24
Khang Nghĩa Kiện: Anh
Phác Chí Huân: Em
"Bà con ơi, hôm nay lớp mình chuyển xuống tầng hai nhé, đổi phòng cho lớp 12A1, các anh chị ấy có cô giáo dự giờ." Lớp trưởng Ánh Bùi thông báo tới toàn thể thần dân mười một Âm nhạc.
Những cái mồm bắt đầu hoạt động hết công suất, đứa nhồm nhoàm nốt cái bánh mì pate, đứa phụng phịu vì phải dọn đồ cho vào cặp. Thằng Hữu Trấn hú ầm lên sung sướng vì gần khối mười hơn, được gần các em gái khóa dưới mới vào. Đúng là bọn con trai, chỉ được thê là nhanh.
Phòng học của 12A1 bé bằng con kiến, cứ gọi là "mặt đối mặt" với cô giáo luôn. Cả tiết không ho he quay sang buông dưa lê, dưa chuột được gì với chị em, cô bác trong xóm nhà lá. Đến giờ ra chơi, khi bác Ngạn "xì tin" quay sang hỏi móc chìa khóa hình em kẹo mút hồng xinh xắn mới khiến thằng nhóc tá hỏa vì em ấy không có cánh mà bay.
"Thôi chết, có khi cháu để quên trên ngăn bàn lớp mình rồi, bác đợi cháu chút." Chí Huân hốt hoảng.
Trong khi bác Ngạn đang há hốc mồm lên ngáp ngắn ngáp dài thì thằng nhỏ đã làm một phát vù lên tầng ba.
Vừa vào lớp, chị bí thư đang thông báo cái gì đó, không ngần ngại để em trình bày lí do rồi bắt đầu sục sạo ngăn bàn: "Hơ hơ, không có rồi." Em lẩm bẩm.
"Em ơi, chìa khóa của em anh lớp trưởng anh ấy nhặt được rồi." Một chị xinh xinh lên tiếng.
Rồi ngay lập tức, anh lớp trưởng giơ chùm chìa khóa lên rung rung đúng kiểu "hãy chọn giá đúng" trước mặt em.
"Em xem, có phải chùm chìa khóa của em đây không?" Anh lên tiếng.
"Hm... Không phải ạ."
"Phải làm sao được, đây là chìa khóa của anh mà." Nói xong anh cười lớn. Cái tổ kiến lửa ấy phá lên những tràng cười.
Em vẫn bình tĩnh đáp trả: "Chìa khóa của anh? Vậy thì em càng muốn lấy." Em vừa nói vừa nhanh tay giật chùm chìa khóa khỏi tay anh.
Dân tình hết "Ố la la" lại quay sang cười khoái trá. Vừa vặn chuông báo tiết vang lên, em ba chân bốn cẳng chạy về lớp.
Rồi đến giờ ra chơi tiết sau, khi lục tìm móc khóa con thỏ em mới thấy chùm chìa khóa đẹp xinh chui ra từ khe cặp. Lúc đó, em mới sực nhớ ra em lấy chìa khóa của cái anh lớp trưởng làm gì nhỉ? Chẳng kịp suy nghĩ lâu, đã thấy anh lấp ló ngoài cửa gọi to: "Nhóc gì đó, cho anh xin chùm chìa khóa."
Không thể nín được cười, em lao ra ngoài, lên giọng: "Xin xỏ bỏ tiền."
"Đơn giản, chuộc gì nào?"
"Hai gói rong biển, năm gói bim bim, một cốc trà đá, hai hộp sữa sô cô la."
"Thường thôi."
"Anh từ từ đã, sáng em chưa ăn gì, cho em thêm hai cốc mì chua bò nữa."
"Này, vừa phải thôi chứ."
"Thế anh có muốn lấy lại chìa khóa không?"
"Được rồi." Anh dịu giọng.
Anh quay gót đi xuống canteen thật, bọn trong lớp cứ trố mắt lên nhìn. Không nhịn được cười hơn nữa, em chạy theo: "Anh ơi, quay lại đây em trả đồ. Ăn thế em vỡ bụng mất, mà cầm chìa khóa này chắc đêm em mất ngủ luôn."
Em và anh đã quen nhau như thế. Để giờ đây, mỗi khi nhớ ra, anh lại trêu em: "Quá đanh đá, không để đâu cho hết chua ngoa."
Hai anh em chơi thân thiết từ lúc nào không biết. Anh trở thành gia sư Toán bất đắc dĩ của em, có lẽ đây là gia sư hay cốc đầu cù lét học sinh nhất mà em từng biết. Anh học hành tài tử, nhưng được cái thông minh kéo lại chứ không thì cũng bê bết.
Những lúc rảnh, hai anh em ngồi buôn chuyện, em ê a tất tần tật, từ chuyện bạn Nhĩ Ki viết thư tỏ tình cho em đến chuyện hôm qua nhà em bẫy được một con sóc to bự. Anh nghe và luôn bắt chước em kết thúc bằng điệu cười sảng khoái.
Thế mà cái con người hay cợt nhả ấy lại có lần nói được câu triết lí: "Hãy biết thổi tắt ngọn lửa nhỏ để nuôi dưỡng ngọn lửa lớn khi cần thiết. Nhớ giữ trái tim mình đập bình thản, thời điểm này đừng yêu vội nhóc à, khi nào có thể tạm yên tâm về con đường học hành thì mang thằng nào về đây anh cũng duyệt."
Năm ấy, anh thi Đại học tài chính và đậu với số điểm cao. Tếu táo đùa em: "Học như anh mà còn đỗ được huống hồ nhóc chăm như trâu bò, không đỗ Đại học anh sờ gáy!"
Anh vào Đại học, học hành, công việc làm thêm cuốn anh đi. Nhưng mỗi lần về thăm nhà, anh vẫn không quên gửi cho em một vài cuốn sách và tổng kết kiến thức cho em.
Bạn bè anh xôn xao anh có người yêu, em gửi tin nhắn cho anh, lòng buồn man mác nhưng vẫn bình tĩnh để ấn tần kí tự "Chúc mừng anh!" và gan lì nhắn "Chị ấy xinh không?"
"Xinh, mà lại học giỏi nữa, con gái Ngoại thương mà." Anh nhắn lại.
Em khóc, lần đầu tiên kể từ khi chơi với anh, em khóc, thậm chí là thoáng một chút hờn dỗi. Hình ảnh anh cứ ngập tràn trong tâm trí, mọi kỉ niệm đều khiến em rơi nước mắt. Anh chạm đến lòng tự ái của em, chạm đến giấc mơ Ngoại thương.
Để rồi, em lao vào học như điên. Thi cử lần một điểm ở mức làng nhàng, anh biết, quát cho một trận. Điểm thi mỗi lần cứ thế nhích lên một chút. Kì thi định mệnh đến và trôi qua. Chỉ đến khi nhận giấy báo đỗ trong tay, em mới hoàn hồn. Nhưng niềm vui đâu thật sự trọn vẹn khi hiểu rằng điều cần nói nhất em đã không thể nói ra được nữa.
Em cho mình lại trong thế giới riêng, lê la cafe một mình, ngắm thành phố ướt nhẹp sau những cơn mưa. Đó là những ngày dài để em quên mất nụ cười sảng khoái, vô tư lự ở miền kí ức.
Khi đang loay hoay trong mớ hỗn độn thì chị Tú, người yêu anh gọi điện muốn gặp em.
"Thế là cuối cùng, chị đã gặp được người anh Kiện yêu." Đến bây giờ, em vẫn không tin được đó là câu nói đầu tiên mà em nghe được từ một người xa lạ.
"Chị, chị nói gì thế?" Em sững sờ, miệng lắp bắp.
"Chắc em không tin những gì chị sắp kể cho ra đâu. Em đừng nói gì, cứ nghe chị tâm sự thôi nhé! Nghĩa Kiện yêu em, đó là sự thật. Đúng là chị yêu anh ấy, nhưng chỉ là tình cảm từ một phía, ở bên cạnh làm bạn với anh ấy khiến chị đau khổ lắm khi suốt ngày nghe anh ấy kể về em. Mọi người hiểu nhầm chị với anh ấy là một đôi, lúc đầu, chị ảo tưởng thế là hạnh phúc nhưng rồi chị cũng nhận ra điều đó chỉ làm mình đau khổ hơn thôi. Tính anh Kiện vốn không quan tâm đến những gì người khác nói, vì vậy được đà, anh ấy càng kích động em."
"Chị..."
"Em nghe chị nói hết nhé! Chị nghĩ mình có trách nhiệm kể những điều này cho em biết. Khi chị hỏi anh ấy có nên nói tất cả cho em biết không, anh ấy bảo: "Không biết bắt đầu từ đâu, biết đâu lại đánh mất tình cảm anh em, nhỡ đâu người ta không thích mình."
Có nước mắt rơi khóe mi em, những giọt nước mắt hạnh phúc. Ở đối diện, đôi mắt chị cũng nhòe lệ. Lần đầu tiên, em tin tưởng vào lời nói của một người xa lạ. Em đưa tay ra nắm lấy tay chị.
Chiều thu tháng Mười, có nắng, có gió trên bờ vai em. Em ngồi vắt vẻo trên ban công, ôm lấy điện thoại, soạn tin nhắn gửi cho "gia sư" của mình: "Thầy giáo à, em tìm thấy một nửa của mình rồi, em sẽ dẫn đến để thầy duyệt cho em."
Điện thoại rung, đầu bên kia thúc giục: "Này, nói là em đùa đi."
"Em không đùa, anh phải mừng cho em chứ?"
Đầu bên kia thoáng một chút lưỡng lự: "Ừ!"
Em đến quán nước gần trường cũ của chúng mình, không thấy anh đâu, thấy bóng em, cô chủ tiến lại gần, bày ra hai gói rong biển, năm gói bim bim, một cốc trà đá và hai hộp sữa sô cô la, kèm thêm một tấm thiệp: "Học trò à, anh trả món nợ mà cách đây hai năm anh chưa trả được cho em. Dù bạn ấy là ai, miễn em vui và hạnh phúc là được. Anh không có quyền gì mà duyệt hay không duyệt cả."
Em mở máy, ấn dãy số quen thuộc: "Anh quay lại đi, nếu không, đừng bao giờ gặp em nữa."
Em chờ anh ở cổng trường, như hai năm trước anh vẫn chờ em tan học. Không gia yên ắng, những làn gió mát lành thổi tung mái tóc.
Anh lao vội đến, sững lại một hồi lâu rồi khe khẽ tiến lại gần. Em nhìn thẳng vào mắt anh, không kìm được lòng mình, cái thói động tí là khóc bắt đầu phát huy tác dụng. Anh ôm lấy em vào lòng, đưa tay lau nước mắt cho em. Em nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh, khe khẽ nói: "Em mang người ấy đến rồi, ngay bên cạnh em, thật gần, thật thân quen, anh duyệt cho em đi."
Quá đỗi bất ngờ, bờ vai anh run lên, rồi thật khẽ, thật êm, đặt lên môi em một nụ ôn dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro