Chương 39

“Alo.” Chu Hoài Hạ đứng trên cầu nhỏ ở khu hồ nhân tạo, áp điện thoại vào tai, “Đội trưởng Điền.”

Điền Hoằng vừa đến nhà cha mẹ chúc Tết, nhìn thấy số điện thoại gọi đến thì không khỏi ngạc nhiên: “Chu Hoài Hạ?”

“Vâng.” Chu Hoài Hạ nhìn xuống mặt đất, bước xuống cầu, “Chú có rảnh không? Cháu muốn nhờ chú đến thành Lâm Cảng một chuyến.”

Quê nhà của Chu Hoài Hạ ở thành phố A, không phải thành Lâm Cảng.

Điền Hoằng lập tức giơ tay chào gia đình rồi quay người đi ra ngoài: “Lâm Cảng? Có chuyện gì vậy?”

“…… Cháu muốn tìm một người.” Chu Hoài Hạ đi về nhà, “Trước đây chú từng nói đây là số điện thoại cá nhân của chú.”

Nếu là số điện thoại cá nhân, vậy không phải cảnh sát hình sự.

Cô cũng không cần giải thích quá nhiều.

“Đúng vậy, cháu……” Điền Hoằng cầm điện thoại, im lặng một lúc lâu, sau đó hỏi: “Được rồi, khi nào chúng ta đi Lâm Cảng?”

Chu Hoài Hạ mở cửa phòng, lấy ba lô, nhét vào một bộ quần áo: “Ngay bây giờ.”

“…… Được.” Điền Hoằng đồng ý, “Tôi sẽ đặt chuyến bay sớm nhất.”

Cúp điện thoại xong, ông quay lại nói với vợ: “Anh có chút việc cần giải quyết, mấy ngày tới có lẽ sẽ không về.”

Vợ ông gật đầu, rõ ràng đã quen với việc ông rời đi trong dịp Tết, cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ là công việc trong đội.

Ra khỏi nhà, Điền Hoằng lập tức gọi điện thoại cho đồng đội: “Tôi sẽ rời thành phố vài ngày, có việc thì tìm người khác.”

……

Nhóm trò chuyện Tuổi trẻ là phải phấn đấu.

Đừng có nằm mộng: 【 Ra ngoài làm việc không? @Tiểu Lữ rất bận @Bạch Mao làm sao vậy 】

Bạch Mao làm sao vậy: 【 Làm, việc gì vậy? 】

Đừng có nằm mộng: 【 Đi Lâm Cảng tìm người, ngay bây giờ. 】

Tiểu Lữ rất bận: 【 Tôi đi thu dọn hành lý. 】

Bạch Mao làm sao vậy: 【 Không cần mua vé, lát nữa tôi đưa cô lên cùng phi cơ @Tiểu Lữ rất bận 】

Tiểu Lữ rất bận: 【 Cảm ơn đại ca. 】

Một tiếng sau, Lữ Cẩn nhận được điện thoại của Thẩm Diệc.

“Tôi đang ở sân thượng, cô lên đây.”

“Sân thượng nào?” Lữ Cẩn vừa thu dọn hành lý xong, khó hiểu không biết sao anh ta lại tiếp người trên sân thượng.

Bên kia gió rất lớn, Thẩm Diệc nói to: “Toà nhà cao đối diện khu nhà cậu, tôi đang ở đậu trực thăng trên đó.”

Lữ Cẩn: “……”

Thẩm Diệc: “Toà nhà đó là của nhà tôi, cứ đi lên, sẽ có người bấm thang máy cho cô.”

Lữ Cẩn: “……”

Giáo sư Lữ thấy con gái kéo vali ra ngoài: “Đi đâu thế? Không ăn Tết với nhà à?”

Lữ Cẩn lắc đầu: “Năm ngoái chúc Tết rồi, năm nay con phải đi cứu thế giới.”

Giáo sư Lữ cười nhạt: “Cái bệnh tuổi teen này bao giờ mới khỏi?”

Lữ Cẩn mắt điếc tai ngơ, kéo vali ra khỏi nhà: “Con đi Lâm Cảng, mấy ngày nữa về.”

Giáo sư Lữ nhíu mày: “Đi đường cẩn thận.”

Tại bãi đáp trực thăng của toà nhà thương mại đối diện, Lữ Cẩn đưa vali cho nhân viên. Người kia định xách lên chuẩn bị đưa lên trực thăng, nhưng không ngờ nó quá nặng, lảo đảo suýt chút nữa bị té ngã.

Thẩm Diệc vươn tay kéo cô lên trực thăng, hỏi: “Cô nhét gì trong đó mà còn nặng hơn cả vali tôi?”

Lữ Cẩn: “Sách.”

Thẩm Diệc cạn lời: “Không thể học qua tài liệu điện tử à?”

Lữ Cẩn kiên quyết từ chối: “Không được, không có cảm giác.”

“Hết nói nổi, tuỳ cô.” Chờ vali được đưa lên xong, Thẩm Diệc vỗ vai người phi công phía trước, hô lên: “Đi thôi.”

Lữ Cẩn tò mò nhìn trực thăng cất cánh, quay đầu hỏi Thẩm Diệc: “Chúng ta bay đến sân bay à?”

Thẩm Diệc lắc đầu: “Chúng ta bay thẳng đến thành Lâm Cảng, đổi giữa hai sân bay chỉ tổ tốn thời gian.”

Thành Lâm Cảng nằm ngay bên cạnh thành phố S.

Nếu không phải vì việc vượt qua tuyến đường hàng không yêu cầu phải xin phép Cục Quản lý Hàng không, bọn họ đã có thể bay sớm.

Bạch Mao làm sao vậy: 【Vịnh Lâm Cảng số 3, nhà tôi @Đừng có nằm mộng】

Đừng có nằm mộng: 【…… Biết rồi, lên máy bay đi, lát nữa gặp.】

Hai tiếng sau, Chu Hoài Hạ đến sân bay, vừa ra đến cổng liền nhìn thấy Điền Hoằng đang đợi sẵn.

“Đội trưởng Điền.” Chu Hoài Hạ tay siết quái túi, gật đầu chào Điền Hoằng.

Điền Hoằng hỏi: “Cháu muốn tìm ai?”

Chu Hoài Hạ đáp: “Một bé gái, khoảng chừng năm tuổi, cô bé.... Cháu muốn xác nhận tình trạng của cô bé.”

Đêm qua, qua lớp kính xe, ngoài màn pháo hoa trên cầu lớn của Lâm Cảng, cô còn thoáng thấy biển số xe cứu thương đi ngang qua, những biển số đó xác nhận rằng chiếc xe cứu thương lúc ấy đang ở trong thành Lâm Cảng.

Hai người ra khỏi sân bay, bắt taxi đến Vịnh Lâm Cảng số 3.

“Khoan đã, không phải là thành Lâm Cảnh số...?” Điền Hoằng nói được nửa câu thì bỗng giật mình, “Thẩm Diệc cũng đến à?”

“Vâng, cả Thẩm Diệc và Lữ Cẩn đều ở đây.” Chu Hoài Hạ tựa vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, đang dần chìm vào giấc ngủ, “Đội trưởng Điền, đến nơi thì gọi cháu.”

Điền Hoằng nhìn cô một cái, cũng không quá để ý, ngày Tết thức đêm là chuyện bình thường, nên ông nói được.

Năm mươi phút sau, hai người xuống xe, đứng trước cổng chính một khu biệt thự xa hoa. Từ đây có thể nhìn bao quát toàn bộ thành Lâm Cảng.

“Họ đến rồi.” Chu Hoài Hạ nhìn tin nhắn trong nhóm cách đây một giờ, sau đó bước lên bấm chuông cửa.

Quản gia bên trong mở cửa, dẫn hai người vào.

“Chu Hoài Hạ, cuối cùng cô cũng đến……” Thẩm Diệc nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền chạy ra đón, tay áo xắn cao, trông có vẻ vô cùng hào hứng, giống như chuẩn bị làm chuyện lớn, nhưng ngay khi thấy Điền Hoằng phía sau Chu Hoài Hạ, anh lập tức khựng chân lại, sắc mặt biến đổi rõ rệt, “Đội trưởng Điền?”

Mình còn chưa bắt đầu phạm pháp mà? Sao đã có người đến bắt rồi?

Chẳng lẽ tin nhắn của Chu Hoài Hạ trong nhóm trước đó là cái bẫy cho đội trưởng Điền tóm gọn?

“Đội trưởng Điền đến giúp đỡ.” Chu Hoài Hạ nghiêng mặt bổ sung thêm, “Nhưng là bí mật.”

Đầu óc Thẩm Diệc nhanh chóng suy nghĩ, rồi chợt hai mắt sáng lên, anh lập tức bưng một đĩa trái cây đến, cung kính đưa tới trước mặt Điền Hoằng: “Đội trưởng Điền, chú ăn trái cây đi!”

Quả nhiên, đội trưởng Điền cũng không phải người nghiêm túc như vẻ bề ngoài.

Trước đây khi ở viện điều dưỡng, anh đã nhận ra điều đó!

Điền Hoằng cầm lấy một miếng trái cây trông đắt tiền nhất, vừa ăn vừa nhìn quanh phòng khách, rồi hỏi: “Lữ Cẩn đâu?”

“Cô ấy à?” Thẩm Diệc chỉ lên lầu hai, “Đang học trong thư phòng.”

Điền Hoằng suýt nữa sặc: “Học?”

Tết nhất rồi, còn đang lén lút tụ tập chưa biết làm gì, mà Lữ Cẩn lại học?

Ông liếc nhìn Chu Hoài Hạ và Thẩm Diệc ở bên cạnh, cả hai đều trông có vẻ bình thản, như thể đây là chuyện bình thường.

Đây là sinh viên xuất sắc của trường S sao?

Hạn chế bản thân đến mức này luôn à?

“Lên thư phòng đi.” Chu Hoài Hạ nói.

Ba người cùng đi lên lầu hai, khi cửa thư phòng mở ra, Lữ Cẩn đang vùi đầu vào sách, nghe tiếng động thì ngẩng đầu lên, vừa thấy Điền Hoằng liền giật nảy mình.

Thẩm Diệc: “Đội trưởng Điền đến giúp đỡ.”

“Oh.” Lữ Cẩn nhanh tay thu dọn sách trên bàn, nhường lại vị trí.

Thẩm Diệc ấn một nút trên bàn, mặt bàn lập tức nâng lên một bộ máy tính và bàn phím. Đồng thời, từ trần nhà hạ xuống một hàng màn hình máy tính.

Chu Hoài Hạ đóng cửa thư phòng: “Thẩm Diệc, giúp tôi tra camera giám sát ở cầu lớn Lâm Cảng vào khoảng 3 giờ 30 phút sáng.”

Cây cầu lớn Lâm Cảng là một công trình biểu tượng của thành Lâm Cảng, cô chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay.

Điền Hoằng đứng trong thư phòng, bất giác nheo mắt lại, Chu Hoài Hạ nói muốn tìm người, nhưng tại sao lại có thể xác định thời gian chính xác như vậy?

Ông cảm thấy bộ ba này hành động chẳng khác nào một tổ chức chuyên nghiệp thậm chí điều kiện điều tra của họ còn tốt hơn cả cảnh sát.

Chu Hoài Hạ kéo ghế ngồi xuống, Lữ Cẩn chủ động đứng lên, nhiệt tình vẫy tay với Điền Hoằng, nhường chỗ của mình cho ông: “Đội trưởng, ngồi đây nè.”

Điền Hoằng: “……”

Ba người này thực sự không coi ông là người ngoài chút nào sao.

"Cháu cứ ngồi đi." Điền Hoằng đi tới, đứng bên cạnh Chu Hoài Hạ, cởi áo khoác đặt lên lưng ghế phía sau cô.

Lữ Cẩn tiếc nuối: "Được thôi."

Thẩm Diệc mở laptop, xác nhận lại: "Cầu lớn Lâm Cảng, rạng sáng 3 giờ 30 phút?"

Chu Hoài Hạ suy nghĩ một chút, khi cô nhìn thấy hình ảnh đó, có vẻ như chiếc xe đã đi đến đoạn giữa của cầu lớn Lâm Cảng, liền đáp: "Đúng vậy, đoạn giữa cầu, có một chiếc xe cứu thương."

Thẩm Diệc nhanh chóng thao tác, ánh mắt dán chặt vào màn hình chính, anh xâm nhập hệ thống giám sát của cầu lớn Lâm Cảng, phát tất cả hình ảnh giám sát lên màn hình: "Đây là bốn camera giám sát ở khu vực giữa cầu, ghi lại hình ảnh xe cộ lưu thông."

Chu Hoài Hạ nhanh chóng quan sát, chỉ vào hai màn hình giám sát: "Ở đoạn này."

Thẩm Diệc phóng to hình ảnh giám sát khu vực đó, đồng thời tìm kiếm xe cứu thương. Vài phút sau, anh lên tiếng: "Không có xe cứu thương."

Chu Hoài Hạ báo một loạt biển số xe: "Tìm lại, xem những xe này có đi qua đoạn đó không."

Điền Hoằng im lặng không lên tiếng quan sát Chu Hoài Hạ, cách nói này... giống như bản thân Chu Hoài Hạ đã ngồi bên trong chiếc xe cứu thương ấy, nhìn qua cửa sổ và thấy được những chi tiết bên ngoài.

"Đây rồi, vào khoảng 3 giờ 29 đến 30 phút." Thẩm Diệc dừng hình ảnh giám sát. "Những xe này đã đi qua đoạn đó."

"Không đúng." Chu Hoài Hạ cau mày, chỉ vào khoảng trống giữa một vài chiếc xe trên cầu. "Tại sao ở đây lại không có xe?"

Thẩm Diệc quay đầu lại hỏi: "Cô nghĩ đáng ra ở đây phải có một chiếc xe cứu thương?"

Chu Hoài Hạ dừng lại, cô đã nhìn thấy nó trong giấc mơ. Nhưng nếu ngoài đời thực cũng có những chiếc xe này, thời gian cũng khớp, vậy tại sao duy chỉ có chiếc xe cứu thương đó lại biến mất?

Điền Hoằng đứng bên cạnh bỗng lên tiếng, nói Thẩm Diệc mở rộng phạm vi tìm kiếm đi: "Kiểm tra toàn bộ cầu lớn Lâm Cảng từ 3 giờ đến 4 giờ sáng, xem có xe cứu thương nào đi qua không."

"Chờ một chút." Thẩm Diệc nhanh chóng tra cứu, quả thật có bốn chiếc xe cứu thương đã chạy qua cầu, đèn cấp cứu đều đang bật.

Điền Hoằng nói: "Truy vết mấy chiếc xe đó, xem chúng đã dừng ở đâu, ai đã xuống xe."

Chu Hoài Hạ im lặng quan sát trục thời gian giám sát của bốn chiếc xe cứu thương, thời gian không khớp.

Thẩm Diệc phóng to biển số của bốn chiếc xe, lần theo hành trình của chúng, tất cả đều dừng ở những bệnh viện khác nhau. Khi anh xâm nhập hệ thống giám sát của bệnh viện, có thể thấy nhân viên y tế đang di chuyển bệnh nhân xuống xe.

"Không phải." Chu Hoài Hạ nhìn thấy người trong hình ảnh rồi phủ định ngay lập tức. "Là một bé gái, khoảng năm tuổi."

Thẩm Diệc chiếu lại camera ở cổng bệnh viện, Lữ Cẩn quan sát kỹ từng hình ảnh: "Không có bé gái nào cả, toàn là người trưởng thành."

Điền Hoằng hỏi: "Cháu chắc chắn đó là xe cứu thương chứ?"

"Cháu chắ..."

Chu Hoài Hạ khựng lại, kết cấu bên trong y hệt xe cứu thương, nhưng không có nhân viên cấp cứu.

Cô quay sang hỏi Lữ Cẩn: "Có khả năng nào xe cứu thương chỉ chở bệnh nhân mà không có nhân viên cấp cứu không?"

Lữ Cẩn lắc đầu: "Rất hiếm, trừ khi có sự cố nghiêm trọng, tài nguyên y tế bị thiếu hụt, nhân viên buộc phải ở lại hiện trường, khi đó một số xe cứu thương chỉ phụ trách đưa bệnh nhân ổn định đến bệnh viện, thì lúc đó mới không có nhân viên cấp cứu đi cùng."

Thẩm Diệc quay đầu lại: "Không có sự cố nghiêm trọng nào xảy ra ở Lâm Cảng vào rạng sáng."

Chu Hoài Hạ: "Thẩm Diệc, anh kiểm tra lại đoạn camera từ 3 giờ 29 đến 30 phút, bên cạnh những chiếc xe đó chắc chắn phải có xe khác."

"Tôi không thấy, mọi người có thấy gì không?" Sau khi kiểm tra lại, Thẩm Diệc hỏi.

Lữ Cẩn lắc đầu: "Không thấy gì cả."

Chu Hoài Hạ: "Có khả năng camera đã bị sửa đổi không?"

Thẩm Diệc nhìn màn hình, các chuỗi số liệu liên tục chạy: "Tôi đã kiểm tra nhật ký và bản sao lưu, dữ liệu vẫn y nguyên, trừ khi đối phương có trình độ ngang ngửa tôi, xóa sạch toàn bộ nhật ký và dấu vết chỉnh sửa."

Chu Hoài Hạ: "Vậy... anh có thể làm được không?"

"Về lý thuyết thì có thể, nhưng cực kỳ phức tạp." Thẩm Diệc nói. "Tôi chưa từng làm chuyện đó."

Chu Hoài Hạ trầm mặc, càng nghĩ cô càng có linh cảm chiếc xe đó thực sự tồn tại.

"Vậy thì... " Điền Hoằng lên tiếng, chỉ vào camera giám sát. "Trong vòng một phút này, kiểm tra xem có chiếc xe xung quanh nào có camera hành trình không."

Đêm giao thừa, trên cầu Lâm Cảng không quá đông xe, nhưng cũng không ít. May mắn là chỉ cần tra cứu trong một phút này, Thẩm Diệc xâm nhập từng chiếc xe một, mất hơn một giờ.

"Không có." Thẩm Diệc lắc đầu. "Chưa đến một ngày, từng này camera đã bị xóa sạch sẽ, không để lại chút dấu vết nào... một người không thể làm được chuyện này."

Chu Hoài Hạ vẻ mặt khó coi: "Trước và sau khoảng thời gian đó, không thể có chuyện không có sự chênh lệch nào lớn như vậy."

Lẽ ra cô nên tìm Thẩm Diệc từ rạng sáng.

"Chiếc xe này." Điền Hoằng chỉ vào một chiếc Wuling Minibus cũ nát, chỉ lộ ra một nửa phần đầu xe trong khung hình. "Thẩm Diệc, thử xem có thể xâm nhập camera hành trình của nó không."

Thẩm Diệc tua ngược video giám sát, tìm được biển số xe, bắt đầu xâm nhập, mười phút sau: "…Không có kết nối mạng."

Điền Hoằng gật đầu, như đã đoán trước: "Đồ rẻ tiền, không có chức năng kết nối mạng, chắc là chỉ dùng thẻ TF để lưu dữ liệu."

"Tra địa chỉ đăng ký của xe này." Điền Hoằng cầm lấy áo khoác trên lưng ghế, quay sang ba người: "Đi thôi, đến đó xem thử thẻ nhớ này có gì."

---

Tiểu Lữ: "Đội trưởng!!! [Mắt lấp lánh][666][Vỗ tay][Thả like]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro