(PAT) Chương 95: "Ngon Miệng Như Tôi Đã Nghĩ Vậy" (2)

Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Wattpad: tuyetnhi0753

WP: nhacomeoltn.wordpress.com

***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi

🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hắn nhìn những văn tự trắng đen trên đó, đột nhiên cảm thấy nhàm chán.

Trong đầu hắn hiện giờ đều là hình bóng cậu thanh niên ở bên kia phòng dành cho khách.

Đường ngực, tuyến eo, cẳng chân...

Vẫn còn rất nhiều nơi vẫn chưa kiểm tra được.

Chỉ đợi đêm nay thôi.

Nghĩ rồi lại nghĩ, Bạch Tẫn mất kiên nhẫn úp sách sang một bên, cười nhạt nhìn ra cửa phòng.

Đêm nay, hắn muốn chậm rãi kiểm tra một phen, muốn quan sát tỉ mỉ những chỗ bị quần áo che đậy, để xem liệu những bộ phận đó có còn hoàn mỹ như trong trí tưởng tượng của hắn khi bị lột trần toàn bộ hay không.

Đương nhiên, khoang miệng và những chiếc răng, tất cả đều không thể bỏ qua...

Một tiếng sau.

Nụ cười của Bạch Tẫn trở nên cứng đờ.

Không tới gõ cửa?

Chẳng lẽ lũ quái vật trong phòng dành cho khách không làm theo sự căn dặn của hắn sao?

Nhưng nghĩ đến bản tính nhút nhát của con mồi, Bạch Tẫn không nóng vội nữa, nói không chừng đối phương đang lo lắng sẽ làm phiền hắn, cho nên vẫn đang nhẫn nhịn.

Nhưng lại thêm một tiếng nữa qua đi.

Vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Hắn liếc nhìn đồng hồ, đã gần ba giờ sáng rồi.

Bạch Tẫn có chút đứng ngồi không yên.

Hắn đứng dậy đi quay phòng chủ hai vòng, không hiểu được rốt cuộc là sai sót ở chỗ nào.

Phòng dành cho khách, bên trên chiếc giường êm ái.

Hứa Tri Ngôn đang mơ màng ngủ, trong mơ, cậu đang đếm tiền không ngừng nghỉ, đột nhiên cậu cảm thấy có thứ gì đó nhấc chăn lên rồi kéo mạnh mắt cá chân mình.

Cậu hoảng hốt cảm thấy tiền thật bạc thật ở trong mơ đang dần rời xa mình, cậu đã bị những sợi huyết quản màu đen đẩy xuống đáy sâu của vực thẳm!

Giấc mơ đẹp đã trở thành cơn ác mộng mất rồi!

Chỉ có một chút như vậy mà đã dọa tỉnh Hứa Tri Ngôn.

Cậu ngồi dậy, nhìn cái chăn đang bị kéo đi trong không khí, biểu tình hung ác, giật phắt một cái, rồi hung dữ nói.

"Làm phiền người ta ngủ là sẽ bị trời giáng sét đánh đó! "

"Thằng ngu nào dám kéo chăn của tao? Ngầu như vậy sao ngày mai không đi giao hàng thay tao đi? Tụi mày không biết nỗi khổ của người đi làm công hay sao hả? Đâu ra cái thứ không hiểu chuyện này thế này? "

Dù sao quái vật cũng không dám thật sự ra tay với cậu.

Mắng xong, Hứa Tri Ngôn ngả người, bọc mình lại thành một con nhộng, rồi ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, ánh nắng rọi vào qua ô cửa sổ.

Những đốm nắng li ti tựa mình trên đường mi cong vút của cậu thanh niên, khiến đối phương khó chịu chau mày.

Vừa hay âm thanh báo thức vang lên ngay lúc này.

Hứa Tri Ngôn ngáp dài ngồi thẳng người, cậu nhủ thầm với bản thân, rằng đây là phó bản, cậu phải luôn duy trì cảnh giác.

Không biết có phải là do ngủ không được ngon hay không, mà cậu cứ cảm thấy đau đầu.

Nhưng tiếng hệ thống nhảy nhót liên tục đêm qua vẫn khiến cậu mở giao diện cá nhân lên kiểm tra trước.

Điểm tinh thần lực đã bị giảm đi không ít.

【Họ tên: Hứa Tri Ngôn】

【Trạng thái: Tinh thần sa sút】

【Ngưỡng tinh thần: 0-71】

【Điểm tinh thần hiện tại: 45】

【Đặc tính: Tham Lam】

Xem ra, trong số những con quái vật vô hình trong căn phòng này, có những con khi bị chúng đụng vào thì điểm tinh thần lực sẽ bị giảm, nhưng mỗi lần đều không trừ nhiều, chỉ trừ có 0.1 điểm.

Do đêm qua cậu để mặc cho chúng nó tùy ý động chạm cho nên mới bị giảm nhiều như vậy.

Cậu tức tốc bổ sung đủ điểm tinh thần.

Hứa Tri Ngôn đi vệ sinh cá nhân như thường lệ.

Đợi đến khi cậu từ thang bộ đi xuống căn 1402, thì liền thấy Hứa Tiểu Hoa đang nhiễu nước miếng bò dài bên cửa phòng bếp, cảm xúc nó giằng co, vừa sợ lại vừa thèm.

Hương thơm của thức ăn ngon bay ra từ trong phòng bếp.

Hứa Tri Ngôn nghe tiếng dầu được làm nóng kêu xèo xèo thì liền nuốt một ngụm nước bọt.

Cậu vẫn còn nhớ ước hẹn giữa mình với Bạch Tẫn đó nha.

Bản thân cậu và Hứa Tiểu Hoa sẽ chịu trách nhiệm nấu ăn và dọn dẹp vệ sinh để đổi lại tư cách được ở trong nhà.

Bây giờ vẫn chưa đến 8 giờ, Hứa Tri Ngôn vốn định nhận một đơn giao đồ ăn sáng, rồi sẵn tiện mua một ít đồ ăn trở về.

Chẳng qua, khi suy đi nghĩ lại, thì cậu lại cảm thấy như thế này cũng hợp lý.

Trong phòng bếp này có vô số thức ăn quý hiếm, có mấy loại kể cả khi ở thế giới hiện thực cậu cũng chẳng ăn được mấy lần.

Nếu như chủ nhân của căn hộ này không biết nấu ăn, vậy thì cần gì phải thu thập nhiều nguyên liệu nấu nướng đến như vậy?

Việc này đã xóa đi sự nghi ngờ trong lòng Hứa Tri Ngôn, cậu chắc chắn Bạch Tẫn chính là chủ nhân thật sự của căn hộ 1402.

Mà lúc này, bên trong phòng bếp, có một người đàn ông đi chân trần, đeo tạp dề đang bận bịu nấu bữa sáng.

Thấy Hứa Tri Ngôn đi đến, hắn cũng không tỏ ra vẻ gì bất mãn, mà trái lại còn dịu dàng chỉ sang bàn ăn phía bên cạnh.

"Cậu dậy rồi à? Đúng lúc đến giờ ăn sáng rồi. "

"Được đó! "

Hứa Tri Ngôn gật gật đầu, dường như không có chút khách sáo nào.

Cậu xách Hứa Tiểu Hoa đang bám bên cạnh cửa bếp lên, rồi tìm đại một cái ghế cao cỡ một cái thùng giấy để cho Hứa Tiểu Hoa ngồi.

Sườn cừu áp chảo nóng hổi tươm ra dầu, cơm chiên nấu từ vẹm xanh và tôm nõn to cỡ lòng bàn tay, còn có cả món soup nấm đang tỏa ra mùi hương thơm lừng...

Hứa Tri Ngôn âm thầm cho Bạch Tẫn một ngón tay cái, trong lòng không khỏi nghĩ đến bình hoa xinh đẹp trong nhà cổ.

Mảnh vỡ này biết vẽ, bên A trong nhà cổ cũng biết, vậy có khi nào trên thực tế thì bên A cũng biết nấu ăn hay không?

Có lẽ là do sợ Hứa Tri Ngôn đợi lâu.

Nên khi Bạch Tẫn lần nữa mang đĩa đồ ngọt nướng lên, thì hắn ra hiệu cho bọn họ ăn trước.

Hứa Tri Ngôn cảm thấy ăn trước không phù hợp với thiết lập nhân vật của mình, vì thế cậu lắc đầu từ chối.

Nhưng Hứa Tiểu Hoa đã khó nhịn lắm rồi.

Quái vật nhỏ... bạn nhỏ 4 tuổi đang trong giai đoạn trưởng thành phát triển cơ thể đó!

Vừa nghe ba ba kêu phải đợi thêm, thì nó liền khóc lên oe oe.

"Ba ba, ba ơi... con! Con sắp chết đói đến nơi rồi! Nếu trong vòng một phút mà con không được ăn gì, thì con sẽ chết thật đó hu hu hu hu hu oaa. "

Thế nhưng Hứa Tri Ngôn sẽ không bởi vì thân phận mà chiều hư con quái vật nhỏ này.

Cậu nhìn Hứa Tiểu Hoa đã sắp bắt đầu rơi nước mắt, mỉm cười lắc đầu, thốt ra lời nói lạnh giá ngay khi con gái nghĩ rằng sắp nài nỉ thành công.

"Hứa Tiểu Hoa, con người sẽ không chết trong vòng một phút chỉ vì không được ăn no đâu, con..."

Âm thanh chợt dừng.

Bởi vì giao diện nhiệm vụ đã hiện lên rồi.

【Chúc mừng người chơi kích hoạt nhiệm vụ con ruột! 】

【Nhiệm vụ: Lập tức đút con gái của bạn ăn no! 】

【Phần thưởng: Thời gian chuẩn xác (0.5h) 】

【Phần thưởng: Tình cha +5 】

【Ghi chú: Con gái của bạn đã nhịn đói suốt một đêm, không thể nào nhịn thêm được nữa. 】

【Nhắc nhở: Tuy con bé sẽ không chết nếu không được ăn, nhưng 'nó' sẽ hoán đổi trạng thái. 】

"... Con, con ăn trước vài miếng đi."

Hứa Tri Ngôn ngượng nghịu sửa miệng.

Cậu mỉm cười xin lỗi Bạch Tẫn, rồi tức tốc nhét táo đã bày sẵn trên bàn vào miệng Hứa Tiểu Hoa.

"Con ăn đỡ trước đi, chờ đủ người rồi lại ăn thêm. "

Thân phận hiện giờ của cậu là người cha đơn thân lịch sự, chứ không phải là cha hư dạy con ngỗ nghịch đâu!

Nhìn thấy thời gian được tăng thêm nửa tiếng, Hứa Tri Ngôn cảm thấy ăn xíu táo cũng chằng có gì là sai cả.

Bạch Tẫn nhìn hai cha con tương tác qua lại, không nhịn được mà cười.

Hắn bưng một cái đĩa, đi đến trước mặt Hứa Tri Ngôn, rồi gắp một miếng bánh táo nóng hổi đưa đến trước mặt cậu trai.

"Nếu như là đồ mà cả hai chúng ta đều đã ăn qua rồi, thì nó liền có thể ăn được rồi có đúng không? "

Quả là một con mồi có phép tắc.

Hắn càng lúc càng thêm ưa thích rồi.

Hứa Tiểu Hoa vừa gặm lát táo vừa mong đợi nhìn người cha tiện nghi của mình.

Chỉ cần ba ba ăn một miếng thì nó liền có thể khởi động rồi!

Hai chọi một.

Hứa Tri Ngôn bị ép không có đường lui.

Cậu liếc nhìn miếng bánh vẫn còn bốc hơi nóng, cảm thấy e là chỉ cần cắn một miếng cũng đủ để bị phỏng lưỡi.

Nhưng khí thế của người đàn ông này càng lúc càng trở nên áp bức theo thời gian trôi.

Hứa Tri Ngôn chỉ có thể bình tâm, cẩn thận há miệng, cắn một miếng nho nhỏ ở phần ngoài vỏ bánh.

Rất tốt, không hề bị bỏng chút nào!

Miệng cũng không có dính bất kì thứ gì, không hề chừa lại một kẽ hở để tên biến thái này đụng được vào môi cậu.

Hứa Tri Ngôn tự cho là đã ăn chắc 100%, cậu nhỏ giọng nói: "Xong rồi, tôi ăn xong rồi. "

Tiếng cười nhẹ vọng từ trên đầu xuống.

Cậu ngẩng đầu, liền thấy Bạch Tẫn cầm lấy miếng bánh táo vừa nãy đã đưa sang cho cậu, lựa ngay phần vỏ bánh bị cậu cánh dở mà gặm xuống một phát thật lớn.

Phòng bếp yên tĩnh chỉ còn lại tiếng nhai nuốt của người đàn ông.

Hứa Tri Ngôn bị nhìn đến mất tự nhiên.

Rõ ràng đối phương chỉ đang ăn đồ, nhưng tầm nhìn lại cứ dừng trên người cậu, rồi lại dạo chơi dọc theo cơ thể cậu.

Mãi đến khi bánh táo xuống bụng, thì Bạch Tẫn mới lưu luyến chùi chùi tay.

"Ngon miệng như tôi đã nghĩ vậy. "

Thanh tuyến của hắn có chút lạ lùng, giống như đang nhẫn nhịn điều gì đó.

Hứa Tri Ngôn thu hồi ánh nhìn, nội tâm lăn tăn gợn sóng.

Biến thái quá trời quá đất!

Tên này biến thái thấy mẹ luôn!

Cậu cho rằng mấy tên biến thái như này bình thường chắc chỉ đưa tay ra sờ sờ, chùi miệng các kiểu thôi.

Chẳng ngờ, tuy Bạch Tẫn không hề chạm vào cậu, nhưng ánh mắt lại như mụn độc ăn vào xương, giống như muốn đem cậu lột sạch vậy, đáng sợ lắm đó.

★★Phụ cốt chi thư(附骨之疽): mụn độc ăn vào xương, chỉ: thế lực đối địch xâm nhập/xâm phạm sâu vào trong khó mà diệt trừ.

Mắng nhiếc trong lòng xong, Hứa Tri Ngôn điều chỉnh lại biểu cảm, khôi phục lại trạng thái bình thường.

Đợi sau khi Bạch Tẫn bưng thêm vài món lên, thì thời khắc ăn sáng ấm áp đã đến rồi.

Hứa Tiểu Hoa nào có nhìn thấu thế cục này.

Nó vùi đầu ăn một cách điên cuồng, sự sợ hãi đối với Bạch Tẫn đã bị cơn đói vùi lấp hết thảy.

Hứa Tri Ngôn trò truyện câu được câu không với Bạch Tẫn, ánh mắt khó mà dời khỏi số liệu đang nhảy nhót như điên trên màn hình.

【Tình cha +2】

【Tình cha +2】

【Tình cha +1】

【... 】

Cậu quan sát tỉ mỉ một phen.

Thì ra ăn thịt thì độ hảo cảm sẽ được +2.

Tuy không biết độ hảo cảm của Hứa Tiểu Hoa có ích lợi gì, nhưng cậu dự định sẽ tìm cơ hội vét sạch tủ lạnh nhà Bạch Tẫn.

Dù sao thì, với số tiền lương eo hẹp mà cậu kiếm được, muốn cho con cái ăn thịt cũng khó lắm.

Ngay khi Hứa Tri Ngôn cho rằng bữa sáng sẽ kết thúc một cách êm xuôi như vậy, thì người đàn ông đối diện nhàn nhạt mở miệng.

"Tối qua cậu ngủ ngon chứ? "

Hứa Tri Ngôn cúi đầu, nội tâm nghĩ rốt cuộc cũng đến rồi.

"Không ngon lắm. "

Cậu mím môi, nhỏ nhẹ trả lời, biểu cảm có chút sầu não, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó không được hay ho.

"Đêm qua tôi nằm mơ gặp phải ác mộng, trong mơ có người giành chăn của tôi. "

Quả đầu nghiêng nghiêng, Hứa Tri Ngôn bày ra bộ dạng không hiểu sự đời, trông như thật sự không nhìn ra đó chính là quái vật.

Bạch Tẫn nhìn chằm chằm cậu thanh niên trước mặt một lát.

Như là để xác định xem liệu cậu trai có thật sự không ý thức được là có quái vật hay không, bây giờ thấy vậy liền thôi.

Vừa đến 8 giờ, thì điện thoại của Hứa Tri Ngôn liền kêu ong ong.

【Trợ lý nhận đơn xin hân hạnh được phục vụ bạn... 】

Cậu chỉ tùy ý liếc nhìn một cái, không nhìn kĩ nội dung, rồi cầm điện thoại lên huơ huơ trước mặt Bạch Tẫn và Hứa Tiểu Hoa.

"Tôi phải đi làm rồi. "

"Hai người ở nhà đợi tôi. "

Nhìn Hứa Tiểu Hoa gục đầu xuống, Hứa Tri Ngôn âm thầm lắc đầu.

Nếu không để Hứa Tiểu Hoa ở lại đây làm con tin, thì e là cậu khó lòng mà ra khỏi cánh cửa này.

Trước khi đi, Bạch Tẫn lặng lẽ theo sau.

Hắn vẫn theo lẽ thường mà quàng khăn cho cậu, chỉ là có phần quấn chặt hơn ngày hôm qua.

"Tôi ở nhà đợi cậu. "

"Tôi và con gái cậu cùng chờ cậu trở về. "

Khuôn mặt của người đàn ông rốt cuộc cũng nở nụ cười, nhưng đôi mắt ẩn sau tròng kính lại tràn ra từng tia lạnh lẽo.

Hứa Tri Ngôn mỉm cười gật đầu.

Mãi đến khi ra khỏi cửa, thì nụ cười đó mới mất đi.

Có chút nguy hiểm.

Sao lại cảm thấy cái tên biến thái này nhịn hết nổi rồi?




























Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro