Chương 3: Lời Thề Cuồng Nhiệt

Eden nhìn vào đôi mắt của nàng, sự xao lãng trong hắn như bị dồn nén, dâng lên và cuốn lấy mọi suy nghĩ, như thể ánh nhìn của nàng là sự xét xử cuối cùng.

"Vậy ngươi chọn ta sao?"

Nàng hỏi, âm thanh như cơn gió lạnh lướt qua, mang theo sự nghi ngờ mà chỉ có những kẻ chấp nhận sự thật mới dám đối mặt.

Eden không trả lời ngay lập tức. Hắn chỉ biết nhìn nàng, tâm trí rối bời trong những khúc mắc không thể giải thích.

"Đúng vậy."

Hắn đáp, giọng không còn run rẩy nhưng đầy ám ảnh.

"Ta chọn ngài. Ta sẽ luôn chọn ngài."

"Thật sao?"

Giọng nàng thoáng nghi ngờ, như thể không tin vào những lời hắn vừa thốt ra, nhưng rồi nàng lại cười khẽ, một tiếng cười buồn không thể che giấu. Một tiếng rên nhẹ, thoáng qua, như một lời cảnh cáo đầy sự nhạo báng.

Eden cảm thấy một cơn tê dại chạy dọc sống lưng, từng sợi dây thần kinh căng ra như thể cơ thể hắn đang sắp gãy.

"Xin ngài... xin hãy tin ta."

Hắn khẽ thở dài, giọng đã cứng lại, nhưng ánh mắt thì vẫn không rời khỏi nàng.

"Ta sẽ làm tất cả vì ngài. Ta sẽ cho ngài tất cả, mọi thứ ta có. Chỉ cần... chỉ cần ngài đừng nghi ngờ ta."

Hắn cúi đầu, đôi môi chạm nhẹ vào bàn chân nàng một lần nữa, không phải sự tôn kính thông thường mà là một lời cầu xin mơ hồ, không có lối thoát.

"Xin ngài, xin hãy tin ta."

Hắn thì thầm, và trong khoảnh khắc đó, mọi thứ dường như đổ sụp. Cả thế giới này, cả đức tin đã thề, đã sụp đổ trong lời nói ấy.

"Thật lạ lùng, phải không, Eden?" giọng Seraphina vang lên, nhẹ nhàng nhưng lại sắc lạnh, "Một số kẻ vẫn còn thờ phụng Thần, dù rằng chính ta là kẻ bảo vệ họ..."

"Ta tự hỏi, nếu họ thật sự trung thành, sao họ lại không quỳ xuống hoàn toàn trước ta, trao cả linh hồn mình?"

Giọng nàng như cắt nát từng mảnh hy vọng của hắn, như một cơn gió lạnh lẽo xuyên qua tim, khiến mỗi tế bào trong cơ thể hắn phải co rút lại. Eden cảm thấy một cơn đau âm ỉ lan tỏa trong lòng. Câu hỏi của Seraphina không phải là câu hỏi nữa, mà là một lời nguyền. Nó khắc sâu vào trong hắn, khiến hắn không thể dứt ra. Và hắn biết rằng, dù có muốn hay không, hắn sẽ bị cuốn vào lời nói ấy, như một con chuột mắc kẹt trong cái bẫy mà chính mình không hề hay biết.

"Những kẻ ấy" Eden thì thào, giọng hắn trầm và nhuốm đầy sự phục tùng.

"Họ quá ngốc, bệ hạ. Họ không hiểu rằng, chỉ có người mới là đấng bảo vệ chân chính. Họ thờ phụng Thần, nhưng lại không biết rằng chính người mới là người xứng đáng."

Hắn cúi xuống, đôi tay như tê liệt, siết chặt lấy đôi chân nàng. Miệng hắn rít lên một tiếng thở dài khẽ, rồi hôn nhẹ lên từng ngón chân.

"Ta hiểu, bệ hạ. Ta hiểu rằng người là đấng duy nhất xứng đáng để ta tôn thờ."

"Ta muốn tin rằng họ trung thành, Eden." Giọng Seraphina giờ đây như một tiếng thì thầm lạnh lẽo.

"Nhưng đôi khi, cảm giác cô đơn... đè nặng lên ta."

Nàng dừng lại một khoảnh khắc, rồi tiếp tục, giọng nàng như mơ hồ, nhưng ẩn chứa một thứ cảm xúc mà Eden không thể hiểu hết.

"Ta ước gì có ai đó có thể... 'xóa bỏ' tất cả những nghi ngờ trong lòng ta, những nghi ngờ về sự trung thành của những kẻ đó."

Eden cảm thấy một nỗi đau đớn thấu xương, như thể hắn bị xé toạc từ trong ra ngoài. Hắn đứng đó, bất động, đầu óc quay cuồng với những câu hỏi không thể trả lời, và trong đáy mắt, chỉ có một hình ảnh duy nhất-Seraphina. Chỉ có nàng, và nỗi ám ảnh của nàng đối với hắn, ngập tràn từng tế bào trong cơ thể hắn, khiến hắn không thể bước ra khỏi bóng tối này.

Eden cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc khi nghe những lời này từ Seraphina. Một cảm giác như thể cả cơ thể hắn đang chìm vào bóng tối, mù quáng và không thể thoát ra. Sự khao khát mãnh liệt trỗi dậy trong hắn, hòa cùng với nỗi tuyệt vọng không thể kiềm chế. Từng câu chữ của nàng như nhát dao cắt sâu vào tâm can hắn, khiến hắn không thể dừng lại, không thể thoái lui.

Hắn cảm thấy như bị cuốn vào một vòng xoáy điên cuồng, mỗi bước đi là một bước xa hơn vào vực thẳm của sự hy sinh không lối thoát. Eden không còn là chính mình nữa, hắn không còn là tư tế của Đế chế, không còn là người của đức tin nữa. Tất cả những gì còn lại trong hắn chính là nàng-Seraphina, người mà hắn đã tự thề nguyện sẽ phục tùng, sẽ trao cho nàng tất cả.

"Xin ngài" giọng hắn run rẩy, đôi tay siết chặt lấy cổ chân nàng, như thể muốn chặt đứt mọi lối thoát.

"Ta sẽ làm tất cả. Ta sẽ xóa bỏ mọi nghi ngờ của ngài, sẽ chứng minh lòng trung thành của ta."

Đôi môi hắn đặt lên da thịt nàng một cách cuồng loạn, nỗi khao khát trào dâng trong hắn, không thể kiểm soát nổi. Lưỡi hắn quấn lấy chân nàng, và sự điên cuồng trong ánh mắt hắn không còn che giấu được nữa. Hắn cảm nhận được sự mềm mại của nàng qua từng ngón chân, như thể tất cả những gì hắn cần, chỉ là nàng.

"Ngài sai khiến ta" giọng hắn giờ đây như một lời rên rỉ, "Ta sẽ làm bất cứ điều gì ngài yêu cầu. Ta sẽ chứng minh lòng trung thành của mình với ngài, trong mọi cách có thể."

"Seraphina, xin hãy ra lệnh cho ta"

Hắn thì thầm, giọng nói thấp đến mức chỉ có chính hắn mới nghe được.

"Ta sẽ không để ngài phải cô đơn nữa."

Khi nàng nói những lời đó, Eden cảm thấy như một ngọn lửa thiêu rụi linh hồn hắn. Hắn không còn là người nữa-hắn là một bóng ma, một công cụ, một vật phục tùng không chút phản kháng. "Nếu ngài muốn ta chứng minh sự trung thành," hắn rít lên, ánh mắt điên cuồng, "Ta sẽ đối mặt với những kẻ khiến ngài nghi ngờ. Ta sẽ diệt trừ chúng."

Từng từ, từng chữ như thể một lời tuyên thệ trong sự điên loạn. Hắn không còn nhận ra giới hạn của bản thân nữa, tất cả những gì hắn biết, chỉ có Seraphina. Và nếu cần, hắn sẽ bước vào bóng tối vĩnh hằng để chứng minh rằng hắn xứng đáng được gọi là trung thành.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro