Chương 19.

Sáng thứ bảy, lúc 10 giờ mới bắt đầu trận thi đấu chạy tiếp sức nữ 4x100 mét, Lữ Cẩn đã dậy sớm xem giờ và chuẩn bị 9 giờ đi đến sân vận động ngoài trời.

Cô tựa vào bàn ôm gối, gọi: "Đi thôi."

Chu Hoài Hạ từ từ mở mắt, chỉ đạo Lữ Cẩn: "Cậu mở cái kiện hàng chuyển phát nhanh ngoài cửa đi."

Cánh tay phải cô bó bột, kiện hàng kia là chiều hôm qua Lữ Cẩn đi lấy về.

Lữ Cẩn mở hộp chuyển phát nhanh, lấy đồ bên trong ra: "Mũ bảo hiểm?"

Hai chiếc mũ màu vàng nhạt, trông giống như loại mà người đi xe máy thường đội.

Chu Hoài Hạ bước đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn thoáng qua mà không nói gì.

Lữ Cẩn nhanh nhẹn đội mũ cho Chu Hoài Hạ, miệng không quên hỏi: "Cậu mua cái này làm gì?"

"Cái còn lại cậu đội đi." Chu Hoài Hạ dùng tay trái chỉnh lại vị trí mũ bảo hiểm, chậm rãi nói, "Sân vận động cách xa quá, tôi đã mua một chiếc xe điện, đang để dưới lầu."

Hôm qua sau khi nhắc nhở Thẩm Diệc chuyện đó, cô định đi xe buýt về ký túc xá, nhưng vì đại hội thể thao mà cả trường nghỉ, thậm chí có sinh viên từ các trường khác cũng đến tham gia, khiến xe buýt chật kín. Hơn nữa cô hành động chậm nên bị bỏ lại, còn Lữ Cẩn nhanh nhẹn như bò mộng cũng không ở cạnh.

Vậy là Chu Hoài Hạ quyết định đi bộ về.

Khoảng cách quá xa, gần 2 km.

Người bình thường đi mất nửa tiếng, cô đi mất 50 phút!

Thế nên trên đường về, cô đặt mua một chiếc xe điện. Đến 3 giờ chiều nó đã được giao đến.

Nhớ đến Thẩm Diệc, Chu Hoài Hạ cho rằng mình đã hoàn thành trách nhiệm của một người tốt. Trong ảo tưởng của cô, chiếc Ferrari LaFerrari ấy không hề giảm tốc độ. Cô đoán rằng hoặc là xe có vấn đề, hoặc là người lái xe có vấn đề.

Xét đến cảm giác ác ý mơ hồ trong ảo tưởng, cô nghiêng về khả năng người lái gặp vấn đề hơn. Vì vậy, cô vẫn quyết định nhắc nhở một câu. Còn việc đối phương có chịu nghe hay không, hoặc cảm thấy chính bản thân cô mới là người có vấn đề, thì Chu Hoài Hạ cũng không quá bận tâm.

Hơn mấy vạn sinh viên trong trường, lại không cùng học viện, không phải ai cũng có cơ hội gặp lại.

Cô chẳng thể làm gì khác, không lẽ đi trộm xe của người ta để kiểm tra?

"Cậu mua xe kiểu gì mà phải đội loại mũ này?" Lữ Cẩn đội mũ xong, đầy mong đợi, "Tôi lái xe cũng giỏi lắm, nhưng trường hạn chế xe điện chỉ được chạy 35 km/h."

Bên ngoài ký túc xá có khu đỗ xe không lớn, được trường bố trí mái che và cột sạc điện.

Lữ Cẩn hào hứng chạy đến khu đỗ xe, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh, nhanh chóng nhìn thấy một chiếc xe điện màu vàng mới tinh với hình Pikachu, thậm chí còn có đôi tai phản quang.

Nhìn thôi đã biết hợp phong cách của Chu Hoài Hạ.

"Cậu chạy đi đâu thế?" Chu Hoài Hạ đứng ở chỗ một lán xe, gọi với Lữ Cẩn đang đi về phía trước.

Lữ Cẩn quay đầu lại, đương nhiên nói: "Đi lấy xe."

Chu Hoài Hạ nghiêng cằm về phía mình rồi chỉ: "Xe ở đây."

Lữ Cẩn đi đến, nhìn theo hướng cô chỉ: "... Xe này của cậu?"

Đó là một chiếc xe scooter gấp màu xanh đen nhỏ bé chạy bằng điện đang nằm yên.

Chu Hoài Hạ: "Ừ."

Lữ Cẩn: "Mua hai cái mũ bảo hiểm, cuối cùng cậu đi cái này?"

Chu Hoài Hạ nói đầy vẻ đương nhiên: "Đội mũ bảo hiểm là an toàn nhất."

Số tiền này gần bằng hai tháng sinh hoạt phí của cô, giá trị đủ để mua năm chiếc ván trượt điện.

Chu Hoài Hạ cúi người mở khóa, nhấc xe lên, bổ sung: "Tuy rằng nhỏ nhưng có nhiều tính năng, hôm qua tôi đã xem qua."

Cô mở điện thoại, nhấn vài cái, và ngay lập tức chiếc scooter phát ra ánh sáng nhiều màu cùng âm nhạc.

Lữ Cẩn đẩy kính lên, nghĩ ngợi: "Cũng có vẻ không tệ."

Cuối cùng, cả hai đội mũ bảo hiểm, đứng trên chiếc scooter nhỏ, rực rỡ màu sắc, và tiến về sân vận động buổi sáng đầy sương.

Trên đường đi, Lữ Cẩn đứng trên scooter, ấn ga, nhìn bạn học chạy qua bên cạnh, sau một hồi im lặng hỏi: "... Tốc độ có chỉnh nhanh hơn được không?"

Chu Hoài Hạ đầu đội mũ bảo hiểm, tay trái ôm eo Lữ Cẩn: "Tốc độ tối đa chính phủ cho phép là 15 km/h, chúng ta đi 8 phút là đến."

Nhanh hơn cô đi bộ nhiều.

Lữ Cẩn, toàn thân bị che kín: "... Đội mũ bảo hiểm thật ra cũng không cần thiết."

Một chiếc xe thể thao McLaren màu tím từ từ lại gần. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Thẩm Diệc. Anh liếc nhìn chiếc scooter phát sáng và hai chiếc mũ bảo hiểm rồi nói: "Xe của các cô thật... độc đáo."

Nghe giọng nói, Lữ Cẩn quay đầu lại, bị xe thể thao lóe mắt, nhìn người trong xe không quen nhưng vẫn lễ phép trả lời: "Tôi cũng thấy vậy."

Thẩm Diệc giữ tốc độ song song đi cùng các cô, nói với Chu Hoài Hạ: "Này, Chu Hoài Hạ, hôm qua chiếc xe tôi mang đi kiểm tra, họ bảo không có vấn đề."

Chu Hoài Hạ nhíu mày, cô đang đội mũ bảo hiểm mà anh ta vẫn nhận ra? Hơn nữa hôm qua cô chưa nói tên mình.

Lữ Cẩn nghe ra giữa hai người có mối quan hệ không đơn giản, cô nghiêng đầu hỏi: "Hai người quen nhau à?"

Chu Hoài Hạ đáp: "Không quen."

Thẩm Diệc nghe rõ ràng, nhướng mày: "Nhưng hôm qua cô cứu mạng tôi."

Chu Hoài Hạ cuối cùng quay lại đối diện cậu: "Ý anh là gì?"

"Có người động tay động chân vào hệ thống ABS và phanh điện tử," Thẩm Diệc vẫn giữ vẻ ngả ngớn như thể chuyện này không làm anh bận tâm. Anh nói thêm: "À, quên mất, trung tâm kiểm tra đó do người quen tôi mua lại. Thực ra phanh cũng có vấn đề."

Anh hứng thú nhìn Chu Hoài Hạ trên chiếc scooter nhỏ: "Sao cô biết xe có vấn đề?"

Chu Hoài Hạ: "..."

Điều tra tốc độ nhanh vậy?

Đội trưởng Điền Hoằng thì không tính, lại nghĩ ra một lý do, vì sao trên đời này không có ai giống như Lữ Cẩn, tự nghĩ lý do giúp cô.

"Nhìn anh lái siêu xe không vừa mắt, nên nói bừa." Chu Hoài Hạ trả lời qua loa lệ do không muốn tìm cớ, thiếu ngủ khiến cô càng thêm khó chịu.

Nếu giỏi thì báo cảnh sát mà bắt cô.

Cô đâu có làm.

Lữ Cẩn linh hoạt dừng xe: "Đến rồi."

Cô vừa nói xong liền nhanh chóng gỡ chiếc mũ bảo hiểm khỏi đầu mình, sau đó giúp Chu Hoài Hạ tháo mũ xuống.

Chiếc McLaren cũng dừng lại ngay sau đó. Thẩm Diệc bước xuống xe, trên tay cầm hai tấm thiệp mời dát vàng, tiến tới chặn đường hai cô: "Nếu không dự vũ hội tối nay, thì thứ sáu tuần sau đến dự sinh nhật tôi, được không?"

Lữ Cẩn quay lại nhìn khuôn mặt cau có của Chu Hoài Hạ, đẩy gọng kính rồi hỏi với giọng đầy khiêu khích: "Anh là kiểu người dai như đỉa sao?"

Thẩm Diệc nhướng mày, định nói gì đó thì từ phía đối diện một cô gái tóc dài mặc váy trắng chạy tới, gọi tên anh:

"Thẩm Diệc..." Cô gái tóc dài trông thanh tú, ngay khi túm lấy cánh tay anh thì đôi mắt đã ngấn lệ.

Nữ sinh quay sang nhìn phía hai người đứng bên cạnh, cuối cùng nhìn chằm chằm Chu Hoài Hạ: "Vì cô ta, anh mới muốn chia tay với em đúng không?"

Lữ Cẩn nghe vậy, lập tức mở to mắt nhìn.

Thẩm Diệc lập tức thu lại nụ cười. Anh rút tay khỏi cô gái tóc dài, lạnh nhạt nói: "Không phải, Dụ Vũ. Chúng ta đã chia tay từ nửa tháng trước."

Chu Hoài Hạ nhìn cô gái tóc dài, từ từ nhíu mày, rồi lùi lại một bước. Cô bất chợt nhìn thoáng qua Thẩm Diệc, nhanh chóng giơ tay lên che nửa khuôn mặt.

Mặc dù vậy, cô vẫn không thể kìm nén được cơn buồn nôn.

Thẩm Diệc: "?"

Chu Hoài Hạ vừa lùi về phía sau vừa nói với Lữ Cẩn: "Đi... Oẹ... đến đường băng..."

Lữ Cẩn vội chạy lại đỡ Chu Hoài Hạ, một tay cầm hai chiếc mũ bảo hiểm, một tay dìu cô vào sân vận động ngoài trời. Nhìn sắc mặt tái nhợt của bạn mình, cô lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Ra khỏi cửa vào, Chu Hoài Hạ mới dần hồi phục, cô dừng lại cúi người nhắm mắt lại.

Tình yêu quá mức mãnh liệt từ nữ sinh kia truyền sang Chu Hoài Hạ qua một cách kỳ lạ, khiến cô cảm thấy như bị nhét một mớ cảm xúc không thể tiêu hóa nổi vào đầu. Loại cảm giác này không chỉ làm cô ghê tởm mà còn gây ra một nỗi hoảng loạn lạ thường.

Cô gái đó dành cho Thẩm Diệc tình cảm quá mãnh liệt, đến mức truyền thẳng cảm xúc đó cho Chu Hoài Hạ. Cảm giác lạ lẫm và tình yêu cuồng nhiệt ấy đột ngột xâm chiếm đầu óc của cô, khiến cô cảm thấy như bị tấn công mạnh mẽ vào tư duy, những suy nghĩ không ngừng xộc vào, mang lại cảm giác ghê tởm.

Thông thường, cảm xúc của người khác như hỉ nộ ái hận không đủ mãnh liệt để có thể trực tiếp truyền đến Chu Hoài Hạ như vậy.

Đây là lần đầu tiên... cô cảm nhận được cảm xúc ngoài sự ác ý, sợ hãi và phấn khích.

Không có hình ảnh, không có âm thanh, chỉ còn lại cảm xúc.

Sau khoảng mười phút, Chu Hoài Hạ mới có thể xua tan cảm giác cuồng si ấy trong đầu.

Lữ Cẩn vẫn luôn ở bên cạnh: "Cậu muốn đi bệnh viện kiểm tra không?"

Chu Hoài Hạ lắc đầu, sắc mặt tái nhợt đứng dậy: "Chỉ là không ngủ đủ giấc, hơi choáng thôi."

"Cậu trở về nghỉ ngơi đi, không cần vào cổ vũ cho tôi." Lữ Cẩn lo lắng sốt ruột. "Tôi vẫn nghĩ cậu nên kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần nữa. Tôi sẽ nhờ mẹ tôi giúp!"

Chu Hoài Hạ từ chối: "Tôi biết rõ tình trạng của mình, từ nhỏ đã như vậy rồi."

Lữ Cẩn lẩm bẩm: "Nhưng không thể cứ mãi như thế này, chắc chắn có nguyên nhân..."

"Trời sinh." Chu Hoài Hạ nhìn cô bạn mình. "Cậu không có gì muốn hỏi sao?"

Từ những gì Thẩm Diệc nói, Lữ Cẩn chắc hẳn không khó để đoán ra hôm qua Chu Hoài Hạ có thể đã làm gì đó.

Lữ Cẩn biết ý, nhún vai nói: "Cậu không muốn nói thì thôi. Ai mà chẳng có bí mật, miễn là giúp được người khác là được."

Chu Hoài Hạ đột nhiên nhẹ nhàng cúi xuống, cô chậm rãi nói: "Đã nói với cậu từ trước rồi."

Lại là cái kiểu này.

Lữ Cẩn thực sự muốn trợn trắng mắt, cô đặt hai chiếc mũ giáp xuống đất: "Tôi đi khởi động trước, cậu cứ ở đây đợi tôi."

Hôm nay trời nắng ấm áp, ánh mặt trời phủ lên người làm dịu đi cái lạnh, xung quanh không có cơn gió rét nào. Chu Hoài Hạ đứng bên cạnh đường băng, nhìn Lữ Cẩn ở gần vạch xuất phát khởi động cùng đồng đội. Cô ấy là niềm hy vọng số một.

"Bang!"

Tiếng súng lệnh vừa vang lên, tất cả vận động viên tại vạch xuất phát lập tức lao lên chạy.

"Cố lên!"

"Cố lên! Cố lên!"

Hai bên đường băng ngay lập tức rộ lên những tiếng hò reo nhiệt liệt.

Ánh mắt của Chu Hoài Hạ dõi theo Lữ Cẩn, người đang ở vị trí thứ ba. Chỉ trong tích tắc, âm thanh bên tai dường như biến mất, chỉ còn tiếng gió ù ù. Những hình ảnh đường băng màu đỏ cùng bóng người dần nhòa đi, thay vào đó là bầu trời trong xanh với mây trắng trôi lững lờ.

"......"

Chu Hoài Hạ cảm thấy cơ thể như đang nghiêng về phía trước. Theo bản năng, cô cúi xuống nhìn, lại phát hiện mình đang ở rất xa mặt đất. Bên dưới chỉ là một thảm cỏ xanh rộng lớn, còn những tòa nhà và xe cộ thì nhỏ bé lạ thường.

... Là trên mái nhà.

Kỳ lạ thay, ý thức của cô dường như bị mặt đất thu hút mạnh mẽ. Cơ thể cô tiếp tục nghiêng về phía trước, như thể muốn lao xuống. Sự choáng váng dữ dội khiến đầu óc cô quay cuồng. Dù ánh mặt trời vẫn chiếu sáng, nhưng cơ thể cô lại như rơi vào hầm băng lạnh giá.

Chu Hoài Hạ cố gắng cưỡng ép bản thân cúi xuống thêm, muốn nhìn rõ những gì dưới chân. Nhưng toàn thân cô như bị nghìn tấn trọng lượng đè nặng, không thể cử động.

Cô chỉ có thể bất lực cảm nhận cơ thể mình càng lúc càng nghiêng, càng lúc càng gần mặt đất.

Không!

Chu Hoài Hạ gồng mình, bàn tay trái nắm chặt bên hông, cắn chặt răng, cố gắng ngửa người ra sau, từng chút một kéo thân mình trở lại.

Không thể nhảy!

Trong đầu Chu Hoài Hạ chỉ còn lại ý nghĩ duy nhất này. Mắt cô đỏ hoe, mờ đi, nghiến răng kéo thân thể đang muốn rơi xuống trở lại.

Trở về!

Khi cơ thể cô đột ngột ngửa ra sau và ngã xuống, Chu Hoài Hạ nghe thấy tiếng hò reo quen thuộc bên tai. Trong khoảnh khắc mờ nhạt, cô nhìn thấy những người xung quanh một lần nữa xuất hiện bên mình.

"Bạn học, bạn không sao chứ?"

Mọi người xung quanh thấy cô đang đứng yên bỗng ngửa ra sau và ngã xuống, khiến không ít người giật mình, vội vàng chìa tay ra đỡ.

Chu Hoài Hạ không thể phân định được là đau trên cơ thể hay đau trong đầu. Cô đẩy tay mọi người ra, cố gắng loạng choạng đứng dậy, lảo đảo chạy đến nơi ít người hơn. Được nửa đường, cô đưa tay trái lên che miệng, máu tươi rỉ ra từ kẽ ngón tay.

---

[ So tâm ]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro