Chương 26.
"Ngồi đi." Chu Hoài Hạ đứng quá lâu nên thấy mệt, liền ngồi bệt xuống thảm, đồng thời ý bảo cho Khổng Bình cũng ngồi xuống, trông cứ như thể cô mới là chủ nhân căn phòng này vậy.
Khổng Bình hơi sững người trong chốc lát nhưng cuối cùng vẫn theo, ngồi xuống đối diện Chu Hoài Hạ.
"Quá trình phục hồi sau sang chấn thường có một số đặc điểm điển hình, chẳng hạn như bề ngoài cảm xúc ổn định, né tránh đào sâu vào nỗi đau, hoặc xuất hiện tình trạng mất ngủ." Chu Hoài Hạ nhìn về phía Khổng Bình. "Bác sĩ tâm lý của anh hôm nay có nói với anh về những điều này không?"
Nhắc đến chuyện đó, nét mặt Khổng Bình càng lộ vẻ do dự: "Có nói qua, nhưng..."
Chu Hoài Hạ: "Có gì không đúng sao? Anh có thể nói với tôi."
Khổng Bình giải thích: "Cảm xúc của tôi trước giờ vẫn ổn định, tình trạng mất ngủ chỉ xuất hiện sau khi tôi có ý định tự sát."
Anh bị mất ngủ là hậu quả chứ không phải nguyên nhân.
Sợ Chu Hoài Hạ không tin, Khổng Bình bổ sung thêm: "Liên quan đến công việc của tôi, nếu cảm xúc không ổn định thì không thể làm được."
Thực ra, bác sĩ tâm lý nắm rõ tình trạng của Khổng Bình chi tiết hơn nhiều. Tuy nhiên, xét thấy anh từng có vài lần muốn tự sát, bác sĩ nghi ngờ rằng sự ổn định cảm xúc của anh sau tổn thương có thể chỉ là vô thức giả vờ mà thôi.
Khổng Bình muốn giải thích, nhưng lại không thể lý giải được những cơn thôi thúc tự sát gần đây. Anh ta mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ rốt cuộc là sai ở đâu. Nếu Chu Hoài Hạ có thể nhận ra điều mà bác sĩ tâm lý không nhìn thấy, anh ta sẵn sàng thử trao đổi với cô.
Chu Hoài Hạ tiếp tục hỏi: "Vết thương ở tay có ảnh hưởng đến công việc của anh không?"
Nếu vết thương buộc phải giải nghệ, chứng tỏ đôi tay đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong sự nghiệp của anh ta.
Khổng Bình rõ ràng khựng lại.
Chính vào khoảnh khắc ấy, trong đầu anh ta bỗng hiện lên một đoạn ký ức hỗn loạn và truyền nó sang Chu Hoài Hạ.
Trong hình ảnh đó, Khổng Bình mặc quân phục tác chiến, bị người ta mạnh tay đè xuống giữa bãi cỏ dại. Khẩu súng trường nhắm bắn của anh đã rơi xuống phía trước, ngay cả gương mặt cũng bị ép sát xuống đất đến mức không thể nhúc nhích. Tiếp đó, tay phải của anh bị ai đó dùng một tảng đá đập mạnh xuống. Cơn đau nhói bén ngót khiến đầu óc anh tê dại, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khàn đặc. Anh điên cuồng giãy giụa, nhưng bàn chân giẫm chặt trên lưng đã hoàn toàn khóa chặt mọi nỗ lực phản kháng. Khổng Bình cố sức quay đầu sang phải, chỉ kịp nhìn thấy trên tai kẻ ra tay có ba vòng khuyên vàng, sau đó liền bị cú đá mạnh vào lưng làm cho choáng váng bất tỉnh.
Ngồi trên thảm, Chu Hoài Hạ gần như cảm nhận được nỗi đau đó như thể chính mình đang trải qua. Bàn tay phải bị cố định trong nẹp của cô khẽ run rẩy, nhưng Khổng Bình người đang chìm đắm trong ký ức của chính mình, lại không hề phát hiện ra điều đó.
Cô hơi nghiêng đầu, khẽ chớp mắt, rồi một lần nữa nhìn về phía Khổng Bình, anh ta là một tay súng bắn tỉa?
Hiển nhiên sau khi bị đánh ngất, đối phương cũng không bỏ qua cánh tay còn lại của anh ta. Toàn bộ hành vi này tràn ngập ác ý của một cuộc trả thù nhằm vào một tay súng bắn tỉa.
"Có ảnh hưởng." Trong lòng Khổng Bình xuất hiện một dao động cảm xúc dữ dội, nhưng rất nhanh chóng, anh lại trở về trạng thái bình tĩnh. Giọng anh có chút tiếc nuối: "Sau này không thể tiếp tục công việc đó nữa."
Lạ thật, khi nhắc đến chấn thương cảm xúc của Khổng Bình dao động mạnh đến mức khiến Chu Hoài Hạ "nhìn thấy" ký ức của anh ta. Nhưng khi anh ta nói về ý định tự sát, lại hoàn toàn không có bất kỳ cảm xúc nào?
Đến giờ phút này, anh ta cũng không có né tránh việc giao tiếp xã hội, thậm chí còn chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Chu Hoài Hạ nghĩ không ra.
Nhưng bác sĩ tâm lý nhận định rằng anh ta có thể đang che giấu khả năng tự phục hồi cũng không phải là không có lý.
Nỗi đau trong lòng Khổng Bình vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nếu không anh ta đã không nhắc đến sự kiện kia và ngay lập tức hồi tưởng lại hình ảnh đó. Cảm xúc mãnh liệt đến mức đủ để khiến cô "nhìn thấy," nhưng anh ta lại có thể nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường.
Điều này phù hợp với phán đoán về sự bất ổn cảm xúc.
Tuy nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng anh ta có năng lực kiểm soát cảm xúc mạnh mẽ, vì dù sao nghề nghiệp của anh ta cũng đặc thù.
Vì thế, Chu Hoài Hạ tiếp lời Khổng Bình, như thể chỉ tò mò mà thuận miệng hỏi: "Trước đây, anh làm công việc đó thế nào?"
Trên mặt Khổng Bình hiện lên chút kiêu hãnh, đôi mắt sáng rực, cực kỳ chắc chắn nói: "Rất tốt."
Anh ta liếc nhìn đôi tay của mình: "Mặc dù bây giờ không còn được như trước, nhưng trước kia không ai có thể sánh với tôi."
Khổng Bình giơ tay, chỉ vào đầu mình: "Nơi này, trực giác của tôi vĩnh viễn mạnh hơn bất kỳ ai khác."
Chu Hoài Hạ thầm nghĩ: Thì ra là vậy, xem ra anh ta có thiên phú bẩm sinh, khó trách lại có thể dễ dàng nhận ra lời nói dối của cô trước đó.
"Tay anh có thể hồi phục hay không?" Chu Hoài Hạ hỏi, ánh mắt cô lướt qua đôi tay anh ta. Với vết thương nghiêm trọng như vậy, dù Khổng Bình có hồi phục tốt đến đâu, cũng không thể tiếp tục làm xạ thủ bắn tỉa. Dù thiên phú có giỏi đến mức nào, từ nay về sau anh ta cũng chỉ có thể mắc kẹt trong thân thể này.
Nếu là một bác sĩ tâm lý thực sự, có lẽ họ sẽ không chọn hỏi câu này vào lúc này để kích thích anh ta, nhưng cô muốn biết cảm xúc thật sự của anh ta sau khi bị tổn thương.
Chu Hoài Hạ mơ hồ có một linh cảm, từ những đoạn ký ức ngắn ngủi mà cô vừa cảm nhận được từ Khổng Bình, có vẻ như... mối liên kết giữa hai người họ vẫn chưa bị cắt đứt. Có lẽ... cô vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc của anh ta.
"Nếu kiên trì điều trị phục hồi sau này, có khả năng tôi sẽ lấy lại được khả năng cầm nắm bình thường." Khổng Bình cúi đầu nhìn đôi tay mình, mở ra rồi lại nắm chặt, hai tay tạo thành hình khẩu súng ở mức độ không đồng đều. Anh ta cười khổ một tiếng, lẩm bẩm: "Mỗi khi nắm chặt thứ gì đó, tôi đều làm ra động tác này. Như thể nó đang nhắc nhở tôi về quá khứ. Tôi rất muốn hồi phục thật nhanh."
Nỗi đau, tiếc nuối và sự không cam lòng đồng loạt dội thẳng vào Chu Hoài Hạ. Quá khứ huy hoàng giờ đã tan biến, thiên phú từng là niềm tự hào giờ lại trở thành gông xiềng kéo anh ta xuống vực sâu bóng tối. Nhưng đồng thời, trong đó còn có một ý chí mạnh mẽ đến mức không thể xem nhẹ-ý chí kiên cường, không bao giờ chịu khuất phục.
Chu Hoài Hạ quay mặt đi, giơ tay nhéo nhẹ sống mũi để che giấu sự chấn động mãnh liệt trong lòng. Cô lặng lẽ thở ra một hơi, rồi lại một lần nữa nhìn về phía người đàn ông ngoài ba mươi tuổi trước mặt. Dù mới vừa trải qua một lần tự sát, trong mắt anh ta, ngoài sự mơ hồ ra, chỉ còn lại vẻ bình tĩnh và kiên cường đến cứng rắn.
Một người như vậy, tuyệt đối không thể nào tự sát.
Rốt cuộc là có điều gì không đúng?
Chu Hoài Hạ bắt đầu hối hận. Trong những lần tự sát trước đây, toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn vào việc thoát khỏi tình thế nguy hiểm, hoàn toàn không để ý đến trạng thái ý thức của Khổng Bình. Nếu khi đó cô không thoát ra vội, có lẽ đã có thể phát hiện ra manh mối nào đó.
"Thẩm Diệc, anh có thể đi làm thủ tục nhập viện." Chu Hoài Hạ đột nhiên nói.
Vừa mới gạt bỏ suy nghĩ về hình bóng mạnh mẽ đang tự mình khiêng xe lăn đuổi theo phía trước, Thẩm Diệc ngơ ngác: "Hả?"
"Ở tại An Nhã Uyển." Chu Hoài Hạ hỏi Khổng Bình: "Phòng bên cạnh đều có người ở chứ?"
Chủ đề của cô thay đổi quá nhanh khiến Khổng Bình không kịp phản ứng, ngơ ngác đáp: "Phòng 106 không có ai."
"Thẩm Diệc, anh sẽ ở phòng 106." Chu Hoài Hạ đứng dậy, bước đến cửa phòng, mở cửa nhìn khóa, rồi quay lại chỉ vào Khổng Bình: "Nếu anh ta có ý định tự sát, anh hãy ngăn lại."
Khóa điện tử đối với anh chắc không thành vấn đề.
Khổng Bình và Thẩm Diệc liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy khó hiểu.
Chu Hoài Hạ đóng cửa, quay lại nói với Khổng Bình: "Mấy ngày tới tôi sẽ tìm giáo viên để hỏi thêm về tình trạng của anh, đề phòng bất trắc, nên anh ấy sẽ ở phòng bên cạnh."
Trong đầu Khổng Bình đầy nghi vấn, ánh mắt dừng trên đôi chân của Thẩm Diệc đang đung đưa, cuối cùng cũng hỏi ra thắc mắc bấy lâu nay: "Bạn trai cô chân... không phải bị gãy rồi sao?"
"Đúng, đã bị gãy." Chu Hoài Hạ mặt không đổi sắc thản nhiên đáp. "Việc này xảy ra mấy tháng trước, giờ anh ấy có thể đứng trong một thời gian ngắn, nhưng vẫn cần phục hồi chức năng."
"Mấy ngày tới, cứ để anh ấy ở bên cạnh anh, nếu có chuyện gì đột xuất, anh ấy có thể giúp đỡ." Chu Hoài Hạ nhìn về phía Khổng Bình. "Ngày mai tiếp tục kiểm tra, thứ bảy tôi sẽ quay lại thăm hai người."
Lữ Cẩn rất biết ý, bước ra ban công, đẩy xe lăn vào và đặt trước mặt Thẩm Diệc.
"......" Thẩm Diệc im lặng đứng dậy, ngồi lại lên xe lăn.
Chu Hoài Hạ cúi đầu, gọi điện cho nhân viên công tác của viện dưỡng lão mà trước đó đã giới thiệu với họ: "Xin chào, chúng tôi muốn làm thủ tục nhập viện. Đúng, đã chọn xong, muốn ở phòng 106 An Nhã Uyển. Không cần đâu, chúng tôi đã ở bên trong rồi."
"À đúng rồi, chúng tôi không cẩn thận làm vỡ cửa kính ban công phòng 105. Khi quẹt thẻ thanh toán, có thể trừ luôn khoản này giúp chúng tôi không?" Chu Hoài Hạ thản nhiên nói. "Làm phiền giúp sửa lại phòng 105 sớm nhé."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi vẫn giữ giọng lịch sự trả lời: "Được, chúng tôi sẽ cử kỹ sư sửa chữa qua ngay."
Chu Hoài Hạ cúp máy, quay sang Khổng Bình: "Xin lỗi, chúng tôi phải qua phòng 106 để làm thủ tục. Anh cứ nghỉ ngơi trước, tạm thời đừng suy nghĩ nhiều."
Nói xong, cô xoay người định rời đi, nhưng đột nhiên quay lại, đi về phía Khổng Bình: "À xin lỗi, anh có thể cởi giày ra một chút không?"
Khổng Bình ngạc nhiên: "Hả?"
Chu Hoài Hạ chỉ vào chân trái của anh ta: "Tôi muốn xem ngón cái của anh."
Dù yêu cầu này có hơi kỳ lạ, nhưng giọng điệu đầy lý lẽ của cô khiến Khổng Bình làm theo một cách vô thức.
Chu Hoài Hạ nhìn đốm đen quen thuộc trên ngón chân cái, gật đầu xác nhận-quả nhiên Khổng Bình chính là người đã tự sát ba lần trước.
"Anh nghỉ ngơi đi." Chu Hoài Hạ lễ phép nói. "Chúng tôi đi làm thủ tục đây."
Khổng Bình vẫn cầm chiếc tất trên tay, im lặng nhìn ba người thản nhiên rời khỏi phòng 105.
Cửa vừa đóng lại, Thẩm Diệc lập tức đẩy xe lăn sang phòng bên cạnh, hạ giọng hỏi: "Sao tự nhiên lại muốn tôi nằm viện?"
"Anh ta có khả năng sẽ còn tự sát." Chu Hoài Hạ lấy điện thoại ra, "Có chuyện gì tôi sẽ gọi điện, anh lập tức xông vào."
Thẩm Diệc báo số điện thoại, tiện thể thêm WeChat của cô, rồi thấp giọng hỏi: "Chuyện của Khổng Bình là sao vậy?"
Chu Hoài Hạ lướt điện thoại, kéo nhóm chat ba người, chậm rãi nói: "Nghi ngờ bị trúng tà."
Thẩm Diệc cứng đờ, ngẩng đầu: "Trúng... tà?"
Không phải chứ, trên đời này thực sự có ma quỷ sao?
"Vậy tôi có cần bùa hộ mệnh để bảo mệnh không?" Thẩm Diệc vội vươn tay về phía Chu Hoài Hạ, "Cô có không? Chắc chắn có."
Chu Hoài Hạ mặt không cảm xúc giơ hai ngón tay trái lên, sau đó vẽ vài nét kỳ quái trong lòng bàn tay anh: "Xong."
"..." Lữ Cẩn đứng bên cạnh lắc đầu, lặng lẽ đổi tên nhóm chat thành Lục Quy Mao*.
* Lục Quy Mao (nghĩa bóng): Nó mang ý nghĩa tương tự như các cụm từ "quái dị", "dị biệt", "không giống ai".
Thẩm Diệc bỗng cảm thấy có gì đó sai sai: "Chu Hoài Hạ, sao cô không vào viện?"
Chân anh vẫn bình thường, nhưng tay cô mới không lành lặn gì!
"Lúc đầu đã nói với bảo vệ rằng bạn trai bị gãy chân." Lữ Cẩn trả lời trước, "Hơn nữa bệnh án của anh cũng đã được nhập vào rồi."
Thẩm Diệc nói: "Tôi có thể nhập thêm bệnh án của Chu Hoài Hạ mà, cô ấy cũng ở đây, có chuyện gì cũng không cần gọi điện thoại."
Chu Hoài Hạ cúi đầu nhìn Thẩm Diệc, lạnh nhạt nói: "Mai là thứ Hai, tôi phải đi học."
Thẩm Diệc: "?"
Hắn khiếp sợ: "Tôi cũng là sinh viên đấy!"
Chu Hoài Hạ: "Anh có đi học không?"
"..." Thẩm Diệc hắng giọng: "Thỉnh thoảng có trốn vài tiết thôi."
Chu Hoài Hạ nhìn anh từ trên xuống dưới: "Anh vừa bị bạn gái bắt cóc, giảng viên chắc chắn sẽ thông cảm nếu anh xin nghỉ dưỡng sức."
Thẩm Diệc: "... Bạn gái cũ, cảm ơn."
Nhân viên của viện điều dưỡng đến rất nhanh, dẫn theo kỹ sư bảo trì. Một nhóm đi tháo cửa kính ở phòng 105, hai nhân viên khác thì mang theo hợp đồng và chìa khóa đến phòng 106.
"Thẻ có thể quẹt trong ba tháng." Thẩm Diệc ngồi trên xe lăn, bắt bẻ: "Nhưng tôi muốn ở lại viện điều dưỡng một thời gian trước, quen với môi trường rồi mới lập kế hoạch phục hồi chức năng."
Nhân viên hơi chần chừ: "Nhưng chân của ngài... không nên để trì hoãn quá lâu."
Thẩm Diệc "chậc" một tiếng: "Chân của tôi, tôi tự biết rõ. Hai tuần sau các anh hãy quay lại giúp tôi lập kế hoạch phục hồi."
Hợp đồng nhanh chóng được ký kết, chìa khóa phòng 106 thuộc về Thẩm Diệc.
"Chúng tôi đi trước đây." Lữ Cẩn cầm chìa khóa xe, hỏi: "Xe anh thường đỗ ở đâu?"
Thẩm Diệc phất tay: "Các cô thích đỗ đâu thì đỗ, thứ Bảy nhớ đến thăm tôi."
Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, Thẩm Diệc mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Sáng nay anh tìm họ đến làm gì nhỉ? Sao cuối cùng lại thành ra nằm viện thế này?
---
Hai người thuận lợi lái xe rời khỏi viện điều dưỡng Tùng Sơn, Lữ Cẩn nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Chu Hoài Hạ có vẻ mệt mỏi, liền hỏi: "Khổng Bình bị sao vậy?"
Chu Hoài Hạ nói đơn giản: "Hắn không phải kiểu người sẽ tự sát."
"Nhưng cậu vẫn nghĩ hắn sẽ tự sát?" Lữ Cẩn nghi ngờ, "Nên mới để Thẩm Diệc trông chừng?"
Chu Hoài Hạ nhìn ra hàng cây lùi dần ngoài cửa sổ: "Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu hắn còn chưa chết, chắc chắn sẽ lại có chuyện."
Lữ Cẩn: "Cậu ngủ một lát đi, đến trường tôi gọi dậy."
---
Lữ Cẩn lái xe không quá thành thạo, mới có bằng lái nửa năm. Hơn nữa, đây lại là siêu xe của người khác, nên cô lái rất chậm. Xuống đoạn đường đèo quanh co, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Từ đây đến Đại học S phải đi qua toàn bộ khu Tây Thành, trong đó có khu trung tâm sầm uất. Có lẽ vì chiếc xe quá đắt tiền, những xe khác trên đường đều giữ khoảng cách với cô.
Phía trước là đèn đỏ rẽ phải, Lữ Cẩn kịp thời phanh lại, dừng xe ngay vạch chờ rẽ phải. Nhìn qua kính chiếu hậu, cô thấy Chu Hoài Hạ đã ngủ, trên người vẫn còn vết máu khô.
Đèn xanh thẳng tiến chuyển sang vàng, đèn đỏ rẽ phải đổi thành xanh. Một người phụ nữ xách túi, cúi đầu vội vã băng qua đường. Lữ Cẩn nhấn phanh, chờ người đó đi qua.
Đúng lúc này, một chiếc SUV từ làn thẳng tiến bỗng tăng tốc, định vượt đèn đỏ, lao về phía đối diện-và đâm thẳng vào người phụ nữ trên vạch sang đường.
Người phụ nữ bị hất văng ra xa.
Lữ Cẩn đột ngột quay đầu, chỉ kịp thấy một bóng mờ lao vụt qua: "Đệch!"
Ghế sau, Chu Hoài Hạ bị đánh thức: "Sao thế?"
---
Thẩm bạch Mao: Tôi có phải bị lừa không? [sụp đổ] [meme hề]
Còn có canh một~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro