(PAT) Chương 105: "Săn Mồi Thành Công" (2)

Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Wattpad: tuyetnhi0753

WP: nhacomeoltn.wordpress.com

Ins: @tuyetnhi0753

***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi

🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khi nghe thấy lời yêu cầu này, Bạch Tẫn khựng lại đôi chút.

Thật là ngữ điệu thân thuộc.

Sau ngày hôm qua, kể từ khi vạch trần sự ngụy trang của nhóc này, thì đối phương đã không còn tình nguyện dùng giọng điệu khiêm nhường, hạ mình để nói chuyện với hắn nữa.

Nhưng hiện tại lại bày ra bộ dạng như thế này, thì chắc là khát thật rồi.

"Ở đây đợi tôi. "

Nói xong, Bạch Tẫn đứng dậy, đi về phía cánh cửa phòng.

Điều mà hắn có chính là thời gian.

Cũng có dư cả sự kiên nhẫn.

Nghe tiếng cửa được khóa lại, Hứa Tri Ngôn vội vàng đút tay vào trong bình.

"Tiến độ ra sao rồi? "

Nếu thứ này hữu ích, thì có khi còn giúp cậu tiết kiệm được một mớ đạo cụ và kỹ năng.

Hệ thống trả lời ngay lập tức.

[5]

"Năm phút? Tao thật sự không có... "

Hứa Tri Ngôn kinh ngạc, còn tiếp tục huyên thuyên nữa, thì không chừng sẽ nói đến cách chết của Hứa Tiểu Hoa luôn.

[4]

"... Ò, được. "

Trong lúc chờ đợi thời gian đếm ngược kết thúc, hệ thống nhanh chóng bổ sung thêm một câu trước khi ký chủ nhà mình rút tay ra.

[Ký chủ cố lên! Hãy ráng thành công ngay trong lần đầu tiên, bởi vì đây là Phòng An Toàn không hoàn chỉnh, cho nên tôi cũng không dám đảm bảo rằng liệu lần sau có thể reset lại thông tin hay không nữa. ]

Khi Bạch Tẫn bưng cốc nước trở vào phòng, thì trông thấy cậu thanh niên vừa nãy còn hùng hồn nói chuyện với hắn giờ đã nằm lăn ra giường.

Đối phương vẫn ăn mặc kín đáo như cũ, chỉ để lộ từ phần cổ chân trở xuống.

Hứa Tri Ngôn nghe thấy tiếng cửa mở, cậu nghiêng người, chống tay đỡ lấy đầu, và dùng một tay khác vỗ vỗ lên vị trí bên cạnh.

"Ngồi nói chuyện mệt quá, anh có muốn nằm xuống không? "

Bình gốm đã được cậu đặt vào giữa hai cái gối.

"Đây là đang mời gọi tôi sao? "

Bạch Tẫn đặt cốc nước lên tủ đầu giường ở bên cạnh cửa, đẩy đẩy gọng kính.

"... Tùy anh nghĩ sao thì nghĩ vậy. "

Hứa Tri Ngôn không có phản bác, bây giờ cậu chỉ muốn Bạch Tẫn nằm thẳng ra, còn nằm vì nguyên nhân gì thì không quan trọng.

Ấy thế mà cậu đã đánh giá thấp lực sát thương của biến thái.

Đột nhiên, trước mắt Hứa Tri Ngôn tối sầm xuống.

Có thứ gì đó đã che khuất ánh đèn ở bên trên.

Thì ra là Bạch Tẫn đã áp sát đến trên người cậu trong tích tắc, hai cánh tay săn chắc chống đỡ ở hai bên đầu cậu.

"... Khăn tắm, khăn tắm của anh sắp rơi ra rồi. "Hứa Tri Ngôn vô thức nhắc nhở.

Cậu không muốn nhìn thấy chim nữa đâu!

Bạch Tẫn cười cười, hắn cúi đầu hôn lên đôi mi đang run rẩy kia.

"Tôi đã bắt đầu không nỡ ra tay giết cậu rồi. "

Hắn đã dao động.

Hắn cảm thấy bản thân mình thích con mồi đặc thù này.

Loại cảm xúc này rất đặc biệt.

Ngày trước hắn cũng chỉ đối xử với con mồi mà mình vừa ý cẩn thận hơn một chút, chứ chưa từng nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện gì đó đối với con mồi đã được định đoạt là phải chết.

Hắn sẽ tận tâm chăm sóc con mồi, điều chỉnh các trạng thái của con mồi đến mức cao nhất, rồi sau đó sẽ tận tay tước đoạt sinh mạng đó...

Bạch Tẫn đột nhiên ngồi thẳng dậy.

Hắn hối hận rồi.

"Hôm nay không thể giết cậu. "

"Cậu gầy quá, cần phải nuôi cho béo thêm một chút... "

Bạch Tẫn vươn tay vuốt ve khuôn mặt của cậu trai, hắn đang không ngừng tìm cho bản thân mình một cái cớ, cũng nỗ lực làm cho âm giọng của mình nghe thật nhẹ nhàng.

Mà ở góc độ của Hứa Tri Ngôn, thì cậu thấy sắc mặt của Nghệ Thuật Gia biến thái này đang liên tục thay đổi, thành một bộ dạng 'tôi ngộ ra rồi' sau đó thì cứ lẩm bà lẩm bẩm một mình.

"Không được. "

Hứa Tri Ngôn nghĩ cũng không nghĩ, cậu lập tức cự tuyệt.

Hôm nay khó khăn lắm mới có thể vượt qua được 30 phút, cậu lo rằng nếu không nhanh chóng trấn áp tên biến thái này, thì lần sau nếu sử dụng Bình An Toàn mà có xảy ra sơ suất gì thì sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch.

Mắt thấy Bạch Tẫn sắp rút lui, Hứa Tri Ngôn đưa tay vòng qua ôm lấy cổ đối phương, rồi dùng hết sức ấn người sang phần giường bên cạnh.

Rốt cuộc mục tiêu cũng đã nằm thẳng.

Cậu không có thời gian để chú ý xem tư thế cưỡi trên người biến thái của mình có gì không đúng, chỉ thò tay ra tìm bình gốm.

Song, Bạch Tẫn lại bắt lấy tay cậu ngay lúc này.

Những nụ hôn không kịp phòng bị rơi trên lòng bàn tay.

Hứa Tri Ngôn rùng mình một hồi, da gà da vịt nổi hết lên.

Không lẽ kế hoạch của cậu bị hắn nhìn thấu rồi à?

Bạch Tẫn vẫn còn đang đắm chìm trong niềm suy tư rằng bản thân đã phải lòng con mồi, hắn thả tay cậu trai ra và nhìn thẳng vào mắt đối phương.

"Nếu như em bằng lòng yêu tôi, vậy thì tôi sẽ cho em tất cả mọi thứ mà em muốn. "

"Nhà ở, tiền bạc, thức ăn, ngọc quý,... tất cả, chỉ cần là thứ mà em muốn. "

Hắn quá quen thuộc với tính cách của người trước mặt này, và dường như cũng không để ý đến việc đối phương sẽ yêu hắn vì những thứ mà hắn vừa đề cập đến.

Thích tiền của hắn và thích con người của hắn, thì có gì khác biệt hay sao?

Câu nói này đã thật sự khiến cho Hứa Tri Ngôn phải bối rối.

Khuôn mặt cậu thanh niên đan xen bi phẫn, tay ôm bình gốm, miệng thì lẩm bẩm, rất là không nỡ.

"Nếu anh nói câu này từ 30 phút trước, thì có khi tôi đã đồng ý rồi! "

Một lát sau, cậu vững vàng đặt bình gốm lên ngực của Bạch Tẫn trong ánh mắt đầy mong đợi của đối phương.

"Bụp - - "

Bóng đèn trên trần nhà nổ tung, điện đóm tắt ngóm trong phút chốc.

Căn phòng yên tĩnh không có bất kỳ tiếng động nào.

Hứa Tri Ngôn cảm thấy cơ thể Bạch Tẫn bên dưới người mình đang dần lạnh đi, không còn là nhiệt độ cơ thể của con người bình thường nữa, lúc này cả người cậu mới được thả lỏng.

Trước tiên, cậu dùng tay sờ sờ bình gốm, sau khi xác định chiếc bình vẫn dính chặt trên người Bạch Tẫn, thì mới trở người lăn xuống và bật đèn đầu giường.

"Cạch - - "

Căn phòng lại sáng tỏ ánh đèn.

Chỉ là khi Hứa Tri Ngôn quay đầu sang kiểm tra Bạch Tẫn, thì lại phát hiện ra có một chút xíu vấn đề.

"Đã xảy ra chuyện gì? "

"Sao anh vẫn còn tỉnh táo vậy? "

Hai người đồng loạt mở miệng.

Thì ra, tuy các cử chỉ hành động của Bạch Tẫn đã bị khóa chặt, nhưng hắn lại không rơi vào hôn mê, mà cứ dán chặt mắt nhìn sang cậu thanh niên.

Hứa Tri Ngôn nhảy ra phía sau vài bước.

Vài phút trôi qua, sau khi chắc chắn rằng tên biến thái Nghệ Thuật Gia bị đè trên giường chỉ có thể cử động cái đầu, thì liền nhanh chân lẹ tay dịch sang bên đó.

Cậu nhanh tay nhặt lấy chiếc khăn tắm vừa nãy đắp lên người hắn.

Hứa Tri Ngôn nhìn vẻ mặt ngờ vực nghiêm trọng của Bạch Tẫn, cậu ngồi xếp bằng ngay bên cạnh và thò tay vào trong bình gốm.

"Tình huống gì đây? Sao hắn ta vẫn còn nói chuyện được? "Không có hợp lý lắm á.

[Ting! Kiểm tra cho thấy năng lượng được phân phối của mảnh vỡ này và Phòng An Toàn không cân xứng! ]

Hệ thống Phòng An Toàn cũng có chút bất ngờ.

Hóa ra, một phần nguyên do khác khiến cho Phòng An Toàn ở phó bản này trở nên dị dạng như vậy, cốt yếu là do Bạch Tẫn đã nắm giữ được quá nhiều nguồn năng lượng.

[Tôi sẽ giải thích đơn giản một chút, đó là bởi vì hắn quá mạnh, cho nên sự áp chế của tổng bộ bên đây sẽ bị suy giảm một ít. ]

Hệ thống Phòng An Toàn nhanh chóng giải thích.

[Nhưng mà ký chủ cứ yên tâm! Tuy con hàng này vẫn nói chuyện được, nhưng chỉ cần cậu không lấy bình gốm đi, thì hắn tuyệt đối sẽ không cử động được. ]

"Vậy khi nào thì mới có thể kết nối thành công để thu hồi hắn? "

[Chỉ cần có thể hấp thụ hết những năng lượng dư thừa trên người hắn, thì sẽ có thể thiết lập liên hệ với Phòng An Toàn. ] Cuối cùng Hệ thống đã nhìn thấy ánh hừng đông rực rỡ để gỡ bỏ cái hashtag phế vật của mình.

"Ừm. "

Hứa Tri Ngôn trầm tư giây lát, cậu tính toán đến những lợi ích mà mình có thể nhận được sau khi  phong ấn Bạch Tẫn.

Quyền lưu trú trong căn 1402, một tên họa sĩ biến thái có thể nói chuyện nhưng không có sức uy hiếp, một chiếc điện thoại có thể xem như BUG mà đặt đơn.

★★Nói như vậy là ví những đơn hàng khác đều phải chờ nhả đơn, mà ở đây cta có thể sử dụng hẳn dth của bt để tạo 1 đơn hoặc nhiều đơn không cần ngồi chờ có người đặt, nên nó như là bug vậy.

"Săn bắt thành công, lợi ích cũng ổn. "

Tâm trạng của cậu cũng đã trở nên tốt hơn.

Nhưng ở phía bên kia, Bạch Tẫn đang bị cố định trên giường làm gì còn không hiểu chứ, hắn vẫn là đã quá xem nhẹ cậu thanh niên trước mặt này rồi.

"Vậy ra tôi mới là con mồi à? "

Giọng điệu của hắn đang áp chế từng tia lửa giận, nhưng cũng không tránh khỏi lộ ra cơn si của tình yêu, mâu thuẫn đến cực độ.

"Đúng vậy, nếu không anh nghĩ rằng tôi sẽ rảnh mà chơi với anh lâu đến như vậy à? "

Hứa Tri Ngôn nhướng mày thở nhẹ.

★★扬眉吐气 là một câu thành ngữ: nhướng mày nhìn lên cao, thở ra hơi nhẹ nhõm, ý chỉ tự tin và kiêu hãnh.

Cậu dứt khoát đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt đang rối rắm của Bạch Tẫn.

Cậu cười cười, dùng chân giẫm giẫm lên cánh tay của đối phương: "Kiểm tra khoang miệng có đúng không? Không được hút thuốc có đúng không? Hay là anh cũng há miệng ra để tôi kiểm tra thử xem? "

Trải nghiệm kiểm tra răng miệng lần đó có chút đáng xấu hổ, Hứa Tri Ngôn khẩn thiết muốn lấy lại chút thể diện.

Chẳng ngờ, Bạch Tẫn đột nhiên mỉm cười, hé miệng.

"Đương nhiên là được. "

"Em muốn kiểm tra kiểu gì cũng được. "

Hơi thở của hắn trở nên nặng nề hơn, giống là đang liên tưởng đến chuyện gì đó vậy.

"Em có thể dùng tay, dùng chân, hoặc là dùng chiếc lưỡi mềm mại của mình... em muốn đối xử với tôi như thế nào cũng được! "

Sau vài giây liên tưởng ngắn ngủi, ánh mắt của Bạch Tẫn đã trở nên rực lửa.

Hình như hắn đã thông suốt rồi.

"Đệch, biến thái quá rồi. "

Hứa Tri Ngôn rút chân về, lắc lắc đầu, quang minh chính đại nói ra câu đó.

Thế cục tìm lại thể diện đã thất bại.

Liếc thấy chỗ vừa nãy được đắp khăn tắm nhô lên, cậu xoa xoa huyệt Thái Dương, quyết định sau này sẽ ít giao lưu lại.

Đã bị cậu phong ấn thành như vậy rồi, mà còn hưng phấn cho được?

Hứa Tri Ngôn tạm thời dập tắt ý định muốn làm gì đó.

Đối phương hiện giờ trông vẫn như hình người, nhưng nghĩ đến gì đó, Hứa Tri Ngôn lấy một chiếc lọ nhỏ ra, bên trong đó có chứa nước mắt có thể nhìn thấy những sinh vật bất thường.

Bây giờ rốt cuộc cũng có thể tra xét tỉ mỉ bộ dạng thật sự của tên Nghệ Thuật Gia biến thái này rồi.

Cậu nhỏ một giọt lên mí mắt.

Hứa Tri Ngôn chậm rãi mở mắt, cậu có hơi ngơ ngác.

Bạch Tẫn vẫn mang bộ dạng con người nửa sống nửa chết như trước, nhưng toàn bộ căn phòng mà cậu đang ở đều đã thay đổi cả rồi.

Có vô số sợi huyết quản màu đen đang vây chặt những bức tường.

Bọn chúng không ngừng chuyển động, vận chuyển thứ dịch thể không biết là gì ở bên trong.

Cuối cùng, tất cả những sợi huyết quản to to nhỏ nhỏ đều tập hợp lại, đổ dồn về phía sau lưng của Bạch Tẫn.

Hắn, à không... nó đã cười nhạt rồi.

"Em có thể nhốt được tôi bao nhiêu ngày đây? "Bạch Tẫn hỏi.

Theo sự di chuyển ánh mắt của Hứa Tri Ngôn, nó đã có được kết luận, đối phương có thể nhìn thấy những nguồn năng lượng đang tập trung lại đó.

Tuy thứ trên ngực có chút bám dính, nhưng nó nghĩ bản thân vẫn có thể ứng phó được.

"Năng lượng của tôi vẫn đang ngày một tăng thêm, đại khái là khoảng 30 ngày sau, thì cái bình này sẽ trở nên vô dụng thôi. "

Nó rất tự tin, tin rằng Hứa Tri Ngôn không thể giết được nó.

Mà chỉ cần đợi đến khi thời cơ chín mùi, thì nó liền có thể thoát khỏi sự áp chế này.

Hứa Tri Ngôn vừa nghe thì vui ngay.

Ba mươi ngày?

Lúc đó cậu đã kết thúc xong phó bản và về nhà luôn rồi! Có rảnh đâu mà ở lại chơi với biến thái?

Nhìn dáng vẻ tự tin của Bạch Tẫn, Hứa Tri Ngôn khom người, thò tay vào trong bình gốm, dặn dò: "Trước mắt, hãy thử mở chức năng truyền tống đạo cụ, tao nhớ là có loại đạo cụ khống chế. "

"Tao muốn tên biến thái này sẽ mặc cho tao sử dụng, làm chó của tao. "

Tối đa hóa mọi lợi ích từ những mảnh vỡ, đây mới là phong cách của Hứa Tri Ngôn.





















Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro