lớn. Nhóc khốn này. "Thật buồn cười khi thấy em drama hóa mọi thứ lên thế này, cứ như thể thì em cũng đang "hòa tan" với tính cách của Minseok ấy."
Wooje tái mặt. "Khoan đã. Anh có nghĩ em có thể như vậy không?"
"Không," Hyunjoon chế giễu, rồi dừng lại. "Không đâu," hắn lặp lại, một cách thận trọng. "Nhưng chúng ta có thể kiểm tra lại với Sanghyeok hyung khi chúng ta quay về."
"Tệ quá chừng," Wooje nói và nhìn vào tay mình, rồi lại cầm đũa lên. Em gần như đánh rơi chúng khi Hyunjoon nắm lấy bàn tay còn lại của em.
"Thư giãn đi mà. Chúng không nhỏ đến thế đâu," người đi rừng áp tay họ vào nhau, làn da ấm áp áp vào lòng bàn tay Wooje. Hắn đang nói dối, bàn tay của Minseok thật nhỏ bé. Lúc này em cảm thấy mình thật nhỏ bé khi ở cạnh Hyunjoon, em không thể tưởng tượng được Minseok sẽ cảm thấy thế nào khi ở cạnh Minhyung. "Được rồi, đúng là chúng khá nhỏ. Bàn tay thật của em cỡ bao nhiêu?"
"Em không biết," Wooje nổi loạn nói. Họ vẫn nắm tay nhau. "Trước đây chúng ta chưa bao giờ nắm tay nhau."
Đừng nói như vậy nữa, đừng nói như vậy nữa mà!!
"Chà, chúng ta có thể so sánh khi mà em lấy lại được cơ thể mình," Hyunjoon cười khúc khích. "Nhưng anh nghĩ..." hắn khép tay lại, luồn ngón tay của họ vào và tim Wooje như nhảy lên tận cổ họng em. "Có lẽ sẽ chạm tới mức này," hắn trầm ngâm nói, gõ gõ vào đốt ngón tay của mình, chỉ dài hơn một chút so với nơi ngón tay Wooje đang chạm tới.
"Chà," Wooje rên rỉ khi Hyunjoon cuối cùng cũng buông ra. "Anh thực sự đã nghĩ về điều này rồi nhỉ."
Hyunjoon cười lớn, suýt thì sặc cơm. Thật là một kẻ thua cuộc mà. "Về việc nắm tay em hửm?"
Im lặng nào, im lặng đi trời! "Không, về việc nắm tay Minseok hyung cơ," Wooje nói với ý phòng thủ. "Đó có phải là lý do tại sao anh và Minhyung lại giận nhau đến thế phải không?"
Hyunjoon im lặng. Điều này thật đáng lo ngại, bởi vì khi Minhyung và Hyunjoon tranh cãi, Hyunjoon thường tỏ ra bình tĩnh bằng cách phàn nàn về điều đó với Wooje. AD Carry với con tướng tủ Draven vô cùng cứng đầu kiêu ngạo và ngu ngốc. Sau đó, có lẽ họ sẽ đi ăn cùng nhau khi đã bình tĩnh lại và mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Hyunjoon không nói chuyện với Wooje về cuộc cãi vã của mình với Minhyung, thật đáng lo ngại.
"Em hiểu tại sao anh khó chịu, huyng," Wooje nói, và Hyunjoon cứng người. Chỉ vừa đủ thôi, nhưng Wooje đã nhận ra. Wooje để ý rất nhiều thứ (không nhất thiết là về Hyunjoon). "Em cũng sẽ như vậy nếu đó là em."
"Anh," người đàn ông lớn tuổi hơn lắp bắp. "Em muốn?"
"Ừ," Wooje chậm rãi gật đầu. Bộ việc em sẽ tức giận thay cho Minseok nếu phát hiện Minhyung lừa dối là rất khó tin sao? "Và sau tất cả những gì chúng ta đã cùng nhau trải qua? Thật tệ khi Minhyung lại làm những việc như thế."
"Đúng rồi," Hyunjoon chậm rãi nói. Hắn lại vào chế độ xử lý hơi nước bốc lên. "Đợi đã, vậy – vậy là em biết à? Tất cả thời gian này? Về cảm giác của anh?"
Wooje chớp mắt. "Vâng. Như em đã nói đó, em cũng sẽ tức giận."
Hyunjoon há miệng rồi lại ngậm lại. Mặc dù đang bắt chước cá vàng nhưng hắn vẫn trông rất dễ thương. "À phải. Ok. Được rồi, thực ra, anh đã không hình dung ra điều này khi nghĩ đến việc chúng ta sẽ-..."
"Lẽ ra em sẽ nói với Minseok ngay lập tức."
Một lần nữa, người đi rừng lại có vẻ bối rối. "Cái gì?"
Wooje cau mày. "Cái gì, ý anh là anh sẽ che giấu cho Minhyung hả? Nếu anh bắt gặp anh ấy hôn một chàng trai khác?
"Không, chúng ta có thể ngừng nói về Min-... em đang nói về cái gì vậy , Choi Wooje?"
"Rằng em cũng sẽ tức giận như anh nếu em bắt gặp Lee Minhyung, một trong những người bạn thân nhất của chúng ta, lừa dối Ryu Minseok, bạn trai của anh ấy và cũng là một trong những người bạn thân nhất của chúng ta," Wooje nói rõ ràng nhất có thể mà không hề vô tình công khai cặp đôi chính của đội (duy nhất, chỉ là em muốn nói vậy) của T1. Em phồng má, quay lại với món ăn của mình. "Cái ông anh ngốc này..."
Em mới ăn được một thìa thì cảm thấy có một cú búng mạnh vào trán mình, em kêu lên, cơn đau dần dần lan ra bao phủ làn da nhạy cảm của em. "Hyung!"
Lại là vẻ mặt đó của Hyunjoon, một cảm xúc u ám, sôi sục, giờ trở nên chua chát vì khó chịu. "Em đúng là đồ ngốc, Choi Wooje."
"Được rồi, xin lỗi nha," Wooje xoa trán, cảnh giác quan sát hành động búng tay xúc phạm của hắn. Nghĩ lại thì việc chọc tức Hyunjoon ngay sau khi cãi nhau với Minhyung có lẽ không phải là ý tưởng hay nhất. Em kiểm tra biểu hiện của ông anh mình, đảm bảo rằng bản thân đã không đi quá xa. "Em đã nói là em xin lỗi mà!"
"Khuôn mặt đó sẽ không có tác dụng với anh lần này đâu," Hyunjoon vặn lại. "Em quên mất rồi à, em không còn ở trong cơ thể của chính mình nữa."
Wooje thậm chí còn không nhận ra mình đang nhăn mặt. Em đưa tay ôm má, cảm nhận làn da mềm mại một cách đầy thử thách. "Em đang làm bộ mặt gì vậy?"
Khi không có câu trả lời nào, em ngước lên, Hyunjoon chớp mắt, nhìn lại món ăn của mình. "Anh không biết," hắn trả lời cộc lốc, khuấy món hầm của mình. "Em mong anh ghi nhớ mọi biểu cảm trên khuôn mặt của em à?"
"Được rồi, sheesh," Wooje lầm bầm, quay lại với bát cơm của mình. Em không còn thấy đói nữa.
Bà chủ dọn khay của họ sau khi họ ăn xong, và Wooje đang loay hoay với những tin nhắn khó nhằn từ Jaehyeon về buổi tập luyện buổi chiều của họ thì Hyunjoon hắng giọng.
"Đó là một khuôn mặt dễ thương."
"Huh?"
"Vừa rồi," Hyunjoon đợi Wooje đứng dậy, nhìn đi nơi khác. "Em đã hỏi khuôn mặt của em trông như thế nào, phải không?"
Wooje dừng lại, cau mày. "Em tưởng anh nói Minseok là người dễ thương mà, hyung."
"Tại sao?" Hyunjoon nhếch mép cười. "Ghen tị hửm?"
Đm. "Em biết mình dễ thương," Wooje tuyên bố, đẩy Hyunjoon đi qua, phớt lờ tiếng tim đang đập thình thịch trong lồng ngực. "Dù sao thì, anh nên làm lành với Minhyung hyung trước trận đấu tập chiều nay đi. Dù em rất thích suy nghĩ về việc anh luôn ưu tiên cho Top, nhưng em không nghĩ Jaehyeon hyung sẽ đánh giá cao việc anh từ chối gank Bot đâu."
*
Wooje được chứng nhận là thần đồng của Liên Minh Huyền Thoại. Một bậc thầy về việc làm aegyo một cách tự nhiên. Người chơi Aatrox giỏi nhất thế giới và trong vũ trụ này, một khi em tìm ra cách thách đấu với God trong ARAM.
Không ai lắng nghe Wooje cả.
Wooje_Câycảnh_ver.png đứng ở hành lang, lắng nghe âm thanh của Thế chiến thứ ba đang hoành hành trong phòng Minhyung, khoảng 6 phút sau khi em tình cờ tiễn Hyunjoon rời đi, tự tin rằng việc cho cả hai chàng trai ăn sẽ đặt nền tảng cho một cuộc thảo luận dân sự.
Em bước ra khỏi phòng tắm khi nghe thấy những tiếng la hét đầu tiên, gần như không thể lọt qua cánh cửa mà em từng nghĩ là có cách âm.
"... Mày nghĩ tao sẽ làm thế à? Tại sao chứ, CÁI ĐÉO gì..." vang lên trong bài thơ opera của Minhyung. "...ngốc VÃI L? Có phải vậy không, Hyunjoon..."
"Chết tiệt... phải suy nghĩ à?" Hyunjoon cũng hùa theo, khá phù hợp với decibel và cường độ câu của Minhyung, wow trong có vẻ đầy nghệ thuật. "...ĐÃ NÓI với mày rồi, và khi tao bước vào..."
Wooje ước mình là cây cảnh trong nhà. Bằng cách này, em sẽ không phải cắn móng tay và tự hỏi liệu mình có vô tình gây ra chuyện này hay không khi đã yêu cầu Hyunjoon giải bày mọi thứ.
Im lặng một lúc lâu, trong khi đó thì Wooje tự hỏi liệu em có nên kiểm tra xem họ còn sống hay không.
"Biết...TẠI SAO mày lại giận tao như vậy? Bởi vì mày đã... tức giận với CẬU ẤY, vì mày đã không nói... SHIT," Minhyung đột nhiên ngắt lời. Giọng cậu to hơn và Wooje nhanh chóng lùi về phía phòng tắm khi cánh cửa mở ra. "Hãy nói chuyện với tao khi mà mày đã sẵn sàng nói lời xin lỗi."
Hắn nhìn vào mắt Minhyung, người mà toàn bộ khuôn mặt đột nhiên dịu hẳn lại, cơn giận dữ sôi sục được thay thế bằng sự đau khổ mệt mỏi, và hắn đưa tay ra, trước khi dường như nhớ ngay lập tức về cuộc trao đổi sáng nay, rồi dừng lại.
"Đó là Wooje!" Hyunjoon lao ra khỏi cửa phòng Minhyung và cơn giận lập tức quay trở lại.
"Im đi, tao biết rồi!" Minhyung lùi lại trước khi dậm chân bỏ đi, để lại Wooje đứng ngây người giữa hành lang.
Em quay sang Hyunjoon, người trông có vẻ cay đắng hơn là giận dữ bùng nổ giống Minhyung, đang bước đi dọc theo ngưỡng cửa.
"Hyung," Wooje mở lời. "Chuyện gì đã xảy ra với cuộc nói chuyện-..."
"Em đã nghe được bao nhiêu?" Hyunjoon hỏi và Wooje giơ tay đầu hàng.
"Không nhiều lắm," em nói thật. "Em nghe thấy anh ấy gọi anh là đồ ngốc. Không, huyng-..." em nhăn mặt khi Hyunjoon bắt đầu lao đi như bay về hướng tương tự. "Em thực sự không nghĩ là anh nên đuổi theo anh ấy-..."
"Anh không. Chúng ta phải scrim mà," người đi rừng nói ngắn gọn, trước khi biến mất ở góc đường, bắt đầu ném đồ đạc của mình vào túi một cách thô bạo.
Wooje đưa tay vuốt tóc và thở dài.
*
Điều này nói lên kinh nghiệm và tính chuyên nghiệp nhiều năm của mình, rằng Jaehyeon ít lo lắng hơn về việc hỗ trợ và người chơi đường trên của đội đã hoán đổi cơ thể với nhau, và càng thất vọng hơn khi người đi rừng và đường dưới từ chối nói chuyện với nhau.
"Anh sẽ để chúng mày lại vào một buổi sáng nào đó thôi," Jaehyeon nói, mềm mỏng nhưng cungx khá căng thẳng khi bọn họ đều đang ngồi và nhìn chằm chằm vào màn hình. Jaehyeon là người đàn ông lạnh lùng. Wooje thích anh ta. Điều duy nhất anh ta sợ hơn việc thi đầu là phát biểu trước công chúng, nhưng dù sao thì anh vẫn phải làm cả hai điều đó, bởi vì Jaehyeon là huấn luyện viên của họ, và đó là điều mà các huấn luyện viên phải làm. "Chuyện gì đã xảy ra thế hả?"
Wooje quá hèn nhát để lên tiếng. Minhyung và Hyunjoon thì đang giả vờ như người kia không tồn tại. Sanghyeok đang thực hành niết bàn ở trung tâm, bình tĩnh sắp xếp lại ngọc và bảng bổ trợ của mình.
(Niết-bàn (sa.nirvāṇa) trong Phật giáo và Ấn Độ giáo, là mục đích chính và cuối cùng của các nhà tu hành. Tuy nhiên, Phật giáo lại nhìn nhận niết bàn là trạng thái diệt tận được tham ái, sân hận và si mê để đạt đến trạng thái bình lặng tuyệt đối. Còn riêng về Ấn Độ giáo, niết bàn là sự trở về của linh hồn cá nhân (Atman) vào với linh hồn vũ trụ (Brahman), của tiểu ngã vào với đại ngã. - wikipedia)
Minseok thở dài bằng giọng của Wooje và cố mỉm cười dịu dàng. Thật không công bằng khi ngay cả trong cơ thể yếu đuối của Wooje, nó vẫn có Hiệu ứng. "Sáng nay đã có một sự hiểu lầm. Chúng em sẽ cố gắng giải quyết nó, huyng."
"Hai đứa hoán đổi thân xác thì có liên quan gì đến hai thằng này?" Jaehyeon hỏi, nheo mắt nhìn hai người ở hai bên Sanghyeok. Suốt khoảng thời gian đi đường ở phía bên phải Wooje, anh thấy Minhyung đang căng thẳng, quai hàm nghiến chặt. Việc cho Sanghyeok biết về mối quan hệ của họ tự nó đã là một bước quan trọng - nhưng để nó lọt vào tay Jaehyeon sẽ hoàn toàn là một trò chơi riêng biệt.
"Không có gì ạ," Hyunjoon cộc cằn nằm bên cạnh anh, cố gắng hết sức với giọng điệu lịch sự. "Đó là về một cái gì đó khác thôi ạ. Xin lỗi huấn luyện viên."
"Thật sự? Em và Minhyung vô tình cãi nhau về chuyện gì đó vào cùng buổi sáng mà Minseok và Wooje hoán đổi cơ thể, và chuyện đó chẳng liên quan gì đến nhau cả?"
"Vâng, thưa anh," Hyunjoon quay lại nhìn Jaehyeon. Hắn thường là một kẻ nói dối tệ, nhưng có vẻ như sự thật miễn cưỡng trong giọng nói của hắn khi nói: "Tụi em đang trông thật ngu ngốc. Chỉ là trông em ngốc thôi. Xin lỗi ạ."
Cố gắng hết sức không để Jaehyeon nhìn thấy, Wooje lén liếc nhìn Minhyung, người đang nhìn thẳng vào màn hình của mình, vẻ mặt không thay đổi.
Jaehyeon hẳn phải cảm nhận được rằng đây là điều tốt nhất họ sẽ nhận được, bởi vì anh thở dài.
"Dù thế nào đi nữa, giờ đã là trận đấu tập và đây là nơi chúng ta cần tập trung vào," Jaehyeon nói môt cách chắc chắn, kiểm tra điện thoại của mình. "Được rồi, tải ngay đi. Wooje và Minseok, cứ diễn vai bình thường nhé. Anh sẽ nhớ vị trí chỗ ngồi của hai đứa khi đã đổi chỗ. Hãy thực hiện chiến thuật swap lane mà chúng ta đã thảo luận trong buổi tập trước nhé."
Hành lang của họ im lặng khủng khiếp, nhưng bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn khi họ bước vào, Minseok và Wooje gửi hàng loạt biểu tượng cảm xúc về chú ong vui vẻ cho đến khi bị mắng.
"Em đang đưa cho anh một sợi dây xích à?" Hyunjoon hỏi khi Wooje đi theo hắn vào rừng. "Anh đã làm gì để đáng phải chịu điều này thế hả?"
"Em không biết," Wooje nhún vai. "Em đoán là anh không thực sự ngu ngốc."
Em không biết điều gì đang chiếm giữ mình, nhưng em với tay lên bàn phím, siết nhẹ cổ tay Hyunjoon. Điều này chắc hẳn khiến Hyunjoon bị sốc vì hắn vô tình nâng E thay vì Q.
"Em lấy lại nó đây. Anh thật ngu ngốc, hyung."
"Im đi, nhóc côn đồ này," Hyunjoon gầm gừ, nhưng hắn đang mỉm cười.
*
Sáng hôm sau, Wooje gần như nhảy ra khỏi giường, đi thẳng tới chiếc gương mà em đặt cạnh giường vì mục đích này.
Em vẫn là Minseok.
"Hôm nay chúng ta sẽ phát sóng như thế nào đây ạ?" em hỏi sau khi kiểm tra lại lịch trình của họ. Đúng, lịch phát trực tiếp cho tất cả bọn họ sẽ diễn ra vào chiều nay.
"Cả hai người có thể báo ốm," Minhyung nhún vai, gợi ý trong bữa sáng. Cậu và Minseok (trong cơ thể của Wooje) đang ngồi cùng nhau, nhưng có điều gì đó hơi khác lạ ở họ, ngoài những điều đã là hiển nhiên. "Gần đây có một loại cúm nào đó đang lan truyền xung quanh."
Có thể sao, Wooje nghĩ và cắn móng tay. Nhưng liệu hai người họ có thể duy trì điều đó được bao lâu? Giả vờ là đối phương trong một đêm khó đến mức nào nhỉ?
"Đừng cắn móng tay của anh nữa," Minseok phàn nàn, nắm lấy cổ tay Wooje và kéo nó xuống. "Chúng sẽ bị hủy hoại trước khi anh lấy lại được cơ thể mình luôn đó."
"Vâng, rồi anh cứ kéo tóc em đi, huyng!" Wooje nói với vẻ phòng thủ. "Em sắp bị hói mất rồi!"
"Không phải lỗi của anh mà, tại vì anh cứ phải đeo kính của em đó!" Minseok cố gắng rũ tóc ra khỏi mặt và cặp kính của Wooje suýt rơi vào cháo của nó. "Sao thị lực của em kém thế hả, Wooje yah?"
"Hai đứa đừng cãi nhau nữa nhé," Sanghyeok bước vào, và họ im lặng.
Wooje ước gì mình đã không nói điều đó, bởi vì họ đã né tránh vấn đề hiển nhiên đó khá thành công. Sáng nay Minhyung thậm chí còn đưa cho Hyunjoon một đôi đũa với vẻ càu nhàu không tình nguyện.
Sau đó Minseok bất ngờ đập đũa xuống, đứng thẳng dậy với vẻ mặt đầy quyết tâm rực lửa của Wooje, đầu thì suýt chút nữa đã đụng vào chiếc đèn treo trên bàn ăn.
"Chuyện này thật vớ vẩn. Đáng lẽ chúng ta phải vui vẻ với chuyện này. Mình đã nói chuyện với Hyukkyu hyung về việc này. Và Kwanghee nữa," nó nói thêm, khi Minhyung rõ ràng mất khoảng 300HP trước câu nói đó. Theo thang đo về sự ghen tuông của Minhyung, cuộc trò chuyện ngẫu nhiên với tuyển thủ D mà cậu không hề hay biết có lẽ được xếp hạng cao hơn so với việc Minseok hôn Coach Kanghee giữa trận đấu tập.
"Anh ấy nói với mình rằng khi Smeb biến thành một cô gái trong ngày lễ tình nhân lúc bọn họ còn dưới màu áo KT, điều đó thật sự buồn cười. Họ thay phiên nhau đi đến các nhà hàng để nhận đồ ăn miễn phí và gây ra tin đồn giữa các fan trên Inven," Minseok tuyên bố. "Chúng ta cũng nên tận hưởng điều này."
Nó nhìn Wooje một cách mang tính yêu cầu, người đang cố gắng để khiến bản thân cùng màu với chiếc ghế đang ngồi. "Chắc chắn rồi ạ," em khàn giọng đồng ý.
"Tối nay chúng ta nên ăn tối cùng nhau. Cả 5 người chúng ta," Minseok bướng bỉnh nói. Không giống như nó khi khăng khăng muốn mọi thứ theo cách của mình như thế này - Minseok thường là chuyên gia trong việc giữ cho bàn tay của mình sạch sẽ khi thế giới bùng cháy. "Như món nướng hay gì đó. Chơi vài trò để uống rượu trước khi quay lại luyện tập."
"Thịt nghe có vẻ ngon đấy," Sanghyeok nói một cách thân thiện. Wooje ngạc nhiên – anh ấy thường không đi ăn tối với họ, trừ khi công ty yêu cầu.
"Được rồi, đi thôi," Hyunjoon nhún vai, quay lại với bữa sáng của mình.
"Được rồi," Minhyung nói, nhưng cậu không ăn nữa, chỉ khoanh tay đặt trên bàn.
Sau đó Wooje nhận ra điều kỳ lạ giữa họ – Minhyung và Minseok chưa hề tương tác với nhau một lần nào trong suốt bữa ăn này. Họ không tỏ ra quá sỗ sàng lúc bình thường, nhưng khi hai người đó ở bên nhau, thỉnh thoảng sẽ có những cái nắm tay lén lút dưới gầm bàn, nụ cười bí mật trước một inside joke hoặc sẽ tựa vào nhau, đặc biệt là khi cả hai đều buồn ngủ vào mỗi buổi sáng.
Sáng nay, họ ngồi như những người xa lạ, cứng ngắc và tách biệt nhau.
Ngay khi Wooje bắt đầu lo lắng liệu hai người có cãi nhau hay không, Minseok liếc nhìn Minhyung, nhanh như chớp, trông khá lo lắng, rồi cúi xuống, có lẽ để làm việc của mình bất cứ khi nào bạn trai mình buồn bã, nó sẽ áp môi mình vào vai Minhyung và chớp mắt nhìn cậu bằng đôi mắt to tròn.
Tuy nhiên, với tốc độ phản ứng của Gumayusi-level, Minhyung dùng tay chặn nó lại, nhanh chóng nhìn Wooje và Hyunjoon.
Và rồi Wooje nhận ra, với một cảm giác khó chịu - bọn họ cố tình không chạm vào nhau khi Minseok ở trong cơ thể Wooje.
Mà – mặc dù được đánh giá cao nhưng chắc chắn, họ vẫn là bạn của em, và Wooje thà rằng để hai người họ trở nên thoải mái và hạnh phúc trong cơ thể em còn hơn là cứng nhắc và xa cách như thế này. Em có nên làm vậy không nhỉ? Liệu có phải là vì em quá lowkey nên dần trở nên mờ nhạt như cách bạn bè vẫn luôn nói về em? Có vẻ như không có bài báo nào trên Pann mà em có thể tra cứu về vấn đề này. Này, liệu có ai thấy kỳ lạ không nếu bạn tui hôn bạn trai của anh ấy khi cậu ấy đang ở trong cơ thể tui?
Quá trình suy nghĩ này diễn ra trong tích tắc. Sau đó Wooje nghĩ, cái quái gì thế này. Họ là bạn của mình. Họ đã hỗ trợ cho mình. Mình phải làm một cái gì đó cho họ.
Ngoài ra, lần cuối cùng Minhyung và Minseok đánh nhau, họ đã thua liên tiếp 4 trận đấu tập. Việc giải thích tại sao vấn đề đi quá xa với Jaehyeon quả là một điều khó khăn.
"Em không phiền nếu các anh thích, hôn hay bất cứ điều gì cũng được, trong khi chúng ta đang như thế này," Wooje nói, quạt tay một cách vụng về để cố gắng giải thích ý mình. Khi không có ai trong bàn nói gì, em dũng cảm tiếp tục. "Em biết anh không có ý xấu gì cả. Dù các anh làm gì bây giờ thì cũng là giữa Minhyung và Minseok, không phải em mà," em nhún vai, cố gắng điều chỉnh kính của mình vì lo lắng và gần như là mắt muốn rơi cả ra vì em không có kính.
Minhyung và Minseok vẫn đang trầm ngâm nhìn qua, và Wooje tự hỏi em sẽ phải nói bao nhiêu thứ để thuyết phục hai người họ khi nghe thấy tiếng thở dài từ bên cạnh.
"Ừ. Không sao đâu," Hyunjoon càu nhàu, nhún vai.
Sau đó Wooje cau mày, quay lại đối mặt với hắn. "Chuyện này thì liên quan gì tới anh vậy, hyung?"
Không ai ở bàn nói bất cứ điều gì trong một giây, khi khuôn mặt của Hyunjoon chuyển sang màu đỏ tươi trông rất đáng yêu, và Wooje một lần nữa lại mắc kẹt trong việc cố gắng tìm hiểu xem anh trai mình đang nghĩ cái quái gì khi Minseok hắng giọng lớn tiếng.
"Chà, tao sẽ luyện tập," nó tuyên bố, lao lên và một lần nữa bị đụng đầu bởi ngọn đèn nhô ra.
*
Thật kỳ diệu, cả đội đã vượt qua được trận đấu tập cả buổi sáng và buổi chiều mà không gặp thêm trục trặc nào. Bọn họ đang cân nhắc về bữa trưa muộn trước khi buổi phát sóng bắt đầu, cho đến khi Kanghee đề nghị gọi món trong Mom's Touch, điều này khiến tất cả vui lên đáng kể.
Tuy nhiên, Wooje đã trốn thoát khỏi những người còn lại, nằm dài trên chiếc ghế dài trong khu vực chờ của phòng phát sóng trước khi đồ ăn được mang đến, một mình xem video mới nhất của mình trên kênh T1.
Đó là, niềm hạnh phúc của việc ở một mình, cho đến khi có ai đó đi ngang qua khóe mắt em và ngồi xuống chiếc ghế dài, trèo lên người Wooje.
Wooje chuyển điện thoại và tự mình thấy hoảng sợ luôn rồi.
"Minseok hyung," em càu nhàu, bất chấp để mình đắp được chăn. Hơi buồn cười một chút, chàng trai Busan dũng cảm, cứng rắn, Ryu Minseok lại là người bạn dễ thương và đáng yêu nhất mà Wooje có – tuy nhiên, chưa bao giờ đứng trước ống kính, như thể đang lo sợ cho người đại diện đường phố không tồn tại của mình. "Em tưởng anh đang tự áp đặt lệnh cấm chạm vào chứ?"
"Về mặt kỹ thuật thì, nếu chúng ta chạm vào nhau, bất kể cách này hoạt động như thế nào, chúng ta vẫn chạm vào nhau thôi," Minseok nói, giọng bị bóp nghẹt trong áo len của Wooje. Nó ngẩng đầu lên, quay lại cau mày nhìn đôi chân mình, buông thõng xuống thành ghế dài. "Anh đói, sáng nay anh đập đầu vào đèn và bây giờ thì anh không thể nằm vừa trên chiếc ghế dài này nữa. Hãy để anh có cái này đi."
"Minhyung đâu ạ?"
"Ừm, anh nghĩ là cậu ấy đang ở với Hyunjoon, họ đang đi nhận đồ uống cho đơn hàng Mom's Touch của chúng ta."
Wooje thực sự đã đặt điện thoại xuống và nhìn Minseok. "Chúng ta có nên lo lắng không anh?"
"Không. Anh nghĩ họ đang tìm ra cách rồi," Minseok nói, ngồi thoải mái giữa Wooje và tựa lưng, giống như một con mèo. "Em biết là hai thằng đó sẽ không nói chuyện nếu một trong hai chúng ta ở xung quanh mà."
"Dạ, chỉ là lần cuối cùng em bảo Hyunjoon nói chuyện với Minhyung, nó đã kết thúc bằng một trận la hét lớn nhất thế kỷ, hyung à."
"Mm. Em đã nghe được gì từ đó, Wooje-yah?"
Wooje cứng người, đột nhiên không biết mình nên nói bao nhiêu. Tuy nhiên, đây là Minseok, có lẽ là người duy nhất trong đội này em muốn kể bất cứ điều gì, ngoài Hyunjoon.
"Hyunjoon tức giận vì anh ấy nghĩ Minhyung đang lừa dối em để theo anh," Wooje lẩm bẩm, tâm trạng lại dần trở nên chua chát.
Minseok phát ra một âm thanh như tch. "Và em nghĩ hai đứa đó đã bùng nổ vì điều đó?"
"Em không biết," Wooje nói, cố gắng đứng dậy và thoát khỏi cuộc trò chuyện này, nhưng Minseok đã khóa chặt em lại. Nhỏ hơn có nghĩa là có nhiều mặt tiêu cực hơn tích cực. "Hyunjoon không muốn thừa nhận rằng anh ấy đã sai và Minhyung có lẽ đã tức giận vì điều đó hay gì đó, em đoán vậy. Em có thể đi được không, hyung?"
"Không," Minseok kiên quyết nói, và Wooje chớp mắt. "Là không cho đến khi chúng ta làm rõ chuyện này. Wooje-yah, em nói đúng, Minhyung giận Hyunjoon vì đã nổi cáu và nghĩ rằng anh ấy đang hôn em. Nhưng Hyunjoon đã không nổi giận vì sự tức giận chính đáng nào đó vì anh."
"Ồ, và anh ấy đã nói với anh về điều này ạ?" Wooje nói với vẻ khó chịu. Có phải Hyunjoon chỉ kể những điều này với mọi người ngoại trừ em?
"Không, nó đã nói với Minhyung," Minseok tự tin nói. "Đêm trước khi cơ thể chúng ta hoán đổi."
Wooje nhìn chằm chằm vào một điểm mờ ảo trên trần nhà. "Cái gì ạ?"
"Em nhớ chứ? Minhyung và Hyunjoon đi uống rượu một mình vì anh từ bác sĩ da liễu về và em đang chơi với anh trai mình?"
Người nhỏ tuổi hơn chậm rãi gật đầu. Em nhớ rằng, ừm, Hyunjoon đến máy tính để bàn của em và hỏi em có muốn đi uống nước không, và Wooje để hắn nói lời chào với anh trai mình qua mic tai nghe.
"Vậy là tối hôm đó anh ấy đã nói với Minhyung điều gì đó, điều đó khiến anh ấy bực mình vào buổi sáng khi thức dậy và nghĩ rằng Minhyung đang hôn em," Wooje chậm rãi nói. Không điều nào trong số này có ý nghĩa gì cả, theo cách mà nó đáng lẽ phải như vậy. "Và anh sẽ không nói cho em biết điều là gì ạ?"
"Nope," Minseok nhấn mạnh chữ 'p'. "Bởi vì anh cũng không biết nó là gì. Nhưng Hyunjoon thì có," nó nói, đôi mắt mở to và đầy ngây thơ. Trên khuôn mặt của Wooje, nó trông thật tức giận và thô thiển. "Sao em không hỏi thẳng thằng đó đi?"
Sau đó, nó đứng dậy, giải thoát Wooje khỏi chiếc ghế dài và bỏ đi.
*
Vấn đề là, bỏ qua việc giả vờ không biết, Wooje nghĩ rằng em biết Minseok đang muốn nói gì.
Và em không biết phải nghĩ gì về nó.
Moon Hyunjoon được cho là crush cấp 3 của mọi nhà. Kiểu chàng trai mà Wooje 14 tuổi sẽ có một tấm áp phích gấp dưới gối, để lôi ra vào ban đêm và mơ mộng khi không ai có thể nhìn thấy cậu ấy. Kiểu học sinh cuối cấp ở trường Wooje sẽ chủ động chạy trốn, chỉ để trốn trong lớp học và nhìn qua cửa sổ khi người đó giành chiến thắng trong cuộc thi điền kinh thường niên hay gì đó.
Ý nghĩ về việc Hyunjoon đáp lại những tình cảm khao khát bị cấm đoán mà Wooje dành cho hắn là một điều nguy hiểm, khiến em chẳng nhận được gì ngoài sự tủi nhục và đau lòng. Em không biết tại sao Minseok lại khuyến khích điều này. Có lẽ vì mối quan hệ của nó với Minhyung rất tốt nên nó nghĩ những người khác cũng vậy.
Đầu óc của Wooje trở nên lộn xộn trong suốt buổi phát sóng sau đó và em gần như quên mất trong nhiều trường hợp rằng lẽ ra mình sẽ đóng vai Minseok. Hỗ trợ sẽ trở nên dễ dàng, em nghĩ, ngay cả khi Minseok không thường xuyên chơi Hỗ trợ nhiều khi nó đang cố gắng leo rank.
Từ khóa là gì nhỉ, Wooje nghĩ.
Em bị chỉ trích bởi carry trong một trận đấu với con tướng mình đang chơi là Nami, lao vào giao tranh trong trận kết tiếp với Ashe, bằng cách nào đó đã điều khiển được Bot trong trận đấu tiếp theo và bị báo cáo vì cố ý troll khi là Kalista. Sự khó chịu của em dần chuyển thành hoảng loạn ở mức độ thấp, nhận thức được rằng mình đang đẩy danh tiếng của Minseok xuống bùn trước mặt tất cả người hâm mộ của nó, khi nhìn lượt xem bắt đầu từ từ giảm xuống.
Wooje đang trên đà bỏ cuộc và giả vờ nổi cơn thịnh nộ để tự cứu mình khỏi sự tra tấn chậm chạp này thì nhận được tin nhắn.
"Muốn duo không?"
Thật không công bằng, trong vô thức, Wooje thấy mình đang thở ra và mỉm cười.
Chắc chắn, Hyunjoon sẽ làm những việc khiến Wooje cảm thấy vui vẻ, chẳng hạn như đưa em đi ăn, chơi Bunny Man theo sự nài nỉ của em, gửi cho em những đoạn phim hài hước trên Instagram với những tin nhắn như "thấy cái này và nghĩ đến em haha :)". Hắn cũng gửi yêu cầu duo với em trên stream để cứu em khỏi thất bại hoàn toàn ở mọi con tướng hỗ trợ mà em chọn.
Nhưng điều này không có nghĩa là Hyunjoon thích em.
Họ join Discord, chơi ván mới nhất mà người hâm mộ yêu cầu, duo và lướt qua dưới sự dẫn dắt của Aiming và Kingen, sau đó là Showmaker, và đáng nhớ là Minseok, cũng đáng chú ý là họ thực hiện tốt hơn trên Top một chút so với Wooje dưới bot. Hyunjoon nói còn Wooje thì cười và họ tranh cãi với nhau, và trước khi em nhận ra điều đó, buổi phát sóng khiến em toát mồ hôi lạnh suốt một giờ đầu tiên đã kết thúc.
Điều đó không có nghĩa là Hyunjoon thích Wooje.
Nhưng khi Wooje tắt máy, ngồi trong sự im lặng vui vẻ, rộn ràng của phòng phát sóng, em lặng lẽ thừa nhận với chính mình.
Điều đó có nghĩa là Wooje thích Hyunjoon. Thích hắn nhiều đến mức tất cả những gì Hyunjoon phải làm để phá vỡ con người em, với tư cách một tuyển thủ chuyên nghiệp, là không bao giờ nói chuyện với em nữa.
Nghĩ đến điều đó khiến Wooje sợ hãi.
Cánh cửa mở ra. Hyunjoon đứng đó cười toe toét, một tay cầm điện thoại và áo khoác vắt trên vai, tựa người vào khung cửa khiến trái tim Wooje rung động như một cô gái tuổi teen sắp đi dự vũ hội.
"Ăn tối thôi? Minseok đã ở tầng dưới rồi." Hắn vẫy vẫy điện thoại, rồi dừng lại khi nhìn thấy vẻ mặt Wooje. Như thể ngay cả trong cơ thể Minseok, hắn cũng biết có điều gì đó không ổn. "Em ổn chứ, Wooje ơi?"
"Em ổn mà," Wooje đứng lên, mồ hôi chảy đầy lòng bàn tay. Em lấy điện thoại và ví của mình. Sự quan tâm, cách Hyunjoon biết em đang cảm thấy thế nào, đang nghĩ gì và làm thế nào để khiến em cảm thấy tốt hơn, chẳng có nghĩa lý gì, bởi vì Wooje không thể nghĩ đến việc nó mang một ý nghĩa gì đó và rồi sẽ phạm sai lầm. Em không thể. "Đi thôi nào."
*
Bữa tối giúp Wooje thư giãn. Họ gọi món thịt Wooje yêu thích (đừng nói điều đó), Sanghyeok tài trợ cho vài chai soju ngọt đến phát tởm mà Minseok thích, và tuyệt nhất là Minhyung và Hyunjoon lại cười đùa với nhau, sự việc xảy ra sáng hôm qua dường như đã bị bỏ lại thật xa phía sau.
Những lời của Minseok về bất cứ điều gì Hyunjoon đã nói với Minhyung hai đêm trước dẫn đến cuộc cãi vã vẫn còn hiện lên trong tâm trí Wooje, nhưng em từ chối để điều đó làm hỏng buổi tối của mình.
(Tuy nhiên, thật khó khăn khi Hyunjoon cuộn một miếng ssam cho em và thản nhiên đưa nó lên môi Wooje, đồng thời kể cho Minseok về trò chơi mới mà họ chơi chiều nay rằng nó có thể phải tiếp tục một khi mọi thứ trở lại bình thường. Wooje tất nhiên là ăn cuộn đó, mặt em đỏ bừng, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt mà Minseok dành cho mình.)
Cái này tuyệt đấy. Thật vui khi thấy Hyunjoon tự tin, vui vẻ và sẵn sàng tựa vào bên Wooje, ấm áp và giản dị. Thật tuyệt (trớ trêu thay) được là chính mình với bốn người họ: ba trong số những người bạn thân nhất mà em từng gặp, và chàng trai mà em thích hơn những gì em có thể chịu đựng được khi nghĩ đến.
Trong khói thịt nướng và khói rượu tối nay, tiếng cười của những thực khách còn lại đang tụ tập trong nhà hàng, Wooje chỉ có thể giả vờ.
Em gần như hối hận khi đã đến lúc phải quay lại trụ sở để luyện tập theo lịch trình của họ, và em miễn cưỡng đứng gần cửa, chà giày vào tấm thảm chùi chân.
Thật kỳ lạ, em thấy Minhyung cười toe toét và cúi xuống nói điều gì đó với Hyunjoon, Minseok gật đầu quay lưng lại với Wooje, và điều tiếp theo em biết, Hyunjoon đã ở bên cạnh mình, mở cửa cho bọn họ.
"Minhyung đang mua thứ gì đó ở Family Mart cùng với Minseok và Sanghyeok hyung rồi," Hyunjoon giải thích, bất mãn khi họ bắt đầu bước đi. "Họ bảo chúng ta quay lại trước."
Thật kỳ lạ, vì họ thậm chí còn chưa hỏi Wooje muốn gì, nhưng em có cảm giác rằng điều này là có chủ ý khi họ bắt đầu đi bộ về cùng nhau.
Đường phố tối tăm và tương đối vắng vẻ vào giờ này, lấp lánh vì cơn mưa vừa nãy. Wooje thở ra, thất vọng khi không thấy sương mù mờ đi, và Hyunjoon thì cười em.
"Hôm nay thật vui," Wooje nói. Sau đó, tự nhủ rằng đó là mục đích điều hòa hoạt động và khen thưởng hành vi tốt cho chú khỉ cưng của mình, em nói với Hyunjoon: "Cảm ơn vì đã cứu em trong buổi phát sóng ngày hôm nay. Em thực sự sắp chết ở đó."
"Không sao đâu, dù sao thì ba chúng tôi luôn phát sóng cùng nhau," Hyunjoon nhún vai. Tuy nhiên, có điều gì đó ở anh ấy trông có vẻ bồn chồn, dưới ánh trăng và ánh đèn đường. "Dù sao thì chúng ta cũng làm nhiều hơn với Minhyung."
"Tuy nhiên, có vẻ như anh và Minhyung đã làm lành với nhau rồi," Wooje chỉ ra điều đó, không hiểu tại sao bản thân lại nhắc lại chuyện này. Có lẽ vì Wooje luôn là người đầu tiên Hyunjoon tìm đến khi hắn tranh cãi với ai đó và hắn cũng không muốn điều đó thay đổi.
"Oh, ừ," Hyunjoon lại trông ngượng ngùng, nhưng hắn không im lặng như lần đầu. "Anh đã mua cho nó sô cô la chuối Dippin Dots, em biết đấy, thằng đó khó chiều như vậy đó. Và tụi anh đã nói chuyện lại với nhau, anh đoán vậy."
"Haha," Wooje cười, ngoại trừ cảm giác lạnh buốt trong lồng ngực. "Sao anh không nói với em về chuyện đó?" Em buột miệng, cảm thấy mình cư xử như một đứa trẻ vậy. "Anh hay nói với em mà," em lầm bầm.
"Như anh nói rồi đó," Hyunjoon nói, nghe có vẻ xa cách một cách kỳ lạ. "Anh thật ngu ngốc."
"Ngốc về cái gì cơ, hyung?"
Có một khoảng dừng khi họ đi dưới một cây cầu và Wooje cúi xuống khá vô nghĩa. Chiều cao của Minseok kiểu là những công trình ở nơi thấp không còn gây ra nhiều mối đe dọa như trước nữa, nhưng em vẫn tập trung hơn vào những gì người đàn ông bên cạnh mình nói.
"Không có gì," Hyunjoon nói sau một lúc, hắn lắc vai và trái tim Wooje như chùng xuống.
Dừng lại đi, em nghiêm khắc tự nhủ. Nhìn thấy chưa? Đây chính là điều mình muốn nói. Chỉ tự chuốc lấy đau khổ và tủi nhục thôi.
Nhưng Wooje biết chắc chắn rằng, nó đã ở đó rồi. Đã bị mổ xẻ nới rộng, trái tim em lộ ra ngoài, bị chém một nhát và đang đập một cách tuyệt vọng dưới lưỡi dao treo lơ lửng đó trên tay Hyunjoon. Tất cả những gì em phải làm là bỏ đi, nếu không Wooje sẽ bị tổn thương đến mức không thể "sửa chữa" được.
"Ồ," thay vào đó em buộc phải thốt ra một tiếng trả lời, đút tay vào túi. Một lúc sau, cả hai cứ đi như vậy.
Wooje tự nguyền rủa bản thân vì đã khiến chuyện này trở nên khó xử, vì muốn nhiều hơn mức cần thiết. Lẽ ra em phải hạnh phúc khi được đi bên cạnh Hyunjoon một mình, được ăn cùng hắn và làm việc cùng hắn.
Mọi chuyện xảy ra trong 2 ngày qua, những cuộc trò chuyện, đánh nhau và đấu tranh khó xử, đều là do sự hoán đổi thân xác ngu ngốc này. Wooje vô cùng mong muốn họ có thể quay lại như xưa, nơi em có thể thoải mái ngồi một mình.
"Em thật sự-..."
"Thực ra anh-..."
Cả hai đều dừng lại, Wooje xấu hổ khi Hyunjoon ra hiệu cho em nói trước.
"Em đang định nói vậy," Wooje thở dài. "Em thực sự nóng lòng chờ đợi mọi thứ trở lại bình thường. Em ước gì lời nguyền ngu ngốc này không bao giờ xảy ra."
Hyunjoon dừng bước. "Em sao?"
Cậu bé nửa nhún vai, nửa lắc đầu, quay lại nhìn Hyunjoon. "Phải không, hyung?"
Một lần nữa, em lại bị choáng váng bởi cảm xúc u ám, sôi sục trong mắt Hyunjoon, kéo em vào trạng thái thôi miên. Wooje gần như không nhận ra rằng cả hai đang đứng và nhìn chằm chằm vào nhau, đèn đường và ánh trăng chiếu rọi lên hai người.
"Phải không, hyung?" Giọng Wooje vang vọng, cổ họng em khô khốc.
"Wooje," Hyunjoon nói, ngoại trừ cái tên nghe như một cơn bão mùa hè bùng nổ, dòng điện chạy xuyên qua không khí giữa họ. "Anh đã nói dối. Anh không ngốc về điều gì cả."
Gì cơ?
"Anh chỉ trở nên ngu ngốc vì em thôi."
Wooje cảm thấy như mình bị ném vào một bồn nước đá, rồi đến hố dung nham. "Ý anh là gì?" em hỏi.
"Nghe này," người đi rừng chậm rãi nói, và rõ ràng là hắn đang thật sự nói những suy nghĩ trong đầu mình, nghĩ điều gì thì nói điều đó, giống như lúc bình thường. "Anh giận Minhyung vì tưởng thằng đó hôn em. Không phải vì lý do mà em nghĩ."
"Vậy tại sao anh lại nổi điên lên, huyng?" Wooje hỏi, cảm giác như mình đang bước vào bẫy của Caitlyn đặt ra. Giống như tại bất kỳ thời điểm nào, những người còn lại có thể xuất hiện từ sương mù chiến tranh với một chiếc camera ẩn và những người phá đám chuyên làm hỏng cuộc vui của người khác.
Trong một khoảnh khắc, hai người chỉ nhìn nhau, qua làn sương mù xoáy trong mắt Hyunjoon, giống như ngày hôm qua. Hắn bước lại gần một bước, đến nỗi Wooje gần như có thể ngửi thấy mùi rượu ngọt ngào trong hơi thở của người đối diện. "Như anh đã nói, Wooje yah," hắn nói, giọng nói trầm thấp và cộc cằn. "Anh giận nó vì đã hôn em. Lý do đó chưa đủ sao?"
Mặt Wooje như muốn bốc cháy. Em cần Hyunjoon nói điều đó. Cần phải biết rằng khi em đặt trái tim mình vào giữa bọn họ, lưỡi dao trong tay Hyunjoon sẽ không rơi xuống.
Nhưng suốt cuộc đời em, đặc biệt là trong hai ngày qua, em là một kẻ hèn nhát. Thi đấu với đội tuyển này đã lâu và đây là lần đầu tiên em nghĩ mình có thể làm được nhiều hơn thế.
Mọi người đã khiến em trở nên dũng cảm. Hyunjoon đã khiến em dũng cảm hơn. Và bây giờ, em cũng phải dũng cảm khi bước ra khỏi trò chơi ấy.
"Em thích anh," em lặng lẽ nói, tay bắt đầu run khi nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Hyunjoon. "Em luôn thích anh. Và đôi khi – hầu hết thời gian, em cảm thấy mình không đủ giỏi. Nhưng T1 khiến em cảm thấy mình có thể làm bất cứ điều gì và anh khiến em cảm thấy rất vui khi làm điều đó. Và em muốn làm tất cả, em muốn làm mọi thứ cùng anh, hyung. Bao lâu tùy thích."
Nơi đó. Wooje cảm thấy nhẹ nhàng hơn, tự do hơn và cũng sợ hãi hơn. Quá sợ hãi. Nhưng em đã làm được điều mà em hằng mong muốn làm từ lâu, và em đã làm được điều đó bằng tất cả những gì mình có.
Em ngước lên nhìn Hyunjoon, tim đập thình thịch trong lồng ngực khi cố đọc nét mặt hắn. Điều tốt nhất hắn có thể làm lúc này là nhẹ nhàng thả Wooje xuống. Cảm ơn em vì đã nói với mình điều đó, xin lỗi vì đã không cảm thấy như vậy. Và hỏi xem họ có còn là bạn bè không.
Nước mắt bắt đầu đọng lại nơi khóe mắt Wooje, thật ngu ngốc. Em lùi lại, cố gắng gạt chúng đi nhưng lại bị kéo về phía trước, dường như trật chân rồi.
Em được ôm trong vòng tay mà em hằng mơ ước, hít hà mùi hương hỗn hợp của thịt nướng và dầu gội bạc hà, cùng mùi xạ hương độc đáo của riêng Hyunjoon, quen thuộc và quyến rũ. Em choáng váng đến mức cứng đờ, từ đầu đến chân, ngay cả vết thương trên tay trong lớp vải áo khoác của Hyunjoon.
"Anh tưởng em đang nói không," Hyunjoon thì thầm. "Trong suốt thời gian qua, anh đã nghĩ không thể nào mà em lại không biết-..."
"Em biết," Wooje lầm bầm, nhận ra mình đang rơi xuống như những mảnh thủy tinh đang trở lại khung hình. "Chỉ là em không thể tin được."
"Bởi vì những gì?" Hyunjoon đứng thẳng lên, nắm tay em. "Bởi vì em nghĩ rằng mình không đủ tốt?" hắn phát ra một âm thanh khó chịu trong cổ họng. "Em nên biết là mình hơi ngốc nghếch so với một thiên tài đó."
Wooje không thể ngăn được cảm giác bồng bềnh trong lồng ngực, cảm giác có thể nắm tay Hyunjoon, biết rằng hắn cũng cảm thấy như vậy. "Em đoán là điều đó tạo nên hai chúng ta."
Hyunjoon đang nhìn em bằng một ánh mắt dịu dàng và quyết liệt, khiến nội tâm Wooje như đang tự thắt lại thành từng vòng. "Anh chưa bao giờ muốn ai như thế này trước đây. Chỉ là em thôi. Chỉ có em, hiểu không?
"Kể từ khi?" Wooje gần như không thể tin vào những gì mình đang nghe.
"Khi?" Hyunjoon phát ra âm thanh khó tin. "Nói theo cách này, Wooje à. Khoảnh khắc lời nguyền này được dỡ bỏ, nếu anh không hôn em, anh sẽ chết mất."
*
("Vậy, anh và Minhyung cãi nhau về chuyện gì thế?" Wooje hỏi khi họ trở về ký túc xá và Hyunjoon đang nằm trên giường cạnh em.
Người lớn hơn thốt lên một tiếng tch, trước khi thở dài, đầy xấu hổ. "Đêm hôm trước anh say khướt và thổ lộ hết tâm tư của mình với thằng đó về em, và nó bảo anh cứ làm đi. Sau đó anh tỉnh dậy và thấy nó ở đang bám vào người em, và - đừng cười nữa mà! Và sau đó anh giận lắm luôn vì anh nghĩ nó lại dám làm điều như vậy với anh, blah blah. Anh đã bảo đừng cười nữa mà, Wooje-ah."
"Hay cái gì?" Wooje tựa vào người hắn trong bóng tối. "Định giữ em lại à? Phạt em á?"
Hyunjoon không nói gì trong một lúc. Sau đó hắn nói với giọng gầm gừ, trầm hơn nhiều so với trước: "Tốt nhất là em nên sớm lấy lại cơ thể của mình đi, Choi Wooje.")
*
Wooje thức dậy vào sáng hôm sau trong vòng tay của một người đàn ông khác (bình thường).
Em quay người lại, định rúc vào sâu hơn và nhận ra rằng đó không phải là người đàn ông đã ngủ cùng mình đêm qua.
"Ồ," em ngồi dậy, kéo chăn xuống, bỏ gối và Lee Minhyung ra, rồi bò tới chỗ chiếc gương ngay tủ quần áo.
Em trở lại rồi.
Mình có thể làm những điều xấu xa với Moon Hyunjoon, đó là những suy nghĩ đầy hưng phấn đầu tiên của em. Và thi đấu ở giải mùa xuân, mình đoán vậy.
Minhyung ngồi dậy, may thay đã mặc quần áo nhiều hơn hai buổi sáng trước và dụi mắt. "Wooje?"
"Em đã trở lại!" Sau đó, cánh cửa mở ra và Minseok nhảy vào, nở nụ cười rạng rỡ và cười khúc khích. "Tình yêu ơi, mình trở lại rồi nè!" nó trèo lên giường, quấn mình trong chăn và gối còn Lee Minhyung thì ôm lấy mặt bạn trai mình và hôn nó.
Điều này rất dễ thương trong khoảng nửa giây, cho đến khi cả hai ngã xuống giường và em thấy rõ ràng hôn không phải là tất cả những gì họ sắp làm.
Wooje_Câycảnh_ver.png nhanh chóng lẻn ra khỏi phòng, đúng lúc Minhyung ra lệnh cho em đóng cửa lại và nói với Jaehyeon rằng họ sẽ muộn giờ tập, và lao vào một bộ ngực săn chắc nào đó.
"Chào buổi sáng," Hyunjoon đang đứng đó như một vị thần Hy Lạp, mái tóc rối bù và làn da trần trông rất ấm áp, cười toe toét như một con hổ. "Anh xin lỗi vì không thể cứu em khỏi điều đó."
"Không sao đâu," Wooje nói, không thực sự chắc mình đang nói gì. "Cửa có cách âm mà."
Cả hai đứng nhìn nhau một lúc, khi Minseok phát ra âm thanh chứng tỏ rằng thực sự thì cách âm của cánh cửa này không thực sự tốt đến thế.
"Em nghĩ chúng ta nên ăn sáng," Wooje nói, cố gắng hết sức để không chết ngay tại chỗ. "Anh có muốn-..."
Môi Hyunjoon đặt trên môi em, ấm áp, thô ráp và mềm mại như mọi khi Wooje lén nhìn hắn với ánh mắt khao khát vào buổi sáng. Chẳng bao lâu sau, chúng biến mất và Wooje cảm thấy thật nóng – như thể mặt trời đang ở bên trong em, sưởi ấm em từ môi đến ngón chân.
"Anh đã nói với em rằng anh sẽ chết nếu không được hôn em," Hyunjoon thở ra, thật trầm và đầy hài lòng, ngón tay cái của hắn vuốt dọc theo khuôn mặt Wooje, dừng lại ở môi em.
"Anh định dừng lại ở một cái thôi hả?" Wooje liều lĩnh, cơn gió của nắng nóng như thiêu đốt xuyên qua em khi em nhìn vào khuôn mặt Hyunjoon – cái nhìn đầy dịu dàng mà em mơ hồ nhận ra dần dần.
Chàng trai lớn tuổi hơn co một đốt ngón tay dưới quai hàm em khiến em phải ngâng mặt lên, hắn nở một nụ cười thích thú, cái nhếch môi đầy hoài nghi.
"Ai nói anh sẽ dừng ở đây?"
*
Jaehyeon đi ngang qua phòng tập, trên đường đi đã gây chiến với ban quản lý và cuối cùng anh dừng lại.
Anh nhìn vào.
"Ồ Sanghyeok," anh nói. "Mọi người đâu rồi?"
Anh kiên nhẫn chờ Sanghyeok leo thêm hai bước nữa trong Jump King, rồi tụt xuống sáu bậc một cách thảm hại.
"À, bọn nhỏ nói là sẽ đến trễ buổi tập," Sanghyeok bực bội trả lời. Mình cũng vừa vượt qua những hình lục giác đó.
"Cả bốn người tụi nó à?" Jaehyeon chậm rãi hỏi. "Tất cả cùng một lúc á?"
"Đúng ạ."
Jaehyeon nhìn dọc hành lang rồi quay lại phòng. Có lẽ anh nên đến Trung Quốc thôi. "Chúng ta có nên lo lắng không?"
"Anh biết đấy, nếu em là anh," thành viên lớn tuổi nhất vui vẻ trả lời, bắt đầu lại cuộc leo tháp một cách chậm rãi. "Em sẽ không lo lắng về bất cứ điều gì."
END.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro