Chap 618: Người của chúng ta đến rồi! (1)

"Rok Soo, cơ thể anh có ổn không?"

Cale bắt đầu suy nghĩ sau khi nghe những gì Lee Soo Hyuk nói với cậu ngay khi anh ấy đến.

'Đây có phải là thời điểm thích hợp để nói với anh ấy không?'

Kim Rok Soo của thế giới này đã đáp lại anh ta.

– Có lẽ anh đang nghĩ về việc nói với anh ấy sau khi chăm sóc con quái vật. Nhưng ai biết khi nào bạn sẽ quay trở lại?

'Điều đó đúng. Nhưng nếu tâm trí anh ấy là một mớ hỗn độn trong trận chiến vì tôi nói cho anh ấy biết sự thật ngay bây giờ thì sao?'

– Soo Hyuk hyung cũng biết là anh khác trước rồi phải không?

Cale nhớ lại những gì Lee Soo Hyuk đã nói với anh vào đêm trước khi họ bắt đầu trận chiến.

'Kim Rok Soo, tôi biết rằng cậu đang che giấu điều gì đó.'

'Cậu vẫn là Kim Rok Soo mà tôi biết trong quá khứ, nhưng tôi biết rằng có điều gì đó đã thay đổi.'

Kim Rok Soo của thế giới này bình tĩnh tiếp tục nói.

– Tôi hiểu tại sao anh lại do dự.

"Pfft."

Cale vô thức cười khúc khích.

Mặc dù Kim Rok Soo của thế giới này chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng Cale nghĩ rằng người duy nhất có thể thực sự hiểu cậu là chính mình.

'Nói cho anh ấy biết thì có lợi.'

- Đúng. Thêm vào đó, Soo Hyuk hyung không phải kiểu người mang một tâm trí hỗn loạn vào trận chiến.

'Đúng.'

Thật có lợi khi nói với anh ấy.

Tuy nhiên, Cale không thể không nghĩ về Lee Soo Hyuk trong thế giới của mình, người đã rời xa cậu từ lâu.

'Tôi cũng cần phải suy nghĩ về tình hình của cậu khi tôi rời đi.'

- Đúng.

Tình hình khi Cale rời khỏi cơ thể này.

Có thể Kim Rok Soo của thế giới này sẽ chiếm lấy cơ thể ngay lập tức, nhưng cũng có thể cậu ấy sẽ ngất đi hay gì đó và mất một thời gian trước khi tỉnh lại trong cơ thể mình.

Sẽ thật tuyệt nếu có ít nhất một người trợ giúp trong trường hợp có chuyện như thế xảy ra.

"Rok Soo."

Cale đã quyết định.

"Vâng, anh?"

"Cơ thể của cậu?"

Cale gật đầu sau khi nghe lại câu hỏi.

Lee Soo Hyuk cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Cale mỉm cười và gật đầu không giống như trước đây.

Tình trạng của Cale đã tốt hơn nhiều so với trước đây.

'Khách quan mà nói, nó vẫn chưa tốt.'

Anh vẫn xanh xao.

Nhưng thực tế là anh ấy không còn co giật hay ho ra máu nữa, đó là một sự nhẹ nhõm.

Cale bắt đầu nói vào lúc đó.

"Thân thể của tôi vẫn chưa ở trong tình trạng tốt."

Giật.

Đôi vai của Lee Soo Hyuk run lên .

'...Tôi nghĩ cậu ấy vẫn ổn kể từ cuộc gặp của chúng ta ở hội trường lớn trước đó.'

Có phải tất cả đều là diễn?

Có phải anh ấy giả vờ không sao vì bận tâm rằng những người khác sẽ lo lắng?

Khuôn mặt của Lee Soo Hyuk hoàn toàn cứng lại sau khi nghe những gì Cale nói tiếp theo.

"Anh Soo Hyuk , thành thật mà nói với anh, tình trạng cơ thể của em đã rất tồi tệ kể từ trước khi em gặp anh ở đây."

Bịch bịch.

Cale từ từ bước đến lan can của tháp canh. Rồi anh nhìn ra xa xăm.

Trời đã sáng.

Ngày của Cale Henituse sắp kết thúc trong thế giới này.

"Rok Soo."

Cale có thể cảm thấy Lee Soo Hyuk tiến lại và đứng bên cạnh mà thậm chí không nhìn vào cậu.

"Có chuyện gì với cơ thể của cậu vậy?"

"Có rất nhiều vấn đề."

Lee Soo Hyuk có một cái cau mày hiếm hoi trên khuôn mặt.

Lee Soo Hyuk và Kim Rok Soo. Lee Soo Hyuk vuốt tóc ra sau và bắt đầu nói tiếp vì lúc này chỉ có hai người họ ở đây.

"Được rồi, kiểu gì-"
"Tôi đoán một lý do rõ ràng cho việc đó là thực tế không phải Kim Rok Soo trong cơ thể này."

Lee Soo Hyuk ngây ra một lúc.

"...Cái gì?"

Anh nghe thấy một giọng nói thờ ơ đáp lại anh.

"Lee Soo Hyuk, tôi đang nói rằng Kim Rok Soo mà anh biết không phải là người sở hữu cơ thể này."

Cạch.

Lee Soo Hyuk đặt tay lên bao kiếm.

Cale lặng lẽ nhìn anh trong khi Lee Soo Hyuk lặng lẽ tháo bao kiếm ra khỏi hông. Rồi anh ta đặt nó ở một bên của tháp canh.

Sau đó anh nhìn về phía Cale.

"Giải thích."

Cale lặng lẽ quan sát Lee Soo Hyuk, người không vũ khí để làm cử chỉ rằng anh ta sẽ lắng nghe những gì Cale nói.

"Tôi."

Cale bắt đầu nói.

"Tôi là Kim Rok Soo mà anh không biết."

Tương tự như việc Kim Rok Soo của thế giới này vẫn còn trẻ, Lee Soo Hyuk ở đây trẻ hơn nhiều so với ký ức cuối cùng mà Cale có về Lee Soo Hyuk.

"Tôi ba mươi sáu tuổi. Không. Tôi đoán bây giờ tôi đã ba mươi tám. Dù sao tôi cũng lớn tuổi hơn anh. Pffft."

Cale cười khúc khích.

"Thực ra tôi là hyung ở đây."

Cale thản nhiên rời mắt khỏi Lee Soo Hyuk, người có lông mày hơi nhướng lên.

Bây giờ đã là đầu tháng mười một.

Làn gió buổi sáng lành lạnh lướt qua má cậu.

Cale bắt đầu chia sẻ câu chuyện của mình.

"Ở thế giới của tôi, khi tôi tròn ba mươi sáu tuổi..."

Sự im lặng lấp đầy khu vực trong giây lát.

Cale sớm bắt đầu nói lại.

"Không còn trưởng nhóm Lee Soo Hyuk nữa."

"Ừm."

Lee Soo Hyuk khẽ thở dài.

"Choi Jung Soo, bà Kim. Anh chị em họ Lee, Park Jin Tae, không có ai ở đó cả."

Cale lại ngừng nói.

Lee Soo Hyuk chỉ lặng lẽ nhìn Cale.

Cuối cùng anh ấy cũng nhận ra sự khác biệt mà anh ấy cảm thấy từ Kim Rok Soo là gì.

Ban đầu anh ấy nghĩ rằng đó là vì Kim Rok Soo đã sử dụng những năng lực rất kỳ lạ được coi là dự đoán.

Anh ấy cũng đã nghĩ rằng đó là vì Kim Rok Soo có vẻ sắc sảo hơn trước và có cách thu hút mọi người đến với cậu ấy không giống như trong quá khứ.

Nhưng tất cả đều sai.

'Đôi mắt đó.'

Đôi mắt đang chuẩn bị cho tương lai và kẻ thù có thể xuất hiện bất cứ lúc nào vô cùng sâu sắc.

Chúng quá sâu để nói rằng chúng là đôi mắt của một chàng trai hai mươi tuổi, ngay cả khi chúng trở nên sâu hơn bởi vì cậu ấy biết một số điều về tương lai.

Chúng quá sâu để nói rằng đó chỉ là do anh ấy biết nhiều thứ.

'Có rất nhiều cảm xúc trong đó.'

Lee Soo Hyuk từng mơ ước trở thành diễn viên phim hành động.

Đó là lý do tại sao anh ấy có thể nói rằng có rất nhiều cảm xúc đằng sau đôi mắt của Kim Rok Soo.

Chúng luôn ở đó.

Sau cùng anh nhận ra điều đó.

Cale cuối cùng cũng bắt đầu nói lại.

"Và tôi là người duy nhất sống sót."

Mọi người đều đã chết.

Nhưng tôi vẫn còn sống.

Lee Soo Hyuk nghĩ rằng Cale trông vô cùng mệt mỏi khi nói điều đó.

Nhưng Cale nhanh chóng đẩy sự mệt mỏi đó ra khỏi mắt. Một lần nữa, một ánh mắt kiên quyết hướng vào Lee Soo Hyuk. (Đoạn này không biết diễn tả sao nữa :v )

Lần đầu tiên Lee Soo Hyuk cảm nhận được tuổi thật của Kim Rok Soo.

'Cậu ấy là người lớn. cậu ấy lớn tuổi hơn mình nhiều.'

Cale không biết Lee Soo Hyuk đang nghĩ gì và chỉ tập trung vào việc giải thích mọi thứ cho Lee Soo Hyuk.

Cale không biết Lee Soo Hyuk đang nghĩ gì và chỉ tập trung vào việc giải thích mọi thứ cho Lee Soo Hyuk.

Không cần phải chia sẻ những mảnh cảm xúc còn đọng lại trong tâm trí anh với Lee Soo Hyuk.

"Một ngày nọ, tôi thức dậy và thấy mình ở trong cơ thể của Kim Rok Soo ở thế giới này. Tôi đã nghĩ rằng mình đã trở về quá khứ, tuy nhiên..."

Nơi này không phải là quá khứ.

"Đó không phải là quá khứ mà là một thế giới khác."

"...Một vũ trụ song song?"

"Vâng, tôi nhận ra rằng đó là một vũ trụ song song. Đây là một Trái đất khác. Nó khác với nơi tôi biết."

Lee Soo Hyuk đã nghĩ rằng giọng nói của Cale khá bình tĩnh.

"Dù sao đi nữa, tôi đã bắt đầu làm mọi thứ có thể làm kể từ khi tôi nhận ra sự thật đó."

Câu đó...

Lee Soo Hyuk có thể cảm nhận được sức nặng của mọi thứ chỉ qua câu nói đó.

Đó là bởi vì anh ấy đã nhìn thấy, nghe thấy hoặc trải nghiệm mọi thứ mà Kim Rok Soo đã làm kể từ đó.

'Dù sao.'

Từ đó không thể giải thích thời gian đã trôi qua.

'Mọi thứ tôi có thể làm.'

Những từ này quá tầm thường để giải thích mọi thứ anh ta đã làm.

"Và một khi chúng ta đánh bại con quái vật Không Cấp này... tôi nghĩ rằng tôi có thể sẽ trở về thế giới của mình sau đó."

Cale chỉ vào trái tim mình.

"Nhân tiện, Rok Soo thực sự đang ở đây. Cậu ấy sẽ trở về. Cậu ấy cũng đang nhìn và nghe thấy cuộc trò chuyện này cũng như mọi thứ đang diễn ra."

Lee Soo Hyuk ngừng cau mày.

Cale nghĩ rằng điều này rất giống Lee Soo Hyuk khi anh ấy tiếp tục nói.

"Lee Soo Hyuk, kể cho anh nghe về tất cả những điều này là điều mà cả hai chúng tôi đã quyết định cùng nhau."

Cale dừng lại ở đó và lặng lẽ quan sát Lee Soo Hyuk.

Anh ấy cũng đang nhìn thẳng vào Cale khi bắt đầu nói.

"Tôi hiểu rồi."

Tất cả những gì cậu nhận lại là câu trả lời ngắn gọn đó.

"Anh không đặt câu hỏi liệu tôi có đang nói dối không?"

"RokSoo."

Lee Soo Hyuk bước đến chỗ Cale.

Bộp.

Sau đó, anh đặt tay lên vai Cale.

Biểu hiện của anh ấy khá nghiêm túc.

"Lee Soo Hyuk cũng là anh của em ở thế giới đó đúng không?"

"...Đúng."

Anh ấy là anh, trưởng nhóm, hình mẫu và là gia đình của cậu.

"Và tôi là anh của Rok Soo ở thế giới này."

Một nụ cười đẹp như tranh vẽ xuất hiện trên khuôn mặt của Lee Soo Hyuk.

"Rok Soo, gọi anh là anh. Thật thô lỗ khi gọi hyung của bạn là 'anh'. Bạn không đồng ý sao?"

"Ha!"

Cale bật ra một tiếng cười ngắn.

– ...Quả nhiên là anh Soo Hyuk.

'Tôi biết, phải không?'

Cale đồng ý với đánh giá của Kim Rok Soo ở thế giới này.

Lee Soo Hyuk tiếp tục nói như thể anh ta không nói gì lạ.

"Tất cả mọi thứ đang xảy ra trên thế giới này. Những thứ như thế này chẳng có gì.

Sau đó anh ta nhặt thanh kiếm của mình lên.

"Rok Soo, anh đã thấy em đã phải vật lộn nhiều như thế nào. Không chỉ anh, tất cả mọi người đã nhìn thấy nó. Làm thế nào chúng ta có thể nghi ngờ em sau tất cả những điều đó?"

Lee Soo Hyuk đã nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt Cale.

Đó là điều không ai có thể làm giả được.

Một người như vậy...

"Em nghĩ rằng anh sẽ hỏi một người đã cố gắng cứu không chỉ anh mà tất cả những người khác ở đây sao?"

Lee Soo Hyuk lắc đầu.

"Anh không thể làm điều đó."
"Anh là thế đó, anh à."

Lee Soo Hyuk gật đầu hài lòng sau khi thấy Cale đã quay lại nói chuyện với mình một cách tôn trọng.

Sau đó anh ta bình luận một cách thờ ơ.

"Làm thế nào anh chết ở thế giới kia?"

Cale thờ ơ đáp lại.

"Anh đã cứu mạng tôi."

Lee Soo Hyuk quay sang Cale.

"Anh đang cứu các thành viên trong nhóm của chúng ta và cả những người khác nữa. Anh đã cứu mọi người ở khắp mọi nơi trước khi rời khỏi thế giới trước khi tôi làm vậy."

"Nghe giống hệt em."

"...Em?"
"Đúng. Đó chính xác là cách em nhìn ngay bây giờ. Em trông như thể sẵn sàng liều chết để cứu người bên cạnh vậy."

'Vì vậy, hãy chăm sóc bản thân mình quá.'

Đó là ý nghĩa đằng sau câu nói của Lee Soo Hyuk.

Nhưng Cale lắc đầu.

"Anh, anh sai rồi."

Lee Soo Hyuk có thể nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Cale.

"Em sẽ sống sót dù có chuyện gì xảy ra."

Giọng nói tự tin của Cale có sức thuyết phục hơn bao giờ hết.

Lee Soo Hyuk lúc đó đã nhận ra điều này.

"Vậy nên anh, dù thế nào cũng hãy sống sót nhé. Anh phải sống sót cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa."

'Tên khốn này muốn mình và em ấy... em ấy muốn mọi người sống sót.'

Lee Soo Hyuk có thể cảm nhận được một sự tận tâm sâu sắc mà anh ấy thậm chí không thể hiểu được.

Đó là lý do tại sao anh ấy trả lời như thế này.

"Tôi dự định sẽ sống sót."

Anh ấy thêm vào mà không chút do dự.

"Tất cả chúng ta cùng nhau."

Lee Soo Hyuk cũng nghiêm túc và Cale, cũng như Kim Rok Soo của thế giới này, có thể cảm nhận được điều đó.

Shaaaaaaaaaaaaa-

Một làn gió ấm hơn trước một chút nhưng vẫn lạnh lướt qua họ.

Cale cảm thấy như thể làn gió đó đang cuốn trôi rất nhiều cảm xúc khác nhau trong anh.

Lee Soo Hyuk bình tĩnh đặt một câu hỏi vào lúc đó.

"Em như thế nào trong thế giới ban đầu ?"

"Mm, em không chắc lắm."

Cale tự hỏi liệu có ổn không khi có một cuộc trò chuyện yên bình như thế này với Lee Soo Hyuk của thế giới này nhưng quyết định trả lời ngay bây giờ.

"Em chỉ sống một cuộc sống bình thường cho đến vài năm trước. Em chỉ làm việc chăm chỉ tại nơi làm việc.

Nhưng sau đó thì...

Cậu đã mở mắt trong một cơ thể mới tên là Cale Henituse và đã sống khoảng hai năm trong cơ thể đó.

Không có nhiều cách để diễn đạt những gì đã xảy ra trong hai năm qua.

Nếu cậu phải chọn một thứ gì đó...

"Mặc dù bây giờ... Ngày nay, việc tiến lên phía trước dễ dàng hơn."

"Thật sự?"

"Vâng, anh."

Cale nhắm mắt lại một lúc.

Kí ức của mấy năm trước lướt qua tâm trí cậu.

"Em có rất nhiều việc cần phải làm."

Rất nhiều thứ không phải là chiến đấu với quái vật đã xuất hiện và ngăn cản anh ta có cuộc sống buông thả.

"Có rất nhiều người đang đợi em."

Quên việc lăn lộn và lười biếng ở nhà đi, có quá nhiều người mà cậu phải gặp.

Ngoài ra.

"...Có rất nhiều người em cũng muốn gặp."

Tại thời điểm đó...

Beeeeeeeeeeep– Beeeeeeeeeeep–

Cale nhìn về phía một phần của tháp canh.

Anh thấy đồng hồ điểm 8 giờ sáng khi chuông báo thức tiếp tục reo.

"Ha."

Cale cười thầm.

"Ha ha, hahahahaha-"

Tiếng cười thầm sau đó biến thành tiếng cười lớn.

"Rok Soo, tại sao em lại đột nhiên cười?"

Lee Soo Hyuk thấy tiếng cười ngẫu nhiên này thật kỳ lạ nhưng anh có thể thấy rằng tiếng cười của Cale khá sảng khoái.

Cale tiếp tục cười khi trả lời câu hỏi.

'Tại sao mình lại cười?'

"Em có thể làm những gì em muốn bây giờ."

8 giờ sáng.

Khoảnh khắc kim phút qua đi từ 8 giờ sáng...

Vào đúng thời điểm đó...

Đùng. Đùng. Đùng.

Cậu có thể nghe thấy mặt đất ầm ầm.

"Em trai!"

Cậu cũng nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi mình.

Cale ngay lập tức nhìn xuống từ tháp canh. Lee Soo Hyuk cũng nhìn xuống.

Họ nhìn thấy một con quái vật với thân hình to lớn.

Alberu Crossman, Dark Tiger , ở bên dưới.

Lee Soo Hyuk có thể nhìn thấy nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của Dark Tiger .

Dark Tiger bắt đầu hét lên.

"Hãy lo liệu mọi thứ và đi!"

"Nghe tuyệt đấy, anh."

Khoảnh khắc Cale trả lời...

Beeeeep- Beeeeeeep–

Họ đã nghe thấy một báo động khẩn cấp.

Đó là một báo động sẽ chỉ kêu lên vì một lý do.

"Nó đến đúng lúc lắm."

Cái đầu màu vàng đã xuất hiện một lần nữa.

Cuối cùng họ cũng sẽ đặt dấu chấm hết cho tên khốn quái vật ghê tởm này.

Cale quay đầu lại và nhìn về phía Lee Soo Hyuk.

"Hãy chiến đấu đi, anh."

Lee Soo Hyuk bắt đầu mỉm cười.

"Ừ, đi thôi. Đi thôi, em trai Rok Soo của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro