(PAT) Chương 101: Chú Cừu Non Bị Thèm Thuồng (2)

Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Wattpad: tuyetnhi0753

WP: nhacomeoltn.wordpress.com

Ins: @tuyetnhi0753

***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi

🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hắn phủ người xuống hôn nhẹ lên mái tóc của cậu trai, sau đó xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, Hứa Tri Ngôn lập tức đứng phắt dậy, dùng sức giẫm giẫm cái chân đã sắp bị tê cứng của mình.

Đối phó với biến thái thật sự là có hơi mệt.

Nhưng mà 'tên đó là ai' là có ý gì?

Bạch Tẫn đang nói đến người nào?

Hứa Tri Ngôn khẳng định hôm nay cậu chỉ có đi giao đồ ăn mà thôi, không có làm thêm bất cứ chuyện dư thừa ngu si nào, cũng không có lôi kéo day dưa với ai dưới tầm mắt của Bạch Tẫn.

Cậu đã bảo toàn thiết lập nhân vật của mình rất toàn vẹn.

Cho nên người mà Bạch Tẫn nói đến là?

Sở Phi?

Chẳng lẽ Bạch Tẫn còn có thể giám sát cậu thông qua mấy sợi huyết quản trong thang máy?

... Cũng không đúng.

Nếu như Bạch Tẫn có thể giám sát cậu, thì sẽ không nhắn tin hỏi cậu đang ở đâu nhiều lần như thế.

Ngay khi Hứa Tri Ngôn còn đang nghĩ mãi không ra, thì Bạch Tẫn đã trở lại rồi.

Có khúc nhạc đệm đi rửa tay này, khi Bạch Tẫn lần nữa nhìn cậu trai đi đêm về muộn này, thì lửa giận đã vơi đi nhiều.

Tuy trên người đối phương đã dính phải mùi của người lạ, nhưng không quá nồng.

Chắc là không hề có tiếp xúc thân mật gì với người khác.

Nhìn thấy Bạch Tẫn trở ra từ nhà vệ sinh, Hứa Tri Ngôn lo sợ đối phương lại làm ra chuyện quái gì đó mà cậu đỡ không nổi, nên đã vội vã rời khỏi chỗ ghế thay giày.

Cái ghế đó thấp quá, nếu Bạch Tẫn lại gập người cậu thêm lần nữa, thì cậu sẽ bị thoát vị đĩa đệm chắc luôn.

"Người đó là ai? "Bạch Tẫn nhìn Hứa Tri Ngôn, hỏi lại lần nữa.

Đầu óc Hứa Tri Ngôn mơ màng.

"Ai? Hả? Gì cơ... "

Tuy rằng không hiểu rõ đối phương đang đề cập đến người nào, nhưng thấy cảm xúc của Bạch Tẫn đã hồi phục lại mức cơ bản, nên Hứa Tri Ngôn đã đánh bay ý nghĩ sử dụng Bút Kết Bạn.

Loại kĩ năng giữ mạng này, nếu không đến mức đường cùng thì tốt nhất vẫn không nên sử dụng.

Bạch Tẫn không tiếp tục giải thích, hắn bắt lấy cổ tay của Hứa Tri Ngôn, dắt cậu thanh niên còn đang thẫn thờ đi đến chỗ cầu thang.

Hứa Tri Ngôn không rõ nguyên do.

Chỉ là cảm thấy không giống như bị dắt đi cho ăn đấm cho lắm, nên cậu cũng mặc cho đối phương kéo mình đi.

Đi ngang qua hành lang u tối và đen kịt.

Hai người đến được phòng dành cho khách ở tầng dưới.

"Tạch – – "

Ánh đèn ấm áp chiếu rọi cả căn phòng.

Thấy Bạch Tẫn hất cằm về phía cửa sổ, Hứa Tri Ngôn nghi hoặc đi sang đó.

Rèm cửa không đóng, Hứa Tri Ngôn nhìn xuống dưới.

Là Nanncey.

Đối phương đang ở dưới đó đứng thẳng người nhìn lên trên này.

Hứa Tri Ngôn thầm thốt một tiếng không hay.

Thế nhưng mà Bạch Tẫn không hề cho cậu cơ hội bỏ chạy.

Cậu cảm nhận được người đàn ông đang áp đến sau lưng mình, eo cậu bị hắn dùng đôi tay siết chặt lấy.

Hơi thở nóng hổi phà lên vành tai, Hứa Tri Ngôn bị ghì sát đến bên cửa sổ, hai tay cậu tựa trên mặt kính, không kìm được mà run rẩy.

"Hôm qua hắn đã đứng đó nhìn lên cửa sổ phòng cậu cả đêm, mãi đến khi trời sáng thì mới rời đi. "

Bạch Tẫn liếm rồi lại liếm dái tai cậu, giọng điệu có hơi chua.

"Buổi tối cậu ở dưới đó mãi cũng không lên, nhưng khi hắn vừa xuất hiện, thì cậu lại quay về như đang chạy trốn vậy. "

Hứa Tri Ngôn cảm thấy mình sắp tắt thở đến nơi.

Tuy đôi tay của người đàn ông không có lần vào trong lớp áo, nhưng lại mò mẫm dọc theo đường thắt lưng đi lên ngực cậu, rồi lại vuốt ve thăm dò cách một lớp vải.

Đáng ghét! Đây là hậu quả của việc huấn luyện chó nửa vời sao!

Sự xâm phạm thuộc về Bạch Tẫn vẫn đang tiếp tục.

Hắn để lại những nụ hôn nhỏ vụn lên phía sau gáy của cậu thanh niên, miệng không ngừng thăm dò.

"Bây giờ, nói cho tôi biết. "

"Tên đó là ai? "

Hứa Tri Ngôn bị Bạch Tẫn đè lên kính, run lẩy bẩy gần như đứng không vững.

Nhưng vừa nghĩ đến Nanncey vẫn còn đang ở dưới lầu nhìn lên, nên Hứa Tri Ngôn ép mình phải căng mặt ra, làm ra vẻ vẫn đang bình thường.

Con chó điên ở dưới đó còn đang chờ cậu huấn luyện đó!

Bây giờ mà để người ta thấy được bộ dạng yếu ớt của cậu, cho dù có là giả vờ, thì cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc huấn luyện chó của cậu.

Cậu cần con 'chó' đó phải sợ cậu.

Bạch Tẫn nhận ra sự khác thường của cậu trai.

"Cậu đang cố nhịn cái gì vậy? "

Lời nói mập mờ của người đàn ông mang theo tiếng cười chua chát, lực hôn cũng trở nên mạnh hơn, dần dà biến thành cắn liếm.

"Cậu đoán xem, tên đó nhìn thấy cậu bị tôi đè lên kính như thế này, thì trong lòng sẽ nghĩ sao nhỉ? "

Nói đến đây, giọng nói của Bạch Tẫn càng tăng thêm phần kích động.

Lực tay cũng đã mạnh hơn nhiều.

Có người đang thèm thuồng con mồi của hắn, mà con mồi này đã được định sẵn là của hắn rồi!

Hành vi tuyên bố chủ quyền trắng trợn như này, khiến cho hơi thở của Bạch Tẫn càng thêm nặng nhọc.

Hứa Tri Ngôn phải nghiến chặt răng mới kìm nén được cơn giận.

Nhìn thấy? Con mẹ nó thứ mà đối phương nhìn thấy bây giờ e rằng toàn là quái vật! Nhìn thấy cậu bị quái vật đè lên kính thì sao nào?

Nhường một trăm bước.

Cậu là người chơi, bị quái vật đè rồi va chạm, thì có vấn đề gì không?

Những nụ hôn sau gáy từ ngứa râm ran chuyển sang nhói đau.

Ngón tay tì lên mặt kính của Hứa Tri Ngôn gõ ngày càng nhanh.

Tuy rằng tên biến thái phía sau đã trở nên hưng phấn hơn nhiều, nhưng cậu không thể cứ để cho hắn đè lên kính rồi va chạm hoài được, hơn nữa là còn đang bị người khác nhìn vào.

Sau khi cân nhắc, cậu bắt đầu bịa đặt tình huống.

"Đêm qua tôi nhìn thấy hắn đang giết người ở dưới lầu. "

Hứa Tri Ngôn nghĩ nghĩ, bắt đầu nửa thật nửa giả mà bịa.

"Tôi tận mắt nhìn thấy, cái người đang ở dưới lầu đó, hắn đã dùng vũ khí giết chết một người qua đường vô tội... ở ngay chính chỗ này luôn. "

Nếu như Bạch Tẫn đã biết việc đối phương ở dưới nhìn lên cửa sổ phòng cậu rất lâu, thì ắt hẳn cũng đã biết chuyện cậu ta giết người.

Nói ra thì cái tên Chó Điên này cũng thật không được bình thường.

Rảnh rỗi không lo chạy nhiệm vụ, đi đến chỗ này nhìn cái gì mà nhìn? Phá hoại chuyện tốt của cậu!

"Hắn, hình như hắn đã biết chuyện tôi nhìn thấy hắn giết người. "

Nói rồi, Hứa Tri Ngôn rũ mắt, trông có vẻ sợ sệt, cậu nghiêng mặt qua, sau khi nắm chắc Bạch Tẫn có thể nhìn thấy được bộ dạng run sợ của mình, thì mới tiếp tục nói.

"Tôi cảm thấy... tôi cảm thấy chắc là hắn đang muốn giết tôi để diệt khẩu... "

Vậy chẳng phải là đã êm xuôi rồi sao?

Giết người bị nhìn thấy, sau đó đếm tầng lầu, muốn diệt khẩu nhân chứng, hợp lý đến không còn gì hợp lý hơn!

Bạch Tẫn nghe xong thì trầm mặc một hồi.

Cảm nhận được lực tì đằng sau đã giảm nhẹ, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Hoàn mỹ, đã qua mặt được rồi!

Nhưng mà lần sau phải đi tìm Nanncey, không cho cậu ta ở đây nhìn ngó lung tung nữa, kẻo lại vô duyên vô cớ tăng thêm độ khó cho cậu.

Thấy cậu trai bày ra dáng vẻ nhút nhát, Bạch Tẫn cuối cùng cũng khôi phục được bình tĩnh.

Hắn buông tay, lùi ra sau nửa bước.

Sau khi có được sự tự do, Hứa Tri Ngôn nhanh chóng kéo rèm lại.

Trước mặt Chó Điên phải luôn bảo trì nét mặt lạnh lùng, còn diễn tiếp nữa là cậu không đỡ nổi đâu.

Khi ánh trăng bên ngoài bị rèm cửa chặn lại, thì âm thanh nho nhỏ vang lên.

"Tách - - "

Đèn trong phòng vụt tắt.

Giọng nói của Bạch Tẫn lần nữa truyền đến trong bóng tối.

"Chuyện của hắn thì xem như đã giải quyết xong, bây giờ tôi còn có thêm một câu hỏi khác nữa... Tối nay cậu đã đi đâu? Tại sao không trả lời tin nhắn? "

Hơi thở của Hứa Tri Ngôn chợt nghẽn lại.

Con mẹ anh! Có thôi đi không!

Nhưng nhìn thấy đối phương đã triệt để khôi phục lại dáng vẻ nhã nhặn thường ngày, cậu quyết định thành thật giải thích chuyện tối nay mình đã làm cho hắn nghe.

"Đơn hàng cuối cùng của tôi là giao đến tòa nhà 66, anh biết rồi đó, tôi giao hàng vất vả lắm, nên muốn tìm một người chia sẻ gánh nặng thay tôi một chút, vừa hay Sở Phi lại đang thất nghiệp ở nhà... như vậy thì tôi sẽ có thể ở nhà nhiều hơn rồi. "

"Buổi tối chúng tôi cùng nhau chơi game một lúc, trước đó tôi chưa từng chơi qua mấy trò vui đến như vậy, cho nên mới quên mất giờ giấc, chờ tôi nhận ra thì đã là 3 giờ rồi... "

"Chẳng phải anh đã nói là sẽ dạy tôi vẽ sao? Tôi muốn học lắm đó. "

Nịnh nọt luồn lách mọi kẽ hở.

Hứa Tri Ngôn nghĩ đến những bức tranh treo trong phòng khách, thầm nghĩ may mà mình không có lương tâm, nên mới có thể luôn miệng khen ngợi mà không có bất kì chướng ngại tâm lý nào.

"Nhà tôi nghèo, cũng chưa từng được học qua thứ gì, phải đi làm từ rất sớm, lần đầu tiên nhìn thấy những bức tranh được treo ở đó thì tôi đã thấy... thấy rất là đồng cảm! "

"Sự thống khổ được truyền đạt qua giấy vẽ, cứ trùng lặp với sự đau khổ khi phải làm công đến sức cùng lực kiệt của tôi! "

Cũng y hệt như sự mệt mỏi khi luôn phải ứng phó với tên biến thái này.

Chỉ là, câu cuối này Hứa Tri Ngôn chỉ dám rầm rì ở trong lòng mà thôi.

Cậu thề, chờ đến khi quay về Phòng An Toàn thì cậu nhất định phải bắt bên A bồi thường cho mình thật thỏa đáng mới được!

"Nhưng mà, tôi thấy mình đã ăn của anh, ở nhà anh, nếu ngay cả học phí cũng không nộp thì... "

Hứa Tri Ngôn cúi đầu, bộ dạng vừa xấu hổ lại vừa khó xử.

Bạch Tẫn không ngờ sự thật lại là như thế này.

Hắn xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu thanh niên, trong lòng bỗng thấy thương xót.

Nhưng mà, dễ gì qua mắt được Nghệ Thuật Gia giàu có.

"Cho nên hai người cùng chơi game đến tận 3 giờ à? "

"... "

Hứa Tri Ngôn nghẹn lời.

Uổng công cậu khen ngợi tình cảm cả nửa ngày, vậy mà tên biến thái này chỉ nhớ được mỗi cái vụ chơi game?

Như đã nghĩ ra cái gì đó, Bạch Tẫn chợt đưa ra lời đề nghị.

"Cậu thích chơi game lắm à? Trong nhà cũng có máy chơi game, cậu có muốn chơi cùng tôi không? "

"... Hả? "

Hứa Tri Ngôn ngơ ngác ngẩng đầu, không hiểu tại sao chủ đề trò chuyện lại chuyển sang điểm này.

Có bệnh à? Bốn giờ sáng không đi ngủ, mà kéo cậu đi chơi game?

Chỉ thấy Bạch Tẫn đẩy đẩy gọng kính, mỉm cười nhìn cậu thanh niên xinh đẹp tự nói rằng đêm nay vừa học được cách chơi trò chơi.

"Nhưng chỉ chơi game không thì có vẻ hơi nhàm chán nhỉ? "

"Chúng ta có thể đánh cược một chút. "

Vừa nghe thấy chơi game, cá cược Hứa Tri Ngôn liền gật đầu như điên.

Kiếm tiền à? Thế thì cậu không buồn ngủ nữa.

Bạch Tẫn chỉ nghĩ rằng do lần đầu tiên được trải nghiệm nên cậu trai mới si mê mấy trò chơi điện tử này đến như vậy, hắn cười mà nói tiếp.

"Thế này nhé, ai thua thì sẽ phải cởi một món đồ đang mặc ở trên người, có được không? "

Tuy rằng đã gần như sờ hết một lượt, nhưng hắn vẫn muốn tận mắt nhìn ngắm cơ thể đẹp đẽ của cậu thanh niên.

Cơ thể tuyệt đẹp như thế này không nên tan biến cùng với dòng chảy của thời gian.

Mà nên được vẽ lên giấy sau khi được hắn thưởng thức tận tình.

"? "

Biểu cảm của Hứa Tri Ngôn tràn ngập nghi hoặc.

Linh hồn rực lửa ham muốn kiếm chát khi nãy chợt tắt.

Cái tên biến thái này con mẹ nó đúng thật là có bệnh!

Đột nhiên, màn hình nhảy ra nhiệm vụ mới.

【Chúc mừng người chơi đã kích hoạt nhiệm vụ】

【Tên: Trò Chơi Cá Cược】

【Ghi chú: Nhiệm vụ được kích hoạt thật là kì lạ, không biết tại sao nó lại tồn tại nữa, lạ lùng thật sự... 】

【Phần thưởng: Thời Gian Chuẩn Xác (5h) 】

【Nhắc nhở: Phần thưởng không rõ nguồn gốc. 】

"Nếu như, tôi nói là nếu như tôi thắng và lột sạch được đồ của anh, thì số quần áo này có thể đem đi đổi thành tiền được không? "

Hứa Tri Ngôn liếc mắt nhìn màn hình, hỏi.

"Đương nhiên là được. "

Bạch Tẫn không cho rằng cậu thanh niên nghèo lần đầu biết đến các sản phẩm điện tử lại có thể thắng được hắn.

Mà ở nơi hắn không nhìn thấy được, trong bóng tối, cậu thanh niên dùng tay che miệng mình lại, sợ sẽ cười thành tiếng.

Cái này chẳng phải là tự chui đầu vào rọ à?

Hứa Tri Ngôn nghĩ vậy.























Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro