Chương 1 lịch sử ẩn tàng

Kẻ nghịch đạo - công pháp nghịch thiên

Chương 1: lịch sử ẩn tàng…

Trong viện tàng thư cổ của Học Cung Trung Thiên, nơi cất giữ những bí sử đã nhuộm màu tro bụi thời gian, một bức tượng đá sừng sững hiện ra dưới ánh hoàng hôn đỏ rực như máu. Đó là hình tượng của Kẻ Nghịch Đạo — vị thần bảo hộ cố hương, người đã khiến cả thiên địa phải cúi đầu trong sự tôn kính, cũng là kẻ đã khiến sáu đại đế quốc vĩ đại một thời sụp đổ chỉ trong một đêm.

“Thưa thầy, thật sự... có tồn tại một người mạnh đến mức có thể đơn độc chống lại cả Thiên Mệnh sao?”

Tiếng hỏi nhỏ, mang theo sự hoài nghi và tò mò của tuổi trẻ, vang lên từ một thiếu niên mặc áo bào học sinh. Đôi mắt cậu lấp lánh như chứa cả vũ trụ, đang chăm chú nhìn bức tượng bằng đá đen phủ đầy rong rêu, nhưng không hề che được khí thế chấn nhiếp lòng người.

Người thầy chắp tay sau lưng, mái tóc đã điểm bạc, ánh mắt trầm lặng nhìn về quá khứ xa xôi mịt mờ như khói sương.

“Kẻ ấy không chống lại Thiên Mệnh… mà là nghịch chuyển nó.”

Ông khẽ đáp, lời nói nhẹ như gió thoảng nhưng như có thể lay động linh hồn.

“Tên ngài là gì?” – Cậu học trò lại hỏi.

“Không ai còn nhớ tên thật của ngài,” – Thầy đáp – “Người đời gọi ngài là Kẻ Nghịch Đạo.”

Im lặng bao trùm. Không gian như đông lại. Gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng thì thầm của thời đại đã lụi tàn.

“Mười vạn năm trước… lục đại đế quốc trị vì khắp cửu thiên thập địa. Nhân loại đạt đến đỉnh cao phồn thịnh chưa từng có. Thế nhưng… không ai biết vì sao các đế quốc hùng vĩ, mạnh mẽ lại có một ngày tập trung toàn lực, đồng loạt chĩa kiếm về một đế quốc duy nhất tên— Thiên Minh Đế Quốc-.”

Giọng người thầy trầm xuống, như kể lại một cơn ác mộng đã ngủ quên trong xương máu.

“Thiên Minh Đế Quốc là thành quả của ngài. Ngài thống nhất các lãnh thổ nhỏ, bảo vệ quê hương khỏi loạn lạc, khai sáng một nền hòa bình ngắn ngủi nhưng rực rỡ như ánh chớp giữa đêm đen. Và rồi, ngài cùng các chiến hữu cùng đối mặt với sáu đại đế quốc. Cuộc đại chiến kéo dài suốt năm ngày năm đêm — trời long đất lở, đại đạo rạn nứt, thần thông che khuất cả mặt trời.”

“Ngài đã chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng. Nhưng kết cục vẫn là… chịu thua trước lực lượng đông đảo. Trong khoảnh khắc đó, ngài thở dài — một cái thở dài như thể từ biệt cả thế gian.”

“Và rồi… một tuyệt kỹ được thi triển. Một tuyệt kỹ sinh ra để chấm dứt tất cả, cũng như một món quà từ biệt cuối cùng.”

Người thầy quay sang học trò, giọng như trầm xuống tận đáy vực:

“Nghịch Đảo Âm Dương!
Thiên địa gào thét. Vạn vật khiếp sợ.
Sấm chớp đổ xuống, bao phủ cả vùng trời.
Hơn phân nửa sinh linh toàn thế giới hóa thành tro bụi.”

Thiên địa lúc bấy giờ trao đảo, hai cột sáng hiện lên xuyên thủng cả mây đen chín tầng, có thể miêu tả rằng nó chính là cánh cổng âm và dương , theo đó hai xiềng xích vỡ vụn như thể giới hạn bị phá bỏ trong chớp mắt
Và rồi chiêu thức ấy dáng xuống, thiên địa rung chuyển, đất đai nứt toác, mây đen kéo tới mang trong mình những tia lôi kiếp và thiên phạt

Cậu học trò rùng mình, nhưng người thầy vẫn tiếp tục, chậm rãi như đọc lại một câu thần chú cấm kỵ.

Sấm chớp rền vang cả lục địa hứng chịu áp lực do thiên kiếp đổ xuống trong chớp mắt cả vùng trời như ngập chàn tai hoạ,nộ khí kình thiên, uy lực pháp tắc ấy đã khiến, các đại đế quốc bị thiệt hại vô cùng nặng, ước trừng hơn phân nửa sinh mệnh còn sống, giấy báo tử xuất hiện khắp nơi trên các đại đế quốc....

Thật... thật sự có chuyện đó sao..
Cậu học trò liền hỏi

Người thầy gật đầu nhẹ....đúng là như vậy

> “Nhưng lạ thay… chỉ có chúng ta — nhân dân của Thiên Minh — là sống sót.
Tất cả sống lại sau tuyệt kỹ ấy , như một phép màu không thể nào xảy ra trong hiện thực.
-Đứng trước công pháp ấy… là sự đánh đổi từ mạng sống, thậm chí cả linh hồn.
Và rồi… ngài tan biến vào hư không.”

Không ai biết thi thể ngài ở đâu. Không một bia mộ. Không một dòng di ngôn. Chỉ có nơi ngài từng đứng, mảnh đất ấy từ đó không bao giờ mọc nổi cỏ. Gió ở đó lạnh hơn những nơi khác, như đang giữ lại dư âm của lời từ biệt.

Có người bảo rằng, họ từng thấy một bóng áo bào phiêu đãng giữa làn khói hương buổi sớm. Có người kể, khi cầu nguyện trước bức tượng ngài, một luồng ấm áp lặng lẽ phủ xuống như một bàn tay đặt lên vai — dịu dàng, bao dung, và lặng lẽ.

> Câu chuyện ấy... đủ để khiến cả một con người sắt đá cũng phải rơi lệ.

Không phải vì sức mạnh. Mà là vì sự hy sinh.

Không một ai trong dân chúng Thiên Minh Đế Quốc quên được cái ngày trời nhuộm đỏ, đất nứt toạc và ánh mắt cuối cùng của ngài – ánh mắt không có oán thù, chỉ có sự bình thản của một người chọn gánh lấy tất cả, để những người còn lại được sống.

Dù họ từng chiến đấu cùng ngài, dù có những người ngã xuống bên cạnh, nhưng chỉ có một mình ngài, đối mặt với tuyệt vọng. Để rồi khi mọi thứ kết thúc, họ sống – còn ngài… tan biến như chưa từng tồn tại.

> Nhưng họ không cho phép điều đó xảy ra.

Họ xây tượng ngài. Họ gìn giữ ký ức ấy như một ngọn lửa không bao giờ lụi tàn. Mỗi năm, đúng vào ngày thứ năm của tháng huyết nguyệt – ngày trùng với trận chiến cuối cùng năm xưa – cả đế quốc lại tổ chức một lễ hội tưởng niệm . Không phải bằng nước mắt, mà bằng nụ cười.

Bởi họ tin rằng — ngài vẫn tồn tại và âm thầm bảo vệ mảnh đất này.

Dưới bầu trời họ sống, trong ngọn gió họ thở, trong từng mạch nước, từng bông lúa, từng tiếng cười trẻ thơ.
Ngài không chết. Ngài hóa thân thành nền móng của hòa bình.
Ngài trở thành thần minh hộ quốc vô hình, bảo hộ bọn họ qua từng thế hệ.

> “Không ai muốn chiến tranh xảy ra,” – người thầy chậm rãi nói – “nhưng phải có chiến tranh… người ta mới hiểu hòa bình đáng giá đến mức nào.”

Cậu học trò lặng im, viền mắt cay cay. Có gì đó, rất sâu, vừa khẽ chạm vào tim cậu.

> “Sự bình yên hôm nay…” – ông nhìn ra bầu trời qua khung cửa – “...là cái giá phải trả bằng cả một linh hồn đã nghịch lại thiên đạo.”

Minh chứng rõ ràng nhất cho sự tồn tại của ngài trong sách cổ, đó chính là bức tượng này, nó đã được chạm khắc một cách công phu, tỉ mỉ , có biết bao thế hệ đã từng bái thiên ở đây
Họ in sâu câu chuyện của mình lên bia đá,
như thể đang tâm sự với ngài về quãng đường cuộc đời của mình ....hơn 10 vạn năm trôi qua, các câu chuyện trải dài về các đời con cháu thiên minh, được ghi chép tại nơi đây.

Lời nói như suy tư của người thầy đối với cậu học trò .....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro