chương 8: Chơi lớn!
Cũng đã được khoảng mười năm kể từ hôm ấy rồi nhỉ? À không, là mười năm tròn mới đúng. Ngày mai chính là cái ngày định mệnh ấy, là cái ngày sự kiện đó diễn ra, cái sự kiện mà tôi đã xém chết vào mười năm trước. Nó xảy ra hằng năm, mỗi năm mỗi lần và vào cùng một ngày. Đến tận bây giờ, mười năm rồi, tôi vẫn không hiểu làm sao mà thứ quái vật đó có thể thức dậy chính xác như vậy, bộ đầu nó đặt quả đồng hồ báo thức hịn nhất hiện nay chạy bằng đồ ăn hay gì? Mà tôi cũng chán rồi, lười đi tìm câu trả lời cho mấy cái thứ vô nghĩa đó. Tôi không còn là tôi hay tò mò của trước kia nữa. Ở cái thế giới này, cái gì cũng lạ, cũng khác với trái đất. Mà tôi, tôi cũng phải sống, phải sinh tồn ở cái nơi khỉ đau họng còn không thể ho, cò ăn hành nên không dám gáy này thì lấy đâu ra thời gian mà đi tìm hiểu cặn kẽ về mấy cái thứ vớ vẩn đó? Nên tôi cho nó là điều hiển nhiên mà nhân loại không thể tìm ra được cách chứng minh như tiên đề toán học luôn.
Trong những năm qua, tôi đã xây nên cho mình một đế chế, một đế chế có thể nói là hùng mạnh nhất cái khu rừng này, chúng tôi sẽ bất bại nếu con thằn lằn đó không tự dưng tỉnh lại giữa mùa hè. Đúng vậy đó, đế chế của tôi rất hùng mạnh, đó đều là nhờ những cấp dưới cực kỳ thông minh và giỏi giang của tôi. Đặc biệt là ba cấp dưới đã tiến hóa có thể dùng suy nghĩ và ma thuật. Chúng rất thông minh và kiêu ngạo nên nhiều lúc tôi còn tự hỏi là tại sao tôi lại dụ được chúng về dưới chướng nữa.
Giờ đây, chúng tôi đang ngồi tại đây, trên vách vực này để bàn kế hoạch cho sự kiện ngày mai, nếu như thử nghiệm thành công, chúng tôi sẽ không còn phải kiêng dè cái ngày đó nữa, khu rừng sẽ chính thức trở thành sân chơi của chúng tôi.
"Này, bạch khuyển, có ý kiến gì thêm cho kế hoạch ngày mai không?" tôi nói với wilk, một con sói kiêu hùng với bộ lông là một ngọn lửa trắng, cấp dưới đầu tiên và cũng là mạnh nhất của tôi hiện tại.
"Gì? Sao ker? Ai là bạch khuyển của nhà ngươi?" wilk vênh mặt lên hỏi lại.
"Chó thì chỉ là chó thôi nghe chưa? Giờ sao? Chú thích thái độ lồi lõm à?" tôi thấy cái mặt vênh vênh bố đời của wilk trông bố láo không chịu được nên liền hỏi lại. Mà cũng cay thiệt chứ, thử hỏi nhân viên mà không coi chủ tịch ra gì thì có cay không?
"Ừ đếy, rồi làm thao?" wilk vẫn vênh cái mặt lên như thường, thực sự là nếu nó còn dám nói thêm câu nữa thì dăm ba cái ma thuật gió của nó tôi cũng chẳng ngán nữa, thích đánh nhau thì ra đây cụ tiếp! Nhưng Nieto, một chú dơi đen chuyển đến hang của tôi ở vào mùa đông khắc nghiệt lạnh bất thường vào năm thứ tư kể từ khi tôi tới đây, đã không cho tôi cơ hội làm vậy, nó ngăn hai chúng tôi lại nhưng cái thái độ thì không thể lồi lõm hơn:
"Hai đứa mặt lợn kia? Hai đứa bây có biết là đang họp bàn kế hoạch không? Các ngươi có biết là kế hoạch này đã bị trì hoãn đến hai năm nhờ việc cãi nhau trong cuộc họp của các ngươi ko?"
"Ngươi mới giống mặt lợn! Nhìn lại cái mặt ngươi đuê." tôi và wilk quay ra và đồng thanh. Nhưng ngay sau đó, chúng tôi nhận ra là chúng tôi nói cùng một kiểu, cùng một lúc nên lại đồng thanh:"ai cho ngươi nhại ta, con pig này?"
"Thôi ngay!" orzet, thuộc hạ thứ ba của tôi, một chú chim ưng với bộ lông vàng cá biệt hét lên. Orzet được tôi mang về trong tình trạng hấp hối khi bị đàn của nó đánh đập vì có một bộ lông vàng khác với tất cả những con khác trong đàn. Vậy ra, không chỉ con người mà mấy loài động vật còn mang cái tư tưởng ngớ ngẩn này. Orzet rất nghiêm túc và có tài chỉ huy nên khi nó quát lên, chúng tôi cũng chỉ có thể im lặng. Tôi chỉ đành ờ một tiếng rồi lườm nguýt con sói mất dạy rồi im. Con sói ngu xuẩn đó cười đắc thắng và rồi cũng bị orzet đánh cho một trận. Ha ha, tội bố láo này thứ wilk mất nết, tôi nghĩ. Mà cũng chẳng hiểu sao tôi lại đi cãi nhau với một con tó nữa, có lẽ ở đây quá cô đơn chăng.
"Mà này, nghiêm túc nè, tại sao ngài phải đào hầm loằng ngoằng bao quanh khu vực này như vậy? Ngài tính làm lỗ chuột hay gì? Lại còn nhiều lỗ thông lên bên trên nữa, là để thông khí thì tôi có thể hiểu được nhưng...bộ ngài chán khí trời thèm mùi đất rồi sao?" wilk tò mò hỏi. Chả là mấy năm qua, đế chế của tôi ngày càng mở rộng nhưng tôi lại không hề xây nhiều những pháo đài kiên cố hay đi săn nhiều mà lại đi đào hầm vốn chỉ dùng để lánh nạn cho cư dân của đế chế khi rừng băng máu đến. Bất chấp đội chuột chũi của chúng tôi có hạn và phải làm việc ngày đêm.
"Ngươi mà lại nghiêm túc á? Ta nhớ nhầm rừng băng máu với rừng máu chó à?" tôi cợt nhả trêu chọc wilk. Nhưng vì orzet lườm nên tôi đành giải thích: " để làm gì á? Thế ngươi nghĩ ta làm ra cái mê cung ngầm chằng chịt và đầy đủ tiện nghi thế này để chơi chắc, để hao phí cho mỗi năm dùng một ngày chắc, không đâu. Nó là một phần trong kế hoạch ngày mai. Ta hỏi ngươi xuống hầm để làm gì?"
"Không lẽ ngài định...sử dụng chiến thuật huyền thoại đó?"Nieto hỏi.
"Đúng rồi đó, là nó. Ngươi thông minh hơn con cẩu non nào đó tự nhận mình là sói đấy Nieto."
"Hừ...chẳng lẽ đào hầm là để dùng chiến thuật thần thánh ấy?" wilk tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Bộ ngươi không biết sao?" orzet thì lại ngạc nhiên vì câu ngớ người của wilk.
"Đúng rồi đấy, là chiến thuật thần thánh được truyền lại qua rất nhiều thế hệ: du kích. Lần này chúng ta có thời gian sửa đổi cái map này thành map mô phỏng thánh tích làm nên huyền thoại: địa đạo Củ Chi! Nếu không có biến số gì, ngày mai, toàn bộ khu rừng sẽ là sân chơi của chúng ta." tôi tự hào tuyên bố.
"Nhưng làm sao để quan sát được tình hình trên mặt đất? " Wilk ngu ngốc hỏi. Điều này khiến cả tôi, Nieto và Orzet cùng hướng về phía Wilk với ánh mắt ngạc nhiên.
"Ngươi có thật là đứa thông minh nhất trong các thuộc hạ của ta không vậy?" Tôi nghi hoặc hỏi. Sau đó tôi nhờ Orzet vẽ lại bản đồ lãnh thổ của chúng tôi lên mặt đất và bắt đầu giải thích kế hoạch. Đầu tiên, tôi đặt tên các điểm và các vùng trên lãnh thổ của tôi dựa theo đặc điểm địa hình của từng nơi. Tôi đặt các điểm A,B,C,D... cho từng vùng và đánh số thứ tự từ trái sang phải. Mỗi điểm đều có rất nhiều lối lên mặt đất và cũng được đánh dấu nhưng không phải bằng số mà là mùi hương mà wilk quen thuộc. Nếu con thằn lằn đó đi đến vùng nào thì Orzet sẽ ở trên cao quan sát và đọc vị trí cho Nieto, Nieto sẽ dùng skill siêu âm của mình để truyền đạt vị trí cho Wilk và Wilk sẽ dẫn tôi đến điểm an toàn và tiến hành tấn công. Việc của Orzet sẽ phải ghi nhớ thật chính xác địa điểm mà không được sai sót. Rất may cho chúng tôi là Orzet ngoài skill quan sát cậu ta còn có thêm skill ghi nhớ siêu chính xác có thời hạn tức là cậu ta sẽ quên sạch nếu không thực hiện skill ghi nhớ trong vòng một tuần. Như vậy là quá đủ với chúng tôi rồi. Kế hoạch, chiến thuật, địa hình là quá hoàn hảo để chơi trò chơi mạo hiểm nhất cho sự kiện ngày mai, nếu như có sai sót hay một biến số gì thì chúng tôi sẽ phải trả giá bằng mạng sống, hay nói cách khác chúng tôi đang cược mạng vào cuộc chơi lớn và có ý nghĩa lớn đối với đế chế của chúng tôi nếu thắng. Đó là lí do tại sao chúng tôi lại muốn tham gia đến thế.
"Tất cả rõ rồi chứ?" tôi hỏi.
"Đã rõ rồi!" ba thuộc hạ của tôi cùng đồng thanh.
"Được rồi, nghỉ ngơi đi, giữ sức cho ngày mai. Mong là không xảy ra chuyện gì ngoài dự liệu.". Chúng tôi đi xuống hang và ngủ.
Hôm nay, mùa đông của mười năm sau, tôi, Rykma, đã có bạn, tôi giờ đây đã không còn phải ngủ trên cây, hay ngoài trời lạnh lẽo nữa rồi. Nơi đây có đại gia đình của tôi, luôn ấm áp mặc kệ những băng giá ngoài kia.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro