Chương 7: Hai Thế Giới, Hai Tính Cách
Từ khi được đặt tên là Pun, cái bóng bắt đầu hành động như một vệ sĩ trung thành của Macal. Hắn luôn âm thầm đi phía sau, đôi lúc xuất hiện đúng lúc để giải quyết những nguy hiểm mà Macal không thèm để ý.
Macal nhận ra Pun hoàn toàn khác biệt với mình. Trong khi Macal lạnh lùng, đôi lúc cộc cằn và kiêu ngạo, thì Xiaotian lại có vẻ dịu dàng, điềm đạm, và quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt xung quanh.
"Ngươi có cần phải xen vào mọi chuyện không?" Macal bực mình nói, khi Pun bước lên chắn trước mặt hắn, ngăn một đám côn đồ định gây sự.
"Ngài sẽ cảm ơn ta sau," Xiaotian đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng cương quyết. "Ngài cần bảo vệ, ngay cả khi không muốn thừa nhận điều đó."
Macal khoanh tay, lườm hắn. "Ta không cần ai bảo vệ. Đặc biệt là một cái bóng."
Pun quay lại, nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt. "Ngài có thể không cần, nhưng tôi vẫn làm. Đó là bổn phận của tôi."
Cuộc Đụng Độ Nhẹ Nhàng
Một lần, khi Macal và Adrian chuẩn bị rời thành phố để tìm một đầu mối quan trọng, Pun bất ngờ kéo Macal lại.
"Ngài định đi mà không chuẩn bị gì sao?" Pun hỏi, tay giơ lên một cái túi nhỏ.
"Đó là gì?" Macal hỏi, hơi khó chịu.
"Thức ăn và nước uống. Ngài có thể mạnh mẽ, nhưng ngài không phải thần thánh. Ngài cần nghỉ ngơi và bổ sung năng lượng," Pun nói, đưa túi cho Macal.
Macal nhướn mày. "Ngươi lo lắng quá mức rồi. Ta đã sống sót lâu hơn cả ngươi có thể tưởng tượng."
"Vậy thì hãy xem nó là một món quà," Pun đáp, giọng nhẹ nhàng. "Dù sao tôi cũng muốn ngài khỏe mạnh. Ngài cần sức lực để đối mặt với những gì sắp tới."
Macal im lặng nhìn hắn một lúc, rồi miễn cưỡng nhận túi đồ.
Một Khoảnh Khắc Hiếm Có
Đêm đó, trong lúc nghỉ ngơi bên cạnh một con sông nhỏ, Macal nhìn Pun đang thả mình dưới ánh trăng.
"Ngươi không giống ta chút nào," Macal nói, phá vỡ sự yên lặng.
"Không phải mọi phần của ngài đều cần giống nhau," Pun trả lời, mắt nhìn lên bầu trời.
"Ngươi không cảm thấy giận dữ, không có tham vọng, cũng không tìm kiếm quyền lực," Macal nói, giọng trầm. "Vậy ngươi thực sự là gì?"
Pun quay lại, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định. "Tôi là phần của ngài mà ngài luôn cố gắng che giấu. Tôi là lòng nhân từ, sự kiên nhẫn và tình yêu thương mà ngài nghĩ mình không cần. Nhưng ngài sai rồi, Macal. Những điều đó chính là thứ sẽ giúp ngài chiến thắng."
Macal bật cười, nhưng không phải chế nhạo. "Ngươi quá ngây thơ, Pun. Thế giới này không cần lòng nhân từ."
"Thế giới có thể không cần," Pun đáp, "nhưng tôi nghĩ ngài cần."
Macal im lặng. Hắn không thể phủ nhận rằng, dù cảm thấy phiền toái, sự hiện diện của Pun mang lại một cảm giác an toàn kỳ lạ mà hắn chưa từng trải qua trước đây.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro