chương 9: khai cuộc!

Sáng hôm sau, khi bình minh còn chưa ló rạng, là lúc mặt trời còn đang e thẹn trốn sau chân trời, chỉ có những tia sáng yếu ớt hiện lên ở chân trời kia. Trong hang động lúc này, cạnh đống lửa sắp tàn có ba sinh vật đang ôm nhau ngủ say.. Bỗng:

"Dậy ngay đi, mấy đứa kia", một tiếng thét chói tai vang lên.

"Cái gì thế, Orzet?" Tôi giật mình ngồi dậy, dụi mắt, ngơ ngác nhìn quanh, mọi thứ hiện lên lờ mờ qua ánh sáng của đống lửa sắp tàn. "Oày.. trời vẫn còn tối mà.." nói rồi tôi gục xuống ngủ tiếp.

"Dậy ngay! Đi chuẩn bị đi! Có biết hôm nay là ngày gì không? Dậy!" Orzet lại hét lên.

"Ơ.. ừ.." tôi đứng dậy, lết cái thân xác còn đang ngái ngủ đi rửa mặt. Làn nước mát lạnh đã làm tôi tỉnh táo hơn.. Chắc mấy người nghĩ vậy đúng không? Câu trả lời ở đây là éo! Mà chính xác là nước lạnh buốt con tuym, thẩm thấu vào trong cái tâm hồn mới nhú lên trong khu rừng này của tôi, tê cứng luôn cái khuôn mặt đẹp trai này. Òe.. lạnh đến phải tỉnh.

Trước đây tôi cảm thấy nước ở cái suối kia mùa đông không đóng băng đã là kì tích rồi nhưng không ngờ rằng nó còn lạnh tới giờ quái đản thế này đây. Hoặc cũng có thể là do tôi mới từ chỗ ấm áp ra, chưa thích nghi được với thứ nhiệt độ này.

Tiện nhắc về con suối mới nhớ, giờ nó đã thuộc về chúng tôi. Sau khi tôi "mời" Wilk đi theo tôi để thành lập một quân đoàn đa chủng tộc thì mục tiêu đánh chiếm đầu tiên của chúng tôi là con suối đó. Và tất nhiên là với sức mạnh của hải ly thì không thể nào so được với thanh niên Wilk rồi, việc thiếu kĩ năng tấn công tầm xa của chúng cũng là lợi thế rất lớn với chúng tôi. Về cơ bản thì sau trận ấy, tất cả hải ly đều về dưới quyền của Wilk. Sau đó khi quân đoàn của tôi mở rộng và phát triển thành đế chế thì chúng tôi cũng thu phục luôn bộ tộc rái cá cách đó khá xa nữa.

"Chủ nhân.. đừng ngồi đó tự kỉ nữa, chuẩn bị thôi" Nieto vừa uống nước xong, ngồi bên cạnh nói.

"Ừm.. đi thôi"

Chúng tôi trở về hang động, Wilk vẫn chưa chịu dậy, hai tai cụp xuống bịt kín lấy lỗ tai. Lúc này, Orzet bay lên, giương móng vuốt dí thẳng đầu Wilk rồi lao xuống đạp mạnh.

"Đậu móe.. có địch.." Wilk giật mình đứng phắt dậy, cảnh giác nhìn xung quanh và vẫn không quên cảnh báo.

Tôi nhìn con tó ngu ngốc này lắc đầu chán nản nói: "Chỗ chúng ta giờ có lính, có bảo vệ r ông ạ! Địch thật thì ông còn sống chắc!"

"Coi nhà thế này là hỏng rồi" Nieto châm biếm

"Á đù.. he he" Tôi và Nieto cười với nhau. Lúc này Wilk vẫn ngơ ngác chưa hiểu vấn đề gì. Rồi cậu ta đột ngột hét lên: "Ta không phải chó! Là sói, là sói đó nghe không?"

"Ờ.. sói.. Gâu Gâu, được không?" tôi đá đểu.

"Gừ.."

"Không còn thời gian nữa đâu, làm gì thì làm đi" Orzet nhắc nhở.

"Được rồi!"

Sau đó chúng tôi tản ra ai làm việc của kẻ nấy. Nieto sẽ đi kiểm tra lại vũ khí bí mật mà chúng tôi đã mất khá nhiều năm để làm nó, thứ vũ khí có thể làm cho con thằn lằn đó không thể sử dụng được phép thuật, và gây đau đớn cho nó khi trúng phép khắc hệ. Orzet đi kiểm tra lại bản đồ chiến trường để chắc chắn rằng sẽ xảy ra ít biến số nhất trong quá trình chiến đấu và chỉ huy sắp xếp cho đội mai phục trên không. Wilk thì đi kiểm tra lại đường hầm lại một lần nữa và cũng là để nhớ rõ mùi hương theo từng theo từng địa điểm. Còn tôi sẽ chuẩn bị quả thần và hỏa ma dược mà bột năng lượng.

Từ sau vụ cây quả thần bị thứ thằn lằn khốn nạn đó giẫm đạp không thương tiếc, tôi đã cố tìm thêm một cây thần khác nhưng không hề có. Chắc chắn rồi, thứ quả với khả năng hồi phục hoàn toàn như thế thì nó phải ở cái tầm ghi vào sách đỏ thế giới chứ. Nhưng sau bảy năm, trong một cuộc chinh phạt lãnh địa của tộc orge chúng tôi đã phát hiện ra một cây thần ở lãnh địa của chúng. Bảo sao chúng có thể đi đánh nhau nhiều hơn số thức ăn chúng ăn trong một ngày. Và thế là nhờ chúng, bọn tôi mới có một cây thần non mới và trồng nó bên ngoài cửa hang. Nói không phải khoe chứ từ khi tộc orge gia nhập đế chế, sức chiến đấu của đế chế mạnh lên hẳn, đêm ngủ cũng không cần lo có đứa đánh lén nữa.

Đội quân của chúng tôi chọn lọc tất cả những kẻ có ma thuật tấn công tầm xa để giảm thiểu thương vong, và ma thuật bắt buộc phải là hệ hỏa mới có thể tham chiến. Giờ đây, tất cả đã vào vị trí, sẵn sàng cho cuộc chơi sinh tử, ván bạc được ăn cả ngã về không này sẽ quyết định khu rừng cấm sẽ thuộc về ai. À thì cũng không hẳn là ngã về không đâu vì đây là cuộc chơi từ một phía nên nếu có ngã thì chúng tôi cũng có thể chạy được miễn là ngã không quá đau. Ờ mong là vậy. Tôi có thể chắc chắn rằng với trận địa được mô phỏng theo thánh tích và chiến thuật thần thoại thì sẽ không sao đâu, miễn là Wilk nó.. Mà thôi, cầu trời, đừng như thế.

* * *

Thời khắc đã điểm, cuộc chơi của chúng tôi đã bắt đầu. Tôi hỏi các chiến hữu:

- Thế nào rồi? Tất cả đã sẵn sàng rồi chứ?

Tất cả đồng thanh:

- Sẵn sàng rồi!

Tôi ra lệnh:

- Orzet sẽ là tổng chỉ huy từ lúc này, tất cả các đơn vị viễn chiến và không chiến sẽ đợi hiệu lệnh từ Orzet và mỗi đội sẽ mang theo một thành viên đội liên lạc thuộc tộc dơi để báo cáo và nhận chỉ thị. Vì đối thủ lần này của chúng ta là chủ nhân của cả một khu rừng rộng lớn, rất có thể là kẻ đã tiến hóa lần năm thậm chí là lần sáu với trí tuệ và sức khỏe không tưởng vì thế tất cả các thành viên đội liên lạc chỉ được sử dụng skill siêu âm để truyền thông tin. Tất cả nghe rõ chưa?

"Rõ!" tất cả đồng thanh.

"Dạ thưa.." bỗng một thanh niên orge cất tiếng nói.

"Hỏi đi"

"Bậc tiến hóa cao nhất của bên ta là bậc mấy?" thanh niên orge hỏi tiếp.

"Hỏi hay lắm, nhưng ta hỏi ngươi, ngươi giờ đang bậc mấy?" tôi hỏi vặn lại cậu ta.

"Thưa, bậc ba"

"Vậy điều kiện cần để lên giữa các bậc thế nào?" tôi lại hỏi.

Thanh niên orge gãi đầu: "Muốn tiến hóa cần cải thiện skill và nguyên tố đại diện ban phước và tùy kẻ mạnh yếu thì nguyên tố ban phước sẽ khác nhau".

"Ờ.. đó, ta sẽ gợi ý cho ngươi là Wilk là kẻ có mức tiến hóa cao nhất và nguyên tố đại diện của cậu ta là bạch hỏa và phong."

Tôi cũng không muốn nói ra vấn đề này là vì Wilk mới tiến hóa đến lần thứ tư nhưng đầu óc của cậu ta chả khác gì lần hai khi vừa có khả năng suy nghĩ cả. Nói ra thì lại tụt hết cả pa0sĩ khí mất nên thôi, úp úp mở mở thế này thì sẽ không sao.

"Thế bắt đầu được rồi chứ?"

"Sẵn sàng" tất cả đồng thanh.

"Vậy đi thôi! Cho nó biết kẻ nào mới là kẻ làm chủ khu rừng nào!" tôi ra lệnh. "Wilk, theo ta, Orzet và Nieto sẽ đi với nhau, đội liên lạc tự tản ra, đội không chiến và viễn chiến đi theo Orzet. Đi!"

Sau mệnh lệnh của tôi, các đội quân tản ra di chuyển theo nhiều hướng khác nhau. Dưới ánh bình minh tỏa sáng ở chân trời phía đông kia, chúng tôi - đế chế mạnh nhất khu rừng này - đã bắt đầu cuộc chơi vĩ đại nhất lịch sử khu rừng mang tên: KẺ NẮM QUYỀN!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro