Chương 23:
Tầng hai bảy có vô số những hồ nước nóng. Chưa kể, khung cảnh ở đây tuyệt đẹp bởi độ sáng mờ ảo từ nước và những tinh thể phát sáng hắt lên những rặng tre. Nói tóm lại, đây là một khung cảnh lí tưởng, không, siêu lí tưởng để làm một khu du lịch, nếu đó không phải là một dungeon đầy lũ ma thú chết chóc.
Ở đâu đó trong dungeon là một cái hồ nhỏ được bao bọc bởi những rặng tre. Bên trong chiếc hồ là một cặp đôi và bầu không khí xung quanh họ cực kì lãng mạng.
“Uh… gì mà cả thế giới chứ… anh nói kì quá đấy…”
Yui nói trong khi làm một khuôn mặt hạnh phúc, tựa má vào ngực Yuko, dụi dụi giống một con mèo đáng yêu.
“N-nó kì lắm hả…?”
Trên khuôn mặt cậu lúc này hiện lên một chút vẻ bối rối.
“Dạ, không đâu! Em… hạnh phúc lắm…”
Như trút bỏ được sự xấu hổ, khuôn mặt Yuko dãn ra. Cậu đưa tay lên vuốt lấy mái tóc óng mượt đang ướt nước của cô nàng một cách nhẹ nhàng.
_______________________________
Mười hai ngày tiếp theo, mọi người đã đặt chân xuống tầng thứ ba mươi một cách khá vất vả. Trong mười hai ngày đó, có khá nhiều điều đã diễn ra với Yuko
Đầu tiên là việc cậu đã thân thiết hơn với Yui rất nhiều, đó là việc quan trọng nhất. Thứ hai, cậu đã thành thục việc tạo ra những quả cầu ma lực dễ phát nổ, tuy nhiên cậu chỉ có thể tạo ra chúng với kích cỡ lớn nhất là bằng ngón tay cái. Thứ ba, Lamias đã đưa cho Yui một ma cụ liên lạc tầm xa, nên giờ hai người vẫn có thể giữ liên lạc với nhau. Trong cuộc hội thoại đầu tiên trên ma cụ, Lamias đã gọi cậu là Biến Thái-kun.
Tạm thời bỏ qua vấn đề đó vì nó đang làm cậu đau lòng khi nhắc đến. Boss tầng ba mươi là một con đỉa hút máu khổng lồ.
“Trông nó ghê thật đấy…”
Yuko rùng mình trong nhìn nó ngọ ngoạy với cơ thể màu đen được bao bọc bởi thứ dịch nhầy nhớt. Nó có hàm răng tua tủa mọc sâu vào bên trong, trông gần giống như của cá mập nhưng nhiều và to hơn.
“Con boss này phải dài đến mười mét ấy chứ!”
Yui và cậu tạm thời chưa tham chiến. Hiện tại hai người đang chỉ đứng bên ngoài nhìn những người còn lại dàn trận xung quanh để bắt đầu tiêu diệt nó.
Takashi xông lên đầu tiên. Thánh kiếm trên tay cậu ta bắt đầu toả ra luồng hào quang rực rỡ.
“...!?”
Yukk mở to mắt nhìn thân hình dài ngoằng của con boss đứt lìa, không động đậy.
Đúng, một điều thật quá vô lí khi chỉ một nhát kiếm, Takshi đã hạ được nó trong khi cậu ta phải mất rất nhiều thời gian cùng đồng đội hạ gục boss tầng thứ hai mươi. Chưa kể, những mạo hiểm giả cấp SSS không thể qua nổi tầng này. Cậu linh cảm có điều gì đó không bình thường.
Song mọi người không hề để ý đến điều đó, họ chỉ hò reo và ăn mừng chiến thắng.
[Con boss này chưa chết đâu anh! Chúng có khả năng phân tách!]
Một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông đột ngột vang lên một cách vội vã trong đầu, khiến cậu giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.
[Ý em là sao…?]
[Ý em là, mỗi khi bị cắt ra, chúng sẽ tạo ra hai bản thể nhỏ khác! Em sẽ tải thông tin cho anh xem!]
Lúc ấy, một lượng thông tin khá lớn ùa vào bộ não của cậu khiến cậu hơi choáng váng.
______________________________
Tên: Đỉa Khát máu
Giới tính: không
Cấp độ: 59
Sức mạnh: 2178
Ma pháp: 0
Kháng lực: 14600
Kháng phép: 1700
Thể lực: 13000
Nhanh nhẹn: 10
May mắn: 12
Thông minh: 0
Kĩ năng:
-Chuyển hoá máu
-Chuyển hoá ma lực
Danh hiệu:
-Quái vật khát máu
________________________________
“Oái! Mạnh thế!”
Yuko chỉ biết thốt lên kinh ngạc với chỉ số đang hiện lên trong đầu.
Tuy nhiên đây không phải lúc để ngạc nhiên vì chỉ số khủng của con boss. Điều đáng lo ngại là, cảm giác sai sai sau khi Takashi hạ gục con boss đã trở thành sự thực.
Nó chưa hề chết. Ngược lại, hai thân đang tách rời của nó bắt đầu mọc các bộ phận cần thiết để tạo nên một cơ thể mới.
Khi đó, những người đang ăn mình chiến thắng tỏ vẻ hoảng sợ, lùi lại một vài bước.
Rồi chúng lại bắt đầu tập hợp lại đội hình và bắt đầu tấn công lại con boss, không, hai con mới đúng.
Nhìn từ đằng xa, Yuko tặc lưỡi và khẽ lắc đầu tỏ vẻ chán ngán.
“Lũ ngu này chưa học được điều gì sau việc vừa nãy sao…? Trời ạ…”
Và một lúc sau đó, boss… không lũ boss đã trở thành hàng nghìn con bò lồm ngồm khắp mọi nơi.
Những tiếng la hét thất thanh, những tiếng kêu giãy chết của một vài đứa trong số lũ bạn, Yuko có thể nghe thấy rõ. Một bầu không khí đầy hoảng loạn. Tất cả đã bị dồn vào chân đường cùng.
Con đỉa khủng lồ giờ đã không còn. Những thay vài đó là rất nhiều những con bé hơn.
Người bị chúng bám vào, vẻ bề ngoài sẽ trở nên khô héo, trông như một xác sống vậy. Bởi chúng hút hết máu và ma lực. Một khi đã bị bám vào thì cầm chắc cái chết.
Những Homunculus, Lucis, Takashi là những người vẫn còn đứng vững, vẫn đang cố gắng tiêu diệt lũ boss.
Yuko có thể nhìn thấy rõ những khuôn mặt sợ hãi đến tột cùng trước khi chết của những người bạn. Nhưng, cậu vẫn đứng từ đằng xa và quan sát, không hề có một chút dao động trong ánh mắt.
“Lũ này, chúng hút ma lực và máu để có năng lượng cho lần phân thân tiếp theo… Mình hiểu rồi…”
Trong khi đang lẩm bẩm và trầm tư suy nghĩ, Yui đã khẽ giật lấy vạt áo cậu với đôi mắt hơi ươn ướt.
“Anh… họ đang bị chúng giết hết…”
“Anh biết rồi, nhưng mà sao em khóc vậy?”
Cậu đáp lại với một khuôn mặt lo lắng khi xoa đầu Yui. Giọng điệu của cậu vẫn bình thản như thường.
“Anh có thể… cứu họ được không…?”
“Uh, nhưng mà anh đang cố tìm điểm yếu để tiêu diệt nó đây.”
Trông Yuko hiện giờ như thực sự không hề có một chút ý định cứu những người đang bị tử thần kè lưỡi hái vào cổ kia. Bởi thật sự cậu đã chẳng có ý định đó ngay từ đầu. Tuy nhiên thì ánh mắt năn nỉ của Yui đã khiến cậu thay đổi quyết định.
“Thôi được rồi... Đợi ở đây và đừng để con đỉa nào đến gần nhé, nếu có gì nguy hiểm nhớ hét lên. Anh sẽ đến ngay.”
Hít một hơi thật sâu và thở ra thật mạnh, Yuko miễn cưỡng rời khỏi vị trí và tiến về đám đông hỗn loạn.
*Bọp*
Bỗng có tiếng như quả bóng bay nổ dưới chân phải của cậu khi đang tiến gần đến chỗ lũ bạn.
“Hửm? Cái gì vậy?”
Chính xác là cậu đã thấy những mảnh vụn thịt của một con đỉa dưới chân cậu cùng với máu màu đỏ. Tất nhiên đó là máu cậu. Một suy đoán đã loé lên trong đầu.
“Nó sử dụng máu và ma lực để có thể phân tách khi bị giết! Nhưng nếu nó chỉ hút mà không phân tách thì nó sẽ nổ tung! Ah! Mình hiểu rồi!”
Cậu biết cách để giết tất bọn chúng.
“Hãy làm cho lũ này no căng nào!”
Lũ bạn cậu đã tụ thành một vòng tròn để phòng thủ. Người thì tạo kết giới, người thì liên tục xả những đòn tấn công vật lí, tấn công ma pháp vào lũ đỉa. Vì một lí do nào đó mà những Humonculus không hề quan tâm đến lũ bạn cậu và chỉ tấn công lũ đỉa liên tục.
“Tất cả nghe đây! Tôi không muốn cứu các người đâu, nhưng nếu muốn sống thì nghe cho thủng đây!”
Yuko đứng ra trước nhóm bạn cậu và hét đủ to để tất cả đều có thể nghe thấy. Cơn hỗn loạn dừng lại trong một vài giây sau khi nhìn thấy tấm lưng của người mà chúng luôn khinh bỉ trước mặt.
“Nhanh lên!”
Khi cậu hét một lần nữa, lũ bạn cậu mới giật mình và bắt đầu bám víu vào hi vọng cuối cùng trong đầu theo bản năng.
Sau khi chắc chắn kết giới đã được dựng, Yuko nhắm mắt lại, mặc cho lũ đỉa đang bám dần lên chân cậu để rồi nổ tung và chết.
“Mình cần bốn quả… không cần nhiều hơn nữa…”
Lúc này, trên tay cậu đang có số lượng quả cầu ma lực là mười, chúng đang rất mất ổn định qua việc khẽ rung với tần số thấp.
“Khó quá… phù… nhưng may là làm được rồi!”
Cậu mở mắt, ánh mắt của cậu sắc bén và đầy sát khí.
“Có lẽ lần này sẽ đau đây…”
Nói rồi, mười quả cầu trên tay cậu được tung ra khắp nơi xung quanh.
*Ruỳnhhhhhhhhhhhhhhhhh*
*Ruỳnhhhhhhhhhhhhhhhhh*
Âm thanh lớn rung chuyển mặt đất và quang cảnh chói loà bởi một màu tím tinh khiết. Thứ ánh sáng tím đó chạm đến đâu, lũ đỉa tan thành cát bụi đến đó. Sóng xung kích với áp lực khủng khiếp có thể đánh bay mọi thứ toả ta mạnh mẽ.
Cho đến khi ánh sáng biến mất. Nhưng gì mà lũ bạn cùng lớp nhìn thấy trước mắt chỉ còn là tấm lưng của Yuko, đã chắn một phần sát thương của vụ nổ cho chúng.
Da thịt cậu cháy đen lộ ra cả xương. Thanh kiếm bằng thép đen mà cậu cắm xuống mặt đất giữ cho cơ thể ở yên một chỗ đã nóng đỏ.
Chưa tới một vài giây, tất cả vết tích cháy xém trên cơ thể cậu liền lại. Lúc này cậu gục người xuống, thả thanh kiếm nóng đỏ ra. Lòng bàn tay cậu bốc khói nghi ngút, kêu xèo xèo.
“Haaah… haaah… đau thật đấy! Chết tiệt, không ngờ lại đau như vậy!”
Chửi thề, móng tay Yuko cấu chặt lấy mặt đất, khoé môi khẽ nhếch lên tạo nên một nụ cười gan góc và từ từ đứng dậy.
Lũ bạn cùng lớp nhìn cậu với bản mặt ngây ngốc, trông như chúng hoàn toàn không tin được vào đôi mắt của bản thân. Vừa lúc đó kết giới của chúng cũng vỡ vụn.
Một đứa con gái gần cậu nhất lên tiếng một cách ấp úng.
“Yuko? Làm cách nào mà…”
“Đừng hỏi tôi bất kì điều gì, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích cho các người hiểu.”
Cậu chặn họng cô bạn cùng lớp ngay tức khắc trong khi nhìn xung quanh.
Hai phần ba trong số lũ bạn cậu đã chết. Những cái xác không hồn cháy đen không thể nhận dạng ở khắp mọi nơi bởi những vụ nổ. Cậu không có lỗi khi làm thế, bởi chúng đã chết từ trước rồi.
“Hãy lo đi dọn xác những người khác đi. Và đừng quan tâm tới tôi.”
Những Homunculus hình như cũng đã chết sạch, tuy nhiên thì chúng không phải con người nên Yuko không phải là kẻ sát nhân. Takashi cũng không hề hấn gì sau vụ nổ. Cậu ta đã sử dụng đột phá giới hạn để tránh khỏi vụ nổ. Lucis cũng vậy, không ngoài dự đoán, ông ta vẫn đứng vững với một tư thế hiên ngang. Xung quanh ông ta đang toả ra những luồng tia điện vàng rực như một bộ giáp mạnh mẽ.
Tuy nhiên một sự thay đổi đột ngột diễn ra khiến Yukko không thể lường trước...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro