(PAT) Chương 89: Người Cha Già

Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Wattpad: tuyetnhi0753

WP: nhacomeoltn.wordpress.com

***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi

🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word nhé

~~~~~~~

Làn đạn được làm mới một lần rồi lại thêm một lần.

Quần chúng dường như không dám tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình.

【Đây là phát triển kiểu gì vậy nè!】

【Ai đấm tôi một cái đi a a a, hình như tôi xuất hiện ảo giác rồi! Nếu không sao tôi lại nhìn thấy Tiểu Bách Vạn chế ngự được chó điên trong một chiêu cơ chứ!】

【Đụ! Ông không nhìn nhầm đâu! Sự thật chính là như vậy!】

【Sao với việc cậu ta làm sao làm được việc đó thì người xem càng quan tâm đến việc liệu cậu ta có chọc giận luôn những người khác hay không.】

【Nói ra thì... đây hoàn toàn là đang gây hấn còn gì!】

【Chó điên đã có chủ!】

【No no no! Nói đến đây, chẳng lẽ các người không nhận ra gần nửa năm nay chó điên và vị kia không được hòa hợp lắm hay sao?】

【Đúng vậy, tôi nhớ lúc trước Nanncey đã trở nên bình thường hơn không ít, cũng không tùy tiện giết người nữa, nhưng bây giờ hắn lại đột nhiên chém giết trở lại...】

【Yooooo lần này có phim hay để xem rồi!】

【Bậc thầy huyến luyện chó • Thật】

Bên ngoài văn phòng bất động sản, có người thì đứng có người thì ngồi.

Khi giao diện thông tin lần nữa hiện lên, thì đã không còn xuất hiện người nhấn lựa chọn khác nữa.

Bốn nút 【Yes】 đồng loạt sáng lên.

Nanncey đã thu lại nụ cười, bày ra khuôn mặt cứng đơ, ánh mắt như có như không thỉnh thoảng rơi trên người Hứa Tri Ngôn.

Hứa Tri Ngôn thì xem như không phát hiện ra gì cả.

Thành thật mà nói, thì cậu rất ghét chó.

Ngay cả một con chó phát triển toàn diện về phẩm chất, đức tính, trí thông minh và vẻ ngoài như Tiểu Nhất, mà cậu còn chẳng vượt qua được rào cản tâm lý để đi sờ nó một cái, thì càng đừng nói đến con chó điên hay vô lý gây sự, giết người bừa bãi này.

Cái loại thể chất hút 'chó' này thật sự là cơn ác mộng của những người sợ chó.

Nghĩ đến nội dung trên cẩm nang, Hứa Tri Ngôn lại than thở.

Cậu vốn không muốn chiếm lấy con chó này làm của riêng.

Như cậu đã nói, cậu không thích chó của người khác.

Nhất là những con chó đã nhận chủ.

Cửa sổ hệ thống xuất hiện, đánh gãy lối suy nghĩ của Hứa Tri Ngôn.

【Hoan nghênh mọi người đến với Tiểu Khu Ác Mộng】

【Trong 30 ngày kế tiếp, người chơi sẽ phải sinh sống trong tiểu khu, và không ngừng tiến hành tìm kiếm để kích hoạt nhiệm vụ, bên cạnh đó người chơi cũng cần phải hoàn tất công việc mỗi ngày, có như vậy thì người chơi mới thu hoạch được đủ thời gian chuẩn xác.】

【Chỉ có những người chơi sinh tồn trong thời gian chuẩn xác đủ 30 ngày thì mới có thể thuận lợi rời khỏi phó bản.】

Thuận theo câu nói đó, góc trên bên phải giao diện của người chơi hiện lên một thiết bị điện tử đếm giờ.

【02 : 39 : 21】

Thời gian đếm ngược từ hai giờ bốn mươi phút.

【Tiếp theo, hệ thống sẽ cho người chơi lựa chọn nghề nghiệp, tất cả thức ăn trong balo của người chơi đều sẽ không thể nào sử dụng được trong ba mươi ngày sắp tới.】

Cửa lớn của văn phòng bất động sản mở ra.

Bốn người nhìn nhau, rồi lần lượt đi vào trong.

Sau khi bước vào trong, thì mọi người mới phát hiện, nơi này đã bỏ hoang từ lâu.

Văn phòng nhỏ trống rỗng, chỉ có một bàn trà, ngoài ra không còn có thêm bất cứ đồ nội thất nào khác, trên bàn và mặt đất đều đóng một lớp bụi, điều này cho thấy rằng nơi này đã rất lâu rồi không có người đến.

Hệ thống vẫn đang tiếp tục nhắc nhở.

【Nhiệm vụ tiên quyết: Lựa Chọn Nghề Nghiệp】

【Phần thưởng: Thời Gian Chuẩn Xác (3 tiếng) 】

【Ghi chú: Là một người lao động cần mẫn, sau khi đến được tiểu khu,bạn phát hiện ra rằng túi tiền của bản thân không còn được bao nhiêu, vì để sống tiếp, bạn quyết định sẽ chăm chỉ làm việc.】

【Nhắc nhở: Nghề nghiệp khác nhau nên độ khó cũng sẽ khác nhau, thu nhập cũng thế, mong người chơi sẽ thận trọng hơn trong việc lựa chọn.】

【Do vừa rồi người chơi vẫn chưa đạt được nhận thức chung, nên đã tiến hành khấu trừ thời gian đã cho trước đó.】

Hoàn tất giải thích nhiệm vụ tiên quyết.

Bàn trà xuất hiện bốn loại vật phẩm.

Một máy tính xách tay, một thùng giao hàng cỡ lớn, một cốp dụng cụ sửa chữa và một cái cà vạt dính máu.

Hứa Tri Ngôn vừa rồi còn đang suy xét việc thời gian chuẩn xác chợt chau mày.

Hà Túy đứng bên nhảy dựng, chỉ tay vào màn hình mắng nhiếc.

"Vậy là nói, nếu như người chơi xảy ra tranh chấp, chậm trễ không nhấn [Yes], thì thời gian ban đầu sẽ bị trừ sạch à?"

Gã đỡ trán, bộ dạng như sắp chết.

Tạ Linh Y lúc này đã nhắm đến bốn món vật phẩm, đang cân nhắc xem nên chọn loại nào.

Nanncey thì vẫn đang nhìn Hứa Tri Ngôn.

Hứa Tri Ngôn khoanh tay nhìn về phía bàn trà, biểu hiện cũng y như Tạ Linh Y.

Cà vạt nhuốm máu và máy tính xách tay thì không rõ nghề nghiệp cụ thể là gì, nhưng thùng giao hàng và công cụ sửa chữa thì hoàn toàn rõ ràng.

Một cái là nhân viên giao thức ăn, một cái là thợ máy (thợ sửa chữa máy móc).

Cảm ơn trời đất, nhờ vào lần tu sửa nhà vừa rồi, mà Hứa Tri Ngôn có thể phán đoán ra ngay cái cốp đó là hộp đựng các công cụ sửa chữa điện.

Cũng là nói, trước mắt đã biết được có hai loại nghề nghiệp tạm ổn trong bốn loại vật phẩm.

Theo mô tả lúc trước của trò chơi, thì người chơi cần phải tự mình đi thăm dò xung quanh tiểu khu để kích hoạt nhiệm vụ, còn những nhu cầu sinh tồn khác dường như đều phải dựa vào tiền lương.

Hai loại ngành nghề này chắc đều sẽ được phát tiền tươi, là nghề thích hợp để sinh tồn.

Khi cậu còn đang chưa nghĩ được nên lấy thứ gì, thì Hà Túy đã giả vờ ung dung đi đến cạnh bàn trà.

"Cái máy tính này là gì ấy nhỉ, để tôi xem thử..."

Giọng nói của Hà Túy đột nhiên dừng lại.

Bất chợt, gã thét lên như gà gáy!

"Đụ má! Dịch vụ công ích xã khu? Mẹ mày! Công ích thì làm gì có tiền? Tao chỉ sờ thử thôi chứ tao có chọn nó đâu!"

★★Dịch vụ công ích kiểu giống 1 dạng tình nguyện viên làm gì đó, hoặc ví dụ là trong khu phố của bạn có người đứng ra kêu gọi quyên góp, kêu gọi ủng hộ, phong trào bla bla bla gì đó...

Cùng lúc đó, màn hình của những người còn lại đều hiện lên dòng nhắc nhở.

【Chạm vào vật phẩm thì sẽ nhận được nghề nghiệp.】

【Thông tin thân phận cũng sẽ được công bố dựa theo việc làm.】

Không để ý đến Hà Túy đang ôm máy tính mắng mỏ như sắp khóc đến nơi, Hứa Tri Ngôn nhướng mày lẩm bẩm.

"Hoàn toàn là dựa vào gương mặt sao?"

Tạ Linh Y nhìn lướt qua cậu, rồi lặng lẽ tiến lên hai bước.

Nhưng còn chưa kịp đi đến bàn trà để chạm vào vật phẩm thì cô ta đã bị Nanncey ép lui về sau.

"Các người chọn trước các người chọn trước! Tôi sẽ chọn sau." Cô ta thất vọng và từ bỏ.

Hà Túy nhân lúc mọi người không để ý mà chạm vào vật phẩm, tiếc là nhân phẩm không tốt, chạm ngay vào máy tính trước tiên, còn hai người chơi còn lại thì cô ta đều đánh không lại, nên chỉ có thể làm người chọn sau cùng.

Dưới tình huống không biết rõ cái cà vạt máu đó là gì, thì cô ta càng muốn chọn thùng giao hàng hơn.

Dù sao thì những người sinh hoạt trong tiểu khu đều cần phải ăn cơm.

Nếu như có thể lấy được thân phận nhân viên giao đồ ăn, thì có thể thuận lợi giải quyết được vấn đề no ấm.

★★No ấm ở đây dùng 温饱 ý là cuộc sống có thể ăn no, ngủ ngon là tốt.

Chẳng qua lúc nào cô ta cũng dính phải xui xẻo trong phó bản, tuy người chơi sợ cô ta, nhưng họ cũng sẽ không nhường cho cô ta, cho nên Tạ Linh Y chắc chắn rằng bản thân sẽ lấy được thân phận nát nhất.

Hiển nhiên, Hứa Tri Ngôn cũng đã nghĩ đến vấn đề no ấm này.

Chỉ có điều, cậu không bị ánh mắt của Nanncey ép lui như Tạ Linh Y, cậu nhìn thẳng vào ánh nhìn đang muốn xuyên thủng mình, đi đến bàn trà, chạm vào thùng giao hàng màu xanh xen kẽ vàng.

"Vậy thì tôi chọn cái này."

Ra tay trước để có được thứ có lợi.

Phút chốc, hàng loạt thông tin hiện lên trước mắt cậu.

【Chúc mừng người chơi thu hoạch được thân phận: Nhân Viên Giao Đồ Ăn】

★★ Giống với mấy app giao hàng Gờ ap, Beee, Sanh, Sốp pe food VN mình vậy, thường người ta chạy sẽ có thùng giao hàng hoặc túi giữ nhiệt để thuận tiện vừa giao hàng vừa giao đồ ăn nhen.

【Đang tiếp nhận thông tin bối cảnh...】

★★Trong văn học, bối cảnh là toàn bộ không gian và thời gian mà câu chuyện diễn ra. Nói một cách dễ hiểu, bối cảnh chính là “sân khấu” cho mọi hoạt động của câu chuyện. Nó bao gồm khung cảnh tự nhiên, xã hội, lịch sử… nơi nhân vật sinh sống và hành động.

【Bạn là một người cha đơn thân.】

【Do không có một sở trường nào đặc biệt, nên bạn quyết định lựa chọn làm nhân viên giao đồ ăn để nuôi sống đứa con gái bốn tuổi. Bạn vốn định sẽ thuê nhà trong tiểu khu để sống với con gái, nhưng khi đến trước tiểu khu thì bạn phát hiện ra túi tiền đã bị trộm mất rồi, hiện giờ trong túi bạn không còn nổi một đồng.】

【Yêu cầu bạn hãy nỗ lực làm việc!】

Đọc xong thông tin thì Hứa Tri Ngôn sững sờ.

Cha... cha đơn thân? Con gái?

Cậu nhìn khắp xung quanh, không hề có bóng dáng của bạn nhỏ nào cả.

Bên khác, Nanncey chọn cốp dụng cụ sửa chữa, Tạ Linh Y bất đắc dĩ phải chọn cà vẹt nhuốm máu.

"A, cái cà vạt này là nghề quản lý tài sản, tốt quá rồi... hại tôi còn tưởng đây là công cụ giết người nào nữa đó, ấy thế mà vận may lần này  lại thật sự tốt quá."

Nghe Tạ Linh Y thờ phào nhẹ nhõm, Hứa Tri Ngôn nhìn sang thùng giao hàng của mình, một dự cảm không lành dâng lên từ tận đáy lòng.

Cậu ngừng thở, nhẹ tay nhẹ chân mở cái thùng hàng có kích cỡ quá khổ này...

Một mùi thối rữa quái lạ và mùi máu tanh tưởi xộc lên bao trùm cả nơi này trong nháy mắt.

Bên trong thùng giao hàng, có một bé gái khoảng ba, bốn tuổi với một búi tóc sau đầu, cơ thể bé nó cuộn tròn thành một tư thế kỳ dị mà không có bất cứ một con người nào có thể làm được, có rất nhiều khớp xương bị đặt sai vị trí.

Trên mép thùng giao hàng có không ít vết máu bám lại, phần lớn đều đã khô cứng, biến thành màu đen không may mắn.

Thấy thùng giao hàng được mở ra, đứa bé liền ngẩng đầu cười ngọt ngào với Hứa Tri Ngôn như là rất vui mừng.

"Ba ba ~ con tìm được ba rồi! Ba ba giỏi quá đi!"

"..."

Cho dù Hứa Tri Ngôn đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng đứa con gái tiện nghi này sẽ ở bên trong thùng hàng, thì sau khi mở ra cậu cũng khó tránh khỏi bị dọa.

Làn đạn đại khái là không nghĩ đến lại có 'kinh hỉ' khi mở thùng hàng, chủ đề lập tức bị dẫn về với trò chơi.

【Được lắm! Tiểu Bách Vạn lại có loại vận rủi gì đây?】

【Hahahahahahahahahahaha đụ má.】

【Mấy ông xem, Người Mượn Mạng cũng khờ luôn rồi, có phải đã lâu rồi cô ta chưa từng gặp được ai xui hơn mình không?】

【Người Mượn Mạng: Luận xui rủi thì không ai qua được ngài (ngón cái.jpg) 】

【Hahahahaha, người ta chỉ có một cái miệng bao ăn no đủ, Tiểu Bách Vạn đây còn phải nuôi thêm một cái miệng nữa.】

Hứa Tri Ngôn sững sờ, đứng lặng hồi lâu.

Tất cả mọi người đều chọn xong nghề nghiệp, giao diện trò chơi thông báo đã hoàn thành xong nhiệm vụ tiên quyết, rồi nó lại hỏi xem người chơi có muốn khởi động nhiệm vụ tiếp theo luôn hay không.

【Xin hỏi người chơi có muốn kích hoạt nhiệm vụ tiên quyết cuối cùng hay không?】

【Có】 【Không】

Ba người nhìn sang Hứa Tri Ngôn.

Dù sao thì so với nghề nghiệp dịch vụ công ích, quản lý tài sản và thợ máy như bọn họ, thì hình như nghề giao hàng của Hứa Tri Ngôn còn có thêm thành phần gì đó nữa.

Ai ngờ Hứa Tri Ngôn căn bản không đoái hoài đến giao diện trò chơi.

Chỉ thấy cậu xắn tay áo lên, thò tay vào thùng giao hàng kéo bé con lên!

Hứa Tri Ngôn im lặng không nói một lời, trực tiếp ra tay, lấy bé gái rõ ràng không phải con người ra ngoài, để trên mặt đất.

Nhóc con tươi cười rạng rỡ nhìn cậu, miệng không ngừng nói.

"Ba ba! Tối nay chúng ta ăn món gì thế? Con đói quá ba ơi, con muốn ăn thịt..."

"Mày tên là gì?"

Hứa Tri Ngôn dùng tay áo lau chùi vết máu trên mặt nó, cắt ngang lời nói ngày càng điên cuồng của đứa trẻ.

"Con không có tên, ba ơi con..."

"Vậy được, từ nay mày sẽ tên là Hứa Tiểu Hoa." Hứa Tri Ngôn sờ đầu bé gái, khuôn mặt hiền từ, cậu đặt một cái tên cho nhóc con.

Hứa Tri Ngôn làm như không nghe thấy bé gái kêu đói, cậu chăm chú nhìn vào mắt nó, tiếp tục mở miệng.

"Hứa Tiểu Hoa, ba là ba ba của con có đúng không?"

Bé gái nghiêng nghiêng quả đầu, gật gật.

"Dạ đúng thưa ba."

"Tốt lắm, vậy kế đến ba ba sẽ cố gắng hết sức kiếm tiền để mua đồ ăn ngon cho Tiểu Hoa." Giọng nói của Hứa Tri Ngôn dịu dàng, cậu dường như không xem bé gái trước mặt là quái vật.

"...Ba ba là tốt nhất!" Biểu cảm của bé gái không còn khủng khiếp như trước nữa.

Hứa Tri Ngôn đứng dậy, đóng thùng giao hàng bên cạnh lại, rồi quay sang hỏi Hứa Tiểu Hoa tiếp.

"Nếu ba đã là ba ba của con, vậy thì nếu như có người xấu đến đánh ba, thì có phải con nên giúp ba ba đuổi người xấu đó đi không?"

Hứa Tiểu Hoa cảm thấy có gì đó sai sai.

Nhưng lời này nói ra hình như cũng có lý, nên nó chỉ gật gật đầu.

"Ngoan quá." Hứa Tri Ngôn xoa đầu Hứa Tiểu Hoa: "Vậy Tiểu Hoa nhất định phải bảo vệ ba ba cho tốt ó!"

"...Dạ, dạ được?"

Hứa Tiểu Hoa bốn tuổi không có kinh nghiệm làm người hay quái vật gì hết, chỉ biết bắt lấy ống quần của người trước mặt, ngơ ngơ ngác ngác mà nhìn đối phương.





























Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro